Chương 7: Cho gã một sự bất ngờ
Người thành thật O cho rằng việc này không có gì sai: “Đây là hợp đồng tôi đã nhờ một luật sư rất nổi tiếng soạn thảo. Anh có thể thấy trong điều khoản rằng tôi không đòi hỏi gì của anh.”
Chồng cũ A liếc nhìn tờ giấy, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng: “Tại sao?”
Người thật thà O không hiểu chồng cũ A có ý gì: “Là sao?”
“Tại sao anh muốn ly hôn?”
Người thành thật O không hiểu những gì mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay đã chín muồi ra khiến lòng cảm thấy mình hơi đắc ý, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Đây không phải là điều anh mong muốn nhất sao? Tôi bất lực rồi. Với lại tôi không quen sống ở trong nhà của anh.”
Người thành thật O còn tưởng rằng, sau khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn thì chồng cũ A sẽ vui đến chết đi được, nhưng không ngờ sắc mặt gã lại càng xấu hơn bình thường, tông giọng gã đột nhiên cao hơn một chút khiến người thành thật O giật mình.
“Anh nên hỏi lương tâm của mình rằng đây có phải là lý do không? Mấy tháng qua, sự thật đã chứng minh rằng kẻ rác rưởi ngày đó hay bám theo anh như một con chó mặt xệ sẽ không bao giờ quay trở lại. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ như vậy. Có lẽ anh chỉ chán ghét dáng vẻ hiện tại của thôi! Cho nên đó là lý do anh muốn rời đi.”
Thật ra O không hề nghĩ tới chuyện này, nhưng khi bị chồng cũ A mắng, gã mắng anh như thể đang chỉ trích kẻ thù không đội trời chung khiến cho người thành thật O cảm thấy phức tạp đến mức mở miệng không nói được.
Liêu Dực Tu ở cùng người thành thật O trong thành phố R là người có tính tình không tốt lắm, vừa trẻ con lại bướng bỉnh, vừa không ngoan ngoãn vừa không thích nói chuyện. Nhưng điểm khác biệt duy nhất giữa Liêu Dực Tu ngày đó và hiện tại là gã đã không còn yêu anh.
Người thành thật O chắc rằng mình không thể bày tỏ được những gì trong lòng, nên anh chỉ có thể gật đầu: “Chà, tôi nghĩ khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Tôi thà ở bên A Tu còn hơn”.
“Thằng phế vật kia có cái gì tốt chứ!”
Người thành thật O nhắc nhở gã: “… Người đó cũng chính là anh.”
Chồng cũ A: “Tôi không phải là một thằng phế vật bẩn thỉu sống cuộc đơn giản, để bạn đời của mình sống ở khu R.”
“Nhưng lúc đó chúng ta đã sống rất hạnh phúc. Anh có thể bỏ định kiến của mình sang một bên được không? Không phải mọi thứ đều có thể cân đo đong đếm bằng tiền, hơn nữa không phải cái gì anh cũng nhớ. Tại sao lúc đó anh lại nói mình… là phế vật?
Advertisement
Người thành thật O cũng cảm thấy mình dần nói năng kỳ quái, anh thở dài: “Anh cứ ký đi. Tôi là người muốn kết hôn trước. Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đã đính hôn, hơn nữa tôi không ngờ anh lại có quyền lực như vậy, nhưng anh yên tâm, tôi hứa không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”
Chồng cũ A cười lạnh, nói: “Vậy là anh không hài lòng với tôi, Phó Tang Nhạc, anh không hiểu rằng chính anh là người đã phá hủy cuộc đời tôi trước sao? Tôi bất ngờ xuất hiện trở lại và biết mình đã kết hôn với một O. Chuyện đó đã phá vỡ kế hoạch kết làm thông gia giữa nhà họ Liêu và họ Giang. Anh có biết tổn thất trực tiếp đến tôi là bao nhiêu không?”
Người thành thật O chỉ là một người có trình độ học vấn bình thường, tầm nhìn cũng có giới hạn nên anh chỉ có thể nói: “Tôi xin lỗi, thoạt nhìn Giang tiểu thư rất thích anh, vì vậy hai người nên tiếp tục mối lương duyên này.”
Nhưng sau khi nói xong, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ là anh cũng cứu Liêu Dực Tu một mạng, chẳng lẽ tổn thất của anh không đáng nói đến sao? Tại sao bây giờ tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh?
Chồng cũ A: “Hừ, cuộc hôn nhân đầu tiên của A và cuộc hôn nhân thứ hai của A có giống nhau không? Tôi đã bị anh lợi dụng. Từ giờ trở đi, những người quen biết tôi sẽ nhắc đến việc anh từng ở bên tôi, vậy nên mọi người sẽ nghi ngờ phẩm chất của tôi”
Người thành thật O: “…Tôi chưa bao giờ nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta.”
Chồng cũ A: “Chẳng lẽ tôi phải cầm loa đi thông báo khắp nơi à!”
Người thành thật O: “…”
Người thành thật O dúi cây bút vào tay chồng cũ A: “Anh mau ký đi. Tôi còn phải về thu dọn hành lý. Nếu anh không muốn gặp tôi thì hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài ngay. Thực ra… Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Anh chưa kịp nói xong thì tờ giấy trên tay chồng cũ A đã rơi thành từng mảnh.
Người thành thật O mở to mắt nhìn mảnh giấy rơi xuống đất như bông tuyết.
Chồng cũ A đột nhiên vươn tay đè anh vào tường mà chặn đường lui của anh, gã dùng ngón tay sờ nắn tuyến thể của anh: “Anh tưởng ký đơn ly hôn là xong rồi à? Anh quên là mình đã bị tôi đánh dấu rồi sao. Đây là vốn là một gánh nặng cho O, anh không nghĩ đó cũng dành cho A sao? Ngoại trừ pheromone của tôi thì anh không thể ngửi thấy mùi pheromone của A khác, và tác dụng thuốc ức chế khi can thiệp là rất ít, nếu anh muốn sống sót qua kỳ động dục thì hãy suy nghĩ kỹ đi. Lần trước anh đã trải qua những gì, vậy thì lần này phải biết ngoan một chút, có lẽ tôi có thể để anh ở lại, tôi làm vậy cũng là vì lợi ích của anh.”
Cơ thể của người thành thật O cứng đờ, anh chợt nhớ lại những ngày đó, khi anh bối rối và bị tuyệt vọng vì bị kỳ động dục hành hạ, những cuộc điện thoại liên tục bị cúp máy còn anh chỉ biết khóc nức nở vì rất cần pheromone của chồng cũ A. Khi đó, trong lòng anh tràn ngập cảm giác sợ hãi rất lớn. Đối với những cặp AO đang yêu, sự tồn tại của kỳ động dục chẳng khác nào là sợi dây hâm nóng tình cảm.
Nhưng đối với người thành thật O, đó là một sự tra tấn.
Người thành thật O chớp chớp mắt nói: “Nhưng anh không yêu tôi.”
Người thành thật O không còn là thiếu niên không hiểu chuyện chuyện đời, lúc trước đi theo chồng trước A rời khỏi khu R thì anh đã biết tương lai của mình sẽ mờ mịt, vì khi đó anh nghĩ rằng mặc dù chồng cũ A không thể chấp nhận anh, nhưng chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa trong lòng gã cũng sẽ dần thích anh thôi.
Đây là lý do duy nhất mà anh ở lại đây.
Nhưng mọi chuyện là do anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người thành thật O đưa tay chạm vào tóc gã, chồng cũ A theo bản năng hất tay anh ra.
Người thành thật O cười thật khó coi, nói: “Nhìn xem, phản ứng của cơ thể anh sẽ không nói dối đâu.”
Người thành thật O định quay người bỏ đi thì bị chồng cũ A giữ lại: “Chuyện đó quan trọng đến thế à? Yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?”
Tính tình của người thành thật O vốn điềm đạm, lần đầu tiên dùng thái độ cứng rắn để thoái thác lý do, nói: “Quan trọng chứ, với tôi mà nói thì nó rất quan trọng, cho nên tôi không muốn cứ ngốc nghếch ở lại chỗ này vì nơi đây không có người tôi muốn tìm, anh hiểu không?”
“Được rồi, dù sao anh cũng đã xác định đó là Phó Tu, đáng tiếc cả đời này hắn sẽ không xuất hiện nữa, chỉ có tôi, Liêu Dực Tu, còn anh là Omega của Liêu Dực Tu, cho dù tôi muốn ly hôn cũng phải để tôi quyết định, làm gì đến lượt một người O như anh lên tiếng.”
Chồng cũ A đóng sầm cửa bỏ đi, người thành thật O bàng hoàng, thậm chí gã còn giật lấy căn cước của người thành thật O.
Người thành thật O cho rằng chồng cũ A điên rồi, sau đó, mọi người trong biệt thự hết sức chú ý đến người thành thật O. Nếu anh ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút sẽ có người gõ cửa.
“… Anh có ổn không?”
Có một lần người thành thật O tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa những người hầu trong biệt thự, và một người trong số họ đã nói: “Không phải thiếu gia đã bảo chúng ta phải thờ ơ với anh O hết mức có thể sao? Ngài ấy nói rằng sau này nhất định anh ta sẽ tự nguyện rời đi. Đã nửa năm rồi, tự nhiên thiếu gia bảo chúng ta để mắt tới anh ta?”
“Bọn họ là những người chú ý đến danh tiếng nhất. Nếu báo chí đưa tin thiếu gia của chúng ta bỏ rơi anh O thì chắc chắn sẽ không hay lắm. Nhưng nếu anh O tự mình rời đi thì sẽ khác. Khi đó chúng ta có thể chỉ cần nói rằng họ không hợp nhau thôi.”
“Tôi nghĩ anh O khá tốt tính ấy chứ. Anh ấy chăm chỉ lại còn đẹp trai nữa. Với lại đối xử với chúng ta rất tốt.”
“Tiêu chuẩn của người giàu khác với chúng ta lắm, mọi sự lựa chọn của họ đều tùy thuộc vào bối cảnh gia đình và năng lực của đối phương nữa. Tóm lại là thiếu gia vẫn thích Giang tiểu thư hơn.”
Mặc dù người thành thật O không phải là dạng người tin vào những gì mình nghe được, nhưng những lời nói này đã gieo vào lòng anh một hạt giống.
Khi người thành thật O muốn ra khỏi cửa do quản gia quản lý thì trước tiên anh phải xin phép chồng cũ A, không lâu sau đã có một nhóm luật sư ưu tú đến nhà.
Chồng cũ A: “Anh không cần phải ra ngoài tìm luật sư, tôi đã thuê chuyên gia đến đây, anh nghe họ phân tích cho kỹ. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ cần nó khi ly hôn với tôi.”
Người thành thật O: “…”
Nhóm người đó rõ ràng rất nhiệt tình với việc này vì họ được trả tiền để làm chuyện này, họ giải thích rằng sau khi ly hôn thì dù người thành thật O có đi đâu, cũng sẽ có người ở sau lưng nói anh là một O bị A bỏ rơi, hoàn cảnh đáng thương đến mức nào. Nhiều người trong số họ đã chết vì không thể chịu nổi sau khi bị A đánh dấu nếu không chọn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, hệ quả của việc đó là rất nhiều O sẽ không được A chấp nhận nữa.
Người thành thật O chớp mắt: “Đúng rồi, tôi có thể phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.”
Luật sư: “… Xem như vừa rồi anh không nghe thấy gì, chúng tôi cũng không nói gì cả.”
Sau đó, người thành thật O đến gặp Giang Đệ và nói rằng anh muốn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.
Giang Đệ nói: “Anh có biết kiểu giải phẫu đó nguy hiểm như thế nào không? Tuy rằng khoa học kỹ thuật hiện tại đã tiên tiến nhưng nó không có nghĩa là sẽ không để lại thương tổn cho cơ thể.”
Người thành thật O nói xong nhìn phản ứng của Giang Đệ, anh không khó nhận ra rằng cô không hề ngạc nhiên khi biết mình sắp làm cuộc phẫu thuật này, giống như cô đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra vậy.
“Cô có thể giúp tôi sắp xếp một cuộc phẫu thuật được không?”
Người thành thật O không biết nên mở lời thế nào: “Có phải Liêu Dực Tu từng nói sẽ có ngày xóa đánh dấu của tôi đúng không?”
Giang Địch gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không nghĩ tới chuyện anh là người chủ động, nguyện ý rời đi là chuyện tốt, dù sao chúng tôi không muốn tổn thương anh cho nên anh có thể yêu cầu bất cứ điều gì.”
Người thành thật O hỏi: “Cô có thể không nói cho anh ấy biết trước được không? Cứ coi như… tạo bất ngờ cho anh ấy đi.”
Chồng cũ A liếc nhìn tờ giấy, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng: “Tại sao?”
Người thật thà O không hiểu chồng cũ A có ý gì: “Là sao?”
“Tại sao anh muốn ly hôn?”
Người thành thật O không hiểu những gì mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay đã chín muồi ra khiến lòng cảm thấy mình hơi đắc ý, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Đây không phải là điều anh mong muốn nhất sao? Tôi bất lực rồi. Với lại tôi không quen sống ở trong nhà của anh.”
Người thành thật O còn tưởng rằng, sau khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn thì chồng cũ A sẽ vui đến chết đi được, nhưng không ngờ sắc mặt gã lại càng xấu hơn bình thường, tông giọng gã đột nhiên cao hơn một chút khiến người thành thật O giật mình.
“Anh nên hỏi lương tâm của mình rằng đây có phải là lý do không? Mấy tháng qua, sự thật đã chứng minh rằng kẻ rác rưởi ngày đó hay bám theo anh như một con chó mặt xệ sẽ không bao giờ quay trở lại. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ như vậy. Có lẽ anh chỉ chán ghét dáng vẻ hiện tại của thôi! Cho nên đó là lý do anh muốn rời đi.”
Thật ra O không hề nghĩ tới chuyện này, nhưng khi bị chồng cũ A mắng, gã mắng anh như thể đang chỉ trích kẻ thù không đội trời chung khiến cho người thành thật O cảm thấy phức tạp đến mức mở miệng không nói được.
Liêu Dực Tu ở cùng người thành thật O trong thành phố R là người có tính tình không tốt lắm, vừa trẻ con lại bướng bỉnh, vừa không ngoan ngoãn vừa không thích nói chuyện. Nhưng điểm khác biệt duy nhất giữa Liêu Dực Tu ngày đó và hiện tại là gã đã không còn yêu anh.
Người thành thật O chắc rằng mình không thể bày tỏ được những gì trong lòng, nên anh chỉ có thể gật đầu: “Chà, tôi nghĩ khoảng cách giữa chúng ta quá lớn. Tôi thà ở bên A Tu còn hơn”.
“Thằng phế vật kia có cái gì tốt chứ!”
Người thành thật O nhắc nhở gã: “… Người đó cũng chính là anh.”
Chồng cũ A: “Tôi không phải là một thằng phế vật bẩn thỉu sống cuộc đơn giản, để bạn đời của mình sống ở khu R.”
“Nhưng lúc đó chúng ta đã sống rất hạnh phúc. Anh có thể bỏ định kiến của mình sang một bên được không? Không phải mọi thứ đều có thể cân đo đong đếm bằng tiền, hơn nữa không phải cái gì anh cũng nhớ. Tại sao lúc đó anh lại nói mình… là phế vật?
Advertisement
Người thành thật O cũng cảm thấy mình dần nói năng kỳ quái, anh thở dài: “Anh cứ ký đi. Tôi là người muốn kết hôn trước. Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đã đính hôn, hơn nữa tôi không ngờ anh lại có quyền lực như vậy, nhưng anh yên tâm, tôi hứa không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”
Chồng cũ A cười lạnh, nói: “Vậy là anh không hài lòng với tôi, Phó Tang Nhạc, anh không hiểu rằng chính anh là người đã phá hủy cuộc đời tôi trước sao? Tôi bất ngờ xuất hiện trở lại và biết mình đã kết hôn với một O. Chuyện đó đã phá vỡ kế hoạch kết làm thông gia giữa nhà họ Liêu và họ Giang. Anh có biết tổn thất trực tiếp đến tôi là bao nhiêu không?”
Người thành thật O chỉ là một người có trình độ học vấn bình thường, tầm nhìn cũng có giới hạn nên anh chỉ có thể nói: “Tôi xin lỗi, thoạt nhìn Giang tiểu thư rất thích anh, vì vậy hai người nên tiếp tục mối lương duyên này.”
Nhưng sau khi nói xong, anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ là anh cũng cứu Liêu Dực Tu một mạng, chẳng lẽ tổn thất của anh không đáng nói đến sao? Tại sao bây giờ tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh?
Chồng cũ A: “Hừ, cuộc hôn nhân đầu tiên của A và cuộc hôn nhân thứ hai của A có giống nhau không? Tôi đã bị anh lợi dụng. Từ giờ trở đi, những người quen biết tôi sẽ nhắc đến việc anh từng ở bên tôi, vậy nên mọi người sẽ nghi ngờ phẩm chất của tôi”
Người thành thật O: “…Tôi chưa bao giờ nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta.”
Chồng cũ A: “Chẳng lẽ tôi phải cầm loa đi thông báo khắp nơi à!”
Người thành thật O: “…”
Người thành thật O dúi cây bút vào tay chồng cũ A: “Anh mau ký đi. Tôi còn phải về thu dọn hành lý. Nếu anh không muốn gặp tôi thì hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài ngay. Thực ra… Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Anh chưa kịp nói xong thì tờ giấy trên tay chồng cũ A đã rơi thành từng mảnh.
Người thành thật O mở to mắt nhìn mảnh giấy rơi xuống đất như bông tuyết.
Chồng cũ A đột nhiên vươn tay đè anh vào tường mà chặn đường lui của anh, gã dùng ngón tay sờ nắn tuyến thể của anh: “Anh tưởng ký đơn ly hôn là xong rồi à? Anh quên là mình đã bị tôi đánh dấu rồi sao. Đây là vốn là một gánh nặng cho O, anh không nghĩ đó cũng dành cho A sao? Ngoại trừ pheromone của tôi thì anh không thể ngửi thấy mùi pheromone của A khác, và tác dụng thuốc ức chế khi can thiệp là rất ít, nếu anh muốn sống sót qua kỳ động dục thì hãy suy nghĩ kỹ đi. Lần trước anh đã trải qua những gì, vậy thì lần này phải biết ngoan một chút, có lẽ tôi có thể để anh ở lại, tôi làm vậy cũng là vì lợi ích của anh.”
Cơ thể của người thành thật O cứng đờ, anh chợt nhớ lại những ngày đó, khi anh bối rối và bị tuyệt vọng vì bị kỳ động dục hành hạ, những cuộc điện thoại liên tục bị cúp máy còn anh chỉ biết khóc nức nở vì rất cần pheromone của chồng cũ A. Khi đó, trong lòng anh tràn ngập cảm giác sợ hãi rất lớn. Đối với những cặp AO đang yêu, sự tồn tại của kỳ động dục chẳng khác nào là sợi dây hâm nóng tình cảm.
Nhưng đối với người thành thật O, đó là một sự tra tấn.
Người thành thật O chớp chớp mắt nói: “Nhưng anh không yêu tôi.”
Người thành thật O không còn là thiếu niên không hiểu chuyện chuyện đời, lúc trước đi theo chồng trước A rời khỏi khu R thì anh đã biết tương lai của mình sẽ mờ mịt, vì khi đó anh nghĩ rằng mặc dù chồng cũ A không thể chấp nhận anh, nhưng chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa trong lòng gã cũng sẽ dần thích anh thôi.
Đây là lý do duy nhất mà anh ở lại đây.
Nhưng mọi chuyện là do anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người thành thật O đưa tay chạm vào tóc gã, chồng cũ A theo bản năng hất tay anh ra.
Người thành thật O cười thật khó coi, nói: “Nhìn xem, phản ứng của cơ thể anh sẽ không nói dối đâu.”
Người thành thật O định quay người bỏ đi thì bị chồng cũ A giữ lại: “Chuyện đó quan trọng đến thế à? Yêu hay không yêu quan trọng đến vậy sao?”
Tính tình của người thành thật O vốn điềm đạm, lần đầu tiên dùng thái độ cứng rắn để thoái thác lý do, nói: “Quan trọng chứ, với tôi mà nói thì nó rất quan trọng, cho nên tôi không muốn cứ ngốc nghếch ở lại chỗ này vì nơi đây không có người tôi muốn tìm, anh hiểu không?”
“Được rồi, dù sao anh cũng đã xác định đó là Phó Tu, đáng tiếc cả đời này hắn sẽ không xuất hiện nữa, chỉ có tôi, Liêu Dực Tu, còn anh là Omega của Liêu Dực Tu, cho dù tôi muốn ly hôn cũng phải để tôi quyết định, làm gì đến lượt một người O như anh lên tiếng.”
Chồng cũ A đóng sầm cửa bỏ đi, người thành thật O bàng hoàng, thậm chí gã còn giật lấy căn cước của người thành thật O.
Người thành thật O cho rằng chồng cũ A điên rồi, sau đó, mọi người trong biệt thự hết sức chú ý đến người thành thật O. Nếu anh ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút sẽ có người gõ cửa.
“… Anh có ổn không?”
Có một lần người thành thật O tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa những người hầu trong biệt thự, và một người trong số họ đã nói: “Không phải thiếu gia đã bảo chúng ta phải thờ ơ với anh O hết mức có thể sao? Ngài ấy nói rằng sau này nhất định anh ta sẽ tự nguyện rời đi. Đã nửa năm rồi, tự nhiên thiếu gia bảo chúng ta để mắt tới anh ta?”
“Bọn họ là những người chú ý đến danh tiếng nhất. Nếu báo chí đưa tin thiếu gia của chúng ta bỏ rơi anh O thì chắc chắn sẽ không hay lắm. Nhưng nếu anh O tự mình rời đi thì sẽ khác. Khi đó chúng ta có thể chỉ cần nói rằng họ không hợp nhau thôi.”
“Tôi nghĩ anh O khá tốt tính ấy chứ. Anh ấy chăm chỉ lại còn đẹp trai nữa. Với lại đối xử với chúng ta rất tốt.”
“Tiêu chuẩn của người giàu khác với chúng ta lắm, mọi sự lựa chọn của họ đều tùy thuộc vào bối cảnh gia đình và năng lực của đối phương nữa. Tóm lại là thiếu gia vẫn thích Giang tiểu thư hơn.”
Mặc dù người thành thật O không phải là dạng người tin vào những gì mình nghe được, nhưng những lời nói này đã gieo vào lòng anh một hạt giống.
Khi người thành thật O muốn ra khỏi cửa do quản gia quản lý thì trước tiên anh phải xin phép chồng cũ A, không lâu sau đã có một nhóm luật sư ưu tú đến nhà.
Chồng cũ A: “Anh không cần phải ra ngoài tìm luật sư, tôi đã thuê chuyên gia đến đây, anh nghe họ phân tích cho kỹ. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ cần nó khi ly hôn với tôi.”
Người thành thật O: “…”
Nhóm người đó rõ ràng rất nhiệt tình với việc này vì họ được trả tiền để làm chuyện này, họ giải thích rằng sau khi ly hôn thì dù người thành thật O có đi đâu, cũng sẽ có người ở sau lưng nói anh là một O bị A bỏ rơi, hoàn cảnh đáng thương đến mức nào. Nhiều người trong số họ đã chết vì không thể chịu nổi sau khi bị A đánh dấu nếu không chọn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, hệ quả của việc đó là rất nhiều O sẽ không được A chấp nhận nữa.
Người thành thật O chớp mắt: “Đúng rồi, tôi có thể phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.”
Luật sư: “… Xem như vừa rồi anh không nghe thấy gì, chúng tôi cũng không nói gì cả.”
Sau đó, người thành thật O đến gặp Giang Đệ và nói rằng anh muốn phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.
Giang Đệ nói: “Anh có biết kiểu giải phẫu đó nguy hiểm như thế nào không? Tuy rằng khoa học kỹ thuật hiện tại đã tiên tiến nhưng nó không có nghĩa là sẽ không để lại thương tổn cho cơ thể.”
Người thành thật O nói xong nhìn phản ứng của Giang Đệ, anh không khó nhận ra rằng cô không hề ngạc nhiên khi biết mình sắp làm cuộc phẫu thuật này, giống như cô đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra vậy.
“Cô có thể giúp tôi sắp xếp một cuộc phẫu thuật được không?”
Người thành thật O không biết nên mở lời thế nào: “Có phải Liêu Dực Tu từng nói sẽ có ngày xóa đánh dấu của tôi đúng không?”
Giang Địch gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không nghĩ tới chuyện anh là người chủ động, nguyện ý rời đi là chuyện tốt, dù sao chúng tôi không muốn tổn thương anh cho nên anh có thể yêu cầu bất cứ điều gì.”
Người thành thật O hỏi: “Cô có thể không nói cho anh ấy biết trước được không? Cứ coi như… tạo bất ngờ cho anh ấy đi.”