Chương : 147
Cô dùng hết sức kéo cánh cửa, những cánh cửa vẫn như cũ không chút xê dịch. Vì thế cô vừa đập cửa, vừa hét ra bên ngoài, "Có ai không? Đây là đâu, các người mau thả tôi ra ngoài!"
Doãn Băng Dao đập cửa một lúc lâu, bên ngoài vẫn im lặng như trước không chút động tĩnh. Cô ngừng đập cửa, xoay người muốn đi tới bên cửa sổ nhìn xem đây là đâu, vừa xoay người cánh cửa đã được người bên ngoài mở ra. Cô quay phắt người lại, lập tức thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa.
Doãn Băng Dao hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, "Ngự.... Ngự Giao....."
Ngự Giao đi vào đóng cửa lại. Sau đó bước từng bước về phía cô, trong ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh, lóe lên tia hung ác.
Doãn Băng Dao không ngừng bước lùi về phía sau, đến khi không còn đường để lùi, cả người tựa sát vào vách tường.
"Em mang thai con của tôi, tại sao không nói cho tôi biết" anh gầm lên hỏi
Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc, sững người.
Anh vươn hai tay nắm chặt vai cô, "Tôi đang nói chuyện với em đó"
Cô hất tay Ngự Giao ra, hất cằm ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi, "Đúng, tôi mang thai đứa con của anh, nhưng chuyện này không liên quan tới anh. Hơn nữa, tôi đã phá thai rồi"
"Cô nói cái gì?" Ánh mắt của anh càng rét lạnh, "Không phải tôi đã từng nói với cô, sau này có thai không được phá bỏ sao? Tại sao cô không nghe lời tôi"
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?" cô bước tới, hỏi ngược lại: "Anh là một tên ác ma, không có tư cách làm bố của đứa trẻ, dù sao đứa trẻ cũng không còn, tôi và anh không còn bất kỳ liên quan gì"
Một lần nữa cô lại nói những lời trái ngược với lòng mình, cô muốn vì đứa trẻ mà có bất kỳ quan hệ nào dính dáng đến người đàn ông này.
Ngự Giao tức giận cắn răng nghiến lợi, cánh tay giơ lên muốn đánh cô, lại buông xuống. Tại sao người phụ nữ này luôn muốn chọc giận anh?
Hốc mắt anh ửng đỏ, thật không ngờ cô hận anh đến vậy, hận đến ngay cả đứa trẻ vô tội cũng không bỏ qua.
"Ngự Giao, anh thả tôi ra ngay! Anh không có quyền giam giữ tôi" Doãn Băng Dao đi ra phía cửa.
Ngự Giao tóm được tay cô, "Tôi không thể để em đi ra ngoài" trong giọng nói trầm thấp của anh dễ dàng nhận thấy anh đang cố gắng kiềm chế lửa giận.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Doãn Băng Dao dùng hết sức giãy giụa.
"Bây giờ em ra ngoài sẽ rất nguy hiểm" Ngự Giao không kìm được hét lên với cô: "Có biết ai phái sát thủ tới giết em không? Là Mục Quang người đứng đầu tổ chức TG"
Doãn Băng Dao sửng sốt, "Tôi hoàn toàn không biết ông ta, tại sao ông ta muốn giết tôi?"
"Vì tôi, cũng là vì Thẩm Hiên Bạch, cho nên ông ta muốn giết em. Tôi sẽ không để em ra ngoài, chỉ cần bước chân ra ngoài em sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Bọn họ muốn lợi dụng em để uy hiếp tôi, bọn họ muốn giết em cũng vì sự si mê của Thẩm Hiên Bạch với em"
Nhất thời Doãn Băng Dao không thể hiểu hết những lời anh nói.... cô suy nghĩ một chút, đột nhiên châm chọc cười cười, "Dùng tôi để uy hiếp anh?"
"Đúng, vì bọn họ biết tôi muốn tìm em, cho nên bọn chúng muốn bắt em. Cái chết của Thẩm Hiên Bạch hoàn toàn vô ích, bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục tìm cách bắt cóc em. Băng Dao, hãy ở lại đây, tôi thề sẽ không làm tổn thương tới em"
Vốn dĩ anh không muốn dùng thủ đoạn ép buộc này, nhưng anh thật sự vì nghĩ tới sự an toàn của cô.
"Tôi không tin"
"Vậy em tin tưởng Thẩm Hiên Bạch đúng không? Em có biết cậu ta là loại người gì không?" Ngự Giao nhíu mày hỏi.
"Có ý gì?"
"Thẩm Hiên Bạch hợp tác cùng người đứng đầu tổ chức TG chính là Mục Quang. Bề ngoài cậu ta là một nhạc sĩ, nhưng thực chất phía sau cậu ta là cả một tổ chức và tập đoàn lớn chống lưng, em cho rằng cậu ra chỉ là người đơn giản như vậy sao? Cậu ta không từ mọi thủ đoạn, muốn hợp tác với người ngoại cướp đoạt những thứ của nhà họ Thẩm"
"Đó là ân oán trong dòng tộc các người, không liên quan tới tôi"
"Tại sao, tại sao em chỉ tin Thẩm Hiên Bạch, mà không tin tôi!" Ngự Giao bước tới nắm chặt tay cô, kích động hỏi. Gương mặt tức giận đến gân xanh nổi đầy trán.
"Bởi vì anh không đáng để tôi tin, vì anh là ác ma, vì anh là hung thủ hại chết Lăng Diệc!" mỗi một câu nói của Doãn Băng Dao khiến Ngự Giao lùi về phía sau từng bước.
Anh lắc đầu, nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt không thể tin. Ác ma, ở trong mắt cô, anh thật sự đáng sợ như vậy sao?
"Tôi nói rồi.... tôi sẽ không làm tổn thương tới em" trong đáy mắt Ngự Giao nổi lên vẻ bi thương.
"Tôi không tin, anh thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát" cô kiên định nói
Doãn Băng Dao xoay người chạy về phía tủ, vừa rồi cô nhìn thấy ở đó có một chiếc điện thoại, cầm điện thoại lên nhanh chóng bấm ba con số 1, 1, 0
Ngự Giao bước nhanh về phía trước, giật đứt dây điện thoại, "Em đừng có mơ"
Dứt lời, đi về phía cửa, trước khi mở cửa ra nói: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở trong căn phòng này, sau này mỗi bữa sẽ có người đưa đồ ăn tới"
Ngự Giao đóng sầm cửa lại, Doãn Băng Dao đứng bên trong nghe rõ tiếng khóa cửa. Cô đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa, nhìn thấy bên ngoài là một vườn hoa. Thì ra đây là biệt thự nhà họ Thẩm!
Ngự Giao đứng bên ngoài, đấm một đấm thật mạnh lên vách tường, khiến người giúp việc sợ tới mức vội vàng trốn vào một chỗ.
Từ trong đôi mắt đỏ máu đột nhiên chảy ra hai giọt nước mắt. Doãn Băng Dao, tại sao em luôn muốn làm hại đến đứa con của tôi, em đang trả thù tôi sao?
Trong bụng của cô, từng có hai đứa con của anh. Nhưng đều bị cô lạnh lùng giết chết! Xoay người tựa lưng vào tường, tay phải nắm chặt tóc, nhíu mày thống khổ. Tất cả chẳng lẽ đều là sai lầm của anh?
Vậy rốt cuộc anh phải làm như thế nào, Doãn Băng Dao mới có thể tha thứ cho anh?
***
Tại căn phòng vip trong một quán bar xa hoa. Phạm Khiết Phàm, Lang Long, Phương Chính Đông, ba người uống rượu tán gẫu, Phạm Khiết Phàm không ngừng gọi điện thoại cho Giao nhưng không có ai bắt máy.
Phương Chính Đông nhìn về phía Phạm Khiết Phàm, "Cậu đang gọi điện thoại cho Giao hả?"
"Ừ"
"Đừng gọi nữa" Lang Long nói: "Bây giờ cậu ấy một lòng một dạ ở bên Doãn Băng Dao, làm gì còn thời gian ra ngoài uống rượu cùng chúng ta"
"Doãn Băng Dao là sao?"
"Có người muốn giết cô ấy, cậu không biết sao?"
"Tất nhiên là biết. Nhưng không phải Thẩm Hiên Bạch đã chết thay cô ta rồi sao"
"Ừ, nhưng Giao vẫn lo sẽ có chuyện xảy ra với Băng Dao. Cho nên tối nay đã phái người tới bắt cô ấy đến nhà cậu ấy" Lang Long nói xong, nhấp một ngụm rượu.
"Cái gì? Doãn Băng Dao đang ở nhà họ Thẩm?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc hỏi.
Phương Chính Đông liếc mắt nhìn cô: "Có gì mà cậu phải kinh ngạc như vậy?"
"À, không có gì. Tớ chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi"
Hai người đàn ông tiếp tục chơi xúc xắc, Phạm Khiết Phàm ngồi im một chỗ lo lắng suy nghĩ.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Doãn Băng Dao rời khỏi Ngự Giao. Vì Ngự Giao đã thật sự rung động với cô ta, nên cô càng không thể cho phép Doãn Băng Dao ở lại bên cạnh anh.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Doãn Băng Dao đập cửa một lúc lâu, bên ngoài vẫn im lặng như trước không chút động tĩnh. Cô ngừng đập cửa, xoay người muốn đi tới bên cửa sổ nhìn xem đây là đâu, vừa xoay người cánh cửa đã được người bên ngoài mở ra. Cô quay phắt người lại, lập tức thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa.
Doãn Băng Dao hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, "Ngự.... Ngự Giao....."
Ngự Giao đi vào đóng cửa lại. Sau đó bước từng bước về phía cô, trong ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh, lóe lên tia hung ác.
Doãn Băng Dao không ngừng bước lùi về phía sau, đến khi không còn đường để lùi, cả người tựa sát vào vách tường.
"Em mang thai con của tôi, tại sao không nói cho tôi biết" anh gầm lên hỏi
Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc, sững người.
Anh vươn hai tay nắm chặt vai cô, "Tôi đang nói chuyện với em đó"
Cô hất tay Ngự Giao ra, hất cằm ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi, "Đúng, tôi mang thai đứa con của anh, nhưng chuyện này không liên quan tới anh. Hơn nữa, tôi đã phá thai rồi"
"Cô nói cái gì?" Ánh mắt của anh càng rét lạnh, "Không phải tôi đã từng nói với cô, sau này có thai không được phá bỏ sao? Tại sao cô không nghe lời tôi"
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?" cô bước tới, hỏi ngược lại: "Anh là một tên ác ma, không có tư cách làm bố của đứa trẻ, dù sao đứa trẻ cũng không còn, tôi và anh không còn bất kỳ liên quan gì"
Một lần nữa cô lại nói những lời trái ngược với lòng mình, cô muốn vì đứa trẻ mà có bất kỳ quan hệ nào dính dáng đến người đàn ông này.
Ngự Giao tức giận cắn răng nghiến lợi, cánh tay giơ lên muốn đánh cô, lại buông xuống. Tại sao người phụ nữ này luôn muốn chọc giận anh?
Hốc mắt anh ửng đỏ, thật không ngờ cô hận anh đến vậy, hận đến ngay cả đứa trẻ vô tội cũng không bỏ qua.
"Ngự Giao, anh thả tôi ra ngay! Anh không có quyền giam giữ tôi" Doãn Băng Dao đi ra phía cửa.
Ngự Giao tóm được tay cô, "Tôi không thể để em đi ra ngoài" trong giọng nói trầm thấp của anh dễ dàng nhận thấy anh đang cố gắng kiềm chế lửa giận.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Doãn Băng Dao dùng hết sức giãy giụa.
"Bây giờ em ra ngoài sẽ rất nguy hiểm" Ngự Giao không kìm được hét lên với cô: "Có biết ai phái sát thủ tới giết em không? Là Mục Quang người đứng đầu tổ chức TG"
Doãn Băng Dao sửng sốt, "Tôi hoàn toàn không biết ông ta, tại sao ông ta muốn giết tôi?"
"Vì tôi, cũng là vì Thẩm Hiên Bạch, cho nên ông ta muốn giết em. Tôi sẽ không để em ra ngoài, chỉ cần bước chân ra ngoài em sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Bọn họ muốn lợi dụng em để uy hiếp tôi, bọn họ muốn giết em cũng vì sự si mê của Thẩm Hiên Bạch với em"
Nhất thời Doãn Băng Dao không thể hiểu hết những lời anh nói.... cô suy nghĩ một chút, đột nhiên châm chọc cười cười, "Dùng tôi để uy hiếp anh?"
"Đúng, vì bọn họ biết tôi muốn tìm em, cho nên bọn chúng muốn bắt em. Cái chết của Thẩm Hiên Bạch hoàn toàn vô ích, bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục tìm cách bắt cóc em. Băng Dao, hãy ở lại đây, tôi thề sẽ không làm tổn thương tới em"
Vốn dĩ anh không muốn dùng thủ đoạn ép buộc này, nhưng anh thật sự vì nghĩ tới sự an toàn của cô.
"Tôi không tin"
"Vậy em tin tưởng Thẩm Hiên Bạch đúng không? Em có biết cậu ta là loại người gì không?" Ngự Giao nhíu mày hỏi.
"Có ý gì?"
"Thẩm Hiên Bạch hợp tác cùng người đứng đầu tổ chức TG chính là Mục Quang. Bề ngoài cậu ta là một nhạc sĩ, nhưng thực chất phía sau cậu ta là cả một tổ chức và tập đoàn lớn chống lưng, em cho rằng cậu ra chỉ là người đơn giản như vậy sao? Cậu ta không từ mọi thủ đoạn, muốn hợp tác với người ngoại cướp đoạt những thứ của nhà họ Thẩm"
"Đó là ân oán trong dòng tộc các người, không liên quan tới tôi"
"Tại sao, tại sao em chỉ tin Thẩm Hiên Bạch, mà không tin tôi!" Ngự Giao bước tới nắm chặt tay cô, kích động hỏi. Gương mặt tức giận đến gân xanh nổi đầy trán.
"Bởi vì anh không đáng để tôi tin, vì anh là ác ma, vì anh là hung thủ hại chết Lăng Diệc!" mỗi một câu nói của Doãn Băng Dao khiến Ngự Giao lùi về phía sau từng bước.
Anh lắc đầu, nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt không thể tin. Ác ma, ở trong mắt cô, anh thật sự đáng sợ như vậy sao?
"Tôi nói rồi.... tôi sẽ không làm tổn thương tới em" trong đáy mắt Ngự Giao nổi lên vẻ bi thương.
"Tôi không tin, anh thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát" cô kiên định nói
Doãn Băng Dao xoay người chạy về phía tủ, vừa rồi cô nhìn thấy ở đó có một chiếc điện thoại, cầm điện thoại lên nhanh chóng bấm ba con số 1, 1, 0
Ngự Giao bước nhanh về phía trước, giật đứt dây điện thoại, "Em đừng có mơ"
Dứt lời, đi về phía cửa, trước khi mở cửa ra nói: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở trong căn phòng này, sau này mỗi bữa sẽ có người đưa đồ ăn tới"
Ngự Giao đóng sầm cửa lại, Doãn Băng Dao đứng bên trong nghe rõ tiếng khóa cửa. Cô đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa, nhìn thấy bên ngoài là một vườn hoa. Thì ra đây là biệt thự nhà họ Thẩm!
Ngự Giao đứng bên ngoài, đấm một đấm thật mạnh lên vách tường, khiến người giúp việc sợ tới mức vội vàng trốn vào một chỗ.
Từ trong đôi mắt đỏ máu đột nhiên chảy ra hai giọt nước mắt. Doãn Băng Dao, tại sao em luôn muốn làm hại đến đứa con của tôi, em đang trả thù tôi sao?
Trong bụng của cô, từng có hai đứa con của anh. Nhưng đều bị cô lạnh lùng giết chết! Xoay người tựa lưng vào tường, tay phải nắm chặt tóc, nhíu mày thống khổ. Tất cả chẳng lẽ đều là sai lầm của anh?
Vậy rốt cuộc anh phải làm như thế nào, Doãn Băng Dao mới có thể tha thứ cho anh?
***
Tại căn phòng vip trong một quán bar xa hoa. Phạm Khiết Phàm, Lang Long, Phương Chính Đông, ba người uống rượu tán gẫu, Phạm Khiết Phàm không ngừng gọi điện thoại cho Giao nhưng không có ai bắt máy.
Phương Chính Đông nhìn về phía Phạm Khiết Phàm, "Cậu đang gọi điện thoại cho Giao hả?"
"Ừ"
"Đừng gọi nữa" Lang Long nói: "Bây giờ cậu ấy một lòng một dạ ở bên Doãn Băng Dao, làm gì còn thời gian ra ngoài uống rượu cùng chúng ta"
"Doãn Băng Dao là sao?"
"Có người muốn giết cô ấy, cậu không biết sao?"
"Tất nhiên là biết. Nhưng không phải Thẩm Hiên Bạch đã chết thay cô ta rồi sao"
"Ừ, nhưng Giao vẫn lo sẽ có chuyện xảy ra với Băng Dao. Cho nên tối nay đã phái người tới bắt cô ấy đến nhà cậu ấy" Lang Long nói xong, nhấp một ngụm rượu.
"Cái gì? Doãn Băng Dao đang ở nhà họ Thẩm?" Phạm Khiết Phàm kinh ngạc hỏi.
Phương Chính Đông liếc mắt nhìn cô: "Có gì mà cậu phải kinh ngạc như vậy?"
"À, không có gì. Tớ chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi"
Hai người đàn ông tiếp tục chơi xúc xắc, Phạm Khiết Phàm ngồi im một chỗ lo lắng suy nghĩ.
Rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến Doãn Băng Dao rời khỏi Ngự Giao. Vì Ngự Giao đã thật sự rung động với cô ta, nên cô càng không thể cho phép Doãn Băng Dao ở lại bên cạnh anh.
Lúc này, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.