Chương : 153
Lang Long nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy cô rất quen, nhưng không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu.
"Cô à, chúng ta quen nhau sao? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?" Lang Long buồn cười hỏi, thấy trong ánh mắt người phụ nữ nhìn anh vừa kinh ngạc vừa tránh né.
Tiết Noãn Nhi vội vàng cười nói: "Không có"
"Khi nãy thật ngại quá, hay tôi đưa cô đi thay bộ đồ khác"
"Không cần, không sao" Tiết Noãn Nhi ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn đồ ăn đồ ăn trên bàn.
Lang Long còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy người phụ nữ trước mặt đột nhiên lạnh lùng, dường như không muốn nhìn thấy anh, vì vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Tiết Tiểu Diệc nhìn theo bóng lưng Lang Long, "Sao mẹ ngây người ra như vậy?"
"Hả?" Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của tên tiểu quỷ Tiết Tiểu Diệc.
"Những chú trước đây muốn bắt chuyện làm quen với mẹ, không một ai nhìn thuận mắt, mẹ vẫn nói với họ một vài câu. Nhưng chú hôm nay con cảm thấy rất được nha, không những đẹp trai vẻ ngoài giống như rất có tiền. Tại sao mẹ cũng không để ý đến chú đó?"
"Con ăn nhanh lên đi" Tiết Noãn Nhi giả bộ tức giận trách mắng.
Tiết Tiểu Diệc bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nghĩ đến khi nãy gặp Lang Long, trong lòng Tiết Noãn Nhi cảm thấy vô cùng bất an.
Lang Long cũng chỉ là một người quen, đã có thể khiến cô trở nên hoảng hốt như vậy. Nếu thực sự gặp người kia, cô thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào...
Không được không được, cô tuyệt đối không thể hoảng loạn khi lâm trận.
Nhà họ Thẩm
Ngự Giao làm thêm đến rất khuya mới trở về.
Sáu năm qua, kể từ sau khi kết hôn, anh thường xuyên làm tăng ca, chính là không muốn trở về nhà
Vừa bước vào phòng khách, Phùng Quân Bình liền bước lên đón, "Ngạn Bằng, con về rồi sao. Y Thu vẫn đang chờ con đó"
Hai chân mày anh hơi nhíu lại, từ khi biết bí mật trong lòng mẹ, cũng như nguyên nhân thực sự xảy vụ tai nạn xe của Gia Hạo năm đó. Đối với người mẹ này, tựa như anh đã không còn chút tìn cảm nào.
Hiện giờ, những người thân bên cạnh, không còn một người đáng để anh tin tưởng.
Bởi vì bố anh, cũng đã ra đi....
"Con rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi" Ngự Giao nới lỏng cổ áo, đi lên lầu.
"Ngạn Bằng" Phùng Quân Bình gọi anh lại, khuyên nhủ: "Con đừng viết đơn ly hôn, con bé không tốt sao"
Bước chân Ngự Giao chợt khựng lại, không lên tiếng, tiếp tục bước về phòng của mình.
Mở cửa phòng ra, vừa cởi áo vest, vừa bước vào phòng ngủ, thấy Tô Y Thu mặc bộ váy ngủ bằng lụa nằm trên giường anh.
Anh dừng bước, lạnh lùng xoay người, "Tại sao em ở trong phòng anh"
Tô Y Thu chưa ngủ, ngồi dậy vươn tay từ phía sau ôm lấy Ngự Giao: "Anh Bằng, chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, ngủ trên giường anh là chuyện rất bình thường"
Ngự Giao gỡ bàn tay cô ta ra, ra khỏi phòng ngủ, đến tủ rượu rót một ly rượu. Ngửa cổ lên, một hơi uống cạn ly rượu, yết hầu chuyển động liên tục.
"Chưa nhận được đơn ly hôn của anh sao?" Ngự Giao hỏi.
Tô Y Thu bước tới, cúi đầu ấm ức nói: "Em sẽ không ký tên, em không muốn ly hôn"
Ngự Giao nhăn mày: "Em biết, trong sáu năm qua chúng ta chưa từng thực sự là vợ chồng, anh chỉ coi em là em gái"
"Không! Em không cần anh coi em là em gái. Anh thà đi tìm những người phụ nữ lẳng lơ bên ngoài để phát tiết, chứ không bao giờ chạm vào người em! Vì sao! Anh Bằng, trước đây anh không phải như vậy. Tại sao sau khi kết hôn anh trở nên chán ghét em như vậy...."
Tô Y Thu đau lòng bật khóc.
Ngự Giao xoa xoa mi tâm, cầm chai rượu và chiếc ly đi đến bên sôfa ngồi xuống, thở dài nói: "Không phải là chán ghét em, là vì quan tâm, là vì anh coi em là em gái, là em gái cho nên anh mới không động vào em"
Tô Y Thu bước theo, ngồi xổm xuống bên chân anh, đôi tay mảnh khảnh đặt trên đùi anh, "Em không muốn anh coi em là em gái. Em là vợ của anh, là người phụ nữ của anh"
"Y Thu, đừng làm loạn nữa. Em là người thông minh, từ trước tới giờ chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn mà thôi, anh chưa từng chạm vào người em. Nhưng em phải hiểu rằng đó không phải là chán ghét mà là anh quý trọng em"
Những lời anh nói đều là thật, chính vì không muốn cô đau lòng, cho nên mới nói thật. Nhưng những lời nói này ngược lại, càng khiến Tô Y Thu thêm đau khổ.
Cô khóc không thành tiếng, bả vai run lên.
Ngự Giao đặt ly rượu xuống, không đành lòng đặt tay lên hai vai cô nói: "Đừng đau lòng, chẳng lẽ em đã quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"
Khi ở trước mặt bố anh, cô luôn là một người con dâu tốt. Mà Ngự Giao dù là một người lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng đối với người thân của mình hoàn toàn ngược lại.
Bố của anh Thẩm Cẩm Hoa, trước khi chết đã nói ra những câu cuối cùng, ông hoàn toàn không nói về chuyện của mẹ anh, chỉ dùng hết hơi sức cuối cùng nói: "Gia Hạo đã không còn, bố chỉ còn một người con trai duy nhất. Bố muốn được nhìn thấy con và Y Thu kết hôn trước khi nhắm mắt, con bé là một cô gái tốt...."
Lúc đó, Tô Y Thu cũng có mặt. Anh rất khó xử, bởi vì Doãn Băng Dao mới rời đi không bao lâu, anh thật sự không có tâm trạng nói tới chuyện kết hôn.
Nhưng Tô Y Thu bước lên gật đầu với Thẩm Cẩm Hoa, nói hai người sẽ kết hôn.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Ngự Giao tức giận nắm chặt cổ tay cô ta hỏi: "Khi nãy tại sao lại đồng ý?"
"Em chỉ muốn bác trai ra đi được thanh thản"
"Anh sẽ không kết hôn với em" Ngự Giao quay đầu qua hướng khác, Tô Y Thu chỉ có thể nhìn thấy gò má lạnh lẽo của anh.
"Anh Bằng, chúng ta chỉ là diễn cho bác trai nhìn thôi, em hiểu thực ra mấy năm gần đây anh ở bên cạnh em là do người nhà sắp xếp. Có lẽ trong lòng anh chưa từng có tình yêu với em. Nếu đã giả bộ nhiều năm, tại sao trong thời điểm mấu chốt này không tiếp tục giả vờ?" Tô Y Thu kéo tay Ngự Giao, "Chúng ta kết hôn đi, sau khi bác trai ra đi, chúng ta sẽ ly hôn"
Ngự Giao hơi do dự.
"Anh Bằng, anh nhẫn tâm để một người sắp rời khỏi thế gian này, không được yên lòng sao?"
Ngự Giao lắc đầu, anh đã không làm được một người anh trai tốt, không muốn lại làm một người con trai bất hiếu.
Vì thế, anh và Tô Y Thu nhanh chóng kết hôn, bọn họ cũng thỏa thuận, sau khi kết hôn sẽ ly hôn.
Nhưng sau khi kết hôn, Ngự Giao nói muốn ly hôn, Tô Y Thu lại không đồng ý. Tuy rằng anh đối với cô ta không có tình yêu, nhưng vẫn luôn coi cô ta như em gái. Nếu là người khác, ngay cả làm bộ anh cũng không muốn.
Tô Y Thu ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Ngự Giao, "Em nhớ rõ thỏa thuận của chúng ta, nhưng.... nhưng em thật sự không muốn ly hôn với anh...."
"Cô à, chúng ta quen nhau sao? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?" Lang Long buồn cười hỏi, thấy trong ánh mắt người phụ nữ nhìn anh vừa kinh ngạc vừa tránh né.
Tiết Noãn Nhi vội vàng cười nói: "Không có"
"Khi nãy thật ngại quá, hay tôi đưa cô đi thay bộ đồ khác"
"Không cần, không sao" Tiết Noãn Nhi ngồi xuống ghế, tiếp tục ăn đồ ăn đồ ăn trên bàn.
Lang Long còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy người phụ nữ trước mặt đột nhiên lạnh lùng, dường như không muốn nhìn thấy anh, vì vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Tiết Tiểu Diệc nhìn theo bóng lưng Lang Long, "Sao mẹ ngây người ra như vậy?"
"Hả?" Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cái nhìn nghi hoặc của tên tiểu quỷ Tiết Tiểu Diệc.
"Những chú trước đây muốn bắt chuyện làm quen với mẹ, không một ai nhìn thuận mắt, mẹ vẫn nói với họ một vài câu. Nhưng chú hôm nay con cảm thấy rất được nha, không những đẹp trai vẻ ngoài giống như rất có tiền. Tại sao mẹ cũng không để ý đến chú đó?"
"Con ăn nhanh lên đi" Tiết Noãn Nhi giả bộ tức giận trách mắng.
Tiết Tiểu Diệc bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nghĩ đến khi nãy gặp Lang Long, trong lòng Tiết Noãn Nhi cảm thấy vô cùng bất an.
Lang Long cũng chỉ là một người quen, đã có thể khiến cô trở nên hoảng hốt như vậy. Nếu thực sự gặp người kia, cô thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào...
Không được không được, cô tuyệt đối không thể hoảng loạn khi lâm trận.
Nhà họ Thẩm
Ngự Giao làm thêm đến rất khuya mới trở về.
Sáu năm qua, kể từ sau khi kết hôn, anh thường xuyên làm tăng ca, chính là không muốn trở về nhà
Vừa bước vào phòng khách, Phùng Quân Bình liền bước lên đón, "Ngạn Bằng, con về rồi sao. Y Thu vẫn đang chờ con đó"
Hai chân mày anh hơi nhíu lại, từ khi biết bí mật trong lòng mẹ, cũng như nguyên nhân thực sự xảy vụ tai nạn xe của Gia Hạo năm đó. Đối với người mẹ này, tựa như anh đã không còn chút tìn cảm nào.
Hiện giờ, những người thân bên cạnh, không còn một người đáng để anh tin tưởng.
Bởi vì bố anh, cũng đã ra đi....
"Con rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi" Ngự Giao nới lỏng cổ áo, đi lên lầu.
"Ngạn Bằng" Phùng Quân Bình gọi anh lại, khuyên nhủ: "Con đừng viết đơn ly hôn, con bé không tốt sao"
Bước chân Ngự Giao chợt khựng lại, không lên tiếng, tiếp tục bước về phòng của mình.
Mở cửa phòng ra, vừa cởi áo vest, vừa bước vào phòng ngủ, thấy Tô Y Thu mặc bộ váy ngủ bằng lụa nằm trên giường anh.
Anh dừng bước, lạnh lùng xoay người, "Tại sao em ở trong phòng anh"
Tô Y Thu chưa ngủ, ngồi dậy vươn tay từ phía sau ôm lấy Ngự Giao: "Anh Bằng, chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, ngủ trên giường anh là chuyện rất bình thường"
Ngự Giao gỡ bàn tay cô ta ra, ra khỏi phòng ngủ, đến tủ rượu rót một ly rượu. Ngửa cổ lên, một hơi uống cạn ly rượu, yết hầu chuyển động liên tục.
"Chưa nhận được đơn ly hôn của anh sao?" Ngự Giao hỏi.
Tô Y Thu bước tới, cúi đầu ấm ức nói: "Em sẽ không ký tên, em không muốn ly hôn"
Ngự Giao nhăn mày: "Em biết, trong sáu năm qua chúng ta chưa từng thực sự là vợ chồng, anh chỉ coi em là em gái"
"Không! Em không cần anh coi em là em gái. Anh thà đi tìm những người phụ nữ lẳng lơ bên ngoài để phát tiết, chứ không bao giờ chạm vào người em! Vì sao! Anh Bằng, trước đây anh không phải như vậy. Tại sao sau khi kết hôn anh trở nên chán ghét em như vậy...."
Tô Y Thu đau lòng bật khóc.
Ngự Giao xoa xoa mi tâm, cầm chai rượu và chiếc ly đi đến bên sôfa ngồi xuống, thở dài nói: "Không phải là chán ghét em, là vì quan tâm, là vì anh coi em là em gái, là em gái cho nên anh mới không động vào em"
Tô Y Thu bước theo, ngồi xổm xuống bên chân anh, đôi tay mảnh khảnh đặt trên đùi anh, "Em không muốn anh coi em là em gái. Em là vợ của anh, là người phụ nữ của anh"
"Y Thu, đừng làm loạn nữa. Em là người thông minh, từ trước tới giờ chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn mà thôi, anh chưa từng chạm vào người em. Nhưng em phải hiểu rằng đó không phải là chán ghét mà là anh quý trọng em"
Những lời anh nói đều là thật, chính vì không muốn cô đau lòng, cho nên mới nói thật. Nhưng những lời nói này ngược lại, càng khiến Tô Y Thu thêm đau khổ.
Cô khóc không thành tiếng, bả vai run lên.
Ngự Giao đặt ly rượu xuống, không đành lòng đặt tay lên hai vai cô nói: "Đừng đau lòng, chẳng lẽ em đã quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"
Khi ở trước mặt bố anh, cô luôn là một người con dâu tốt. Mà Ngự Giao dù là một người lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng đối với người thân của mình hoàn toàn ngược lại.
Bố của anh Thẩm Cẩm Hoa, trước khi chết đã nói ra những câu cuối cùng, ông hoàn toàn không nói về chuyện của mẹ anh, chỉ dùng hết hơi sức cuối cùng nói: "Gia Hạo đã không còn, bố chỉ còn một người con trai duy nhất. Bố muốn được nhìn thấy con và Y Thu kết hôn trước khi nhắm mắt, con bé là một cô gái tốt...."
Lúc đó, Tô Y Thu cũng có mặt. Anh rất khó xử, bởi vì Doãn Băng Dao mới rời đi không bao lâu, anh thật sự không có tâm trạng nói tới chuyện kết hôn.
Nhưng Tô Y Thu bước lên gật đầu với Thẩm Cẩm Hoa, nói hai người sẽ kết hôn.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Ngự Giao tức giận nắm chặt cổ tay cô ta hỏi: "Khi nãy tại sao lại đồng ý?"
"Em chỉ muốn bác trai ra đi được thanh thản"
"Anh sẽ không kết hôn với em" Ngự Giao quay đầu qua hướng khác, Tô Y Thu chỉ có thể nhìn thấy gò má lạnh lẽo của anh.
"Anh Bằng, chúng ta chỉ là diễn cho bác trai nhìn thôi, em hiểu thực ra mấy năm gần đây anh ở bên cạnh em là do người nhà sắp xếp. Có lẽ trong lòng anh chưa từng có tình yêu với em. Nếu đã giả bộ nhiều năm, tại sao trong thời điểm mấu chốt này không tiếp tục giả vờ?" Tô Y Thu kéo tay Ngự Giao, "Chúng ta kết hôn đi, sau khi bác trai ra đi, chúng ta sẽ ly hôn"
Ngự Giao hơi do dự.
"Anh Bằng, anh nhẫn tâm để một người sắp rời khỏi thế gian này, không được yên lòng sao?"
Ngự Giao lắc đầu, anh đã không làm được một người anh trai tốt, không muốn lại làm một người con trai bất hiếu.
Vì thế, anh và Tô Y Thu nhanh chóng kết hôn, bọn họ cũng thỏa thuận, sau khi kết hôn sẽ ly hôn.
Nhưng sau khi kết hôn, Ngự Giao nói muốn ly hôn, Tô Y Thu lại không đồng ý. Tuy rằng anh đối với cô ta không có tình yêu, nhưng vẫn luôn coi cô ta như em gái. Nếu là người khác, ngay cả làm bộ anh cũng không muốn.
Tô Y Thu ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn Ngự Giao, "Em nhớ rõ thỏa thuận của chúng ta, nhưng.... nhưng em thật sự không muốn ly hôn với anh...."