Chương : 159
Lúc này Lang Long mới nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu, anh đưa tay phải ra nói: "Chào cô. Tôi là Lang Long, là Giám đốc ở đây"
Tiết Noãn Nhi cũng đưa tay ra, "Xin chào, tôi tên là Tiết Noãn Nhi"
Hai người bắt tay nhau, do luyện võ nhiều nên bàn tay Lang Long rất cứng rắn, anh cảm thấy bàn tay cô vô cùng nhỏ bé mềm mại, phút chốc quên buông tay ra.
Tiết Noãn Nhi cười xấu hổ, vội vàng rụt tay mình lại.
"À...." Lang Long nhận ra sự thất thố của mình "Thật ngại quá"
"Không sao"
"Ngày mai cô có thể tới làm rồi"
"Có thật không?"
"Ừ" Lang Long gật đầu "Tôi nói rồi, ở đây chúng tôi rất quý trọng nhân tài, chào mừng sự gia nhập của cô"
"Cảm ơn"
Trước đây cô luôn cảm thấy trong mấy người bạn thân của Ngự Giao, tuy Lang Long nhìn qua có chút lạnh lùng nhưng thực tế anh là người thân thiện nhất.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất vui vẻ, bước đi đầu tiên của cô đã thành công tốt đẹp!
Sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô càng sớm có thể rời khỏi nơi này.
Về đến nhà, Tiết Noãn Nhi đặc biệt mua món ăn con trai thích nhất.
"Con trai bảo bối, mẹ con đã về rồi đây." Cô mở cửa, gọi lớn
"Chào mừng mẹ thành công trở về" Tiết Tiểu Diệc nghe tiếng gọi chạy ra nghênh đón.
Cậu không thể chờ đợi hỏi: "Mẹ, hôm nay phỏng vấn thế nào?"
Tiết Noãn Nhi ấn túi đồ ăn vào trong ngực con trai, cúi người thay giày, "Món con thích nhất đó"
"Mẹ mau nói cho con biết đi" Tiết Tiểu Diệc sốt ruột nói.
Cô đặt chìa khá xuống hốc tủ bên cạnh, hừ mấy tiếng "Mẹ của con rất lợi hại đó nha, con cảm thấy thế nào"
"Qua rồi sao?"
"Tất nhiên"
"Woa, tốt quá! Ha ha, sau này mẹ có thể làm việc trong tập đoàn Thẩm thị nổi tiếng thế giới này rồi" Tiết Tiểu Diệc vui sướng nhảy cẫng lên.
"Đói bụng không? Trưa nay chúng ta sẽ món này."
"Vâng, vâng" Tiết Tiểu Diệc hấp ta hấp tấp ôm túi đồ ăn chạy vào bàn ăn trèo lên chiếc ghế cao bên cạnh, đặt đồ ăn lên bàn.
Cậu quay đầu ôm chầm lấy Tiết Noãn Nhi: "Mẹ rất tài giỏi, nhất định sẽ nhanh chóng thăng chức."
"Đừng có nói quá như vậy, những người làm việc trong tập đoàn Thẩm thị đều là các nhân tài."
"Mẹ phải tin vào lời con nói, ngày mai đi làm, chắc chắn mẹ có thể thăng chức" Trên gương mặt cậu nhóc thoáng hiện lên nụ cười giảo hoạt
"Được rồi, mau ăn thôi"
Tiết Noãn Nhi không suy nghĩ nhiều, cô hoàn toàn không biết con trai đã lén lút làm gì sau lưng mình.
Sau buổi cơm trưa, Tiết Noãn Nhi lên phòng mình, chuẩn bị đi ngủ trưa. Cô nằm trên giường thở dài một cái, không ngờ tất cả lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Nhưng đột nhiên có một đám mây đen xông vào đầu cô, những ngày sau này nên làm gì? Cô hiểu rõ Ngự Giao kinh khủng ra sao, nếu như anh ta phát hiện mục đích cô vào làm việc trong tập đoàn Thẩm thị...
Tiết Noãn Nhi thật sự không dám nghĩ tiếp, nhưng cô không thể còn cách nào, cô buộc phải làm như vậy. Nhắm mắt lại, suy nghĩ tìm cơ hội đi thăm mộ Lăng Diệc.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiết Noãn Nhi đã rời giường, tới tập đoàn Thẩm thị. Cô nghe nói trong tập đoàn Thẩm thị có rất nhiều nhân viên làm việc lâu năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt Tổng giám đốc, cô nghĩ mình cũng sẽ không dễ dàng gặp phải anh ta, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy....
Tiết Noãn Nhi cũng đưa tay ra, "Xin chào, tôi tên là Tiết Noãn Nhi"
Hai người bắt tay nhau, do luyện võ nhiều nên bàn tay Lang Long rất cứng rắn, anh cảm thấy bàn tay cô vô cùng nhỏ bé mềm mại, phút chốc quên buông tay ra.
Tiết Noãn Nhi cười xấu hổ, vội vàng rụt tay mình lại.
"À...." Lang Long nhận ra sự thất thố của mình "Thật ngại quá"
"Không sao"
"Ngày mai cô có thể tới làm rồi"
"Có thật không?"
"Ừ" Lang Long gật đầu "Tôi nói rồi, ở đây chúng tôi rất quý trọng nhân tài, chào mừng sự gia nhập của cô"
"Cảm ơn"
Trước đây cô luôn cảm thấy trong mấy người bạn thân của Ngự Giao, tuy Lang Long nhìn qua có chút lạnh lùng nhưng thực tế anh là người thân thiện nhất.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất vui vẻ, bước đi đầu tiên của cô đã thành công tốt đẹp!
Sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô càng sớm có thể rời khỏi nơi này.
Về đến nhà, Tiết Noãn Nhi đặc biệt mua món ăn con trai thích nhất.
"Con trai bảo bối, mẹ con đã về rồi đây." Cô mở cửa, gọi lớn
"Chào mừng mẹ thành công trở về" Tiết Tiểu Diệc nghe tiếng gọi chạy ra nghênh đón.
Cậu không thể chờ đợi hỏi: "Mẹ, hôm nay phỏng vấn thế nào?"
Tiết Noãn Nhi ấn túi đồ ăn vào trong ngực con trai, cúi người thay giày, "Món con thích nhất đó"
"Mẹ mau nói cho con biết đi" Tiết Tiểu Diệc sốt ruột nói.
Cô đặt chìa khá xuống hốc tủ bên cạnh, hừ mấy tiếng "Mẹ của con rất lợi hại đó nha, con cảm thấy thế nào"
"Qua rồi sao?"
"Tất nhiên"
"Woa, tốt quá! Ha ha, sau này mẹ có thể làm việc trong tập đoàn Thẩm thị nổi tiếng thế giới này rồi" Tiết Tiểu Diệc vui sướng nhảy cẫng lên.
"Đói bụng không? Trưa nay chúng ta sẽ món này."
"Vâng, vâng" Tiết Tiểu Diệc hấp ta hấp tấp ôm túi đồ ăn chạy vào bàn ăn trèo lên chiếc ghế cao bên cạnh, đặt đồ ăn lên bàn.
Cậu quay đầu ôm chầm lấy Tiết Noãn Nhi: "Mẹ rất tài giỏi, nhất định sẽ nhanh chóng thăng chức."
"Đừng có nói quá như vậy, những người làm việc trong tập đoàn Thẩm thị đều là các nhân tài."
"Mẹ phải tin vào lời con nói, ngày mai đi làm, chắc chắn mẹ có thể thăng chức" Trên gương mặt cậu nhóc thoáng hiện lên nụ cười giảo hoạt
"Được rồi, mau ăn thôi"
Tiết Noãn Nhi không suy nghĩ nhiều, cô hoàn toàn không biết con trai đã lén lút làm gì sau lưng mình.
Sau buổi cơm trưa, Tiết Noãn Nhi lên phòng mình, chuẩn bị đi ngủ trưa. Cô nằm trên giường thở dài một cái, không ngờ tất cả lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Nhưng đột nhiên có một đám mây đen xông vào đầu cô, những ngày sau này nên làm gì? Cô hiểu rõ Ngự Giao kinh khủng ra sao, nếu như anh ta phát hiện mục đích cô vào làm việc trong tập đoàn Thẩm thị...
Tiết Noãn Nhi thật sự không dám nghĩ tiếp, nhưng cô không thể còn cách nào, cô buộc phải làm như vậy. Nhắm mắt lại, suy nghĩ tìm cơ hội đi thăm mộ Lăng Diệc.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiết Noãn Nhi đã rời giường, tới tập đoàn Thẩm thị. Cô nghe nói trong tập đoàn Thẩm thị có rất nhiều nhân viên làm việc lâu năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt Tổng giám đốc, cô nghĩ mình cũng sẽ không dễ dàng gặp phải anh ta, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy....