Chương : 183
Từ khi nhìn thấy bức hình Tiết Noãn Nhi gặp Dương Tuyết Hoa, Ngự Giao càng chú ý tới nhất cử nhất động của Tiết Noãn Nhi hơn.
Vốn dĩ công việc của Tiết Noãn Nhi đã khá bận rộn, nhưng không biết tại sao, mấy ngày hôm nay hình như có vẻ đột nhiên bận rộn hơn gấp nhiều lần.
Hôm nay cô định tan làm sớm một chút để đi đón Tiểu Diệc, nhưng vừa chuẩn bị xách túi ra về một khách hàng lại tới. Vì vậy cô đành ở lại bàn bạc công việc với khách hàng.
Ở nhà trẻ, có rất nhiều bố mẹ tới đón các bạn nhỏ, Tiểu Diệc cũng đứng trong đám người, nhìn về phía đầu đường. Nhìn những bạn học có cả bố mẹ cùng tới đón, cậu vô cùng ngưỡng mộ...
Noãn Nhi nói hôm nay sẽ tới đón cậu.
Cậu bé chờ đợi lại chờ đợi, đợi đến khi trước cổng trường học không còn người nào, mà Noãn Nhi vẫn chưa tới
"Haiz, chắc hôm nay Noãn Nhi lại bận tới mức quên tới đón mình rồi" Tiểu Diệc lẩm bẩm.
Gần đây Tiết Noãn Nhi bận rộn rất nhiều việc, có khi mấy ngày liền không tới đón con, hôm nay trước khi đi làm đã nói sẽ tới đón Tiểu Diệc, khiến cậu cực kỳ vui mừng. Nhưng bây giờ, Noãn Nhi vẫn chưa đến, Tiết Tiểu Diệc có chút thất vọng.
Haiz, cậu bé thở dài khoác ba lô lên vai, từ mình về nhà.
Thật ra sau khi tan học cậu thường tự mình về nhà, cậu biết Noãn Nhi rất bận nên không muốn mẹ lại phải mất thời gian tới đón mình.
Nói ra ai cũng không tìn, một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi lại có thể tự mình bắt xe buýt hoặc đi bộ về nhà.
Tiết Tiểu Diệc vừa đi tới điểm xe buýt, nhìn thấy chiếc xe buyt đã chạy được một đoạn, vội vàng đuổi theo nhưng vẫn không kịp, vì vậy quyết định đi bộ về nhà.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ngự Giao giải quyết xong công việc, ngồi trên chiếc ghế xoay xa hoa quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn mỹ lệ bên ngoài, trong lòng xuất hiện cảm giác bi thương.
Trên thế giới này, người đáng để anh tin tưởng dường như không có một ai, ngay cả người mẹ ruột thịt cũng không đáng để anh tin tưởng.
Thật ra anh đã từng nghĩ tới việc tìm người em trai thất lạc, nhưng bây giờ tình hình trong nhà như vậy, nên đành từ bỏ. Chờ khi tất cả mọi việc trôi qua, anh sẽ tiến hành tìm kiếm phải bù đắp lại mọi thứ cho người em trai này. Còn Gia Hạo, cho dù có là con trai ruột của bố anh hay là con trai của Mục Quang, cậu vấn luôn là người em trai thông minh hoạt bát trong lòng anh.
Ngự Giao thở dài, đã đến giờ tan tầm mà bản thân không biết nên đi đâu về đâu. Trở lại căn biệt thự xa hoa tráng lệ kia phải đối diện với người vợ và người mẹ mình không yêu thương, khiến trong lòng anh cũng không hơn gì lúc này.
Ngự Giao đứng lên, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc. Đên khi ngồi vào chiếc xe Aston Martin, Ngự Giao vẫn không biết mình nên đi đâu. Trước đây còn có sở thích gặp ba người bạn thân Phương Chính Đông, Lang Long, Khiết Phàm cùng đi uống rượu, nhưng bây giờ ai cũng bận rộn với công việc riêng.
Phương Chính Đông là một tên thấy sắc quên bạn chính thống, kể từ bắt đầu chính thức qua lại với đồng bội, thì rất ít ra ngoài uống rượu cùng bạn bè. Anh thật sự không biết nên mừng hay nên đau lòng cho người bạn thân này.
Do dự một lát, Ngự Giao nổ máy xe, đi về phía khu chung cư cao cấp Tiết Noãn Nhi ở. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, có lẽ vì quá nhớ Băng Dao, nên muốn nhìn Tiết Noãn Nhi một lát. Tuy Tiết Noãn Nhi làm người ta rất nghi ngờ, nhưng nói sao thì cô ta vẫn rất giống Băng Dao. Nhìn thấy cô ta, nỗi khổ tương tư trong lòng anh có thể vơi bớt một phần.
Chiếc xe đang chạy trên đường, Ngự Giao nhìn thấy một cậu bé lưng đeo ba lô đang đi phía trước, bóng lưng kia rất giống con trai Tiết Tiểu Diệc của Tiết Noãn Nhi. Ngự Giao không dám khẳng định, liền bấm còi.
Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, đúng là cậu bé! Ngự Giao dừng xe lại trước mặt Tiểu Diệc, tháo kính xuống.
"Chào chú Thẩm, trùng hợp ghê" Tiết Tiểu Diệc cười toe tóe, vẫy vẫy tay về phía anh.
Ngự Giao thò đầu ra hỏi: "Sao cháu lại đi một mình trên đường vậy?"
"Cháu vừa tan học, đang đi về nhà ạ"
"Mẹ cháu đâu?"
"Cháu không biết, chắc là vẫn đang làm việc"
"Mẹ cháu để cháu tự về nhà một mình sao?" Ngự Giao cảm thấy hơi khó tin, một cậu bé năm tuổi lại dám một mình đi đường xa như vậy.
"Không sao đâu ạ, cháu thường tự mình về nhà quen rồi"
"Lên xe đi, chú đưa cháu về"
Tiết Tiểu Diệc do dự một chút, nghĩ đến Noãn Nhi hình như không thích chú Thẩm, vì vậy từ chối: "Cảm ơn chú Thẩm, cháu không dám làm phiền chú đâu, tự cháu có thể về nhà"
"Lên xe đi, chú đưa cháu về" anh nghiêm mặt nói.
Tiết Tiểu Diệc nhín vai như một người đàn ông đích thực, "Nếu chú một lòng muốn đưa cháu về... nếu cháu vẫn từ chối chú có vẻ rất không lễ phép"
Nhìn dáng vẻ cậu bé, Ngự Giao cảm thấy buồn cười.
Tiết Tiểu Diệc ngồi lên ghế phụ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ngự Giao, khen ngợi: "Chú Thẩm, chú đúng là người tốt, một nhân vật lớn như chú không ngờ lại đặc biệt đưa cháu về nhà"
Ngự Giao hơi xấu hổ cười cười: "Chỉ là thuận đường thôi. Hơn nữa chú cũng đang muốn đi đâu đó"
"Oa, chú Thẩm đúng là người tốt"
"Ngồi vững chưa, cháu thắt dây an toàn vào đi"
Cho tới giờ Ngự Giao chưa bao giờ là một người tỉ mỉ chu đáo, anh lái xe cũng chưa bao giờ thắt dây an toàn. Nhưng khi ở trước mặt tiểu quỷ này, không ngờ anh trở nên chu đáo như thế.
Tiết Tiểu Diệc ngồi trên xe, sờ trái sờ phải thở dài nói: "Xe này của chú ngồi thật thoải mái"
"Nếu cháu thích, sau này chú sẽ thường xuyên đón cháu"
Tiết Tiểu Diệc quay đầu sang, mở to hai mắt miệng mở lớn đầy kinh ngạc nhìn Ngự Giao: "Có thật không?"
"Tất nhiên là thật"
"Chú Thẩm, chú đúng là bồ tát sống"
Ngự Giao hơi xấu hổ, nghĩ lại cũng thấy bị câu nói của mình làm cho sợ hết hồn. Không ngờ anh lại nói những lời như thế với một đứa trẻ. Tên nhóc quỷ này luôn cho anh một cảm giác thân thiết.
Ngự Giao vui vẻ Tiết Tiểu Diệc hỏi: "Mẹ cháu không tới đón... cháu có buồn không?"
"Không ạ, mẹ rất bận, cháu có thể tự chăm sóc cho mình, hơn nữa...." Tiết Tiểu Diệc thần thần bí bí sát lại gần, nhỏ giọng nói: "Cho nói cho chú biết một bí mật nha, mẹ cháu còn phải cần cháu chăm sóc nữa cơ, mẹ cháu rất hay ngủ nướng, bữa sáng đều do cháu làm hết đó, thật ra Noãn Nhi nhà cháu là heo lười"
Ngự Giao lại cảm thấy buồn cười.
"Chú Thẩm, chú cười lên nhìn rất đẹp trai nha"
Nụ cười trên gương mặt Ngự Giao hơi cứng lại, vô thức trái tim lạnh như băng của anh như tan ra ở trước mặt Tiết Tiểu Diệc.
Vốn định Tiết Tiểu Diệc về chuyện bố cậu bé, hoặc tìm hiểu một số chuyện về Tiết Noãn Nhi, nhưng nghĩ kỹ lại, lại sợ cậu bé sẽ đau lòng. Đối mặt với một đứa trẻ đáng yêu đơn thuần trước mặt, làm sao anh có thể làm điều đó... Vì vậy, Ngự Giao liền bỏ đi ý định của mình. Nhưng không hỏi về bố của cậu bé, vậy anh có thể hỏi những điều khác.
"Đúng rồi, cháu có thể giúp chú kể về một người bạn của mẹ cháu được không?"
"Vâng, Tiết Tiểu Diệc rất vui vẻ nói: "Cháu rất thích giúp đỡ người khác”
"Cháu biết ai tên Băng Dao không? Cô ấy là bạn thân của mẹ cháu" Tiết Noãn Nhi nói Băng Dao đã chết ba năm trước, vậy khi đó Tiết Tiểu Diệc đã được sinh ra rồi.
"Ừm, để cháu nhớ lại xem...."
Vốn dĩ công việc của Tiết Noãn Nhi đã khá bận rộn, nhưng không biết tại sao, mấy ngày hôm nay hình như có vẻ đột nhiên bận rộn hơn gấp nhiều lần.
Hôm nay cô định tan làm sớm một chút để đi đón Tiểu Diệc, nhưng vừa chuẩn bị xách túi ra về một khách hàng lại tới. Vì vậy cô đành ở lại bàn bạc công việc với khách hàng.
Ở nhà trẻ, có rất nhiều bố mẹ tới đón các bạn nhỏ, Tiểu Diệc cũng đứng trong đám người, nhìn về phía đầu đường. Nhìn những bạn học có cả bố mẹ cùng tới đón, cậu vô cùng ngưỡng mộ...
Noãn Nhi nói hôm nay sẽ tới đón cậu.
Cậu bé chờ đợi lại chờ đợi, đợi đến khi trước cổng trường học không còn người nào, mà Noãn Nhi vẫn chưa tới
"Haiz, chắc hôm nay Noãn Nhi lại bận tới mức quên tới đón mình rồi" Tiểu Diệc lẩm bẩm.
Gần đây Tiết Noãn Nhi bận rộn rất nhiều việc, có khi mấy ngày liền không tới đón con, hôm nay trước khi đi làm đã nói sẽ tới đón Tiểu Diệc, khiến cậu cực kỳ vui mừng. Nhưng bây giờ, Noãn Nhi vẫn chưa đến, Tiết Tiểu Diệc có chút thất vọng.
Haiz, cậu bé thở dài khoác ba lô lên vai, từ mình về nhà.
Thật ra sau khi tan học cậu thường tự mình về nhà, cậu biết Noãn Nhi rất bận nên không muốn mẹ lại phải mất thời gian tới đón mình.
Nói ra ai cũng không tìn, một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi lại có thể tự mình bắt xe buýt hoặc đi bộ về nhà.
Tiết Tiểu Diệc vừa đi tới điểm xe buýt, nhìn thấy chiếc xe buyt đã chạy được một đoạn, vội vàng đuổi theo nhưng vẫn không kịp, vì vậy quyết định đi bộ về nhà.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ngự Giao giải quyết xong công việc, ngồi trên chiếc ghế xoay xa hoa quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngắm nhìn ánh hoàng hôn mỹ lệ bên ngoài, trong lòng xuất hiện cảm giác bi thương.
Trên thế giới này, người đáng để anh tin tưởng dường như không có một ai, ngay cả người mẹ ruột thịt cũng không đáng để anh tin tưởng.
Thật ra anh đã từng nghĩ tới việc tìm người em trai thất lạc, nhưng bây giờ tình hình trong nhà như vậy, nên đành từ bỏ. Chờ khi tất cả mọi việc trôi qua, anh sẽ tiến hành tìm kiếm phải bù đắp lại mọi thứ cho người em trai này. Còn Gia Hạo, cho dù có là con trai ruột của bố anh hay là con trai của Mục Quang, cậu vấn luôn là người em trai thông minh hoạt bát trong lòng anh.
Ngự Giao thở dài, đã đến giờ tan tầm mà bản thân không biết nên đi đâu về đâu. Trở lại căn biệt thự xa hoa tráng lệ kia phải đối diện với người vợ và người mẹ mình không yêu thương, khiến trong lòng anh cũng không hơn gì lúc này.
Ngự Giao đứng lên, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc. Đên khi ngồi vào chiếc xe Aston Martin, Ngự Giao vẫn không biết mình nên đi đâu. Trước đây còn có sở thích gặp ba người bạn thân Phương Chính Đông, Lang Long, Khiết Phàm cùng đi uống rượu, nhưng bây giờ ai cũng bận rộn với công việc riêng.
Phương Chính Đông là một tên thấy sắc quên bạn chính thống, kể từ bắt đầu chính thức qua lại với đồng bội, thì rất ít ra ngoài uống rượu cùng bạn bè. Anh thật sự không biết nên mừng hay nên đau lòng cho người bạn thân này.
Do dự một lát, Ngự Giao nổ máy xe, đi về phía khu chung cư cao cấp Tiết Noãn Nhi ở. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, có lẽ vì quá nhớ Băng Dao, nên muốn nhìn Tiết Noãn Nhi một lát. Tuy Tiết Noãn Nhi làm người ta rất nghi ngờ, nhưng nói sao thì cô ta vẫn rất giống Băng Dao. Nhìn thấy cô ta, nỗi khổ tương tư trong lòng anh có thể vơi bớt một phần.
Chiếc xe đang chạy trên đường, Ngự Giao nhìn thấy một cậu bé lưng đeo ba lô đang đi phía trước, bóng lưng kia rất giống con trai Tiết Tiểu Diệc của Tiết Noãn Nhi. Ngự Giao không dám khẳng định, liền bấm còi.
Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, đúng là cậu bé! Ngự Giao dừng xe lại trước mặt Tiểu Diệc, tháo kính xuống.
"Chào chú Thẩm, trùng hợp ghê" Tiết Tiểu Diệc cười toe tóe, vẫy vẫy tay về phía anh.
Ngự Giao thò đầu ra hỏi: "Sao cháu lại đi một mình trên đường vậy?"
"Cháu vừa tan học, đang đi về nhà ạ"
"Mẹ cháu đâu?"
"Cháu không biết, chắc là vẫn đang làm việc"
"Mẹ cháu để cháu tự về nhà một mình sao?" Ngự Giao cảm thấy hơi khó tin, một cậu bé năm tuổi lại dám một mình đi đường xa như vậy.
"Không sao đâu ạ, cháu thường tự mình về nhà quen rồi"
"Lên xe đi, chú đưa cháu về"
Tiết Tiểu Diệc do dự một chút, nghĩ đến Noãn Nhi hình như không thích chú Thẩm, vì vậy từ chối: "Cảm ơn chú Thẩm, cháu không dám làm phiền chú đâu, tự cháu có thể về nhà"
"Lên xe đi, chú đưa cháu về" anh nghiêm mặt nói.
Tiết Tiểu Diệc nhín vai như một người đàn ông đích thực, "Nếu chú một lòng muốn đưa cháu về... nếu cháu vẫn từ chối chú có vẻ rất không lễ phép"
Nhìn dáng vẻ cậu bé, Ngự Giao cảm thấy buồn cười.
Tiết Tiểu Diệc ngồi lên ghế phụ, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Ngự Giao, khen ngợi: "Chú Thẩm, chú đúng là người tốt, một nhân vật lớn như chú không ngờ lại đặc biệt đưa cháu về nhà"
Ngự Giao hơi xấu hổ cười cười: "Chỉ là thuận đường thôi. Hơn nữa chú cũng đang muốn đi đâu đó"
"Oa, chú Thẩm đúng là người tốt"
"Ngồi vững chưa, cháu thắt dây an toàn vào đi"
Cho tới giờ Ngự Giao chưa bao giờ là một người tỉ mỉ chu đáo, anh lái xe cũng chưa bao giờ thắt dây an toàn. Nhưng khi ở trước mặt tiểu quỷ này, không ngờ anh trở nên chu đáo như thế.
Tiết Tiểu Diệc ngồi trên xe, sờ trái sờ phải thở dài nói: "Xe này của chú ngồi thật thoải mái"
"Nếu cháu thích, sau này chú sẽ thường xuyên đón cháu"
Tiết Tiểu Diệc quay đầu sang, mở to hai mắt miệng mở lớn đầy kinh ngạc nhìn Ngự Giao: "Có thật không?"
"Tất nhiên là thật"
"Chú Thẩm, chú đúng là bồ tát sống"
Ngự Giao hơi xấu hổ, nghĩ lại cũng thấy bị câu nói của mình làm cho sợ hết hồn. Không ngờ anh lại nói những lời như thế với một đứa trẻ. Tên nhóc quỷ này luôn cho anh một cảm giác thân thiết.
Ngự Giao vui vẻ Tiết Tiểu Diệc hỏi: "Mẹ cháu không tới đón... cháu có buồn không?"
"Không ạ, mẹ rất bận, cháu có thể tự chăm sóc cho mình, hơn nữa...." Tiết Tiểu Diệc thần thần bí bí sát lại gần, nhỏ giọng nói: "Cho nói cho chú biết một bí mật nha, mẹ cháu còn phải cần cháu chăm sóc nữa cơ, mẹ cháu rất hay ngủ nướng, bữa sáng đều do cháu làm hết đó, thật ra Noãn Nhi nhà cháu là heo lười"
Ngự Giao lại cảm thấy buồn cười.
"Chú Thẩm, chú cười lên nhìn rất đẹp trai nha"
Nụ cười trên gương mặt Ngự Giao hơi cứng lại, vô thức trái tim lạnh như băng của anh như tan ra ở trước mặt Tiết Tiểu Diệc.
Vốn định Tiết Tiểu Diệc về chuyện bố cậu bé, hoặc tìm hiểu một số chuyện về Tiết Noãn Nhi, nhưng nghĩ kỹ lại, lại sợ cậu bé sẽ đau lòng. Đối mặt với một đứa trẻ đáng yêu đơn thuần trước mặt, làm sao anh có thể làm điều đó... Vì vậy, Ngự Giao liền bỏ đi ý định của mình. Nhưng không hỏi về bố của cậu bé, vậy anh có thể hỏi những điều khác.
"Đúng rồi, cháu có thể giúp chú kể về một người bạn của mẹ cháu được không?"
"Vâng, Tiết Tiểu Diệc rất vui vẻ nói: "Cháu rất thích giúp đỡ người khác”
"Cháu biết ai tên Băng Dao không? Cô ấy là bạn thân của mẹ cháu" Tiết Noãn Nhi nói Băng Dao đã chết ba năm trước, vậy khi đó Tiết Tiểu Diệc đã được sinh ra rồi.
"Ừm, để cháu nhớ lại xem...."