Chương : 186
Hai người cùng ngồi xuống sofa.
Tô Y Thu rót cho Phùng Quân Bình một ly trà, bình thường ít tiếp xúc với mẹ chồng, nhưng cô vẫn rất tôn trọng bà.
"Y Thu à, gần đây Ngạn Bằng có đối xử tốt với con không?" Phùng Quân Bình dịu dàng nói.
"Anh ấy đối với con rất tốt ạ"
Cho dù Ngự Giao đối xử với mình như thế nào, cô chưa bao giờ nói ra trước mặt người ngoài. Tuy mẹ chồng không phải là người ngoài, nhưng đây là chuyện riêng giữa hai vợ chồng cô.
"Con đừng gạt mẹ, mẹ biết Ngạn Bằng đối xử với con ra sao"
"Mẹ..."
"Không sao đâu, mẹ cũng từng trải qua quãng thời gian như vậy mà"
Đối với sự quan tâm bất chợt này của Phùng Quân Bình, tuy Tô Y Thu thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Mẹ, cảm ơn mẹ đã quan tâm, nhưng mẹ đừng lo, con sẽ xử lý tốt mỗi quan hệ với Ngạn Bằng"
Khóe miệng Phùng Quân Bình khẽ cong lên, nở nụ cười lạnh: "Con định xử lý thế nào?"
Tô Y Thu kinh ngạc, tại sao giọng điệu và sắc mặt của mẹ chồng lại thay đổi nhanh như vậy?
"Con..."
"Con đó, tốt nhất là nên sớm sinh một đứa con cho nhà họ Thẩm chúng ta. Trong một gia đình dòng dõi như nhà chúng ta, chỉ khi người phụ nữ sinh con mới có địa vị cao." Phùng Quân Bình nhấn mạnh.
"Vâng, con biết"
Nhưng Ngạn Bằng chưa bao giờ đụng vào người cô. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Điều này, chắc chắn mẹ chồng không biết.
"Để mẹ giúp con"
"Sao ạ?" Tô Y Thu không hiểu nhìn mẹ chồng.
"Ngạn Bằng là con trai mẹ, dù thế nào mẹ cũng hiểu rõ nó hơn con. Sau này mẹ sẽ giúp hai đứa tiếp xúc với nhau nhiều hơn, sau đó con phải nhanh chóng sinh cho nhà họ Thẩm một đứa con, như vậy mối quan hệ giữa con và Ngạn Bằng mới vĩnh viễn không thay đổi"
Tiết Noãn Nhi vui mừng nói: "Mẹ bằng lòng giúp con?"
"Tất nhiên, tất cả cũng vì hạnh phúc của gia đình này"
"Vâng" có mẹ chồng giúp một tay, cô tin mình sẽ làm được.
"Nhưng..."
"Nhưng sao ạ?"
"Con cũng phải giúp mẹ một chuyện"
"Con có thể giúp mẹ chuyện gì ạ?" Tô Y Thu không hiểu nói.
"Mẹ có thể bảo đảm làm cho con mang thai con của Ngạn Bằng, mẹ cũng có thể làm cho mối quan hệ giữa hai vợ chồng con tốt hơn, nhưng sau khi tình cảm hai vợ chồng con tốt đẹp lên, cũng đừng quên giúp mẹ làm một chuyện"
"Mẹ cứ nói ạ, con có thể giúp được gì nhất định sẽ giúp"
Phùng Quân Bình nhìn xung quanh, chắc chắn không có người thứ ba, nhỏ giọng nói với Tô Y Thu: "Con phải báo cáo cho mẹ nhất cử nhất động của Ngạn Bằng, mẹ muốn biết mỗi hành động nhỏ nhất của nó"
"Chuyện này...." Tô Y Thu kinh ngạc.
Ý của Phùng Quân Bình chính là giám sát mọi hành động của Ngự Giao sao? Tại sao Tô Y Thu có một cảm giác là lạ. Ánh mắt của mẹ chồng cô, hình như không chỉ đơn giản như vậy
"Con đừng hiểu lầm ý mẹ" Phùng Quân Bình nói, là một người từng trải qua phong ba bão táp của cuộc đời, chỉ liếc mắt cũng nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Tô Y Thu: "Bây giờ trong nhà này chỉ còn có con, mẹ và Ngạn Bằng. Là người mẹ, mẹ rất lo cho nó. Tính cách Ngạn Bằng khá nóng nảy, mẹ sợ nó làm ra chuyện gì sai lầm, hơn nữa khi trước khi ông ngoại Ngạn Bằng nhắm mắt đã không ngừng dặn dò mẹ phải chăm sóc cẩn thận cho nó. Mẹ chỉ muốn biết hàng ngày Ngạn Bằng làm những gì mà thôi... Nói ra con cũng không hiểu, đợi sau này con làm mẹ sẽ hiểu nỗi khổ của người mẹ"
Phùng Quân Bình cụp mi, dáng vẻ khổ sở.
Ngồi xích lại gần hơn, Tô Y Thu giống một nàng dâu hiếu thảo kéo tay Phùng Quân Bình, "Mẹ yên tâm đi, sau này có chuyện gì, nhất định con sẽ nói cho mẹ biết"
"Ừm, con dâu ngoan" Phùng Quân Bình vỗ nhẹ lên tay Tô Y Thu, "Chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng ngôi nhà này ấm áp hơn"
"Vâng" Tô Y Thu cảm động rơi nước mắt. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người đứng ra giúp cô.
Ở trong nhà họ Thẩm, cô thường cảm thấy bản thân rất cô độc, tuy những người giúp việc rất tôn trọng cô, nhưng vẫn không có cảm giác một gia đình. Bây giờ mẹ chồng đã đứng cùng bên cạnh, khiến cô cảm giác bản thân không còn cô độc nữa.
"Cứ quyết định như vậy đi" Phùng Quân Bình liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "Cũng khuya lắm rồi, mẹ nghĩ chắc tối nay Ngạn Bằng không về đâu. Con nghỉ sớm đi, ngày mai mẹ sẽ gọi điện gọi nó về, trong lòng mẹ đã có sẵn kế hoạch rồi"
"Kế hoạch gì ạ?"
Phùng Quân Bình bước tới gần cô, nhỏ giọng nói gì đó. Tô Y Thu nghe xong cả mặt đỏ bừng, chu môi ngượng ngùng nói: "Làm như vậy hình như không hay lắm"
"Không có gì là không hay cả, mẹ sẽ sắp xếp tất cả chỉ cần con dũng cảm lên"
"Chuyện này..." Tô Y Thu suy nghĩ, những vẫn không thể chấp nhận kế hoạch này của Phùng Quân Bình "Mẹ, đừng làm như vậy. Nếu Ngạn Bằng biết, sẽ rất tức giận."
Một khi Ngự Giao nổi giận, không ai không sợ hãi.
Phùng Quân Bình vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Cho dù có chuyện, cũng có mẹ gánh vác, mẹ không tin nó có thể ra tay với người mẹ ruột này. Hơn nữa tất cả những điều mẹ làm cũng vì muốn tốt cho hai con, cũng vì hạnh phúc của gia đình này"
"Vậy cũng được ạ..."
"Cứ quyết định vậy đi, tối may con phải biểu hiện thật tốt đấy"
"Vâng ạ"
Thương lượng kế hoạch xong, Phùng Quân Bình trở về phòng. Tô Y Thu đứng dậy đi về phía giường, nhìn bầu trời đen mịt bên ngoài, thở dài tối nay cô lại chỉ có một mình.
***
Ngày hôm sau, Ngự Giao hết giờ làm vừa ngồi lên xe, chuẩn bị tới khu chung cư cao cấp kia. Phùng Quân Bình liền gọi điện thoại tới.
"Ngạn Bằng, tối nay con về nhà đi"
"Con có việc bận, không về được"
Phùng Quân Bình im lặng một hồi. Một lát sau, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói nức nở: "Con trai, con nhất định vẫn còn hận mẹ đúng không, mẹ biết lỗi của mình rồi, con về nhà đi. Ngôi biệt thự này lớn như vậy mà chỉ có mẹ và Y Thu, thật sự rất lạnh lẽo, hoàn toàn không có cảm giác một ngôi nhà"
Nghe tiếng khóc của Phùng Quân Bình, Ngự Giao hơi mềm lòng. Tuy trong lòng rất hận Phùng Quân Bình, nếu như truyện trước đây là do người khác làm, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải chết. Nhưng dù sao Phùng Quân Bình cũng là người mẹ ruột thịt, anh không thể tàn nhẫn ra tay.
"Được rồi, lát nữa con sẽ về"
"Thật tốt quá." Trong điện thoại truyền ra giọng nói vui sướng của Phùng Quân Bình, "Mẹ lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị món con thích nhất"
"Vâng"
Cúp điện thoại, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Anh thật sự rất mệt nỏi, ngay cả trái tim cũng mệt mỏi.
Kể từ sáu năm trước, khi Phùng Quân Bình thẳng thắn thừa nhận chân tướng sự thật, bà ta chẳng những không còn giả điên, còn đối xử với Ngự Giao rất tốt, quan tâm chăm sóc anh rất chu đáo. Từ khi tồn tại trên thế giới này, sáu năm qua anh mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của người mẹ.
Nhưng, tận sau trong lòng anh không hề cảm kích. Tuy có giây phút mềm lòng, nhưng nỗi hận thù trong lòng mãi mãi không thể xóa nhòa. Một ngày nào đó, anh nhất đinh sẽ khiến những kẻ kia trả giá thê thảm!
Ngự Giao về đến nhà đã thấy Tô Y Thu và Phùng Quân Bình đang chờ anh, hình như hôm nay tâm trạng của Phùng Quân Bình rất tốt, còn kêu người giúp việc khui một chai rượu đỏ quý giá.
Tô Y Thu rót cho Phùng Quân Bình một ly trà, bình thường ít tiếp xúc với mẹ chồng, nhưng cô vẫn rất tôn trọng bà.
"Y Thu à, gần đây Ngạn Bằng có đối xử tốt với con không?" Phùng Quân Bình dịu dàng nói.
"Anh ấy đối với con rất tốt ạ"
Cho dù Ngự Giao đối xử với mình như thế nào, cô chưa bao giờ nói ra trước mặt người ngoài. Tuy mẹ chồng không phải là người ngoài, nhưng đây là chuyện riêng giữa hai vợ chồng cô.
"Con đừng gạt mẹ, mẹ biết Ngạn Bằng đối xử với con ra sao"
"Mẹ..."
"Không sao đâu, mẹ cũng từng trải qua quãng thời gian như vậy mà"
Đối với sự quan tâm bất chợt này của Phùng Quân Bình, tuy Tô Y Thu thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Mẹ, cảm ơn mẹ đã quan tâm, nhưng mẹ đừng lo, con sẽ xử lý tốt mỗi quan hệ với Ngạn Bằng"
Khóe miệng Phùng Quân Bình khẽ cong lên, nở nụ cười lạnh: "Con định xử lý thế nào?"
Tô Y Thu kinh ngạc, tại sao giọng điệu và sắc mặt của mẹ chồng lại thay đổi nhanh như vậy?
"Con..."
"Con đó, tốt nhất là nên sớm sinh một đứa con cho nhà họ Thẩm chúng ta. Trong một gia đình dòng dõi như nhà chúng ta, chỉ khi người phụ nữ sinh con mới có địa vị cao." Phùng Quân Bình nhấn mạnh.
"Vâng, con biết"
Nhưng Ngạn Bằng chưa bao giờ đụng vào người cô. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Điều này, chắc chắn mẹ chồng không biết.
"Để mẹ giúp con"
"Sao ạ?" Tô Y Thu không hiểu nhìn mẹ chồng.
"Ngạn Bằng là con trai mẹ, dù thế nào mẹ cũng hiểu rõ nó hơn con. Sau này mẹ sẽ giúp hai đứa tiếp xúc với nhau nhiều hơn, sau đó con phải nhanh chóng sinh cho nhà họ Thẩm một đứa con, như vậy mối quan hệ giữa con và Ngạn Bằng mới vĩnh viễn không thay đổi"
Tiết Noãn Nhi vui mừng nói: "Mẹ bằng lòng giúp con?"
"Tất nhiên, tất cả cũng vì hạnh phúc của gia đình này"
"Vâng" có mẹ chồng giúp một tay, cô tin mình sẽ làm được.
"Nhưng..."
"Nhưng sao ạ?"
"Con cũng phải giúp mẹ một chuyện"
"Con có thể giúp mẹ chuyện gì ạ?" Tô Y Thu không hiểu nói.
"Mẹ có thể bảo đảm làm cho con mang thai con của Ngạn Bằng, mẹ cũng có thể làm cho mối quan hệ giữa hai vợ chồng con tốt hơn, nhưng sau khi tình cảm hai vợ chồng con tốt đẹp lên, cũng đừng quên giúp mẹ làm một chuyện"
"Mẹ cứ nói ạ, con có thể giúp được gì nhất định sẽ giúp"
Phùng Quân Bình nhìn xung quanh, chắc chắn không có người thứ ba, nhỏ giọng nói với Tô Y Thu: "Con phải báo cáo cho mẹ nhất cử nhất động của Ngạn Bằng, mẹ muốn biết mỗi hành động nhỏ nhất của nó"
"Chuyện này...." Tô Y Thu kinh ngạc.
Ý của Phùng Quân Bình chính là giám sát mọi hành động của Ngự Giao sao? Tại sao Tô Y Thu có một cảm giác là lạ. Ánh mắt của mẹ chồng cô, hình như không chỉ đơn giản như vậy
"Con đừng hiểu lầm ý mẹ" Phùng Quân Bình nói, là một người từng trải qua phong ba bão táp của cuộc đời, chỉ liếc mắt cũng nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Tô Y Thu: "Bây giờ trong nhà này chỉ còn có con, mẹ và Ngạn Bằng. Là người mẹ, mẹ rất lo cho nó. Tính cách Ngạn Bằng khá nóng nảy, mẹ sợ nó làm ra chuyện gì sai lầm, hơn nữa khi trước khi ông ngoại Ngạn Bằng nhắm mắt đã không ngừng dặn dò mẹ phải chăm sóc cẩn thận cho nó. Mẹ chỉ muốn biết hàng ngày Ngạn Bằng làm những gì mà thôi... Nói ra con cũng không hiểu, đợi sau này con làm mẹ sẽ hiểu nỗi khổ của người mẹ"
Phùng Quân Bình cụp mi, dáng vẻ khổ sở.
Ngồi xích lại gần hơn, Tô Y Thu giống một nàng dâu hiếu thảo kéo tay Phùng Quân Bình, "Mẹ yên tâm đi, sau này có chuyện gì, nhất định con sẽ nói cho mẹ biết"
"Ừm, con dâu ngoan" Phùng Quân Bình vỗ nhẹ lên tay Tô Y Thu, "Chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng ngôi nhà này ấm áp hơn"
"Vâng" Tô Y Thu cảm động rơi nước mắt. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người đứng ra giúp cô.
Ở trong nhà họ Thẩm, cô thường cảm thấy bản thân rất cô độc, tuy những người giúp việc rất tôn trọng cô, nhưng vẫn không có cảm giác một gia đình. Bây giờ mẹ chồng đã đứng cùng bên cạnh, khiến cô cảm giác bản thân không còn cô độc nữa.
"Cứ quyết định như vậy đi" Phùng Quân Bình liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "Cũng khuya lắm rồi, mẹ nghĩ chắc tối nay Ngạn Bằng không về đâu. Con nghỉ sớm đi, ngày mai mẹ sẽ gọi điện gọi nó về, trong lòng mẹ đã có sẵn kế hoạch rồi"
"Kế hoạch gì ạ?"
Phùng Quân Bình bước tới gần cô, nhỏ giọng nói gì đó. Tô Y Thu nghe xong cả mặt đỏ bừng, chu môi ngượng ngùng nói: "Làm như vậy hình như không hay lắm"
"Không có gì là không hay cả, mẹ sẽ sắp xếp tất cả chỉ cần con dũng cảm lên"
"Chuyện này..." Tô Y Thu suy nghĩ, những vẫn không thể chấp nhận kế hoạch này của Phùng Quân Bình "Mẹ, đừng làm như vậy. Nếu Ngạn Bằng biết, sẽ rất tức giận."
Một khi Ngự Giao nổi giận, không ai không sợ hãi.
Phùng Quân Bình vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Cho dù có chuyện, cũng có mẹ gánh vác, mẹ không tin nó có thể ra tay với người mẹ ruột này. Hơn nữa tất cả những điều mẹ làm cũng vì muốn tốt cho hai con, cũng vì hạnh phúc của gia đình này"
"Vậy cũng được ạ..."
"Cứ quyết định vậy đi, tối may con phải biểu hiện thật tốt đấy"
"Vâng ạ"
Thương lượng kế hoạch xong, Phùng Quân Bình trở về phòng. Tô Y Thu đứng dậy đi về phía giường, nhìn bầu trời đen mịt bên ngoài, thở dài tối nay cô lại chỉ có một mình.
***
Ngày hôm sau, Ngự Giao hết giờ làm vừa ngồi lên xe, chuẩn bị tới khu chung cư cao cấp kia. Phùng Quân Bình liền gọi điện thoại tới.
"Ngạn Bằng, tối nay con về nhà đi"
"Con có việc bận, không về được"
Phùng Quân Bình im lặng một hồi. Một lát sau, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói nức nở: "Con trai, con nhất định vẫn còn hận mẹ đúng không, mẹ biết lỗi của mình rồi, con về nhà đi. Ngôi biệt thự này lớn như vậy mà chỉ có mẹ và Y Thu, thật sự rất lạnh lẽo, hoàn toàn không có cảm giác một ngôi nhà"
Nghe tiếng khóc của Phùng Quân Bình, Ngự Giao hơi mềm lòng. Tuy trong lòng rất hận Phùng Quân Bình, nếu như truyện trước đây là do người khác làm, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải chết. Nhưng dù sao Phùng Quân Bình cũng là người mẹ ruột thịt, anh không thể tàn nhẫn ra tay.
"Được rồi, lát nữa con sẽ về"
"Thật tốt quá." Trong điện thoại truyền ra giọng nói vui sướng của Phùng Quân Bình, "Mẹ lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị món con thích nhất"
"Vâng"
Cúp điện thoại, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Anh thật sự rất mệt nỏi, ngay cả trái tim cũng mệt mỏi.
Kể từ sáu năm trước, khi Phùng Quân Bình thẳng thắn thừa nhận chân tướng sự thật, bà ta chẳng những không còn giả điên, còn đối xử với Ngự Giao rất tốt, quan tâm chăm sóc anh rất chu đáo. Từ khi tồn tại trên thế giới này, sáu năm qua anh mới cảm nhận được tình cảm ấm áp của người mẹ.
Nhưng, tận sau trong lòng anh không hề cảm kích. Tuy có giây phút mềm lòng, nhưng nỗi hận thù trong lòng mãi mãi không thể xóa nhòa. Một ngày nào đó, anh nhất đinh sẽ khiến những kẻ kia trả giá thê thảm!
Ngự Giao về đến nhà đã thấy Tô Y Thu và Phùng Quân Bình đang chờ anh, hình như hôm nay tâm trạng của Phùng Quân Bình rất tốt, còn kêu người giúp việc khui một chai rượu đỏ quý giá.