Chương : 208
Cô còn nhớ rõ trước khi chết, Hiên Bạch chết vẫn dặn dò cô nhất định phải sống thật tốt. Cũng vì anh, cô mới có được suy nghĩ nhất định phải sống, phải cho con trai chào đời an toàn, mới có thỏa thuận mệt mỏi này với Dương Tuyết Hoa
Nếu như lúc đầu không phải là Hiên Bạch, có lẽ cô đã sớm từ bỏ cuộc sống này rồi. Nhưng chính Hiên Bạch đã dùng tính mạng của mình cứu sống cô và con trai, cho nên cô cảm thân bản thân nhất định phải sống, cho dù sống vì Hiên Bạch.
Trong đáy mắt lộ ra vẻ kiên định, cho dù thế nào hai mẹ con cô nhất định phải kiên cường, dù tương lại gặp phải chuyện gì cũng không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không thật có lỗi với Hiên Bạch. Nghĩ đến Thẩm Hiên Bạch, trong lòng cô lại tràn đầy lòng tin vào cuộc sống.
Tưới nước cho hoa xong, xoay người đi gọi con trai: "Tiểu Diệc, chúng ta phải đi rồi." Hiên Bạch còn chưa từng tận mắt nhìn thấy Tiểu Diệc, hôm nào đó cô phải tranh thủ thời gian dẫn con trai tới gặp anh.
Tiểu Diệc mặc bộ đồ cao bồi, tay xách ba lô từ trên lầu đi xuống "Noãn nhi, chúng ta không đợi chú Thẩm sao?"
"Không đợi"
"Nhưng tối qua chú Thẩm gọi điện cho con nói hôm nay sẽ đưa con tới nhà trẻ."
Tiết Noãn Nhi xách ba lô giúp con trai "Hôm nay chú ấy sẽ không tới"
"Mẹ nói dối, chú Thẩm là nam tử hán đại trượng phu nói lời nhất định sẽ giữ lời, chú ấy nhất định sẽ tới đưa con đi học, chúng ta chờ một chút." Tiết Tiểu Diệc chu môi nói.
Tiết Noãn Nhi ngồi xổm xuống nhìn con trai, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói: "Tiểu Diệc ngoan, hôm nay trong người chú Thẩm không được khỏe, không thể đưa con đi học được đợi hôm khác chú ấy khỏe sẽ đưa con đi học nhé"
"Chú ấy không khỏe sao? Vậy Tiểu Diệc phải đi thăm chú Thẩm."
"Con phải tới nhà trẻ không muộn sẽ bị cô giáo giận đó, mẹ sẽ tới thăm chú Thẩm thay con."
"Vậy cũng được, mẹ nhất định phải chăm sóc chú ấy thật tốt nha."
"Ừm, đi thôi."
Tiết Tiểu Diệc đi giầy xong, hai mẹ con vừa mở cửa ra liền kinh ngạc nhìn thấy Ngự Giao đứng trước cửa.
"Oa! Chú Thẩm." Tiết Tiểu Diệc nhào tới
Ngự Giao ngồi xổm xuống ôm Tiết Tiểu Diệc vào lòng, vì đột nhiên cử động mạnh nên vết thương trên lưng hơi há ra, đau đến nín thở, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tiết Noãn Nhi thấy thế vội vàng nói: "Tiểu Diệc xuống đi, chú Thẩm đang không khỏe"
"Không sao." Anh khẽ cười, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tiết Tiểu Diệc lo lắng nhìn Ngự Giao "Chú Thẩm không khỏe ở chỗ nào vậy?" Cái trán trắng nõn nhỏ nhắn của cậu bé dán trán anh "Không bị sốt."
"Chú không sao." Anh cọ trán mình lại.
Gương mặt mĩm mĩm mềm mại của Tiết Tiểu Diệc dán sát vào mặt anh, khiến trong lòng anh ấm áp vô cùng. Tuy vết thương trên lưng rất đau, nhưng anh không nỡ buông tay ra, vì vậy liền ôm Tiết Tiểu Diệc đi vào thang máy.
Tiết Noãn Nhi vội vàng chạy theo nói: "Tổng giám đốc, anh buông Tiểu Diệc xuống để nó tự đi, anh đang bị thương."
"Được rồi, đừng nói nữa. Tôi không sao, yên tâm đi." Vẫn không buông tay, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Anh rất thích cảm giác này, ôm con trai mình trên tay, đi bên cạnh là người phụ nữ mình yêu thương. Tuy hiện giờ anh không thể nhận họ, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc họ, mỗi ngày nhìn thấy bọn họ anh đã rất thỏa mãn rồi.
***
Sau khi đưa Tiểu Diệc tới nhà trẻ, sắc mặt Ngự Giao càng thêm khó coi, gương mặt tuấn mỹ của anh tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán còn rịn mồ hôi hột
"Tổng giám đốc, anh có sao không?”
Ngự Giao ngồi trên ghế lái nói: "Ở đây không phải là công ty, cô không cần gọi tôi là Tổng giám đốc"
"....Tôi thấy sắc mặt anh rất xấu, hay tôi đưa anh tới bệnh viện khám xem thế nào"
"Cô đi cùng tôi?"
"Ừm"
Ngự Giao suy nghĩ gì đó, khóe miệng cong lên nhìn cô "Vậy cũng được, chúng ta tới bệnh viện." Bây giờ tới công ty sẽ không được nhìn thấy cô, nếu đi bệnh viện thì ngược lại cô sẽ ở bên cạnh anh một tấc cũng không rời. Anh muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này thêm một chút nữa.
"Để tôi lái xe cho."
"Được"
Hai người đổi vị trí, vô tình chân Tiết Noãn Nhi đạp phải chân ga chiếc xe đột ngột chồm lên.
"A..." Cô hét lên một tiếng
Ngự Giao vòng tay ôm chặt cô, sau đó đặt cơ thể cô ngồi trên đùi mình, vừa khéo đôi môi mềm mại căng mềm của cô chạm vào môi anh. Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, hai người cảm nhận được từng hơi thở từng nhịp đập của đối phương, mà dường như cơn đau trên lưng của anh cũng biến mất.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí mập mờ từ từ lan tràn, môi cô giống như bươm bướm dừng trên bờ môi Ngự Giao, anh khẽ hé mở đôi môi, cánh môi cô liền sợ hãi rời đi.
"Ừm, ừm, không dậy được..." Tiết Noãn Nhi vội vàng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lúng túng vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, lộ ra vành tai trắng noãn. Đột tác vô tình này càng quyến rũ anh hơn.
Anh ngồi thẳng dậy, cảm giác bụng dưới nóng ran, vật nam tính rục rịch ngóc đầu lên. Vành tai Băng Dao là điểm trước đây anh thích nhất. Mỗi khi vui vẻ, anh đều nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô nhưng nếu cô khiến anh tức giận sẽ lập tức cắn mạnh vào vành tai đó để trừng phạt.
Tiết Noãn Nhi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm mất tự nhiên
"Khụ..." cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngự Giao khẽ nhếch miệng "Để tôi lái xe cho"
"Ừm..." Ngự Giao hạ kính cửa sổ xe xuống một chút, từng cơn gió mát liền thổi vào. Hai người im lặng rất lâu cho đến khi cơn gió mát từ từ thổi tan bầu không khí lúng túng, Ngự Giao mới mở miệng nói: "Thật ra khi bị bệnh bị thương vẫn rất hạnh phúc."
"Hả? Anh nói vậy là sao?" Tiết Noãn Nhi không hiểu, cười cười, "Làm gì có ai bị bệnh bị thương còn thấy hạnh phúc, cơ thể đau đớn hành hạ mình hơn chứ"
"Tôi thì cảm thấy rất hạnh phúc. Ít nhất trong thời gian bị bệnh sẽ có người ở bên chăm sóc"
"Chẳng lẽ bên cạnh anh không có người chăm sóc?" Trong nhà họ Thẩm, số người giúp việc có tới mấy trăm người.
"Đúng là bên cạnh tôi không thiếu người chăm sóc, nhưng có một số người không phải là người mình quan tâm. Ví dụ như cô, bình thường đối với tôi rất lạnh lùng, nhưng kể từ tối hôm qua sau khi tôi bị thương, cô trở nên dịu dàng rất nhiều, còn đối với tôi chu đáo như vậy. Cho nên, bị bệnh cũng rất hạnh phúc”
Một lần nữa Tiết Noãn Nhi lại bị những lời của anh làm cho lúng túng.
Ngự Giao lạnh nhạt cười cười: "Đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ là giả dụ thôi"
Trên mặt anh nở nụ cười, nhưng trong lòng đau đớn biết bao. Cho dù yêu cô tới đâu cũng không thể cất thành lời, anh sợ sau khi bị vạch trần thân phận cô sẽ chạy trốn thật xa.
Đến bệnh viện vì anh, cô phải chạy đi chạy lại. Thật ra bệnh viện này là của tập đoàn Thẩm thị, Ngự Giao hoàn toàn có thể hưởng thụ những đãi ngộ đặc biệt, không cần phải làm những trình tự thủ tục rờm rà kia, nhưng anh thích nhìn thấy cô vì anh mà bận rộn, vì anh mà lo lắng.
Nếu như lúc đầu không phải là Hiên Bạch, có lẽ cô đã sớm từ bỏ cuộc sống này rồi. Nhưng chính Hiên Bạch đã dùng tính mạng của mình cứu sống cô và con trai, cho nên cô cảm thân bản thân nhất định phải sống, cho dù sống vì Hiên Bạch.
Trong đáy mắt lộ ra vẻ kiên định, cho dù thế nào hai mẹ con cô nhất định phải kiên cường, dù tương lại gặp phải chuyện gì cũng không thể dễ dàng từ bỏ, nếu không thật có lỗi với Hiên Bạch. Nghĩ đến Thẩm Hiên Bạch, trong lòng cô lại tràn đầy lòng tin vào cuộc sống.
Tưới nước cho hoa xong, xoay người đi gọi con trai: "Tiểu Diệc, chúng ta phải đi rồi." Hiên Bạch còn chưa từng tận mắt nhìn thấy Tiểu Diệc, hôm nào đó cô phải tranh thủ thời gian dẫn con trai tới gặp anh.
Tiểu Diệc mặc bộ đồ cao bồi, tay xách ba lô từ trên lầu đi xuống "Noãn nhi, chúng ta không đợi chú Thẩm sao?"
"Không đợi"
"Nhưng tối qua chú Thẩm gọi điện cho con nói hôm nay sẽ đưa con tới nhà trẻ."
Tiết Noãn Nhi xách ba lô giúp con trai "Hôm nay chú ấy sẽ không tới"
"Mẹ nói dối, chú Thẩm là nam tử hán đại trượng phu nói lời nhất định sẽ giữ lời, chú ấy nhất định sẽ tới đưa con đi học, chúng ta chờ một chút." Tiết Tiểu Diệc chu môi nói.
Tiết Noãn Nhi ngồi xổm xuống nhìn con trai, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói: "Tiểu Diệc ngoan, hôm nay trong người chú Thẩm không được khỏe, không thể đưa con đi học được đợi hôm khác chú ấy khỏe sẽ đưa con đi học nhé"
"Chú ấy không khỏe sao? Vậy Tiểu Diệc phải đi thăm chú Thẩm."
"Con phải tới nhà trẻ không muộn sẽ bị cô giáo giận đó, mẹ sẽ tới thăm chú Thẩm thay con."
"Vậy cũng được, mẹ nhất định phải chăm sóc chú ấy thật tốt nha."
"Ừm, đi thôi."
Tiết Tiểu Diệc đi giầy xong, hai mẹ con vừa mở cửa ra liền kinh ngạc nhìn thấy Ngự Giao đứng trước cửa.
"Oa! Chú Thẩm." Tiết Tiểu Diệc nhào tới
Ngự Giao ngồi xổm xuống ôm Tiết Tiểu Diệc vào lòng, vì đột nhiên cử động mạnh nên vết thương trên lưng hơi há ra, đau đến nín thở, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tiết Noãn Nhi thấy thế vội vàng nói: "Tiểu Diệc xuống đi, chú Thẩm đang không khỏe"
"Không sao." Anh khẽ cười, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tiết Tiểu Diệc lo lắng nhìn Ngự Giao "Chú Thẩm không khỏe ở chỗ nào vậy?" Cái trán trắng nõn nhỏ nhắn của cậu bé dán trán anh "Không bị sốt."
"Chú không sao." Anh cọ trán mình lại.
Gương mặt mĩm mĩm mềm mại của Tiết Tiểu Diệc dán sát vào mặt anh, khiến trong lòng anh ấm áp vô cùng. Tuy vết thương trên lưng rất đau, nhưng anh không nỡ buông tay ra, vì vậy liền ôm Tiết Tiểu Diệc đi vào thang máy.
Tiết Noãn Nhi vội vàng chạy theo nói: "Tổng giám đốc, anh buông Tiểu Diệc xuống để nó tự đi, anh đang bị thương."
"Được rồi, đừng nói nữa. Tôi không sao, yên tâm đi." Vẫn không buông tay, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Anh rất thích cảm giác này, ôm con trai mình trên tay, đi bên cạnh là người phụ nữ mình yêu thương. Tuy hiện giờ anh không thể nhận họ, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc họ, mỗi ngày nhìn thấy bọn họ anh đã rất thỏa mãn rồi.
***
Sau khi đưa Tiểu Diệc tới nhà trẻ, sắc mặt Ngự Giao càng thêm khó coi, gương mặt tuấn mỹ của anh tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán còn rịn mồ hôi hột
"Tổng giám đốc, anh có sao không?”
Ngự Giao ngồi trên ghế lái nói: "Ở đây không phải là công ty, cô không cần gọi tôi là Tổng giám đốc"
"....Tôi thấy sắc mặt anh rất xấu, hay tôi đưa anh tới bệnh viện khám xem thế nào"
"Cô đi cùng tôi?"
"Ừm"
Ngự Giao suy nghĩ gì đó, khóe miệng cong lên nhìn cô "Vậy cũng được, chúng ta tới bệnh viện." Bây giờ tới công ty sẽ không được nhìn thấy cô, nếu đi bệnh viện thì ngược lại cô sẽ ở bên cạnh anh một tấc cũng không rời. Anh muốn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này thêm một chút nữa.
"Để tôi lái xe cho."
"Được"
Hai người đổi vị trí, vô tình chân Tiết Noãn Nhi đạp phải chân ga chiếc xe đột ngột chồm lên.
"A..." Cô hét lên một tiếng
Ngự Giao vòng tay ôm chặt cô, sau đó đặt cơ thể cô ngồi trên đùi mình, vừa khéo đôi môi mềm mại căng mềm của cô chạm vào môi anh. Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại, hai người cảm nhận được từng hơi thở từng nhịp đập của đối phương, mà dường như cơn đau trên lưng của anh cũng biến mất.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí mập mờ từ từ lan tràn, môi cô giống như bươm bướm dừng trên bờ môi Ngự Giao, anh khẽ hé mở đôi môi, cánh môi cô liền sợ hãi rời đi.
"Ừm, ừm, không dậy được..." Tiết Noãn Nhi vội vàng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lúng túng vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, lộ ra vành tai trắng noãn. Đột tác vô tình này càng quyến rũ anh hơn.
Anh ngồi thẳng dậy, cảm giác bụng dưới nóng ran, vật nam tính rục rịch ngóc đầu lên. Vành tai Băng Dao là điểm trước đây anh thích nhất. Mỗi khi vui vẻ, anh đều nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô nhưng nếu cô khiến anh tức giận sẽ lập tức cắn mạnh vào vành tai đó để trừng phạt.
Tiết Noãn Nhi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm mất tự nhiên
"Khụ..." cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngự Giao khẽ nhếch miệng "Để tôi lái xe cho"
"Ừm..." Ngự Giao hạ kính cửa sổ xe xuống một chút, từng cơn gió mát liền thổi vào. Hai người im lặng rất lâu cho đến khi cơn gió mát từ từ thổi tan bầu không khí lúng túng, Ngự Giao mới mở miệng nói: "Thật ra khi bị bệnh bị thương vẫn rất hạnh phúc."
"Hả? Anh nói vậy là sao?" Tiết Noãn Nhi không hiểu, cười cười, "Làm gì có ai bị bệnh bị thương còn thấy hạnh phúc, cơ thể đau đớn hành hạ mình hơn chứ"
"Tôi thì cảm thấy rất hạnh phúc. Ít nhất trong thời gian bị bệnh sẽ có người ở bên chăm sóc"
"Chẳng lẽ bên cạnh anh không có người chăm sóc?" Trong nhà họ Thẩm, số người giúp việc có tới mấy trăm người.
"Đúng là bên cạnh tôi không thiếu người chăm sóc, nhưng có một số người không phải là người mình quan tâm. Ví dụ như cô, bình thường đối với tôi rất lạnh lùng, nhưng kể từ tối hôm qua sau khi tôi bị thương, cô trở nên dịu dàng rất nhiều, còn đối với tôi chu đáo như vậy. Cho nên, bị bệnh cũng rất hạnh phúc”
Một lần nữa Tiết Noãn Nhi lại bị những lời của anh làm cho lúng túng.
Ngự Giao lạnh nhạt cười cười: "Đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ là giả dụ thôi"
Trên mặt anh nở nụ cười, nhưng trong lòng đau đớn biết bao. Cho dù yêu cô tới đâu cũng không thể cất thành lời, anh sợ sau khi bị vạch trần thân phận cô sẽ chạy trốn thật xa.
Đến bệnh viện vì anh, cô phải chạy đi chạy lại. Thật ra bệnh viện này là của tập đoàn Thẩm thị, Ngự Giao hoàn toàn có thể hưởng thụ những đãi ngộ đặc biệt, không cần phải làm những trình tự thủ tục rờm rà kia, nhưng anh thích nhìn thấy cô vì anh mà bận rộn, vì anh mà lo lắng.