Chương : 223
"Tôi tới tìm cô là muốn lấy lại một thứ"
"Thứ gì?" Tiết Noãn Nhi không hiểu hỏi
"Số tài liệu kia"
"Cái đó không có ở chỗ tôi"
"Cô nói láo" Phạm Khiết Phàm giận dữ, giơ tay lên tát một cái.
"Người đàn bà độc ác này" cô căm tức nhìn Doãn Băng Dao. Nếu như không phải là vì Giao, một người vốn biết võ như cô chắc chắn đã đánh Doãn Băng Dao một trận ra trò, "Giao cố ý đưa cho cô số tài liệu đó, cậu ấy vì cô mặc kệ sự tồn vong của công ty. Nhưng cô...cô lại lấy cắp số tài liệu kia, còn không chịu thừa nhận"
Doãn Băng Dao ngẩn người, trong đầu văng vẳng những lời Phạm Khiết Phàm nói bên tai, trên mặt không còn cảm giác đau đớn.
"Cô nói cái gì? là anh ta cố ý?"
"Đúng vậy! cậu ấy đã sớm biết cô là Doãn Băng Dao, cũng đã sớm biết lý do cô đến bên cậu ấy, còn biết mối quan hệ giữa cô và Dương Tuyết Hoa."
Doãn Băng Dao kinh ngạc, cả người cứng đờ. Khó trách.... khó trách anh ta lại đối xử với Tiểu Diệc tốt như vậy. Khó trách anh ta luôn làm những hành động khó hiểu. Thì ra là đã sớm biết tất cả.
Nhưng biết Mục đích cô trở lại bên cạnh anh ta, mà không hận cô sao?
"Tôi không muốn nói nhiều với cô, mau đưa số tài liệu kia ra đây"
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, "Tôi nói rồi, không có ở đây. Tôi đã Giao cho Dương Tuyết Hoa rồi"
"Cô" Phạm Khiết Phàm nổi điên giơ tay lên muốn đánh Doãn Băng Dao lần nữa.
Doãn Băng Dao bắt được tay Phạm Khiết Phàm, nhìn thẳng vào đôi mắt căm giận của cô ta nói: "Chưa tới lượt cô đánh tôi! Cho dù tôi Giao cho Dương Tuyết Hoa thì đã sao, những tổn thương trước đây Ngự Giao gây ra cho tôi, một chút này vốn không thể bù đắp! Dù sao anh ta có nhiều tiền như vậy, tổn thất một chút đối với anh ta mà nói hoàn toàn không đáng kể"
Phạm Khiết Phàm bật cười chế nạo, "Thật không biết cô quá ngây thơ hay đang giả bộ ngây thơ, chẳng lẽ cô chưa từng xem qua số tài liệu đó sao? Chỉ cần tiết lộ số tài liệu kia ra bên ngoài, tập đoàn Thẩm thị không đơn giản chỉ là bị tổn thất chút tiền không thôi"
Doãn Băng Dao ngẩn người, hất cánh tay Phạm Khiết Phàm sang một bên, lạnh lùng quay mặt ra cửa, "Trước khi tôi chưa báo cảnh sát, mời cô ra khỏi nhà tôi"
Trong cơn giận dữ, Phạm Khiết Phàm túm lấy tóc Doãn Băng Dao giơ tay tát liên tục vào má cô.
Doãn Băng Dao không kịp phản ứng trước hành động của người đối diện, khi muốn đẩy cô ta ra nhưng sức lực của cô ra lại rất lớn, tì một tay Doãn Băng Dao xuống ghế sofa.
"Dừng tay" Ngự Giao chạy tới thấy cửa không khóa, liền lập tức lao vào đẩy Phạm Khiết Phàm ra khỏi Doãn Băng Dao.
"Giao, cậu buông tớ ra! Cô ta không đáng để cậu yêu, tớ phải dạy dỗ cô ta" Phạm Khiết Phàm hung ác trừng mắt nhìn Doãn Băng Dao.
Gương mặt Doãn Băng Dao sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhìn lướt qua mặt cô một cái, vẻ mặt Ngự Giao lập tức u ám nhìn Phạm Khiết Phàm, từ trong kẽ răng lạnh lùng rít ra bốn chữ "Đi ra ngoài ngay"
"Giao, cậu không thể...."
"Tôi bảo cậu đi ra ngoài" anh buông Phạm Khiết Phàm ra, chỉ tay ra cửa.
Phạm Khiết Phàm giận đến nghiến răng, cúi người cầm túi xách dưới mặt đất, bực tức rời đi.
Doãn Băng Dao từ trên ghế sofa ngồi dậy ho khan một tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của Ngự Giao, run giọng hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"
Ngự Giao không lên tiếng, đi tới bên hộc tủ bên cạnh chiếc kệ ti vi, mau chóng tìm được hộp cứu thương.
Doãn Băng Dao hất tay anh ra, khóc quát: "Tôi hỏi anh, tại sao phải làm như vậy?"
"Noãn, em bình tĩnh một chút, anh xử lý vết thương cho em trước đã"
"Đừng gọi tôi như vậy! Anh biết rõ thân phận của tôi rồi" một lần nữa hất tay anh ra, bông băng trong tay Ngự Giao lập tức rơi xuống đất.
Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đã biết từ lâu rồi"
"Vậy tại sao còn làm bộ như không biết gì, tại sao muốn hi sinh sự nghiệp của mình để giúp đỡ tôi?" cô không muốn hắn làm như vậy, làm như vậy trong lòng cô rất áy náy. Tuy trước kia cô rất hận anh ta.
Nhưng tình yêu với anh cũng mãi mãi không thể phai mờ.
"Anh làm bộ không biết là vì anh sợ sau khi nói ra, em sẽ lập tức rời khỏi anh. Anh hi sinh là bởi anh biết em không muốn bị Dương Tuyết Hoa khống chế, nhưng anh lại không có tư cách bảo vệ em, cho nên chỉ có thể sử dụng cách này để em được tự do...."
"Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao?" Doãn Băng Dao bật khóc.
Cô thà đối diện với một Ngự Giao lạnh lùng vô tình như trước kia, như vậy ít nhất trái tim cô sẽ không loạn nhịp, sẽ không đau khổ thế này. Anh càng đối tốt với cô, trái tim cô càng thêm thống khổ.
"Bởi vì anh yêu em..."
Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng dịu dàng, tràn đầy bi ai và bất lực. Nhưng năm chữ đơn giản này đủ khiến trái tim cứng rắn của Doãn Băng Dao vỡ tan, khóc không thành tiếng.
Ngự Giao bước tới bên cô, nhẹ nhàng ôm vai cô kéo vào lòng: "Tôi làm như vậy, chẳng lẽ anh không hận tôi sao?"
"Anh không hận em, là em hận anh"
Cô muốn đẩy người anh ra, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
"Không sao, tất cả rồi sẽ qua đi..." vòng tay rộng lớn ấm áp của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô an ủi.
Doãn Băng Dao khóc đến bờ vai run rẩn, cô không hiểu tại sao ông trời lại muốn hành hạ cô khổ sở như vậy. Cô đã từng nghĩ tới việc bỏ qua thù hận, không còn căm hận Ngự Giao, nhưng khi nghĩ tới sự ra đi của lăng diệc, cô lại không buông được mối thù này.
Nhưng năm chữ kia của anh đã khiến tất cả lòng căm hận của cô hoàn toàn tan biến.
Bởi vì anh yêu em...
Bởi vì, cô cũng yêu anh....
"Băng Dao, tốt quá. Cuối cùng anh có thể bảo vệ em rồi" cằm của anh nhẹn nhàng cọ trên mái tóc cô, đôi mắt đen nháy thâm thúy như biển rộng giờ này lấp loáng nước mắt.
"Băng Dao, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là do anh khiến em phải đau khổ, là do anh khiến em phải chịu ấm ức...."
"...." Doãn Băng Dao không nói gì, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng khóc nức nở.
Anh nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên, thành khẩn nhìn: "Bỏ qua tất cả thù hận trong quá khứ được không? Tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội được không?" giọng nói của anh dịu dàng chưa từng có.
Qua đôi mắt đẫm lệ, Doãn Băng Dao nhìn thấy gương mặt một người đàn ông hoàn mỹ. Cô rất muốn gật đầu đồng ý, rất muốn nói được, bỏ lại tất cả quá khứ, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại, cô vừa lắc đầu liền nhìn thấy sự mất mác trong đáy mắt Ngự Giao.
"Tại sao?"
"Không thể nào, anh còn có Y Thu...."
"Cho anh chút thời gian, anh sẽ ly hôn với cô ấy"
"Ngự Giao, anh từng tổn thương em, chẳng lẽ còn muốn tổn thương Y Thu sao?" cô không muốn Y Thu bị tổn thương.
"Chỉ cần có thể đem lại hạnh phúc cho em, anh bằng lòng tổn thương tất cả mọi người trên thế giới này"
"Nhưng em không muốn" cô không thể lại có lỗi với Y Thu.
"Đừng lo lắng, em hãy cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết tốt. Em cũng nên suy nghĩ cho Tiểu Diệc một chút được không? Con cần có bố, hơn nữa con cũng rất quý anh... anh là bố của Tiểu Diệc. Băng Dao anh xin em, đừng từ chối anh tàn nhẫn như vậy, đừng tàn nhẫn để anh và Tiểu Diệc không thể nhận nhau được không?" anh gần như cầu khẩn nhìn cô nói.
"Thứ gì?" Tiết Noãn Nhi không hiểu hỏi
"Số tài liệu kia"
"Cái đó không có ở chỗ tôi"
"Cô nói láo" Phạm Khiết Phàm giận dữ, giơ tay lên tát một cái.
"Người đàn bà độc ác này" cô căm tức nhìn Doãn Băng Dao. Nếu như không phải là vì Giao, một người vốn biết võ như cô chắc chắn đã đánh Doãn Băng Dao một trận ra trò, "Giao cố ý đưa cho cô số tài liệu đó, cậu ấy vì cô mặc kệ sự tồn vong của công ty. Nhưng cô...cô lại lấy cắp số tài liệu kia, còn không chịu thừa nhận"
Doãn Băng Dao ngẩn người, trong đầu văng vẳng những lời Phạm Khiết Phàm nói bên tai, trên mặt không còn cảm giác đau đớn.
"Cô nói cái gì? là anh ta cố ý?"
"Đúng vậy! cậu ấy đã sớm biết cô là Doãn Băng Dao, cũng đã sớm biết lý do cô đến bên cậu ấy, còn biết mối quan hệ giữa cô và Dương Tuyết Hoa."
Doãn Băng Dao kinh ngạc, cả người cứng đờ. Khó trách.... khó trách anh ta lại đối xử với Tiểu Diệc tốt như vậy. Khó trách anh ta luôn làm những hành động khó hiểu. Thì ra là đã sớm biết tất cả.
Nhưng biết Mục đích cô trở lại bên cạnh anh ta, mà không hận cô sao?
"Tôi không muốn nói nhiều với cô, mau đưa số tài liệu kia ra đây"
Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, "Tôi nói rồi, không có ở đây. Tôi đã Giao cho Dương Tuyết Hoa rồi"
"Cô" Phạm Khiết Phàm nổi điên giơ tay lên muốn đánh Doãn Băng Dao lần nữa.
Doãn Băng Dao bắt được tay Phạm Khiết Phàm, nhìn thẳng vào đôi mắt căm giận của cô ta nói: "Chưa tới lượt cô đánh tôi! Cho dù tôi Giao cho Dương Tuyết Hoa thì đã sao, những tổn thương trước đây Ngự Giao gây ra cho tôi, một chút này vốn không thể bù đắp! Dù sao anh ta có nhiều tiền như vậy, tổn thất một chút đối với anh ta mà nói hoàn toàn không đáng kể"
Phạm Khiết Phàm bật cười chế nạo, "Thật không biết cô quá ngây thơ hay đang giả bộ ngây thơ, chẳng lẽ cô chưa từng xem qua số tài liệu đó sao? Chỉ cần tiết lộ số tài liệu kia ra bên ngoài, tập đoàn Thẩm thị không đơn giản chỉ là bị tổn thất chút tiền không thôi"
Doãn Băng Dao ngẩn người, hất cánh tay Phạm Khiết Phàm sang một bên, lạnh lùng quay mặt ra cửa, "Trước khi tôi chưa báo cảnh sát, mời cô ra khỏi nhà tôi"
Trong cơn giận dữ, Phạm Khiết Phàm túm lấy tóc Doãn Băng Dao giơ tay tát liên tục vào má cô.
Doãn Băng Dao không kịp phản ứng trước hành động của người đối diện, khi muốn đẩy cô ta ra nhưng sức lực của cô ra lại rất lớn, tì một tay Doãn Băng Dao xuống ghế sofa.
"Dừng tay" Ngự Giao chạy tới thấy cửa không khóa, liền lập tức lao vào đẩy Phạm Khiết Phàm ra khỏi Doãn Băng Dao.
"Giao, cậu buông tớ ra! Cô ta không đáng để cậu yêu, tớ phải dạy dỗ cô ta" Phạm Khiết Phàm hung ác trừng mắt nhìn Doãn Băng Dao.
Gương mặt Doãn Băng Dao sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhìn lướt qua mặt cô một cái, vẻ mặt Ngự Giao lập tức u ám nhìn Phạm Khiết Phàm, từ trong kẽ răng lạnh lùng rít ra bốn chữ "Đi ra ngoài ngay"
"Giao, cậu không thể...."
"Tôi bảo cậu đi ra ngoài" anh buông Phạm Khiết Phàm ra, chỉ tay ra cửa.
Phạm Khiết Phàm giận đến nghiến răng, cúi người cầm túi xách dưới mặt đất, bực tức rời đi.
Doãn Băng Dao từ trên ghế sofa ngồi dậy ho khan một tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của Ngự Giao, run giọng hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"
Ngự Giao không lên tiếng, đi tới bên hộc tủ bên cạnh chiếc kệ ti vi, mau chóng tìm được hộp cứu thương.
Doãn Băng Dao hất tay anh ra, khóc quát: "Tôi hỏi anh, tại sao phải làm như vậy?"
"Noãn, em bình tĩnh một chút, anh xử lý vết thương cho em trước đã"
"Đừng gọi tôi như vậy! Anh biết rõ thân phận của tôi rồi" một lần nữa hất tay anh ra, bông băng trong tay Ngự Giao lập tức rơi xuống đất.
Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đã biết từ lâu rồi"
"Vậy tại sao còn làm bộ như không biết gì, tại sao muốn hi sinh sự nghiệp của mình để giúp đỡ tôi?" cô không muốn hắn làm như vậy, làm như vậy trong lòng cô rất áy náy. Tuy trước kia cô rất hận anh ta.
Nhưng tình yêu với anh cũng mãi mãi không thể phai mờ.
"Anh làm bộ không biết là vì anh sợ sau khi nói ra, em sẽ lập tức rời khỏi anh. Anh hi sinh là bởi anh biết em không muốn bị Dương Tuyết Hoa khống chế, nhưng anh lại không có tư cách bảo vệ em, cho nên chỉ có thể sử dụng cách này để em được tự do...."
"Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao?" Doãn Băng Dao bật khóc.
Cô thà đối diện với một Ngự Giao lạnh lùng vô tình như trước kia, như vậy ít nhất trái tim cô sẽ không loạn nhịp, sẽ không đau khổ thế này. Anh càng đối tốt với cô, trái tim cô càng thêm thống khổ.
"Bởi vì anh yêu em..."
Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng dịu dàng, tràn đầy bi ai và bất lực. Nhưng năm chữ đơn giản này đủ khiến trái tim cứng rắn của Doãn Băng Dao vỡ tan, khóc không thành tiếng.
Ngự Giao bước tới bên cô, nhẹ nhàng ôm vai cô kéo vào lòng: "Tôi làm như vậy, chẳng lẽ anh không hận tôi sao?"
"Anh không hận em, là em hận anh"
Cô muốn đẩy người anh ra, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
"Không sao, tất cả rồi sẽ qua đi..." vòng tay rộng lớn ấm áp của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô an ủi.
Doãn Băng Dao khóc đến bờ vai run rẩn, cô không hiểu tại sao ông trời lại muốn hành hạ cô khổ sở như vậy. Cô đã từng nghĩ tới việc bỏ qua thù hận, không còn căm hận Ngự Giao, nhưng khi nghĩ tới sự ra đi của lăng diệc, cô lại không buông được mối thù này.
Nhưng năm chữ kia của anh đã khiến tất cả lòng căm hận của cô hoàn toàn tan biến.
Bởi vì anh yêu em...
Bởi vì, cô cũng yêu anh....
"Băng Dao, tốt quá. Cuối cùng anh có thể bảo vệ em rồi" cằm của anh nhẹn nhàng cọ trên mái tóc cô, đôi mắt đen nháy thâm thúy như biển rộng giờ này lấp loáng nước mắt.
"Băng Dao, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là do anh khiến em phải đau khổ, là do anh khiến em phải chịu ấm ức...."
"...." Doãn Băng Dao không nói gì, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng khóc nức nở.
Anh nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên, thành khẩn nhìn: "Bỏ qua tất cả thù hận trong quá khứ được không? Tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội được không?" giọng nói của anh dịu dàng chưa từng có.
Qua đôi mắt đẫm lệ, Doãn Băng Dao nhìn thấy gương mặt một người đàn ông hoàn mỹ. Cô rất muốn gật đầu đồng ý, rất muốn nói được, bỏ lại tất cả quá khứ, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại, cô vừa lắc đầu liền nhìn thấy sự mất mác trong đáy mắt Ngự Giao.
"Tại sao?"
"Không thể nào, anh còn có Y Thu...."
"Cho anh chút thời gian, anh sẽ ly hôn với cô ấy"
"Ngự Giao, anh từng tổn thương em, chẳng lẽ còn muốn tổn thương Y Thu sao?" cô không muốn Y Thu bị tổn thương.
"Chỉ cần có thể đem lại hạnh phúc cho em, anh bằng lòng tổn thương tất cả mọi người trên thế giới này"
"Nhưng em không muốn" cô không thể lại có lỗi với Y Thu.
"Đừng lo lắng, em hãy cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ giải quyết tốt. Em cũng nên suy nghĩ cho Tiểu Diệc một chút được không? Con cần có bố, hơn nữa con cũng rất quý anh... anh là bố của Tiểu Diệc. Băng Dao anh xin em, đừng từ chối anh tàn nhẫn như vậy, đừng tàn nhẫn để anh và Tiểu Diệc không thể nhận nhau được không?" anh gần như cầu khẩn nhìn cô nói.