Chương : 226
Dương Tuyết Hoa vội vàng đỡ "Sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không, hay cô ngồi xuống đấy nghỉ ngơi một lát đi"
Doãn Băng Dao đưa tay đỡ trán, lắc đầu: "Không cần, chắc là bị thiếu máu thôi, tôi đi trước" Đột nhiên trong lòng có một dự cảm không lành, giờ phút này cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này trở về nhà. Cô ép bản thân phải tỉnh táo, đi ra ngoài mấy bước cảm giác mê man càng lúc càng rõ ràng.
Bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt cô trở nên tối sầm....
***
Trước cửa nhà trẻ đỗ rất nhiều xe hơi.
Các bậc phụ huynh tới đón con đều đỗ xe trước cửa trường học, vừa đến giờ tan học các bạn nhỏ đua nhau chạy ra cổng như ong vỡ tổ.
Tiết Tiểu Diệc đeo balo hoạt hình đứng trước cổng nhà trẻ chờ mẹ tới đón.
Ôi trời? Sao giờ này mà Noãn Nhi vẫn chưa tới?
Haiz.....
Cậu nhóc lắc đầu thở dài một cái, Noãn Nhi thật đúng là không xứng với cái chức mẹ này, dạo này luôn không tới đón cậu đúng giờ. Cậu đứng im trước cổng trường chờ mẹ, đoán chắc Noãn Nhi lại bận chuyện gì đó nên tới muộn.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ được bố mẹ lần lượt tới đón về, Tiết Tiểu Diệc vẫn đứng trước cổng trường chờ đợi. Mãi cho đến khi sắc trời dần mờ tối cậu bé thở dài một lần nữa, muốn đi tới bốt điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Noãn Nhi, nhưng hôm nay ra khỏi nhà khá vội nên quên không mang theo tiền.
Vì vậy cậu quyết định đi bộ về nhà. Thật đáng thương, lại phải đi bộ hơn hai mươi phút trên đường. Nhưng Tiểu Diệc hoàn toàn không có chút sợ hãi, cậu biết tự chăm sóc cho bản thân, cho dù Noãn Nhi không tới đón, cậu vẫn có thể tự về nhà một mình.
Hơn hai mươi phút sau, Tiết Tiểu Diệc về đến nhà, cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ bé mệt phờ đỏ hồng, kiễng chân lên nhấn chuông cửa, nhấn mấy lần liền, Noãn Nhi vẫn chưa ra mở cửa. Kỳ lạ, chẳng lẽ mẹ không có ở nhà sao?
Đưa mắt nhìn cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, không biết chú Thẩm có ở trong nhà không nhỉ? Nghĩ vậy liền bước sang phòng của Ngự Giao, nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có ai mở cửa. Gương mặt nhỏ bé đầy phiền muộn, cậu ôm bụng ngồi xổm xuống bên cạnh cửa.
Ôi.... đói bụng quá.
Khi nào Noãn Nhi trở về, cậu nhất định phải dậy dỗ một trận ra trò, may mà cậu thông mình, nếu như cậu cũng ngu ngốc mà gặp phải một người mẹ vô trách nhiệm như Noãn Nhi, chắc chắn cậu đã bị lạc hoặc bị người xấu bắt cóc từ lâu rồi.
Tiết Tiểu Diệc ôm bụng ngồi xổm trước cổng rất lâu, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua....
Noãn Nhi vẫn chưa trở lại.
***
Ngự Giao ngập đầu trong đối tài liệu, một lát ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ màu đen treo trên tường.
Cả chiều hôm nay anh không thể tập trung tinh thần giải quyết công việc, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của Doãn Băng Dao và Tiết Tiểu Diệc. Nghĩ tới hồi chiều Băng Dao đồng ý cho anh thời gian, liền không kìm được mỉm cười. Gấp tập tài liệu lại, đứng dậy khoác chiếc áo khoác da màu đen lên người, gương mặt tuấn mỹ vẫn hiện lên ý cười.
Tuy đã đồng ý với Băng Dao không quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con cô, hiện giờ anh rất muốn nhìn thấy hai mẹ con cô dù chỉ một lát, tuy mới gặp nhau cách đây mấy tiếng, nhưng không hiểu tại lại cảm giác như đã xa nhau lâu rất lâu rồi. Cầm chìa khóa xe lên, đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Tối nay anh không tới quán bar sang trọng xa sỉ quen thuộc như mọi khi, mà về thẳng nhà để ngắm nhìn con trai và người phụ nữ mình yêu. Chỉ cần được ở sát vách nhau, biết hai mẹ con cô đang ở trong phòng, lòng sẽ thoải mái rất nhiều.
Ngự Giao lái xe vào khu chung cư, từ trong thang máy đi ra ngoài, vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Tiết Tiểu Diệc đứng trước cửa căn hộ của Doãn Băng Dao. Anh nhướng mày, đi nhanh tới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Diệc?"
Tiết Tiểu Diệc không trả lời, ngồi chồm hỗm ở trên đất vùi mặt vào trong hai đầu gối.
Nhẹ nhàng vỗ xuống vai Tiết Tiểu Diệc, phát hiện cậu đã ngủ thiếp đi. Vì vậy liền đưa tay bế cậu bé lên, dùng cánh tay trống còn lại lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa đặt Tiết Tiểu Diệc xuống ghế sofa, cậu bé lập tức mở mắt, trong đôi mắt đen láy lộ ra sự vui mừng: "Chú Thẩm"
"Nhóc con, sao lại ngủ gật ở trước cửa thế, mẹ cháu đâu?"
Cậu nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không biết Noãn Nhi đi đâu nữa, mẹ không tới trường đón cháu, cũng không có nhà"
"Để chú gọi điện thoại cho mẹ cháu" Ngự Giao lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Doãn Băng Dao, đầu bên kia truyền ra giọng nói của nữ tổng đài cứng ngắc: "Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau...."
"Cô ấy tắt máy...." Gương mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, sao cô ấy không tới đón con trai lại còn tắt máy nữa? Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ.... cô ấy xảy ra chuyện gì?
"Chú Thẩm, mẹ cháu không nghe điện thoại sao?" Tiết Tiểu Diệc chớp mắt nhìn Ngự Giao
Anh dịu dàng xoa đầu cậu bé, cười nói: "Không sao đâu, chắc mẹ cháu đang bận chuyện gì đó thôi"
Khẽ nhíu mày, Tiết Tiểu Diệc lo lắng hỏi: "Noãn Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mẹ ngốc như vậy nếu bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Trong mắt cậu, mẹ là một người vô cùng ngốc nghếch, bởi trong vô số người đàn ông xuất sắc theo đuổi mẹ không thích bất kỳ ai, mà lại lựa chọn độc thân một mình nuôi con.
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, cháu đói bụng chưa?"
"Đói bụng...." Cậu nhóc xoa bụng lẩm bẩm "Đói quá...."
Ngự Giao suy nghĩ một lát "Chú chưa bao giờ nấu cơm, trong phòng bếp cũng không có đồ ăn, như vậy đi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm"
"Chẳng lẽ chú không có bạn gái sao?"
"À...." Ngự Giao không biết nên trả lời như thế thế nào, trong tiềm thức, anh cũng không muốn Tiết Tiểu Diệc biết chuyện anh đã kết hôn.
"Không có bạn gái cũng không sao, Tiết Tiểu Diệc cũng không có đó thôi. Nhưng Noãn Nhi nhà cháu nấu cơm ngon lắm nha, nếu như sau này chú và Noãn Nhi ở cùng nhau, thì sẽ có người nấu cơm ngon cho chú ăn"
Trong cái đầu nhỏ bé của cậu nhóc đang tính toán cho kế hoạch nho nhỏ của mình. Cậu rất thích chú Thẩm, nên hi vọng chú Thẩm có thể làm bố cậu.
Ngự Giao cười cười, vừa bế cậu từ trên ghế sofa đi ra ngoài, vừa nói: "Chú đang cố gắng theo đuổi Noãn Nhi nên sau này cháu phải cố gắng giúp chú đó"
Cậu nhóc vỗ ngực mình, hào phóng nói: "Không thành vấn đề, Tiểu Diệc nhất định sẽ giúp đỡ chú"
Ngự Giao dẫn Tiết Tiểu Diệc ra ngoài ăn cơm, đến nhà hàng hai người vừa ngồi xuống, đúng lúc đang chọn món ăn, Ngự Giao nhìn thấy Tô Y Thu đi về phía mình, trong phút chốc gương mặt anh cứng đờ.
Tô Y Thu mỉm cười "Ông xã, anh cũng ở đây à"
Đang cúi đầu nhìn thực đơn, vừa nghe thấy hai chữ "ông xã" Tiết Tiểu Diệc lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Y Thu ưu nhã cao quý, không khỏi trợn to hai mắt, dì này thật là xinh đẹp nhưng tại sao lại gọi chú Thẩm là ông xã?
Chẳng lẽ....
Cậu nhóc nhíu mày, gương mặt hiên lên vẻ không vui.
Ngự Giao hơi lúng túng, đứng dậy kéo Tô Y Thu đi qua một bên, nhỏ giọng nói: "Sao em ở đây?"
"Sao em lại không thể ở đây"
"Em về trước đi, tối mai anh sẽ về gặp em có chuyện cần nói"
Tô Y Thu khoác tay anh, "Có chuyện gì hôm nay không thể nói luôn với em được sao? Em chưa ăn cơm tối, chúng ta ăn cùng nhau đi"
Ngự Giao quay đầu lại nhìn Tiết Tiểu Diệc, cậu bé đang chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn hai người bọn họ. Anh vội vàng rút tay ra khỏi tay Tô Y Thu.
Tô Y Thu nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía bé trai hỏi: "Thằng bé đó là ai?"
"Con trai Tiết Noãn Nhi"
Sắc mặt Tô Y Thu "xoạt" một cái tái đi "Anh Bằng, anh có thích trẻ con từ bao giờ vậy?"
"Em về trước đi" Ngự Giao nhận ra Tiết Tiểu Diệc đang tức giận vội vàng nói.
Tô Y Thu liếc mắt nhìn về phía Tiết Tiểu Diệc, khóe mắt thoáng lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên vương tay ôm cổ Ngự Giao, đầu áp vào ngực anh dịu dàng noi: "Đừng đối với em như vậy, mấy ngày nay anh không về nhà, em rất nhớ anh...."
"Đừng như vậy" Ngự Giao cố gắng kéo cô ta ra nói, vừa quay đầu lại nhìn, chiếc ghế Tiết Tiểu Diệc ngồi khi nãy đã trống không, "Tiểu Diệc?"
"Ngạn Bằng" Tô Y Thu kéo Ngự Giao lại
"Buông tay" Ngự Giao quát khẽ.
"Không! Anh sao vậy hả? Chẳng lẽ anh thật sự yêu Tiết Noãn Nhi? Cô ta đã có con với người khác, chẳng lẽ quan trọng hơn so với một người vợ như em?" thật không cam lòng.
Bọn họ to tiếng cãi nhau, thu hút sự chú ý của không ít người
"Đừng cố tình gây sự nữa" Anh không thể nhịn được nữa, dùng sức hất tay Tô Y Thu ra.
"A...." Tô Y Thu hét lên một tiếng, bị anh hất va phải chiếc bàn bên cạnh.
Ngự Giao không để ý đến, chạy một mạch đến bên kia tìm Tiểu Diệc.
"Tiểu Diệc?" Anh nhìn trái ngó phải, lớn tiếng gọi. Không có ai trả lời, cậu nhóc kia không biết đã chạy đi đâu.
Trong lòng Ngự Giao đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng loạn, một người luôn chững chạc bình tĩnh trong mọi chuyện như anh, giờ phút này thậm chí có cảm giác không biết nên làm thế nào.
Anh vội vàng túm một nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi "Có nhìn thấy cậu bé vừa đi cùng tôi vào đây không?"
Nữ phụ vụ bị Ngự Giao túm chặt tay hơi đau, chỉ ra ngoài cửa nói: "Vừa đi ra ngoài"
Ngự Giao lập tức buông người nhân viên phục vụ, bước nhanh ra ngoài. Ra đến bên ngoài nhà hàng, Ngự Giao lại lớn tiếng gọi tên Tiểu Diệc.
"Tiểu Diệc, cháu đang ở đâu? Đừng dọa chú, mau ra đây đi"
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy kinh hoảng, anh nhìn xung quanh tìm kiếm, một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên từ góc tường chạy qua.
"Tiểu Diệc" Anh vội vã đuổi theo
Một tay kéo Tiểu Diệc lại "Cháu định đi đâu?"
Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngự Giao "Chú là tên lừa gạt, cháu không thích chú! Đừng kéo cháu... cháu muốn đi tìm Noãn Nhi." Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ kia lôi lôi kéo kéo chú Thẩm, cậu vẫn bình thường không tức giận lắm vẫn nhận định rằng chắc chắn chú Thẩm sẽ là bố mình, nhưng khi nghe những lời hai người nói, cậu có cảm giác bị lừa gạt.
Ngự Giao ôm chặt cậu vào trong ngực "Trở về nhà cùng chú đi"
Tiểu Diệc không ngừng đập tay vào người Ngự Giao, giãy giụa hét: "Buông cháu ra! Buông cháu ra! cứu với! Có kẻ bắt cóc trẻ con"
Ngự Giao nhăn trán, đầu hiện đầy vạch đen.
Doãn Băng Dao đưa tay đỡ trán, lắc đầu: "Không cần, chắc là bị thiếu máu thôi, tôi đi trước" Đột nhiên trong lòng có một dự cảm không lành, giờ phút này cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này trở về nhà. Cô ép bản thân phải tỉnh táo, đi ra ngoài mấy bước cảm giác mê man càng lúc càng rõ ràng.
Bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt cô trở nên tối sầm....
***
Trước cửa nhà trẻ đỗ rất nhiều xe hơi.
Các bậc phụ huynh tới đón con đều đỗ xe trước cửa trường học, vừa đến giờ tan học các bạn nhỏ đua nhau chạy ra cổng như ong vỡ tổ.
Tiết Tiểu Diệc đeo balo hoạt hình đứng trước cổng nhà trẻ chờ mẹ tới đón.
Ôi trời? Sao giờ này mà Noãn Nhi vẫn chưa tới?
Haiz.....
Cậu nhóc lắc đầu thở dài một cái, Noãn Nhi thật đúng là không xứng với cái chức mẹ này, dạo này luôn không tới đón cậu đúng giờ. Cậu đứng im trước cổng trường chờ mẹ, đoán chắc Noãn Nhi lại bận chuyện gì đó nên tới muộn.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ được bố mẹ lần lượt tới đón về, Tiết Tiểu Diệc vẫn đứng trước cổng trường chờ đợi. Mãi cho đến khi sắc trời dần mờ tối cậu bé thở dài một lần nữa, muốn đi tới bốt điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Noãn Nhi, nhưng hôm nay ra khỏi nhà khá vội nên quên không mang theo tiền.
Vì vậy cậu quyết định đi bộ về nhà. Thật đáng thương, lại phải đi bộ hơn hai mươi phút trên đường. Nhưng Tiểu Diệc hoàn toàn không có chút sợ hãi, cậu biết tự chăm sóc cho bản thân, cho dù Noãn Nhi không tới đón, cậu vẫn có thể tự về nhà một mình.
Hơn hai mươi phút sau, Tiết Tiểu Diệc về đến nhà, cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ bé mệt phờ đỏ hồng, kiễng chân lên nhấn chuông cửa, nhấn mấy lần liền, Noãn Nhi vẫn chưa ra mở cửa. Kỳ lạ, chẳng lẽ mẹ không có ở nhà sao?
Đưa mắt nhìn cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, không biết chú Thẩm có ở trong nhà không nhỉ? Nghĩ vậy liền bước sang phòng của Ngự Giao, nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có ai mở cửa. Gương mặt nhỏ bé đầy phiền muộn, cậu ôm bụng ngồi xổm xuống bên cạnh cửa.
Ôi.... đói bụng quá.
Khi nào Noãn Nhi trở về, cậu nhất định phải dậy dỗ một trận ra trò, may mà cậu thông mình, nếu như cậu cũng ngu ngốc mà gặp phải một người mẹ vô trách nhiệm như Noãn Nhi, chắc chắn cậu đã bị lạc hoặc bị người xấu bắt cóc từ lâu rồi.
Tiết Tiểu Diệc ôm bụng ngồi xổm trước cổng rất lâu, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua....
Noãn Nhi vẫn chưa trở lại.
***
Ngự Giao ngập đầu trong đối tài liệu, một lát ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ màu đen treo trên tường.
Cả chiều hôm nay anh không thể tập trung tinh thần giải quyết công việc, trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của Doãn Băng Dao và Tiết Tiểu Diệc. Nghĩ tới hồi chiều Băng Dao đồng ý cho anh thời gian, liền không kìm được mỉm cười. Gấp tập tài liệu lại, đứng dậy khoác chiếc áo khoác da màu đen lên người, gương mặt tuấn mỹ vẫn hiện lên ý cười.
Tuy đã đồng ý với Băng Dao không quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con cô, hiện giờ anh rất muốn nhìn thấy hai mẹ con cô dù chỉ một lát, tuy mới gặp nhau cách đây mấy tiếng, nhưng không hiểu tại lại cảm giác như đã xa nhau lâu rất lâu rồi. Cầm chìa khóa xe lên, đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Tối nay anh không tới quán bar sang trọng xa sỉ quen thuộc như mọi khi, mà về thẳng nhà để ngắm nhìn con trai và người phụ nữ mình yêu. Chỉ cần được ở sát vách nhau, biết hai mẹ con cô đang ở trong phòng, lòng sẽ thoải mái rất nhiều.
Ngự Giao lái xe vào khu chung cư, từ trong thang máy đi ra ngoài, vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Tiết Tiểu Diệc đứng trước cửa căn hộ của Doãn Băng Dao. Anh nhướng mày, đi nhanh tới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Diệc?"
Tiết Tiểu Diệc không trả lời, ngồi chồm hỗm ở trên đất vùi mặt vào trong hai đầu gối.
Nhẹ nhàng vỗ xuống vai Tiết Tiểu Diệc, phát hiện cậu đã ngủ thiếp đi. Vì vậy liền đưa tay bế cậu bé lên, dùng cánh tay trống còn lại lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa đặt Tiết Tiểu Diệc xuống ghế sofa, cậu bé lập tức mở mắt, trong đôi mắt đen láy lộ ra sự vui mừng: "Chú Thẩm"
"Nhóc con, sao lại ngủ gật ở trước cửa thế, mẹ cháu đâu?"
Cậu nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không biết Noãn Nhi đi đâu nữa, mẹ không tới trường đón cháu, cũng không có nhà"
"Để chú gọi điện thoại cho mẹ cháu" Ngự Giao lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Doãn Băng Dao, đầu bên kia truyền ra giọng nói của nữ tổng đài cứng ngắc: "Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau...."
"Cô ấy tắt máy...." Gương mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, sao cô ấy không tới đón con trai lại còn tắt máy nữa? Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ.... cô ấy xảy ra chuyện gì?
"Chú Thẩm, mẹ cháu không nghe điện thoại sao?" Tiết Tiểu Diệc chớp mắt nhìn Ngự Giao
Anh dịu dàng xoa đầu cậu bé, cười nói: "Không sao đâu, chắc mẹ cháu đang bận chuyện gì đó thôi"
Khẽ nhíu mày, Tiết Tiểu Diệc lo lắng hỏi: "Noãn Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mẹ ngốc như vậy nếu bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Trong mắt cậu, mẹ là một người vô cùng ngốc nghếch, bởi trong vô số người đàn ông xuất sắc theo đuổi mẹ không thích bất kỳ ai, mà lại lựa chọn độc thân một mình nuôi con.
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, cháu đói bụng chưa?"
"Đói bụng...." Cậu nhóc xoa bụng lẩm bẩm "Đói quá...."
Ngự Giao suy nghĩ một lát "Chú chưa bao giờ nấu cơm, trong phòng bếp cũng không có đồ ăn, như vậy đi, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm"
"Chẳng lẽ chú không có bạn gái sao?"
"À...." Ngự Giao không biết nên trả lời như thế thế nào, trong tiềm thức, anh cũng không muốn Tiết Tiểu Diệc biết chuyện anh đã kết hôn.
"Không có bạn gái cũng không sao, Tiết Tiểu Diệc cũng không có đó thôi. Nhưng Noãn Nhi nhà cháu nấu cơm ngon lắm nha, nếu như sau này chú và Noãn Nhi ở cùng nhau, thì sẽ có người nấu cơm ngon cho chú ăn"
Trong cái đầu nhỏ bé của cậu nhóc đang tính toán cho kế hoạch nho nhỏ của mình. Cậu rất thích chú Thẩm, nên hi vọng chú Thẩm có thể làm bố cậu.
Ngự Giao cười cười, vừa bế cậu từ trên ghế sofa đi ra ngoài, vừa nói: "Chú đang cố gắng theo đuổi Noãn Nhi nên sau này cháu phải cố gắng giúp chú đó"
Cậu nhóc vỗ ngực mình, hào phóng nói: "Không thành vấn đề, Tiểu Diệc nhất định sẽ giúp đỡ chú"
Ngự Giao dẫn Tiết Tiểu Diệc ra ngoài ăn cơm, đến nhà hàng hai người vừa ngồi xuống, đúng lúc đang chọn món ăn, Ngự Giao nhìn thấy Tô Y Thu đi về phía mình, trong phút chốc gương mặt anh cứng đờ.
Tô Y Thu mỉm cười "Ông xã, anh cũng ở đây à"
Đang cúi đầu nhìn thực đơn, vừa nghe thấy hai chữ "ông xã" Tiết Tiểu Diệc lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Y Thu ưu nhã cao quý, không khỏi trợn to hai mắt, dì này thật là xinh đẹp nhưng tại sao lại gọi chú Thẩm là ông xã?
Chẳng lẽ....
Cậu nhóc nhíu mày, gương mặt hiên lên vẻ không vui.
Ngự Giao hơi lúng túng, đứng dậy kéo Tô Y Thu đi qua một bên, nhỏ giọng nói: "Sao em ở đây?"
"Sao em lại không thể ở đây"
"Em về trước đi, tối mai anh sẽ về gặp em có chuyện cần nói"
Tô Y Thu khoác tay anh, "Có chuyện gì hôm nay không thể nói luôn với em được sao? Em chưa ăn cơm tối, chúng ta ăn cùng nhau đi"
Ngự Giao quay đầu lại nhìn Tiết Tiểu Diệc, cậu bé đang chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn hai người bọn họ. Anh vội vàng rút tay ra khỏi tay Tô Y Thu.
Tô Y Thu nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía bé trai hỏi: "Thằng bé đó là ai?"
"Con trai Tiết Noãn Nhi"
Sắc mặt Tô Y Thu "xoạt" một cái tái đi "Anh Bằng, anh có thích trẻ con từ bao giờ vậy?"
"Em về trước đi" Ngự Giao nhận ra Tiết Tiểu Diệc đang tức giận vội vàng nói.
Tô Y Thu liếc mắt nhìn về phía Tiết Tiểu Diệc, khóe mắt thoáng lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên vương tay ôm cổ Ngự Giao, đầu áp vào ngực anh dịu dàng noi: "Đừng đối với em như vậy, mấy ngày nay anh không về nhà, em rất nhớ anh...."
"Đừng như vậy" Ngự Giao cố gắng kéo cô ta ra nói, vừa quay đầu lại nhìn, chiếc ghế Tiết Tiểu Diệc ngồi khi nãy đã trống không, "Tiểu Diệc?"
"Ngạn Bằng" Tô Y Thu kéo Ngự Giao lại
"Buông tay" Ngự Giao quát khẽ.
"Không! Anh sao vậy hả? Chẳng lẽ anh thật sự yêu Tiết Noãn Nhi? Cô ta đã có con với người khác, chẳng lẽ quan trọng hơn so với một người vợ như em?" thật không cam lòng.
Bọn họ to tiếng cãi nhau, thu hút sự chú ý của không ít người
"Đừng cố tình gây sự nữa" Anh không thể nhịn được nữa, dùng sức hất tay Tô Y Thu ra.
"A...." Tô Y Thu hét lên một tiếng, bị anh hất va phải chiếc bàn bên cạnh.
Ngự Giao không để ý đến, chạy một mạch đến bên kia tìm Tiểu Diệc.
"Tiểu Diệc?" Anh nhìn trái ngó phải, lớn tiếng gọi. Không có ai trả lời, cậu nhóc kia không biết đã chạy đi đâu.
Trong lòng Ngự Giao đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng loạn, một người luôn chững chạc bình tĩnh trong mọi chuyện như anh, giờ phút này thậm chí có cảm giác không biết nên làm thế nào.
Anh vội vàng túm một nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi "Có nhìn thấy cậu bé vừa đi cùng tôi vào đây không?"
Nữ phụ vụ bị Ngự Giao túm chặt tay hơi đau, chỉ ra ngoài cửa nói: "Vừa đi ra ngoài"
Ngự Giao lập tức buông người nhân viên phục vụ, bước nhanh ra ngoài. Ra đến bên ngoài nhà hàng, Ngự Giao lại lớn tiếng gọi tên Tiểu Diệc.
"Tiểu Diệc, cháu đang ở đâu? Đừng dọa chú, mau ra đây đi"
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy kinh hoảng, anh nhìn xung quanh tìm kiếm, một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên từ góc tường chạy qua.
"Tiểu Diệc" Anh vội vã đuổi theo
Một tay kéo Tiểu Diệc lại "Cháu định đi đâu?"
Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ngự Giao "Chú là tên lừa gạt, cháu không thích chú! Đừng kéo cháu... cháu muốn đi tìm Noãn Nhi." Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ kia lôi lôi kéo kéo chú Thẩm, cậu vẫn bình thường không tức giận lắm vẫn nhận định rằng chắc chắn chú Thẩm sẽ là bố mình, nhưng khi nghe những lời hai người nói, cậu có cảm giác bị lừa gạt.
Ngự Giao ôm chặt cậu vào trong ngực "Trở về nhà cùng chú đi"
Tiểu Diệc không ngừng đập tay vào người Ngự Giao, giãy giụa hét: "Buông cháu ra! Buông cháu ra! cứu với! Có kẻ bắt cóc trẻ con"
Ngự Giao nhăn trán, đầu hiện đầy vạch đen.