Chương : 241
Chuyện Tô Y Thu mang thai khiến Ngự Giao rất phiền não, tuy đứa bé kia là của anh, nhưng anh lại hoàn toàn không vui vẻ, cuộc đời này chỉ cần có Tiểu Diệc làm con trai, anh đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng bây giờ, không phải lúc phiền não, anh cũng không có tâm trang mà lo lắng phải giải quyết như thế nào, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng lấy được loại vacxin đặc trị kia để Băng Dao thoát khỏi đau đớn khổ sở.
Buổi tối, ba người cùng tới khách sạn, phía bên Mục Quang cũng chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, dương tuyên hoa không đi cùng
Trên bàn, mỗi bên đều đặt lên thứ đối phương muốn, cuối cùng thuận lợi lấy được vacxin. Sau khi giao dịch thành công, vẻ mặt Mục Quang vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ muốn nhẩy cẫng lên. Ông ta vừa rời khỏi khách sạn, không kìm được lập tức gọi điện thoại cho Dương Tuyết Hoa: "Tuyết Hoa, anh lấy được rồi, kế hoạch chúng ta chờ đợi nhiều năm qua, cuối cùng đã thành công"
"Thật không? Không có chuyện gì xảy ra sao?" Dương Tuyết Hoa không thể tin hỏi.
"Không có, sau này tập đoàn Thẩm thị sẽ được đổi tên thành mục thị rồi tuyết hoa, anh sẽ cho em thứ em đáng được hưởng"
"Anh mau về đi, để em được nhìn thấy bản hợp đồng đó"
Sau khi Mục Quang rời đi, Ngự Giao cầm vacxin trên tay không thể đợi thêm lập tức trở về, Phạm Khiết Phàm và Lang Long luôn đi bên cạnh anh. Ba người ngồi lên chiếc xe hơi phiên bản dài, Ngự Giao cầm ly rượu uống chúc mừng. Anh muốn chúc mừng đã lấy được thuốc cho Băng Dao, ngược lại với vẻ mặt vui mừng của anh, vẻ mặt Phạm Khiết Phàm rất lo lắng
"Giao, chuyện này thật sự không sao chứ? Nếu không may sảy ra chuyện vậy tức cậu đã tận tay gân tập đoàn Thẩm thị cho Mục Quang rồi đó"
Lang Long vỗ vai trấn an: "Đêm đó cậu cũng có mặt mà, yên tâm đi, đây chỉ là một cái bẫy, cậu phải tin vào cách làm cũng Giao"
Ngự Giao gật đầu tự tin nói: "Tư chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thằng" nhấp một ngụm rượu, trong ánh mắt ánh lên vẻ vương giả Tôn quý. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang quan sát thế giới này, mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều thể hiện khí thể Tôn quý, giống thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay của anh, mà trên thực tế anh cũng có khả năng này.
Về tới căn hộ của Doãn Băng Dao, Ngự Giao không kịp thay giày vội vã lao vào phòng cô, anh mở cánh cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Doãn Băng Dao đang thất thần ngồi trước cửa sổ.
"Băng Dao" anh nhẹ nhàng gọi, trong ánh mắt không còn vẻ bá đạo trước đó, chỉ còn sự dịu dàng như nước. Ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù anh cao quý tới đâu cũng biến thành một người đàn ông bình thường
Doãn Băng Dao nhìn thấy anh, xoay người lại khẽ mỉm cười, khi anh muốn tới gần, vội vã đưa tay ra, "Giao, đừng tới đây"
Không quan tâm, anh đi thẳng tới: "Anh đã lấy được vacxin rồi, em mau uống đi, uống rồi bệnh sẽ khỏi, mọi chuyện đều qua hết"
Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn loại thuốc trên tay anh, lại nhìn Ngự Giao: "Làm thế nào anh có được thứ này?"
"Em không cần quan tâm nhiều như vậy, uống trước đã"
"Có phải anh đã chắp hai tay dâng tập đoàn cho Mục Quang và Dương Tuyết Hoa phải không?" cô tái mặt nói.
Ngự Giao rót ly nước tới, sau đó đặt thuốc vào lòng bàn tay cô, "Đừng hỏi nhiều như vậy, uống nhanh đi"
Phạm Khiết Phàm và Lang Long đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn, không bước vào làm phiền hai người bên trong, đi xuống lầu.
"Không, nếu anh không nói em sẽ không uống"
Ngự Giao nắm chặt hai vai cô, ánh mắt khóa chặt trên người cô, nghiêm túc nói: "Không cần quan tâm làm thế nào anh lấy được thuốc này, cho dù anh có dùng sản nghiệp của gia tộc để đổi thì cũng đã dổi rồi, cho nên em không uống cũng không cứu vãn được nữa. Băng Dao, em phải tin anh, anh không muốn nhìn thấy em chịu đựng cơn đau hành hạ, dù chỉ một giây cũng không muốn, ngoan mau uống thuốc đi, uồng xong rồi anh sẽ từ từ nói cho em nghe"
Doãn Băng Dao suy nghĩ giây lát, cúi đầu nhìn thốc trên tay, cô mở nắp bình một mùi gay gay xông lên mũi rất khó chịu, khẽ nhíu mày.
Ngự Giao bưng ly nước: "Cho lên miệng, chỉ cần uống một hớp thôi, sau đó uống một ngụm nước là xong"
Băng Dao ngẩng đầu, ngửa cổ đổ thứ thuốc nước trong bình vào miệng mùi vị khó chịu khiến cô nhíu mày thật chặt.
Sau khi cô uống thứ thuốc nước đó xong, nỗi căng thẳng trong lòng Ngự Giao cuối cùng cũng được buông xuống, anh thở phào một hơi, lập tức đưa nước tới. Nhìn Doãn Băng Dao uống thuốc, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Rất ghê tởm, nhưng sau khi uống vào cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái"
Anh giang tay ôm cô vào trong lòng, "Băng Dao, tốt quá, mọi chuyện đều đã qua rồi"
Cô hạnh phúc gật đầu, nước mắt chảy xuôi, đột nhiên nghĩ tới vấn đề khi nãy vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, làm thế nào anh lấy được loại thuốc này?"
"Anh cho Mục Quang thứ ông ta muốn, nên ông ta cho anh thuốc"
"Thứ gì?" cô hoảng sợ nhìn Ngự Giao, đột nhiên đứng dậy, nước mắt tuôn trài, "Tại sao anh ngốc như vậy! Em không đáng để anh làm như thế, đây là gia sản dòng tộc anh truyền đời hàng trăm năm rồi"
Ngự Giao nắm chặt hai vai cô, "Băng Dao, em đừng kích động. Chẳng lẽ em vẫn chưa tin vào khả năng của anh sao? Em yên tâm, anh có kế hoạch của riêng mình"
"Cái gì... nói vậy có ý gì?"
"Đây chỉ là một cái bẫy thôi, bề ngoài anh đưa tập đoàn cho ông ta nhưng chỉ là cái vỏ, hơn nữa anh và người bên chính phủ đã sắp xếp xong xuôi, Mục Quang thật ra là trùm buôn ma túy lớn nhất trong nước, từ lâu cảnh sát đã muốn giải quyết ông ta, nói cách khác hiện giờ anh đang giúp đỡ cảnh sát, cùng nhau bắt Mục Quang?"
Anh mắt cô có vẻ u mê mờ mịt, tuy câu hiểu câu không nhưng vẫn gật đầu, nhào vào ngực anh. Thật ra cô không cần hỏi bất kỳ điều gì, từ trước tới giờ chỉ cần người đàn ông này muốn làm điều gì thì chắc chắn sẽ làm điều đó. Cô biết, khả năng của anh không người nào có thể sánh bằng, cho nên sự lo lắng của cô thật ra là dư thừa.
Chỉ là đột nhiên nghe anh nói đưa tập đoàn cho Mục Quang, phút chốc cô cảm thấy áy náy, "Giao, tuy anh có kế hoạch, nhưng anh vì em mà chịu hy sinh lớn như vậy, em thật sự vô cùng thỏa mãn, chỉ điều này là đủ rồi...."
"Không, Băng Dao, chỉ điều này thôi chưa đủ. Anh nói rồi, anh sẽ cho em danh phận, sẽ không đối xử với em giống như năm đó"
Nắm tay anh, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng trong nhìn anh. Cuộc đờn này có được tình yêu của anh, cô không còn cầu điều gì nữa"
"Tiểu Diệc đâu?"
"Đồng Đồng và Chính Đông dẫn con ra ngoài ăn cơm, em yên tâm, con rất kiên cường. Mấy ngày nay, con không hề khóc"
"Vâng" gương mặt cô nở nụ cười vui mừng, Tiểu Diệc rất giống bố, đều là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
"Vậy... Y Thu đâu?" đây là nút mắc lớn nhất trong lòng cô, "Anh và cô ấy....." Tuy Ngự Giao nói mọi chuyện đều sẽ trôi qua, nhưng cô biết bây giờ mới bắt đầu, còn rất nhiều khó khăn đang đợi bọn họ.....
Buổi tối, ba người cùng tới khách sạn, phía bên Mục Quang cũng chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, dương tuyên hoa không đi cùng
Trên bàn, mỗi bên đều đặt lên thứ đối phương muốn, cuối cùng thuận lợi lấy được vacxin. Sau khi giao dịch thành công, vẻ mặt Mục Quang vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ muốn nhẩy cẫng lên. Ông ta vừa rời khỏi khách sạn, không kìm được lập tức gọi điện thoại cho Dương Tuyết Hoa: "Tuyết Hoa, anh lấy được rồi, kế hoạch chúng ta chờ đợi nhiều năm qua, cuối cùng đã thành công"
"Thật không? Không có chuyện gì xảy ra sao?" Dương Tuyết Hoa không thể tin hỏi.
"Không có, sau này tập đoàn Thẩm thị sẽ được đổi tên thành mục thị rồi tuyết hoa, anh sẽ cho em thứ em đáng được hưởng"
"Anh mau về đi, để em được nhìn thấy bản hợp đồng đó"
Sau khi Mục Quang rời đi, Ngự Giao cầm vacxin trên tay không thể đợi thêm lập tức trở về, Phạm Khiết Phàm và Lang Long luôn đi bên cạnh anh. Ba người ngồi lên chiếc xe hơi phiên bản dài, Ngự Giao cầm ly rượu uống chúc mừng. Anh muốn chúc mừng đã lấy được thuốc cho Băng Dao, ngược lại với vẻ mặt vui mừng của anh, vẻ mặt Phạm Khiết Phàm rất lo lắng
"Giao, chuyện này thật sự không sao chứ? Nếu không may sảy ra chuyện vậy tức cậu đã tận tay gân tập đoàn Thẩm thị cho Mục Quang rồi đó"
Lang Long vỗ vai trấn an: "Đêm đó cậu cũng có mặt mà, yên tâm đi, đây chỉ là một cái bẫy, cậu phải tin vào cách làm cũng Giao"
Ngự Giao gật đầu tự tin nói: "Tư chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thằng" nhấp một ngụm rượu, trong ánh mắt ánh lên vẻ vương giả Tôn quý. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang quan sát thế giới này, mỗi động tác giơ chân nhấc tay đều thể hiện khí thể Tôn quý, giống thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay của anh, mà trên thực tế anh cũng có khả năng này.
Về tới căn hộ của Doãn Băng Dao, Ngự Giao không kịp thay giày vội vã lao vào phòng cô, anh mở cánh cửa phòng ngủ ra nhìn thấy Doãn Băng Dao đang thất thần ngồi trước cửa sổ.
"Băng Dao" anh nhẹ nhàng gọi, trong ánh mắt không còn vẻ bá đạo trước đó, chỉ còn sự dịu dàng như nước. Ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù anh cao quý tới đâu cũng biến thành một người đàn ông bình thường
Doãn Băng Dao nhìn thấy anh, xoay người lại khẽ mỉm cười, khi anh muốn tới gần, vội vã đưa tay ra, "Giao, đừng tới đây"
Không quan tâm, anh đi thẳng tới: "Anh đã lấy được vacxin rồi, em mau uống đi, uống rồi bệnh sẽ khỏi, mọi chuyện đều qua hết"
Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn loại thuốc trên tay anh, lại nhìn Ngự Giao: "Làm thế nào anh có được thứ này?"
"Em không cần quan tâm nhiều như vậy, uống trước đã"
"Có phải anh đã chắp hai tay dâng tập đoàn cho Mục Quang và Dương Tuyết Hoa phải không?" cô tái mặt nói.
Ngự Giao rót ly nước tới, sau đó đặt thuốc vào lòng bàn tay cô, "Đừng hỏi nhiều như vậy, uống nhanh đi"
Phạm Khiết Phàm và Lang Long đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn, không bước vào làm phiền hai người bên trong, đi xuống lầu.
"Không, nếu anh không nói em sẽ không uống"
Ngự Giao nắm chặt hai vai cô, ánh mắt khóa chặt trên người cô, nghiêm túc nói: "Không cần quan tâm làm thế nào anh lấy được thuốc này, cho dù anh có dùng sản nghiệp của gia tộc để đổi thì cũng đã dổi rồi, cho nên em không uống cũng không cứu vãn được nữa. Băng Dao, em phải tin anh, anh không muốn nhìn thấy em chịu đựng cơn đau hành hạ, dù chỉ một giây cũng không muốn, ngoan mau uống thuốc đi, uồng xong rồi anh sẽ từ từ nói cho em nghe"
Doãn Băng Dao suy nghĩ giây lát, cúi đầu nhìn thốc trên tay, cô mở nắp bình một mùi gay gay xông lên mũi rất khó chịu, khẽ nhíu mày.
Ngự Giao bưng ly nước: "Cho lên miệng, chỉ cần uống một hớp thôi, sau đó uống một ngụm nước là xong"
Băng Dao ngẩng đầu, ngửa cổ đổ thứ thuốc nước trong bình vào miệng mùi vị khó chịu khiến cô nhíu mày thật chặt.
Sau khi cô uống thứ thuốc nước đó xong, nỗi căng thẳng trong lòng Ngự Giao cuối cùng cũng được buông xuống, anh thở phào một hơi, lập tức đưa nước tới. Nhìn Doãn Băng Dao uống thuốc, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Rất ghê tởm, nhưng sau khi uống vào cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái"
Anh giang tay ôm cô vào trong lòng, "Băng Dao, tốt quá, mọi chuyện đều đã qua rồi"
Cô hạnh phúc gật đầu, nước mắt chảy xuôi, đột nhiên nghĩ tới vấn đề khi nãy vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, làm thế nào anh lấy được loại thuốc này?"
"Anh cho Mục Quang thứ ông ta muốn, nên ông ta cho anh thuốc"
"Thứ gì?" cô hoảng sợ nhìn Ngự Giao, đột nhiên đứng dậy, nước mắt tuôn trài, "Tại sao anh ngốc như vậy! Em không đáng để anh làm như thế, đây là gia sản dòng tộc anh truyền đời hàng trăm năm rồi"
Ngự Giao nắm chặt hai vai cô, "Băng Dao, em đừng kích động. Chẳng lẽ em vẫn chưa tin vào khả năng của anh sao? Em yên tâm, anh có kế hoạch của riêng mình"
"Cái gì... nói vậy có ý gì?"
"Đây chỉ là một cái bẫy thôi, bề ngoài anh đưa tập đoàn cho ông ta nhưng chỉ là cái vỏ, hơn nữa anh và người bên chính phủ đã sắp xếp xong xuôi, Mục Quang thật ra là trùm buôn ma túy lớn nhất trong nước, từ lâu cảnh sát đã muốn giải quyết ông ta, nói cách khác hiện giờ anh đang giúp đỡ cảnh sát, cùng nhau bắt Mục Quang?"
Anh mắt cô có vẻ u mê mờ mịt, tuy câu hiểu câu không nhưng vẫn gật đầu, nhào vào ngực anh. Thật ra cô không cần hỏi bất kỳ điều gì, từ trước tới giờ chỉ cần người đàn ông này muốn làm điều gì thì chắc chắn sẽ làm điều đó. Cô biết, khả năng của anh không người nào có thể sánh bằng, cho nên sự lo lắng của cô thật ra là dư thừa.
Chỉ là đột nhiên nghe anh nói đưa tập đoàn cho Mục Quang, phút chốc cô cảm thấy áy náy, "Giao, tuy anh có kế hoạch, nhưng anh vì em mà chịu hy sinh lớn như vậy, em thật sự vô cùng thỏa mãn, chỉ điều này là đủ rồi...."
"Không, Băng Dao, chỉ điều này thôi chưa đủ. Anh nói rồi, anh sẽ cho em danh phận, sẽ không đối xử với em giống như năm đó"
Nắm tay anh, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng trong nhìn anh. Cuộc đờn này có được tình yêu của anh, cô không còn cầu điều gì nữa"
"Tiểu Diệc đâu?"
"Đồng Đồng và Chính Đông dẫn con ra ngoài ăn cơm, em yên tâm, con rất kiên cường. Mấy ngày nay, con không hề khóc"
"Vâng" gương mặt cô nở nụ cười vui mừng, Tiểu Diệc rất giống bố, đều là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
"Vậy... Y Thu đâu?" đây là nút mắc lớn nhất trong lòng cô, "Anh và cô ấy....." Tuy Ngự Giao nói mọi chuyện đều sẽ trôi qua, nhưng cô biết bây giờ mới bắt đầu, còn rất nhiều khó khăn đang đợi bọn họ.....