Chương : 262
Nếu như em ở lại cùng anh đối mặt với mọi chuyện, anh đảm bảo sẽ giảm bớt tối thiểu sự tổn thương với Tô Y Thu"
"Anh" nhìn vẻ kiên định của Ngự Giao, cô biết mình không thể nói gì, cô tin Ngự Giao nói được làm được, việc anh muốn làm càng không ai có thẻ ngăn cản.
Nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục đau khổ như bây giờ, cố gắng thuyết phuc, 'Giao, Y Thu thực sự rất yêu anh, cho dù anh không yêu cô ấy cũng phải thương đứa con trong bụng cô ấy, đừng ly hôn được không?"
Hốc mắt Ngự Giao phiếm hồng, anh bi thương nhìn cô, "Băng Dao, em biết nói những lời đó khiến anh đau khổ thế nào không? Chẳng lẽ em không muốn chúng ta ở bên nhau?"
"Em... em chỉ muốn tất cả mọi người không phải đau khổ..."
"Em đi mọi người cũng sẽ đau khổ! Em ở lại, chúng ta cùng đối mặt, cùng đi tới kết cục, dù sao cũng sẽ luôn có người bị tổn thương"
"Nhưng em không muốn người bị tổn thương là Y Thu"
"Vậy em hi vọng người bị bổn thương là em, Tiểu Diệc và anh sao?"
Doãn Băng Dao không nói gì thêm, Ngự Giao nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô, biết những lời mình nói đã khiến cô dao động, vì vậy liền dùng sự dịu dàng tấn công.
Anh ôm cô vào trong ngực, đặt một tay trên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Băng Dao, đừng từ bỏ được không? Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với vấn đề, đừng trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được bất cứ chuyện gì"
Doãn Băng Dao không nói lại được Ngự Giao, mà những lời anh nói cũng không phải không có đạo lý. Cô cũng tin rằng, nếu cô thật sự ra đi, Ngự Giao sẽ ly hôn với Y Thu, vì anh là người đàn ông nói được làm được.
Cuối cùng Doãn từ bỏ việc ra đi, cô lựa chọn ở lại.
Cô đang suy nghĩ, nên dùng cách gì mới có thể không khiến hai người rời đi, hoặc giảm bớt tối đa sự tổn thương lẫn nhau. Doãn Băng Dao suy nghĩ rất nhiều vẫn không nghĩ ra nên làm gì.
Nhưng Tô Y Thu lại nghĩ ra.
Ngày hôm sau, Tô Y Thu gọi điện thoại cho Doãn Băng Dao.
Nhìn thấy số điện thoại của Tô Y Thu, nhưng Băng Dao không nhận. Hiện giờ cô không biết phải đối diện với Y Thu thế nào, hơn nữa hiện giờ Y Thu hận cô như vậy, cô chỉ còn lựa chọn trốn tránh, không muốn kích động cô ấy.
Doãn Băng Dao không nghe điện thoại, Tô Y Thu vẫn không buông tha, cô ta không ngừng gọi vào số điện thoại của cô. Cuối cùng Băng Dao bất đắc dĩ nghe điện thoại, cũng đoán được những lời Tô Y Thu sẽ nói, nhất định là vừa mắng cô vừa đuổi đi, nhưng không ngờ đã đoán sai.
"Băng Dao, Tôi là Y Thu" giọng Tô Y Thu dịu dàng khiến Băng Dao bất ngờ cho rằng mình nghe lầm.
"Y Thu..."
"Cô yên tâm, hôm nay Tôi gọi điện cho cô không phải là để gây gổ, Tôi muốn nói chuyện với cô một lát được không?" giọng nói rất bình tĩnh, giống như năm xưa.
Doãn Băng Dao hơi do dự, cô không biết Tô Y Thu muốn nói chuyện gì, nhưng cô biết chắc chắn có liên quan tới Ngự Giao.
"Cô yên tâm, không phải là Tôi yêu cầu rời khỏi Ngự Giao, hoàn toàn ngược lại Tôi đồng ý cho cô ở lại bên anh ấy" những lời này khiến Băng Dao càng thêm kinh hãi.
"Y Thu, cô đang nói gì?" để cho cô ở lại bên cạnh Ngự Giao? Vậy còn cô ấy thì sao? Chẳng lẽ đồng ý từ bỏ?
Không, không thể nào, dựa vào những chuyện trước đây có thể thấy Tô Y Thu rất yêu Ngự Giao, yêu đến điên xuồng, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Doãn Băng Dao không tin, có chút nghi ngờ.
"Tôi nói thật đó, chuyện này không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, cô ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một lát"
"Được rồi, ở đâu?"
Tô Y Thu nói ra địa chỉ và thời gian, sau khi cúp điện thoại, trong lòng Doãn Băng Dao cảm giác lo sợ. Hôm nay Y Thu rất khác với trước đây, khiến cô không thể đoán ra tâm tư của người chị em tốt năm xưa. Cô hoàn toàn không hiểu con người Tô Y Thu bây giờ, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
Nhưng Ngự Giao từng nói, hai người hãy cùng đối mặt, cô cũng không thể trốn tránh mãi, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề. Hơn nữa cô cũng đang nghĩ cách để có thể giải quyết tốt mối quan hệ của ba người, bếu Y Thu chủ động muốn nói chuyện hòa bình với cô, tại sao cô có thể không đi?
Buổi chiều, Doãn Băng Dao bước vào quán cà phê đã hẹn trước với Tô Y Thu. Ánh mặt trời buổi chiều rất rực rỡ, Tô Y Thu đã đợi sẵn trong quán. Từ xa Băng Dao đã nhìn thấy, cô ấy đeo kính mắt, mặc bộ đồ hàng hiệu số lượng có hạn, đúng dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu.
Doãn Băng Dao đi tới,
Khóe miệng Tô Y Thu khẽ cong lên, mỉm cười nói: "Băng Dao ngồi đi"
Tô Y Thu đột nhiên thay đổi thái độ khiến cô không biết làm sao, nhưng trong lòng lại vui mừng. Doãn Băng Dao ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn thấy trước mặt đặt một ly cà phê, là loại cô thích uống nhất, xem ra Y Thu vẫn còn nhớ rất rõ khẩu vị của cô. Cảm giác thân thiết này càng khiến Băng Dao thêm khổ sở.
Tô Y Thu tháo mắt kính xuống, nhìn đôi mắt sưng đỏ khiến Doãn Băng Dao kinh ngạc, trong lòng càng giảm giác áy náy. Chắc chắn là cô ấy đã khóc rất nhiều.
"Sao vậy? Hiện giờ Tôi rất xấu sao?" Tô Y Thu lại cười cười.
"Không đâu"
"Băng Dao, cô còn coi Tôi là bạn tốt không?"
"Tất nhiên" Doãn Băng Dao trả lời không chút do dự
Khi Doãn cô nói ra hai chữ này, trong mắt Tô Y Thu hiện lên một tia trào phúng.
"Hôm nay Tôi tới tìm cô vì chuyện gì chắc cô cũng đã biết"
"Ừm."
Hiện giờ mối liên hệ duy nhất giữa hai người, ngoài Ngự Giao ra còn ai vào đây.
Tô Y Thu thở dài, cụp mắt khổ sở nói: "Không ngờ hai chúng ta cùng yêu thương một người đàn ông, trong lòng Tôi thực sự rất đau buồng, Tôi nghĩ chắc cô cũng vậy"
"Y Thu, xin lỗi" sự áy náy trong lòng cô không cách nào hình dung
Tô Y Thu nhìn cô thản nhiên cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cô không phải xin lỗi Tôi, tình yêu vốn là như vậy. Tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai chúng ta sẽ biến thành như thế này, nhưng cho dù chúng ta biến thành gì, thì vẫn chắc chắn một điều là cả hai đều không muốn tổn thương đối phương đúng không?"
"Ừm" Doãn Băng Dao nặng nề gật đầu, "Y Thu, Tôi cũng không muốn tổn thương cô, thật đó"
"Thực ra Giao bị kẹp giữa hai chúng ra cũng rất khó đưa ra lựa chọn. Băng Dao, Tôi đã nghĩ ra một biện pháp"
"Biện pháp gì?" Băng Dao nghi hoặc nhìn cô.
Tô Y Thu vươn tay nhè nhẹ đặt trên tay Băng Dao, dịu dàng nói: "Tôi sẽ không đuổi cô đi nữa, Tôi đồng ý để cô ở bên cạnh anh ấy. Nhưng Tôi cũng sẽ không ly hôn, chúng ta cùng nhau chung sống được không?"
Doãn Băng Dao cả kinh, 'Cái.... cô nói vậy là có ý gì?"
"Anh" nhìn vẻ kiên định của Ngự Giao, cô biết mình không thể nói gì, cô tin Ngự Giao nói được làm được, việc anh muốn làm càng không ai có thẻ ngăn cản.
Nhưng cô thực sự không muốn tiếp tục đau khổ như bây giờ, cố gắng thuyết phuc, 'Giao, Y Thu thực sự rất yêu anh, cho dù anh không yêu cô ấy cũng phải thương đứa con trong bụng cô ấy, đừng ly hôn được không?"
Hốc mắt Ngự Giao phiếm hồng, anh bi thương nhìn cô, "Băng Dao, em biết nói những lời đó khiến anh đau khổ thế nào không? Chẳng lẽ em không muốn chúng ta ở bên nhau?"
"Em... em chỉ muốn tất cả mọi người không phải đau khổ..."
"Em đi mọi người cũng sẽ đau khổ! Em ở lại, chúng ta cùng đối mặt, cùng đi tới kết cục, dù sao cũng sẽ luôn có người bị tổn thương"
"Nhưng em không muốn người bị tổn thương là Y Thu"
"Vậy em hi vọng người bị bổn thương là em, Tiểu Diệc và anh sao?"
Doãn Băng Dao không nói gì thêm, Ngự Giao nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô, biết những lời mình nói đã khiến cô dao động, vì vậy liền dùng sự dịu dàng tấn công.
Anh ôm cô vào trong ngực, đặt một tay trên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: "Băng Dao, đừng từ bỏ được không? Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với vấn đề, đừng trốn tránh, trốn tránh không giải quyết được bất cứ chuyện gì"
Doãn Băng Dao không nói lại được Ngự Giao, mà những lời anh nói cũng không phải không có đạo lý. Cô cũng tin rằng, nếu cô thật sự ra đi, Ngự Giao sẽ ly hôn với Y Thu, vì anh là người đàn ông nói được làm được.
Cuối cùng Doãn từ bỏ việc ra đi, cô lựa chọn ở lại.
Cô đang suy nghĩ, nên dùng cách gì mới có thể không khiến hai người rời đi, hoặc giảm bớt tối đa sự tổn thương lẫn nhau. Doãn Băng Dao suy nghĩ rất nhiều vẫn không nghĩ ra nên làm gì.
Nhưng Tô Y Thu lại nghĩ ra.
Ngày hôm sau, Tô Y Thu gọi điện thoại cho Doãn Băng Dao.
Nhìn thấy số điện thoại của Tô Y Thu, nhưng Băng Dao không nhận. Hiện giờ cô không biết phải đối diện với Y Thu thế nào, hơn nữa hiện giờ Y Thu hận cô như vậy, cô chỉ còn lựa chọn trốn tránh, không muốn kích động cô ấy.
Doãn Băng Dao không nghe điện thoại, Tô Y Thu vẫn không buông tha, cô ta không ngừng gọi vào số điện thoại của cô. Cuối cùng Băng Dao bất đắc dĩ nghe điện thoại, cũng đoán được những lời Tô Y Thu sẽ nói, nhất định là vừa mắng cô vừa đuổi đi, nhưng không ngờ đã đoán sai.
"Băng Dao, Tôi là Y Thu" giọng Tô Y Thu dịu dàng khiến Băng Dao bất ngờ cho rằng mình nghe lầm.
"Y Thu..."
"Cô yên tâm, hôm nay Tôi gọi điện cho cô không phải là để gây gổ, Tôi muốn nói chuyện với cô một lát được không?" giọng nói rất bình tĩnh, giống như năm xưa.
Doãn Băng Dao hơi do dự, cô không biết Tô Y Thu muốn nói chuyện gì, nhưng cô biết chắc chắn có liên quan tới Ngự Giao.
"Cô yên tâm, không phải là Tôi yêu cầu rời khỏi Ngự Giao, hoàn toàn ngược lại Tôi đồng ý cho cô ở lại bên anh ấy" những lời này khiến Băng Dao càng thêm kinh hãi.
"Y Thu, cô đang nói gì?" để cho cô ở lại bên cạnh Ngự Giao? Vậy còn cô ấy thì sao? Chẳng lẽ đồng ý từ bỏ?
Không, không thể nào, dựa vào những chuyện trước đây có thể thấy Tô Y Thu rất yêu Ngự Giao, yêu đến điên xuồng, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Doãn Băng Dao không tin, có chút nghi ngờ.
"Tôi nói thật đó, chuyện này không thể nói rõ ràng trong điện thoại được, cô ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một lát"
"Được rồi, ở đâu?"
Tô Y Thu nói ra địa chỉ và thời gian, sau khi cúp điện thoại, trong lòng Doãn Băng Dao cảm giác lo sợ. Hôm nay Y Thu rất khác với trước đây, khiến cô không thể đoán ra tâm tư của người chị em tốt năm xưa. Cô hoàn toàn không hiểu con người Tô Y Thu bây giờ, không biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì.
Nhưng Ngự Giao từng nói, hai người hãy cùng đối mặt, cô cũng không thể trốn tránh mãi, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề. Hơn nữa cô cũng đang nghĩ cách để có thể giải quyết tốt mối quan hệ của ba người, bếu Y Thu chủ động muốn nói chuyện hòa bình với cô, tại sao cô có thể không đi?
Buổi chiều, Doãn Băng Dao bước vào quán cà phê đã hẹn trước với Tô Y Thu. Ánh mặt trời buổi chiều rất rực rỡ, Tô Y Thu đã đợi sẵn trong quán. Từ xa Băng Dao đã nhìn thấy, cô ấy đeo kính mắt, mặc bộ đồ hàng hiệu số lượng có hạn, đúng dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu.
Doãn Băng Dao đi tới,
Khóe miệng Tô Y Thu khẽ cong lên, mỉm cười nói: "Băng Dao ngồi đi"
Tô Y Thu đột nhiên thay đổi thái độ khiến cô không biết làm sao, nhưng trong lòng lại vui mừng. Doãn Băng Dao ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn thấy trước mặt đặt một ly cà phê, là loại cô thích uống nhất, xem ra Y Thu vẫn còn nhớ rất rõ khẩu vị của cô. Cảm giác thân thiết này càng khiến Băng Dao thêm khổ sở.
Tô Y Thu tháo mắt kính xuống, nhìn đôi mắt sưng đỏ khiến Doãn Băng Dao kinh ngạc, trong lòng càng giảm giác áy náy. Chắc chắn là cô ấy đã khóc rất nhiều.
"Sao vậy? Hiện giờ Tôi rất xấu sao?" Tô Y Thu lại cười cười.
"Không đâu"
"Băng Dao, cô còn coi Tôi là bạn tốt không?"
"Tất nhiên" Doãn Băng Dao trả lời không chút do dự
Khi Doãn cô nói ra hai chữ này, trong mắt Tô Y Thu hiện lên một tia trào phúng.
"Hôm nay Tôi tới tìm cô vì chuyện gì chắc cô cũng đã biết"
"Ừm."
Hiện giờ mối liên hệ duy nhất giữa hai người, ngoài Ngự Giao ra còn ai vào đây.
Tô Y Thu thở dài, cụp mắt khổ sở nói: "Không ngờ hai chúng ta cùng yêu thương một người đàn ông, trong lòng Tôi thực sự rất đau buồng, Tôi nghĩ chắc cô cũng vậy"
"Y Thu, xin lỗi" sự áy náy trong lòng cô không cách nào hình dung
Tô Y Thu nhìn cô thản nhiên cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cô không phải xin lỗi Tôi, tình yêu vốn là như vậy. Tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai chúng ta sẽ biến thành như thế này, nhưng cho dù chúng ta biến thành gì, thì vẫn chắc chắn một điều là cả hai đều không muốn tổn thương đối phương đúng không?"
"Ừm" Doãn Băng Dao nặng nề gật đầu, "Y Thu, Tôi cũng không muốn tổn thương cô, thật đó"
"Thực ra Giao bị kẹp giữa hai chúng ra cũng rất khó đưa ra lựa chọn. Băng Dao, Tôi đã nghĩ ra một biện pháp"
"Biện pháp gì?" Băng Dao nghi hoặc nhìn cô.
Tô Y Thu vươn tay nhè nhẹ đặt trên tay Băng Dao, dịu dàng nói: "Tôi sẽ không đuổi cô đi nữa, Tôi đồng ý để cô ở bên cạnh anh ấy. Nhưng Tôi cũng sẽ không ly hôn, chúng ta cùng nhau chung sống được không?"
Doãn Băng Dao cả kinh, 'Cái.... cô nói vậy là có ý gì?"