Chương : 265
Giờ phút này trái tim Tô Y Thu như vỡ tan, tan biến thành cát bụi, ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không thể chịu nổi.
Cô cắn môi dưới, xoay người đi vào nhà.
Phùng Quân Bình đang uống trà trong đại sảnh, Tô Y Thu khóc lao vào lòng bà ta, "Mẹ, mẹ phải giúp con..."
Phùng Quân Bình hơi ngẩn người, nhẹ nhàng vỗ tay lên lưng Tô Y Thu an ủi: "Đừng khóc, con đang mang thai sao có thể khóc đau lòng như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngẩng mặt lên đáng thương nhìn mẹ chồng, "Mẹ có cảm thấy con là một đứa con dâu tốt không?"
"Tất nhiên rồi" Ngự Giao hoàn toàn không quan tâm tới người mẹ này, nhưng ngược lại đứa con dâu này lại rất quan tâm bà. Nói thẩt, Tô Y Thu thực sự là một cô con dâu tốt, bình thường luôn Tôn kính Phùng Quân Bình, rất quan tâm còn tự mình xuống bếp sắc thuốc cho mẹ chồng.
"Ngạn Bằng bị người phụ nữ bên ngoài quyến rũ, nhất thời u mê muốn ly hôn với con. Mẹ, con rất yêu anh ấy, khó khăn lắm bây giờ con mới mang thai con của anh ấy, mẹ nhất định phải giúp con" cô cầu khẩn nói.
Phùng Quân Bình bi thương lắc đầu: "Không phải là mẹ không muốn giúp con, chỉ là..."
Tô Y Thu nắm chặt tay Phùng Quân Bình: "Con biết giữa mẹ và Ngạn Bằng có chút hiểm lầm, nhưng dù sao bây giờ mẹ cũng là người thân duy nhất của anh ấy, con tin lời mẹ nói anh ấy vẫn nghe theo, mẹ giúp con đi..."
Hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của người nhà.
"Được rồi, để mẹ thử xem" thực ra thân mình, Phương Chính Đông còn chưa lo xong, đã nhiều năm qua bà luôn biết Ngự Giao rất hận mình.
"Mẹ, cảm ơn mẹ..." Tô Y Thu ôm chặt mẹ chồng: "Dù thế nào, con cũng sẽ sinh ra máu mủ của nhà họ Thẩm"
"Con dâu ngoan, mẹ sẽ cố gắng giúp con" Phùng Quân Bình dịu dàng nói.
Trong ánh mắt Tô Y Thu hiện lên nụ cười giảo hoạt.
Tiếp theo phải đi tìm Doãn Băng Dao. Hôm nay người có thể giúp cô chỉ có Phùng Quân Bình, tuy biết rằng lời nói của bà ta đối với Ngự Giao hoàn toàn không có trọng lượng, nhưng có còn hơn không.
Cô không thể tin tìm người nhà mình, nhà họ Tô là danh môn vọng tốc, nhưng Ngự Giao có thể nhẫn tâm ly hôn với cô, vậy rõ ràng anh hoàn toàn không coi nhà họ Tô ra gì. Đây là chuyện tình cảm của riêng tư, tốt nhất không nên liên lụy tới người nhà. Đến lúc đó nên như người trong nhà biết, có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc kinh doanh.
Cô vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa cô biết nếu mình đi tìm người nhà chắc chắn Ngự Giao sẽ càng thêm chán ghét.
Sau khi trò chuyện cùng Phương Chính Đông một lúc, Tô Y Thu trở về phòng mình. Khóa chặt cửa lại, ngồi xuống ghế sofa lấy điện thoại bấm số điện thoại của Doãn Băng Dao.
Ở bên này, Doãn Băng Dao nhìn thấy số điện thoại Tô Y Thu gọi tới, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Kể từ khi quan hệ giữa cô và Ngự Giao phơi này, mỗi lần Tô Y Thu tìm cô đều có chuyện không hay.
Nhưng cô lại không cách nào trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.
"Alo, Y Thu..."
"Doãn Băng Dao! Cô thật tàn nhẫn với Tôi" Doãn Băng Dao còn chưa kịp nói gì, Tô Y Thu đã hét lên.
Cô không hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngày đó khi Tô Y Thu tới tìm cô còn rất điềm đạm, không phải nói muốn sau này ba người cùng chung sống thật tốt sao? Vốn còn cho rằng cuối cùng có thể tạm thời bình tĩnh một chút, thật không ngờ lại biến thành như vậy.
Y Thu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tại sao tâm trạng thất thường vậy.
Khi cô còn đang nghi hoặc, từ điện thoại truyền ra tiếng cười châm chọc, "Cô đừng giả bộ"
"Y Thu, Tôi thật sự không hiểu, Tôi giả bộ cái gì chứ?" Doãn Băng Dao cau mày, cô rất mệt, không muốn tiếp tục cãi vã với Tô Y Thu.
"Cô đã đồng ý với Tôi, chúng ra sẽ chung sống hòa bình, nhưng mặt khác lại khiến Giao ly hôn với Tôi. Cô đúng là âm hiểm, trước mặt Tôi một kiểu, sau lưng Tôi lại một kiểu khác"
Lời nói của Tô Y Thu càng khiến Băng Dao thêm khó hiểu: 'Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì, Tôi đồng ý với cô chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được. Đồng thời cũng hoàn toàn không kêu Giao ly hôn với cô"
"Cô biết không? Hôm nay luật sư đã tới tìm Tôi, ông ta đưa cho Tôi một tập giấy về thỏa thuận ly hôn. Nếu như Tôi không ký, thứ hai tuần sau sẽ phải ra tòa án" Tô Y Thu đột nhiên bật khóc quát lên.
Doãn Băng Dao ngẩn người: "Thật....có thật không?"
"Cô mừng lắm đúng không>"
"Không, không phải..." Doãn Băng Dao giải thích, "Tôi không biết anh ấy sẽ làm như vậy, Tôi đã nói cho anh ấy nghe quyết định giữa chúng ta"
"Doãn Băng Dao, nếu cô còn chút lương tâm, hãy để cho Tôi và đứa bé trong bụng Tôi một con đường sống" giọng Tô Y Thu mang vẻ uy hiếp.
"Y Thu, Tôi hoàn toàn không có ý nghĩ đó"
"Nếu anh ấy thực sự ly hôn Tôi để cưới cô. Tôi và đứa bé trong bụng Tôi lập tức sẽ biến mất trên thế giới này"
"Y THU! Cô đnag nói gì thế! Cô đừng làm chuyện điên rồ" Doãn Băng Dao đột nhiên căng thẳng, lời nói lạnh lùng của Tô Y Thu khiến cô lo lắng vô cùng.
"Tôi nói thật, nếu Tôi và đứa bé này biến mất, cho dù hai người có lấy được nhau thì suốt cuộc đời cũng không được yên ổn" cô hiểu tính cách của Doãn Băng Dao, cũng biết trong Ngự Giao có một mặt lương thiện.
Đáy mắt Tô Y Thu hiên vẻ lo lắng, nếu quả thực Ngự Giao ly hôn cô để cưới Doãn Băng Dao, vậy cô sẽ dùng cái chết để trừng phạt bọn họ! Để cả đời này bọn họ mãi mãi không được yên ổn"
Doãn Băng Dao hít sâu một hơn, cảm giác khó thở vô cùng: 'Y Thu, cô bình tĩnh lại đi, Tôi biết nên làm thế nào rồi"
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Băng Dao ngồi ngây người, tối qua không phải Giao đã đồng ý sao? Tại sao biến thành như vậy?
Cô đứng lên chuẩn bị đi tìm Ngự Giao.
Đi tới tập đoàn Thẩm thị, dường như có rất nhiều đôi mắt theo dõi, cô cúi đầu cảm giác bản thân không có chỗ dung thân, cảm giác chột dạ áy náy. Mọi người đang cười nhạo cô sao?
Đến lầu cao nhất đặt phòng làm việc của tổng giám đốc, dưới sự hướng dẫn cảu Phạm Khiết Phàm, cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ngự Giao đang nhìn không chớp mắt màn hình vi tính trước mặt, thấy Băng Dao bước vào liền bỏ lại tất cả công việc, mỉm cười đi tới đón cô, 'Băng Dao, sao em lại tới đây?" giọng nói dịu dàng, ánh mắt thâm tình, tình yêu của người đàn ông này với cô dù người mù cũng nhìn ra được.
"Hai người nói chuyện đi, tớ ra ngoài trước" Phương Chính Đông thông mình rời đi, để lại thế giới riêng cho hai người
'Giao, không phải đã nói là ba người chúng ta sẽ chung sống cùng nhau sao? Tại sao anh vẫn muốn ly hôn với y, còn ép cô ấy nữa?" Doãn Băng Dao đi thẳng vào vấn đề.
Nghe những lời này xong, nụ cười trên mặt Ngự Giao cứng đờ, anh giận tái mặt không vui nhíu mày.
Cô cắn môi dưới, xoay người đi vào nhà.
Phùng Quân Bình đang uống trà trong đại sảnh, Tô Y Thu khóc lao vào lòng bà ta, "Mẹ, mẹ phải giúp con..."
Phùng Quân Bình hơi ngẩn người, nhẹ nhàng vỗ tay lên lưng Tô Y Thu an ủi: "Đừng khóc, con đang mang thai sao có thể khóc đau lòng như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngẩng mặt lên đáng thương nhìn mẹ chồng, "Mẹ có cảm thấy con là một đứa con dâu tốt không?"
"Tất nhiên rồi" Ngự Giao hoàn toàn không quan tâm tới người mẹ này, nhưng ngược lại đứa con dâu này lại rất quan tâm bà. Nói thẩt, Tô Y Thu thực sự là một cô con dâu tốt, bình thường luôn Tôn kính Phùng Quân Bình, rất quan tâm còn tự mình xuống bếp sắc thuốc cho mẹ chồng.
"Ngạn Bằng bị người phụ nữ bên ngoài quyến rũ, nhất thời u mê muốn ly hôn với con. Mẹ, con rất yêu anh ấy, khó khăn lắm bây giờ con mới mang thai con của anh ấy, mẹ nhất định phải giúp con" cô cầu khẩn nói.
Phùng Quân Bình bi thương lắc đầu: "Không phải là mẹ không muốn giúp con, chỉ là..."
Tô Y Thu nắm chặt tay Phùng Quân Bình: "Con biết giữa mẹ và Ngạn Bằng có chút hiểm lầm, nhưng dù sao bây giờ mẹ cũng là người thân duy nhất của anh ấy, con tin lời mẹ nói anh ấy vẫn nghe theo, mẹ giúp con đi..."
Hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của người nhà.
"Được rồi, để mẹ thử xem" thực ra thân mình, Phương Chính Đông còn chưa lo xong, đã nhiều năm qua bà luôn biết Ngự Giao rất hận mình.
"Mẹ, cảm ơn mẹ..." Tô Y Thu ôm chặt mẹ chồng: "Dù thế nào, con cũng sẽ sinh ra máu mủ của nhà họ Thẩm"
"Con dâu ngoan, mẹ sẽ cố gắng giúp con" Phùng Quân Bình dịu dàng nói.
Trong ánh mắt Tô Y Thu hiện lên nụ cười giảo hoạt.
Tiếp theo phải đi tìm Doãn Băng Dao. Hôm nay người có thể giúp cô chỉ có Phùng Quân Bình, tuy biết rằng lời nói của bà ta đối với Ngự Giao hoàn toàn không có trọng lượng, nhưng có còn hơn không.
Cô không thể tin tìm người nhà mình, nhà họ Tô là danh môn vọng tốc, nhưng Ngự Giao có thể nhẫn tâm ly hôn với cô, vậy rõ ràng anh hoàn toàn không coi nhà họ Tô ra gì. Đây là chuyện tình cảm của riêng tư, tốt nhất không nên liên lụy tới người nhà. Đến lúc đó nên như người trong nhà biết, có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc kinh doanh.
Cô vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa cô biết nếu mình đi tìm người nhà chắc chắn Ngự Giao sẽ càng thêm chán ghét.
Sau khi trò chuyện cùng Phương Chính Đông một lúc, Tô Y Thu trở về phòng mình. Khóa chặt cửa lại, ngồi xuống ghế sofa lấy điện thoại bấm số điện thoại của Doãn Băng Dao.
Ở bên này, Doãn Băng Dao nhìn thấy số điện thoại Tô Y Thu gọi tới, trong lòng dâng lên dự cảm bất an. Kể từ khi quan hệ giữa cô và Ngự Giao phơi này, mỗi lần Tô Y Thu tìm cô đều có chuyện không hay.
Nhưng cô lại không cách nào trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.
"Alo, Y Thu..."
"Doãn Băng Dao! Cô thật tàn nhẫn với Tôi" Doãn Băng Dao còn chưa kịp nói gì, Tô Y Thu đã hét lên.
Cô không hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngày đó khi Tô Y Thu tới tìm cô còn rất điềm đạm, không phải nói muốn sau này ba người cùng chung sống thật tốt sao? Vốn còn cho rằng cuối cùng có thể tạm thời bình tĩnh một chút, thật không ngờ lại biến thành như vậy.
Y Thu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tại sao tâm trạng thất thường vậy.
Khi cô còn đang nghi hoặc, từ điện thoại truyền ra tiếng cười châm chọc, "Cô đừng giả bộ"
"Y Thu, Tôi thật sự không hiểu, Tôi giả bộ cái gì chứ?" Doãn Băng Dao cau mày, cô rất mệt, không muốn tiếp tục cãi vã với Tô Y Thu.
"Cô đã đồng ý với Tôi, chúng ra sẽ chung sống hòa bình, nhưng mặt khác lại khiến Giao ly hôn với Tôi. Cô đúng là âm hiểm, trước mặt Tôi một kiểu, sau lưng Tôi lại một kiểu khác"
Lời nói của Tô Y Thu càng khiến Băng Dao thêm khó hiểu: 'Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì, Tôi đồng ý với cô chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được. Đồng thời cũng hoàn toàn không kêu Giao ly hôn với cô"
"Cô biết không? Hôm nay luật sư đã tới tìm Tôi, ông ta đưa cho Tôi một tập giấy về thỏa thuận ly hôn. Nếu như Tôi không ký, thứ hai tuần sau sẽ phải ra tòa án" Tô Y Thu đột nhiên bật khóc quát lên.
Doãn Băng Dao ngẩn người: "Thật....có thật không?"
"Cô mừng lắm đúng không>"
"Không, không phải..." Doãn Băng Dao giải thích, "Tôi không biết anh ấy sẽ làm như vậy, Tôi đã nói cho anh ấy nghe quyết định giữa chúng ta"
"Doãn Băng Dao, nếu cô còn chút lương tâm, hãy để cho Tôi và đứa bé trong bụng Tôi một con đường sống" giọng Tô Y Thu mang vẻ uy hiếp.
"Y Thu, Tôi hoàn toàn không có ý nghĩ đó"
"Nếu anh ấy thực sự ly hôn Tôi để cưới cô. Tôi và đứa bé trong bụng Tôi lập tức sẽ biến mất trên thế giới này"
"Y THU! Cô đnag nói gì thế! Cô đừng làm chuyện điên rồ" Doãn Băng Dao đột nhiên căng thẳng, lời nói lạnh lùng của Tô Y Thu khiến cô lo lắng vô cùng.
"Tôi nói thật, nếu Tôi và đứa bé này biến mất, cho dù hai người có lấy được nhau thì suốt cuộc đời cũng không được yên ổn" cô hiểu tính cách của Doãn Băng Dao, cũng biết trong Ngự Giao có một mặt lương thiện.
Đáy mắt Tô Y Thu hiên vẻ lo lắng, nếu quả thực Ngự Giao ly hôn cô để cưới Doãn Băng Dao, vậy cô sẽ dùng cái chết để trừng phạt bọn họ! Để cả đời này bọn họ mãi mãi không được yên ổn"
Doãn Băng Dao hít sâu một hơn, cảm giác khó thở vô cùng: 'Y Thu, cô bình tĩnh lại đi, Tôi biết nên làm thế nào rồi"
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Băng Dao ngồi ngây người, tối qua không phải Giao đã đồng ý sao? Tại sao biến thành như vậy?
Cô đứng lên chuẩn bị đi tìm Ngự Giao.
Đi tới tập đoàn Thẩm thị, dường như có rất nhiều đôi mắt theo dõi, cô cúi đầu cảm giác bản thân không có chỗ dung thân, cảm giác chột dạ áy náy. Mọi người đang cười nhạo cô sao?
Đến lầu cao nhất đặt phòng làm việc của tổng giám đốc, dưới sự hướng dẫn cảu Phạm Khiết Phàm, cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ngự Giao đang nhìn không chớp mắt màn hình vi tính trước mặt, thấy Băng Dao bước vào liền bỏ lại tất cả công việc, mỉm cười đi tới đón cô, 'Băng Dao, sao em lại tới đây?" giọng nói dịu dàng, ánh mắt thâm tình, tình yêu của người đàn ông này với cô dù người mù cũng nhìn ra được.
"Hai người nói chuyện đi, tớ ra ngoài trước" Phương Chính Đông thông mình rời đi, để lại thế giới riêng cho hai người
'Giao, không phải đã nói là ba người chúng ta sẽ chung sống cùng nhau sao? Tại sao anh vẫn muốn ly hôn với y, còn ép cô ấy nữa?" Doãn Băng Dao đi thẳng vào vấn đề.
Nghe những lời này xong, nụ cười trên mặt Ngự Giao cứng đờ, anh giận tái mặt không vui nhíu mày.