Chương 1: Người Yêu Cũ Là Đối Tượng Xem Mắt - 1
Chiếc ô tô lăn bánh chậm dần rồi ngừng lại trước cổng một nhà hàng sang trọng. Khương Lệ Na khẽ cắn chặt bờ môi mình lần nữa rồi theo chân Khương Đức Sương vào trong.
Bản thân cô cũng không ngờ sau ngần ấy năm tha hương, ngày trở về lại phải mặt dày đến xem mắt người tình cũ chỉ để vì cứu lấy công ty Kim Thế, sản nghiệp cả đời của ba cô.
- Chào chủ tịch và phu nhân, đã để hai vị chờ lâu rồi.
Khương Đức Sương cúi chào rồi vồn vã bắt tay Hà Chấn Quốc cùng Hoàng Thi Vịnh, tiếp đó, ông quay sang con gái mình và tự hào giới thiệu.
- Đây là Lệ Na, đứa con gái duy nhất của tôi, cháu nó mới từ nước A về.
Theo câu nói của ba mình, Khương Lệ Na mỉm cười thật tươi và lễ phép chào hỏi. Lúc này, cô mới nhận ra, người yêu cũ của mình hội tụ tất thảy những đường nét cực phẩm trên gương mặt của cả ba lẫn mẹ anh.
Thật lòng mà nói, ngày cô chủ động theo đuổi Hà Chấn Đông đơn giản chỉ là vì anh đẹp trai nhất trường, sau đó thì tính cách tốt đẹp, ấm áp kia đã dần dà khiến cô yêu sâu đậm. Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn là chia tay.
- Hai người ngồi xuống đi, Chấn Đông đang trên đường tới, cái thằng nhóc này cũng thật là, đã nói trước rồi còn hẹn gặp đối tác nữa. – Hoàng Thi Vịnh cười cười, nói cho bớt ngại.
- Đàn ông mà, sự nghiệp vẫn quan trọng nhất. – Khương Đức Sương nhanh miệng nói đỡ thêm.
- Tôi thì thấy cái nóc nhà mới là điều quan trọng nhất. – Hà Chấn Quốc nhìn sang vợ mình, lên tiếng phản bác.
Khương Lệ Na nhẹ mỉm môi cười khi chứng kiến cảnh chủ tịch của Hoa Vinh bị phu nhân ông ấy véo vào bàn tay. Dù vậy thì trong lòng cô đang rất bất an, năm xưa, là cô bỏ rơi Hà Chấn Đông và ra đi không lời từ giã, có chắc là anh sẽ vì yêu mà bỏ qua để nối lại đoạn tình dang dở hay chăng?
Lúc các món ăn được nhân viên phục vụ bày biện hết lên bàn thì phía bên ngoài cổng lớn nhà hàng, chiếc xe hơi sang trọng cũng từ từ di chuyển vào bãi đỗ.
Và vì chiếc xe này thuộc dòng xe hạn chế, khắp thế giới chỉ được vài chiếc nên bảo vệ liền hướng dẫn chủ xe đỗ tại khu vực riêng biệt, tránh việc kẻ khác sơ ý làm trầy sơn thì có mà bán thân để đền.
Các nhân viên vô tình lướt ngang đồng loạt dừng lại ngắm nhìn người đàn ông với khuôn mặt cùng vóc dáng gần như hoàn mỹ vừa đẩy cửa bước xuống từ con xe sang, xịn, mịn.
Bộ tây phục hàng hiệu tối màu càng tôn thêm nét lịch lãm của người thừa kế tập đoàn Hoa Vinh. Tiếng trầm trồ cảm thán mỗi lúc một lớn dần theo từng bước chân anh.
Giây phút vừa qua ngưỡng cửa, Hà Chấn Đông đã nhận ra ba mẹ mình đang ngồi đối diện hai vị khách mà theo anh đoán đó chính là cô gái tiếp theo được mẹ anh nhìn trúng và ba của cô ta, nghe bảo mẹ cô ấy mất sớm, gia đình chỉ còn lại hai ba con nương tựa lẫn nhau.
Mấy năm nay, mẹ anh liên tục thúc giục anh đi xem mắt hết thiên kim tập đoàn này đến tiểu thư gia tộc nọ nhưng đều không mang lại kết quả gì, mà nguyên nhân chỉ đơn giản là vì trái tim anh chẳng thể rung cảm trước họ, nó gần như chai đá sau cú vấp ngã đầu đời quá ư đau đớn.
Cuộc hẹn này vốn dĩ Hà Chấn Đông đã từ chối nhưng vì Hoàng Thi Vịnh cứ năn nỉ mãi, bảo đây là lần cuối bà xen vào đời tư của con trai nên anh miễn cưỡng đồng ý đến gặp lấy lệ.
- Con chào ba mẹ, chào..
Câu nói vừa cất lên chưa trọn đã ngắt đoạn nửa chừng trên khóe môi người đàn ông khi đập vào mắt anh là gương mặt của người con gái đã để lại vết sẹo dài khiến trái tim anh trở nên tật nguyền.
Sau bao năm biền biệt xứ người, cô trở về và xuất hiện ở đây để cùng anh bắt mối lương duyên ư? Thật khôi hài quá sức.
- Chào tổng giám đốc Hà, tôi là Khương Đức Sương, giám đốc của công ty Kim Thế và đây là con gái tôi, Khương Lệ Na. – Khương Đức Sương giả lả nói cười.
- Chào tổng giám đốc Hà, tôi tên Khương Lệ Na, rất hân hạnh được gặp anh.
Vì ba mình đã diễn như vậy nên Khương Lệ Na đành bắt nhịp theo ông thôi, chính cô cũng không biết phải nói thế nào cho đúng nữa, cái hoàn cảnh không giống ai này cô cũng đã mường tượng từ trước nhưng khi đối mặt thì thật là khó xử, chỉ mong Hà Chấn Đông đừng có vạch mặt cô ra giữa quán giữa xá.
Suy cho cùng, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, là niềm ao ước của rất nhiều cô gái, tin rằng anh cũng chẳng muốn mọi người biết chuyện anh từng bị đá không tiếc thương đâu.
- Chào cô, Khương tiểu thư.
Cái bắt tay mà Hà Chấn Đông dành cho Khương Lệ Na tuy người ngoài nhìn vào thì rất ư là dịu dàng nhưng chỉ có cô mới hiểu bản thân mình chật vật thế nào để giữ vững nụ cười trên môi.
Lực siết của anh quá chặt và mạnh khiến các ngón tay cô như đang bị nghiền ra vậy. Chỉ bấy nhiêu thôi đủ cho cô hiểu nỗi hận trong anh lớn đến mức nào.
- Coi kìa, mau thả Lệ Na ra rồi dùng bữa thôi, hai đứa sau này còn nhiều cơ hội mà. – Hoàng Thi Vịnh mừng rỡ, cất lời.
Mọi khi đi xem mắt, con trai bà còn chẳng buồn nói chuyện với nhà gái nữa cơ, thế nhưng giờ lại nắm chặt người ta không buông nên phu nhân Hoa Vinh cứ chắc mẩm rằng hồn của Hà Chấn Đông đã lỡ sa vào đôi mắt long lanh của Khương Lệ Na rồi.
Xem ra, lần cuối đúng thật là cuối, chẳng ngờ con gái của Khương Đức Sương lại có khả năng hút hồn phái mạnh đến thế.
Bản thân cô cũng không ngờ sau ngần ấy năm tha hương, ngày trở về lại phải mặt dày đến xem mắt người tình cũ chỉ để vì cứu lấy công ty Kim Thế, sản nghiệp cả đời của ba cô.
- Chào chủ tịch và phu nhân, đã để hai vị chờ lâu rồi.
Khương Đức Sương cúi chào rồi vồn vã bắt tay Hà Chấn Quốc cùng Hoàng Thi Vịnh, tiếp đó, ông quay sang con gái mình và tự hào giới thiệu.
- Đây là Lệ Na, đứa con gái duy nhất của tôi, cháu nó mới từ nước A về.
Theo câu nói của ba mình, Khương Lệ Na mỉm cười thật tươi và lễ phép chào hỏi. Lúc này, cô mới nhận ra, người yêu cũ của mình hội tụ tất thảy những đường nét cực phẩm trên gương mặt của cả ba lẫn mẹ anh.
Thật lòng mà nói, ngày cô chủ động theo đuổi Hà Chấn Đông đơn giản chỉ là vì anh đẹp trai nhất trường, sau đó thì tính cách tốt đẹp, ấm áp kia đã dần dà khiến cô yêu sâu đậm. Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn là chia tay.
- Hai người ngồi xuống đi, Chấn Đông đang trên đường tới, cái thằng nhóc này cũng thật là, đã nói trước rồi còn hẹn gặp đối tác nữa. – Hoàng Thi Vịnh cười cười, nói cho bớt ngại.
- Đàn ông mà, sự nghiệp vẫn quan trọng nhất. – Khương Đức Sương nhanh miệng nói đỡ thêm.
- Tôi thì thấy cái nóc nhà mới là điều quan trọng nhất. – Hà Chấn Quốc nhìn sang vợ mình, lên tiếng phản bác.
Khương Lệ Na nhẹ mỉm môi cười khi chứng kiến cảnh chủ tịch của Hoa Vinh bị phu nhân ông ấy véo vào bàn tay. Dù vậy thì trong lòng cô đang rất bất an, năm xưa, là cô bỏ rơi Hà Chấn Đông và ra đi không lời từ giã, có chắc là anh sẽ vì yêu mà bỏ qua để nối lại đoạn tình dang dở hay chăng?
Lúc các món ăn được nhân viên phục vụ bày biện hết lên bàn thì phía bên ngoài cổng lớn nhà hàng, chiếc xe hơi sang trọng cũng từ từ di chuyển vào bãi đỗ.
Và vì chiếc xe này thuộc dòng xe hạn chế, khắp thế giới chỉ được vài chiếc nên bảo vệ liền hướng dẫn chủ xe đỗ tại khu vực riêng biệt, tránh việc kẻ khác sơ ý làm trầy sơn thì có mà bán thân để đền.
Các nhân viên vô tình lướt ngang đồng loạt dừng lại ngắm nhìn người đàn ông với khuôn mặt cùng vóc dáng gần như hoàn mỹ vừa đẩy cửa bước xuống từ con xe sang, xịn, mịn.
Bộ tây phục hàng hiệu tối màu càng tôn thêm nét lịch lãm của người thừa kế tập đoàn Hoa Vinh. Tiếng trầm trồ cảm thán mỗi lúc một lớn dần theo từng bước chân anh.
Giây phút vừa qua ngưỡng cửa, Hà Chấn Đông đã nhận ra ba mẹ mình đang ngồi đối diện hai vị khách mà theo anh đoán đó chính là cô gái tiếp theo được mẹ anh nhìn trúng và ba của cô ta, nghe bảo mẹ cô ấy mất sớm, gia đình chỉ còn lại hai ba con nương tựa lẫn nhau.
Mấy năm nay, mẹ anh liên tục thúc giục anh đi xem mắt hết thiên kim tập đoàn này đến tiểu thư gia tộc nọ nhưng đều không mang lại kết quả gì, mà nguyên nhân chỉ đơn giản là vì trái tim anh chẳng thể rung cảm trước họ, nó gần như chai đá sau cú vấp ngã đầu đời quá ư đau đớn.
Cuộc hẹn này vốn dĩ Hà Chấn Đông đã từ chối nhưng vì Hoàng Thi Vịnh cứ năn nỉ mãi, bảo đây là lần cuối bà xen vào đời tư của con trai nên anh miễn cưỡng đồng ý đến gặp lấy lệ.
- Con chào ba mẹ, chào..
Câu nói vừa cất lên chưa trọn đã ngắt đoạn nửa chừng trên khóe môi người đàn ông khi đập vào mắt anh là gương mặt của người con gái đã để lại vết sẹo dài khiến trái tim anh trở nên tật nguyền.
Sau bao năm biền biệt xứ người, cô trở về và xuất hiện ở đây để cùng anh bắt mối lương duyên ư? Thật khôi hài quá sức.
- Chào tổng giám đốc Hà, tôi là Khương Đức Sương, giám đốc của công ty Kim Thế và đây là con gái tôi, Khương Lệ Na. – Khương Đức Sương giả lả nói cười.
- Chào tổng giám đốc Hà, tôi tên Khương Lệ Na, rất hân hạnh được gặp anh.
Vì ba mình đã diễn như vậy nên Khương Lệ Na đành bắt nhịp theo ông thôi, chính cô cũng không biết phải nói thế nào cho đúng nữa, cái hoàn cảnh không giống ai này cô cũng đã mường tượng từ trước nhưng khi đối mặt thì thật là khó xử, chỉ mong Hà Chấn Đông đừng có vạch mặt cô ra giữa quán giữa xá.
Suy cho cùng, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, là niềm ao ước của rất nhiều cô gái, tin rằng anh cũng chẳng muốn mọi người biết chuyện anh từng bị đá không tiếc thương đâu.
- Chào cô, Khương tiểu thư.
Cái bắt tay mà Hà Chấn Đông dành cho Khương Lệ Na tuy người ngoài nhìn vào thì rất ư là dịu dàng nhưng chỉ có cô mới hiểu bản thân mình chật vật thế nào để giữ vững nụ cười trên môi.
Lực siết của anh quá chặt và mạnh khiến các ngón tay cô như đang bị nghiền ra vậy. Chỉ bấy nhiêu thôi đủ cho cô hiểu nỗi hận trong anh lớn đến mức nào.
- Coi kìa, mau thả Lệ Na ra rồi dùng bữa thôi, hai đứa sau này còn nhiều cơ hội mà. – Hoàng Thi Vịnh mừng rỡ, cất lời.
Mọi khi đi xem mắt, con trai bà còn chẳng buồn nói chuyện với nhà gái nữa cơ, thế nhưng giờ lại nắm chặt người ta không buông nên phu nhân Hoa Vinh cứ chắc mẩm rằng hồn của Hà Chấn Đông đã lỡ sa vào đôi mắt long lanh của Khương Lệ Na rồi.
Xem ra, lần cuối đúng thật là cuối, chẳng ngờ con gái của Khương Đức Sương lại có khả năng hút hồn phái mạnh đến thế.