Chương 9: Trợ Lý Mới Của Tổng Giám Đốc - 1
- Cô ngồi đi.
Hà Chấn Kiệt chỉ vào ghế sô pha rồi thong thả ngồi xuống rót trà ra ly. Khương Lệ Na mỉm cười làm theo lời anh.
Cô đưa mắt quan sát một lượt khắp căn phòng. Dường như cách bài trí và nội thất của nơi đây đã phản ánh phần nào nội tâm, tính cách của chủ nhân nó, ấm áp và thân thiện.
- Mời cô dùng trà. – Anh đẩy ly trà đến gần tay cô hơn và dịu dàng cất tiếng.
- Cám ơn anh. Tôi thật không ngờ mình lại được làm nhân viên dưới quyền anh. – Cô bưng ly trà lên, khẽ nói.
- Thường thì những tân cử nhân xuất sắc bước ra từ Fashion Future sẽ đều chọn ở lại kinh đô thời trang thế giới. Vì sao cô lại không lựa chọn giống họ? Có phải vì còn gánh nặng thừa kế không?
Câu hỏi của Hà Chấn Kiệt khiến Khương Lệ Na hơi buồn vì bất chợt nhớ đến ngày mình đặt chân xuống sân bay. Vốn dĩ cô cũng đã có ý định trụ lại nước A để vĩnh viễn quên đi người đàn ông mình yêu nhưng vì ba cô bảo ông nhớ cô và vì ông không khỏe nên không thể bay sang thăm thành thử cô phải bay về.
Cuối cùng, cô đã không thể bỏ mặc ba mình lẫn công ty Kim Thế nên đành ép bản thân bước đi trên con đường đầy khó khăn này.
Lúc trước, cô phải mất một năm lẽo đẽo theo sau và mặt dày mới có thể thành công cưa đổ anh chàng sinh viên nghèo kiết xác Hà Chấn Đông.
Giờ anh đã là một chàng trai độc thân giàu có và hận cô đến thấu xương nên cô biết rõ hơn ai hết việc khiến anh yêu mình lại từ đầu khó như bắc thang leo lên trời vậy.
- Phải. Còn hơn thế nữa. Ba tôi chỉ có một mình tôi và ông đã lớn tuổi nên cần có người bên cạnh chăm sóc. – Khương Lệ Na cúi đầu, khẽ đáp.
- Cô làm vậy là đúng. Chữ hiếu nên đặt lên hàng đầu mà. – Anh gật gù, tỏ vẻ đồng tình với cô.
- Nhưng mà.. anh không thắc mắc vì sao tôi chạy đến đây xin việc mà không làm ở Kim Thế sao?
- Bình thường mà. Trịnh Tú Trân làm lễ tân ở đây được hai năm rồi đấy.
Đôi chân mày của Khương Lệ Na hơi nhíu lại khi nghe anh nói. Ban nãy, lúc đi ngang sảnh chính, đúng là cô thấy có cô gái nhìn rất giống Trịnh Tú Trân nhưng cô cứ nghĩ mình bị hoa mắt, nào ngờ đúng là như vậy.
Bản thân cô đến Hoa Vinh vì có mục đích chẳng mấy tốt lành chứ ai đời nhà có công ty cũng thuộc hàng có tiếng có tăm mà lại vác đơn đi xin vào chức phó phòng kinh doanh.
Do đó, cô nghi ngờ rằng Trịnh Tú Trân chắc cũng giống như mình, có điều không biết người mà cô ấy nhắm tới là Hà Chấn Đông hay Hà Chấn Kiệt hay là một anh chàng nào đó có thân thế và chức vụ cao trong tập đoàn này.
- Cô Lệ Na này. Thực ra mảng thời trang của Hoa Vinh vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị mọi thứ và định hình phong cách lẫn thương hiệu nên tạm thời chưa tới phần việc của cô. Do đó, tạm thời tôi sẽ để cô làm ở một vị trí khác.
Trong khi Khương Lệ Na đang lo lắng vì không biết Hà Chấn Kiệt sẽ đưa mình đi đâu thì bên ngoài vọng đến hai tiếng gõ cửa và sau đó Liêu Bích Linh xuất hiện với tập hồ sơ vừa được Hà Chấn Đông ký xác nhận.
Liêu Bích Linh vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy cô gái nhảy cùng tổng giám đốc Hoa Vinh tại tiệc sinh nhật đang ngồi chuyện trò cùng sếp của mình.
- Anh Chấn Đông vẫn ở trong phòng làm việc đúng không? – Hà Chấn Kiệt đón lấy tập tài liệu từ tay Liêu Bích Linh và hỏi.
- Vâng ạ. Trợ lý của anh ấy bị tai nạn nên anh ấy phải tự mình kiểm tra tất cả các văn kiện. Anh ấy chẳng tin ai ngoài Trần Triệu Thu. – Liêu Bích Linh đáp.
- Cô nghe thấy rồi chứ. Đó là vị trí mà tôi định tiến cử cô. Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vinh, oai phong lẫm liệt lắm đấy. – Hà Chấn Kiệt quay sang nhìn Khương Lệ Na và cười thật tươi.
Không chỉ có Khương Lệ Na mà cả Liêu Bích Linh cũng đều tròn mắt ngạc nhiên trước quyết định của Hà Chấn Kiệt.
Vị trí mà anh vừa nhắc đến là một chiếc ghế nóng đòi hỏi người ngồi vào đó phải có năng lực thật sự, chịu được áp lực và dày dặn kinh nghiệm đối nội lẫn đối ngoại.
Một người vừa mới lấy bằng tốt nghiệp và trở về nước như Khương Lệ Na không phải là một lựa chọn sáng suốt cho chức vụ này.
- Tôi vẫn chưa có chút kinh nghiệm nào. Tôi lo bản thân sẽ khiến tổng giám đốc không hài lòng. – Khương Lệ Na vội vàng lên tiếng.
- Đừng tự ti thế chứ. Cô đã đến ứng cử chức phó trưởng phòng kinh doanh đúng không? Cô xinh đẹp, học thức cao, giỏi ngoại ngữ và quan trọng là cô được anh tôi chọn làm bạn nhảy tại bữa tiệc.
Hà Chấn Kiệt nói đến đó thì bất chợt ho lên vài tiếng. Anh bưng ly nước lên uống cho đỡ khô cổ rồi lại tiếp tục giải thích rằng anh trai anh khó tính trước giờ và cô là người đầu tiên được Hà Chấn Đông chú ý giữa bao nhiêu người con gái khác.
Do đó, anh tin rằng anh trai mình sẽ chấp nhận bỏ thời gian quý báu để đào tạo cô trở thành trợ lý tạm thời cho đến ngày Trần Triệu Thu quay lại.
- Ấn tượng tốt đẹp ban đầu sẽ giúp các mối quan hệ có khởi đầu suôn sẻ. Tôi thấy anh trai vất vả thì cũng rất đau lòng. Anh ấy vô cùng kén chọn người bên cạnh mình. Lúc trẻ thì không nói gì, có tuổi rồi mà cứ ôm đồm nhiều việc quá thì lại đổ bệnh ra. Lệ Na à, cô là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm này, mong cô hãy đồng ý.
Hà Chấn Kiệt chỉ vào ghế sô pha rồi thong thả ngồi xuống rót trà ra ly. Khương Lệ Na mỉm cười làm theo lời anh.
Cô đưa mắt quan sát một lượt khắp căn phòng. Dường như cách bài trí và nội thất của nơi đây đã phản ánh phần nào nội tâm, tính cách của chủ nhân nó, ấm áp và thân thiện.
- Mời cô dùng trà. – Anh đẩy ly trà đến gần tay cô hơn và dịu dàng cất tiếng.
- Cám ơn anh. Tôi thật không ngờ mình lại được làm nhân viên dưới quyền anh. – Cô bưng ly trà lên, khẽ nói.
- Thường thì những tân cử nhân xuất sắc bước ra từ Fashion Future sẽ đều chọn ở lại kinh đô thời trang thế giới. Vì sao cô lại không lựa chọn giống họ? Có phải vì còn gánh nặng thừa kế không?
Câu hỏi của Hà Chấn Kiệt khiến Khương Lệ Na hơi buồn vì bất chợt nhớ đến ngày mình đặt chân xuống sân bay. Vốn dĩ cô cũng đã có ý định trụ lại nước A để vĩnh viễn quên đi người đàn ông mình yêu nhưng vì ba cô bảo ông nhớ cô và vì ông không khỏe nên không thể bay sang thăm thành thử cô phải bay về.
Cuối cùng, cô đã không thể bỏ mặc ba mình lẫn công ty Kim Thế nên đành ép bản thân bước đi trên con đường đầy khó khăn này.
Lúc trước, cô phải mất một năm lẽo đẽo theo sau và mặt dày mới có thể thành công cưa đổ anh chàng sinh viên nghèo kiết xác Hà Chấn Đông.
Giờ anh đã là một chàng trai độc thân giàu có và hận cô đến thấu xương nên cô biết rõ hơn ai hết việc khiến anh yêu mình lại từ đầu khó như bắc thang leo lên trời vậy.
- Phải. Còn hơn thế nữa. Ba tôi chỉ có một mình tôi và ông đã lớn tuổi nên cần có người bên cạnh chăm sóc. – Khương Lệ Na cúi đầu, khẽ đáp.
- Cô làm vậy là đúng. Chữ hiếu nên đặt lên hàng đầu mà. – Anh gật gù, tỏ vẻ đồng tình với cô.
- Nhưng mà.. anh không thắc mắc vì sao tôi chạy đến đây xin việc mà không làm ở Kim Thế sao?
- Bình thường mà. Trịnh Tú Trân làm lễ tân ở đây được hai năm rồi đấy.
Đôi chân mày của Khương Lệ Na hơi nhíu lại khi nghe anh nói. Ban nãy, lúc đi ngang sảnh chính, đúng là cô thấy có cô gái nhìn rất giống Trịnh Tú Trân nhưng cô cứ nghĩ mình bị hoa mắt, nào ngờ đúng là như vậy.
Bản thân cô đến Hoa Vinh vì có mục đích chẳng mấy tốt lành chứ ai đời nhà có công ty cũng thuộc hàng có tiếng có tăm mà lại vác đơn đi xin vào chức phó phòng kinh doanh.
Do đó, cô nghi ngờ rằng Trịnh Tú Trân chắc cũng giống như mình, có điều không biết người mà cô ấy nhắm tới là Hà Chấn Đông hay Hà Chấn Kiệt hay là một anh chàng nào đó có thân thế và chức vụ cao trong tập đoàn này.
- Cô Lệ Na này. Thực ra mảng thời trang của Hoa Vinh vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị mọi thứ và định hình phong cách lẫn thương hiệu nên tạm thời chưa tới phần việc của cô. Do đó, tạm thời tôi sẽ để cô làm ở một vị trí khác.
Trong khi Khương Lệ Na đang lo lắng vì không biết Hà Chấn Kiệt sẽ đưa mình đi đâu thì bên ngoài vọng đến hai tiếng gõ cửa và sau đó Liêu Bích Linh xuất hiện với tập hồ sơ vừa được Hà Chấn Đông ký xác nhận.
Liêu Bích Linh vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy cô gái nhảy cùng tổng giám đốc Hoa Vinh tại tiệc sinh nhật đang ngồi chuyện trò cùng sếp của mình.
- Anh Chấn Đông vẫn ở trong phòng làm việc đúng không? – Hà Chấn Kiệt đón lấy tập tài liệu từ tay Liêu Bích Linh và hỏi.
- Vâng ạ. Trợ lý của anh ấy bị tai nạn nên anh ấy phải tự mình kiểm tra tất cả các văn kiện. Anh ấy chẳng tin ai ngoài Trần Triệu Thu. – Liêu Bích Linh đáp.
- Cô nghe thấy rồi chứ. Đó là vị trí mà tôi định tiến cử cô. Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hoa Vinh, oai phong lẫm liệt lắm đấy. – Hà Chấn Kiệt quay sang nhìn Khương Lệ Na và cười thật tươi.
Không chỉ có Khương Lệ Na mà cả Liêu Bích Linh cũng đều tròn mắt ngạc nhiên trước quyết định của Hà Chấn Kiệt.
Vị trí mà anh vừa nhắc đến là một chiếc ghế nóng đòi hỏi người ngồi vào đó phải có năng lực thật sự, chịu được áp lực và dày dặn kinh nghiệm đối nội lẫn đối ngoại.
Một người vừa mới lấy bằng tốt nghiệp và trở về nước như Khương Lệ Na không phải là một lựa chọn sáng suốt cho chức vụ này.
- Tôi vẫn chưa có chút kinh nghiệm nào. Tôi lo bản thân sẽ khiến tổng giám đốc không hài lòng. – Khương Lệ Na vội vàng lên tiếng.
- Đừng tự ti thế chứ. Cô đã đến ứng cử chức phó trưởng phòng kinh doanh đúng không? Cô xinh đẹp, học thức cao, giỏi ngoại ngữ và quan trọng là cô được anh tôi chọn làm bạn nhảy tại bữa tiệc.
Hà Chấn Kiệt nói đến đó thì bất chợt ho lên vài tiếng. Anh bưng ly nước lên uống cho đỡ khô cổ rồi lại tiếp tục giải thích rằng anh trai anh khó tính trước giờ và cô là người đầu tiên được Hà Chấn Đông chú ý giữa bao nhiêu người con gái khác.
Do đó, anh tin rằng anh trai mình sẽ chấp nhận bỏ thời gian quý báu để đào tạo cô trở thành trợ lý tạm thời cho đến ngày Trần Triệu Thu quay lại.
- Ấn tượng tốt đẹp ban đầu sẽ giúp các mối quan hệ có khởi đầu suôn sẻ. Tôi thấy anh trai vất vả thì cũng rất đau lòng. Anh ấy vô cùng kén chọn người bên cạnh mình. Lúc trẻ thì không nói gì, có tuổi rồi mà cứ ôm đồm nhiều việc quá thì lại đổ bệnh ra. Lệ Na à, cô là lựa chọn tốt nhất tại thời điểm này, mong cô hãy đồng ý.