Chương : 23
Bá tước quẳng găng, mũ, áo choàng vào bàn tay chực sẵn cuả người hầu nhà Newburuy, phóng vào gã trai tội nghiệp một ánh mắt u tối, rồi sầm sầm bước qua gian tiền sảnh về phía thư viện. Nghe tiếng chân chàng, Sarah vội vã chạy xuống cầu thang đuổi theo. Khi bà mở cưa? vào thư viện thì Bá tước đã làm cạn hai chầu brandi. Bà nhìn lướt người cháu trai, chưa bao giờ bà thấy chàng trông tuấn tú đến như vậy, và một lần nữa bà lại tự hỏi tại sao cô cháu gái mình vẫn chưa chịu nhìn ra điều này.
− Branwell? Hắn nói sao?
− Cháu đã giơ trước mũi hắn mười nghìn bảng cuả cô, cộng thêm năm nghìn cuả cháu nữa, và thằng quỷ ấy đã cười vào mặt cháu!-Bá tước gầm lên- Mẹ cha cặp mắt hắn, chưa bao giờ cháu muốn móc chúng ra như lúc ấy.
Sarah ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
− Ồ, không, Branwell, hắn không nhận ư? Làm sao hắn có thể từ chối được? Không có lẽ nào. Hắn biết hắn không thể lấy được Kate cơ mà. Thật tởm lợm.
− Hắn rắp tâm cưới được nàng. Chính hắn đã nói toạc ra với cháu rằng trang trại phải là cuả hắn. Hắn muốn trang trại này.
− Nhưng điều đó thật điên rồ- Sarah kêu lên.
− Tuy nhiên, đó lại là ý đồ cuả hắn.
− Và như vậy có nghĩa là hắn đã ăn chắc lắm rồi, nên mới từ chối mười lăm ngàn bảng chứ.
− Có vẻ như Kate đã cho hắn đủ lý do để tin chắc rằng nàng sẽ nắm tay hắn đi tới một hôn ước thiêng liêng- giọng chàng đầy nhạo báng.
− Thế là hỏng hết rồi- cả chúng ta, cả con bé đáng thương!
− Chưa đâu, cô yêu quý- Bá tước thốt lên đầy tức giận. Chàng không ưa làm kẻ chiến bại, điều đó làm cho chàng sôi máu- Cô muốn cháu chinh phục trái tim Kate. Được, cháu sẽ làm! Nàng đâu rồi?
− Khoan đã, Branwell- Sarah nhíu mày- Cô muốn anh lôi cuốn sự chú ý cuả Kate. Chứ không phải là quyến rũ con bé rồi bỏ mặc nó trong đau khổ.
Chàng cười lớn.
− Phải quyết định đi thôi, bà già ạ. Rồi sẽ đến lượt nàng trả đòn cho cháu, còn bây giờ, vào thời điểm này, hoặc là Banyon, hoặc là cháu.
− Ồ, cưng...
− Nàng đâu rồi?- Chàng lặp lại câu hỏi.
− Ở trong phòng may ...nhưng mà ...
− Rồi hẵng hay, cô Sarah. Cháu đã lần chần quá lâu rồi!
Chàng nói và làm bà cô ngẩn cả người khi thấy chàng giật phắt một chiếc khuy đồng trên chiếc áo đuôi tôm màu nâu sẫm cuả mình. Cũng mau lẹ như vậy, chàng đi ra để mặc bà cô đứng băn khoăn một mình trong thư viện.
Được một người hầu chỉ lối, chàng tìm lên phòng may phía trên đầu cầu thang, đẩy cưa? bước vào, miệng huýt một điệu sáo vui nhộn. Chàng bước ngang qua phòng, làm như không hề nhận thấy Kate đang ngồi cắm cúi trên chiếc trường kỷ cạnh lò sưởi, khâu lại đường riềm váy.Vẫn tiếp tục huýt sáo, chàng mải miết lục lọi trong giỏ đồ khâu đặt trên bàn trước đôi mắt mở tròn cuả Kate. Nàng nghển cả cổ lên để nhìn, tự hỏi không biết chàng đang làm cái quái gì vậy.
− Ừ ...này- cuối cùng nàng lên tiếng- anh cần tìm gì thế?
Chàng giật mình, quay ngoắt lại với đôi mắt ngạc nhiên.
− Ồ! xin lỗi, tôi không biết cô đang ở đây. Tôi định đính lại chiếc cúc áo bị đứt. Mọi khi ông Hatch, thuyền phó thứ nhất cuả tôi vẫn kiêm luôn cả nhiệm vụ thợ may. Nhưng dạo này đầu óc ông ta cứ như ở trên mây ấy. Mà tôi cũng hiếm khi tìm được ông ta- chàng nói, nửa vờ nửa thật.
− Anh tự khâu được cơ à?- Nàng hỏi vẻ ngờ vực.
− Khó tin lắm phải không?- chàng làm ra vẻ tự ái.
− Ồ, vâng- nàng đáp thành thật.
Chàng cười.
− Cô cứ đưa kim chỉ đây cho tôi, tôi sẽ vui lòng chứng mình cho cô là tôi không đến nỗi vụng về.
Đến lượt nàng cười.
− Thôi, anh lại đây, để tôi khâu cho.
Chàng mỉm cười vẻ biết ơn và đến ngồi bên nàng. Để đính lại chiếc khuy nàng đành phải cúi đầu ngay sát dước cằm chàng, và nàng cảm thấy con tim bất trị cuả mình lại đập dồn. Chàng ngắm nàng, ngây ngất vì sự gần gũi, vì hương thơm trinh trắng toả ra từ người nàng. Đột nhiên, chàng đi đến quyết định. Chàng lo ngại về cuộc thương lượng với Banyon. Thằng khốn ấy có thể chơi cao tay hơn chàng bằng cách đến gặp nàng và sẽ chứng tỏ tình yêu bất diệt cuả hắn với bằng chứng coi khinh số tiền mua chuộc! Phải chặn đứng chuyện đó lại, và chàng biết không gì hay hơn là nói toạc ra sự thật.
− Kate- chàng khẽ nói- tôi muốn thú tội.
− Kìa, anh không đợi được đến lúc tôi bỏ kim xuống hay sao?- nàng nói giọng giễu cợt.
− Tôi đoán rằng cô còn muốn dùng đến nó sau khi tôi kể cho cô những gì tôi đã làm- chàng lấy giọng cực kỳ thành khẩn.
− Cha, nghe có vẻ nghiêm trọng đấy nhỉ. Anh còn làm thêm chuyện gì nữa vậy?
− Sáng nay tôi đã sang gặp Banyon và đưa hắn mười lăm ngàn bảng để hắn chấm dứt cái trò tán tỉnh cô- chàng làm bộ như nói tuột ra.
− Anh làm cái gì?- Nàng rít lên.
− Tôi đã sỉ nhục hắn- chàng ngượng ngùng, thầm khen cho tài diễn xuất cuả mình!
− Ôi mẹ kiếp! - cô tiểu thư quý phái văng ra làm Bá tước tròn xoe mắt- Sao anh dám? Mà anh lấy đâu ra số tiền đó? Hẳn anh phải sống sung túc lắm bằng cuả ăn cướp!
− Thật ra, phần lớn những gì tôi thu được trong các chuyến săn biển đều nộp cả cho đức vua và thủy đội cuả tôi. Bản thân tôi cũng đủ giàu rồi, cô biết đấy, gia sản để lại. Nhưng tôi chỉ góp vào số tiền đó năm ngàn thôi, còn cuả cô Sarah mườn ngàn!- chàng nói, giả bộ ngô nghê.
− Anh làm càn quá đấy!
− Quả tình... tôi ...tôi có ý định tốt mà. Nếu hắn là kẻ săn đuổi gia tài thì hắn sẽ nhận tiền và để cho cô được yên. Còn nếu không chắc hắn sẽ thách đấu với tôi, điều mà tôi vẫn mong đợi, vì tôi chẳng ưa gì cái mặt hắn. Tôi khoái cho hắn về chầu trời hơn và cứ hy vọng hắn quẳng bao tay ra- Bá tước thở dài đánh sượt.
− Thế nào?
− Cái gì thế nào?
− Anh ấy trả lời thế nào?- Kate quát lên.
− Ồ, hắn phá ra cười. Hắn bảo mười lăm ngàn còm cuả cô cháu tôi thì là cái đếch gì sống với trang trại!
Kate ngồi lặng đi một lúc.
− Anh ấy nói vậy ư?- Cuối cùng nàng hỏi, mặt nhăn lại vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương; đau đớn hơn lại là trước mặt Bá tước.
− Chính xác. Tôi cho rằng tấn trò cuả hắn còn xa hơn việc săn đuổi gia tài. Thường thì những tên loại đó chấp nhận lời đề nghị từ phiá gia đình và cuốn xéo. Rõ ràng là hắn muốn hơn nữa.
Kate trừng trừng nhìn chàng. Nàng giận Perry, giận dì Sarah, giận tất cả bọn họ đã đẩy nàng vào tình thế này. Nhưng nàng cũng không đến nỗi ngờ ngệch để nghi ngờ sự thật trong lời Bá tước.
− Nói vậy không có nghĩa là anh ấy không yêu tôi- nàng cố cãi.
Chàng cười khinh bỉ.
− Yêu cô? Cô không định tự thuyết phục mình rằng cái thằng nhãi ranh, cái thằng công tử bột ăn diện đó say mê cô đấy chứ?
Nàng giật phăng sợi chỉ và ngồi lùi lại, nhìn chàng gườm gườm. Dù nàng có nghi ngờ sự thành thật cuả Perry, thì nàng cũng không cho phép thằng cha kiêu căng này nói năng với nàng như vậy.
− Này, tôi chẳng việc gì phải tự thuyết phục. Tôi biết Perry yêu tôi. Bộ anh nghĩ tôi chẳng có gì hấp dẫn người khác chắc!
− Ồ, sao cô lại hiểu nhầm tôi thế- chàng vui vẻ thốt lên. Rồi chàng hạ giọng, gần như thì thầm- Kate, cô thừa biết cô có thể làm cho một người đàn ông thèm khát dữ dội đến mức nào, nhưng Perry không yêu cô!- rất nhẹ nhàng, gần như không nhận thấy, chàng nhích lại gần nàng- cô không khờ khạo đến mức tin mình sẽ hạnh phúc khi lấy cái thằng chết tiệt ấy chứ?- chàng giễu, cố ý thổi bùng sự giận dữ cuả nàng.
− Ôi, lại Chuá!- nàng gắt lên- anh thật quá lắm! Câu chuyện ngu xuẩn này làm tôi hết chịu nổi rồi.
Nàng đứng bật dậy, nhưng chàng đã túm ngay lấy tay nàng, kéo nàng ngã ngồi vào lòng mình. Một tay chàng giữ vai nàng, tay kia vòng qua eo, không cho nàng thoát ra khỏi tư thế ấy. Chàng nhìn như thôi miên vào đôi mắt xám cuả nàng.
− Không, Kate em không được bỏ chạy và bịt tai lại như thế. Anh không cho phép em phí hoài bầu máu nóng cuả em đâu, hãy nghe lời anh, cô bé, thân thể em nồng cháy- nhưng không phải dành cho những thằng như hắn! Hắn trút lên em những lời rỗng tuếch, buả vây em bằng sự dịu dàng và gọi đó là sự kính trọng. Nhưng em được tạo nên để mà hưởng hơn thế nữa, hơn nhiều!
Môi chàng gắn lấy môi nàng. Câu nói tắt lịm. Lần này thì nàng chẳng còn ý chí đâu mà chống cự. Những vòng ôm lần trước đã phá dần tấm áo giáp cuả nàng, buộc nàng phải nhận ra những đòi hỏi xác thịt cuả mình. Nàng cứ luôn mơ thấy những giấc mơ gợi tình. Những giấc mơ làm nàng vừa khát thèm vừa tuyệt vọng. Nàng đã xỉ vả mình nhưng không thể phủ nhận nỗi đam mê mà chàng đã thổi bùng lên trong nàng.
Bất chấp ý chí, đôi tay nàng quấn lấy cổ chàng, để cho chàng ép sát hơn vào thân thể mềm mại cuả mình. Bàn tay chàng rời khỏi eo, khum lấy bầu vú tròn cuả nàng qua làn vải nhung, ngón tay cái bấm vào núm vú, cảm thấy nó cương lên đáp lại. Máu chạy rần rật trong huyết quản nàng, nàng chỉ còn biết bàn tay chàng đang làm nàng đê mê, ngây ngất. Chàng phủ lên nàng những cái hôn dồn dập cháy bỏng, thiêu đốt mắt nàng, môi nàng, cổ nàng. Nàng buột ra một tiếng kêu thổn thức:
− Buông tôi ra! Buông ra!- Gần như hoảng sở với chính mình, nàng đẩy bật chàng ra. Chàng đứng dậy, thân thể căng cứng, choáng váng vì thèm khát.
− Thế nào, cô bé- chàng nói đầy giễu cợt- cô có bị kích động đến thế với thằng nhãi cuả cô không. Hắn có làm cho thân thể cô nhức nhối và cháy bỏng như tôi vừa làm không?- Rồi chàng quay lưng bỏ đi, lấy làm hài lòng với mình. Chàng đã gieo được hạt mầm ngờ vực vào lòng nàng, bây giờ hãy xem nó lớn lên!
− Branwell? Hắn nói sao?
− Cháu đã giơ trước mũi hắn mười nghìn bảng cuả cô, cộng thêm năm nghìn cuả cháu nữa, và thằng quỷ ấy đã cười vào mặt cháu!-Bá tước gầm lên- Mẹ cha cặp mắt hắn, chưa bao giờ cháu muốn móc chúng ra như lúc ấy.
Sarah ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
− Ồ, không, Branwell, hắn không nhận ư? Làm sao hắn có thể từ chối được? Không có lẽ nào. Hắn biết hắn không thể lấy được Kate cơ mà. Thật tởm lợm.
− Hắn rắp tâm cưới được nàng. Chính hắn đã nói toạc ra với cháu rằng trang trại phải là cuả hắn. Hắn muốn trang trại này.
− Nhưng điều đó thật điên rồ- Sarah kêu lên.
− Tuy nhiên, đó lại là ý đồ cuả hắn.
− Và như vậy có nghĩa là hắn đã ăn chắc lắm rồi, nên mới từ chối mười lăm ngàn bảng chứ.
− Có vẻ như Kate đã cho hắn đủ lý do để tin chắc rằng nàng sẽ nắm tay hắn đi tới một hôn ước thiêng liêng- giọng chàng đầy nhạo báng.
− Thế là hỏng hết rồi- cả chúng ta, cả con bé đáng thương!
− Chưa đâu, cô yêu quý- Bá tước thốt lên đầy tức giận. Chàng không ưa làm kẻ chiến bại, điều đó làm cho chàng sôi máu- Cô muốn cháu chinh phục trái tim Kate. Được, cháu sẽ làm! Nàng đâu rồi?
− Khoan đã, Branwell- Sarah nhíu mày- Cô muốn anh lôi cuốn sự chú ý cuả Kate. Chứ không phải là quyến rũ con bé rồi bỏ mặc nó trong đau khổ.
Chàng cười lớn.
− Phải quyết định đi thôi, bà già ạ. Rồi sẽ đến lượt nàng trả đòn cho cháu, còn bây giờ, vào thời điểm này, hoặc là Banyon, hoặc là cháu.
− Ồ, cưng...
− Nàng đâu rồi?- Chàng lặp lại câu hỏi.
− Ở trong phòng may ...nhưng mà ...
− Rồi hẵng hay, cô Sarah. Cháu đã lần chần quá lâu rồi!
Chàng nói và làm bà cô ngẩn cả người khi thấy chàng giật phắt một chiếc khuy đồng trên chiếc áo đuôi tôm màu nâu sẫm cuả mình. Cũng mau lẹ như vậy, chàng đi ra để mặc bà cô đứng băn khoăn một mình trong thư viện.
Được một người hầu chỉ lối, chàng tìm lên phòng may phía trên đầu cầu thang, đẩy cưa? bước vào, miệng huýt một điệu sáo vui nhộn. Chàng bước ngang qua phòng, làm như không hề nhận thấy Kate đang ngồi cắm cúi trên chiếc trường kỷ cạnh lò sưởi, khâu lại đường riềm váy.Vẫn tiếp tục huýt sáo, chàng mải miết lục lọi trong giỏ đồ khâu đặt trên bàn trước đôi mắt mở tròn cuả Kate. Nàng nghển cả cổ lên để nhìn, tự hỏi không biết chàng đang làm cái quái gì vậy.
− Ừ ...này- cuối cùng nàng lên tiếng- anh cần tìm gì thế?
Chàng giật mình, quay ngoắt lại với đôi mắt ngạc nhiên.
− Ồ! xin lỗi, tôi không biết cô đang ở đây. Tôi định đính lại chiếc cúc áo bị đứt. Mọi khi ông Hatch, thuyền phó thứ nhất cuả tôi vẫn kiêm luôn cả nhiệm vụ thợ may. Nhưng dạo này đầu óc ông ta cứ như ở trên mây ấy. Mà tôi cũng hiếm khi tìm được ông ta- chàng nói, nửa vờ nửa thật.
− Anh tự khâu được cơ à?- Nàng hỏi vẻ ngờ vực.
− Khó tin lắm phải không?- chàng làm ra vẻ tự ái.
− Ồ, vâng- nàng đáp thành thật.
Chàng cười.
− Cô cứ đưa kim chỉ đây cho tôi, tôi sẽ vui lòng chứng mình cho cô là tôi không đến nỗi vụng về.
Đến lượt nàng cười.
− Thôi, anh lại đây, để tôi khâu cho.
Chàng mỉm cười vẻ biết ơn và đến ngồi bên nàng. Để đính lại chiếc khuy nàng đành phải cúi đầu ngay sát dước cằm chàng, và nàng cảm thấy con tim bất trị cuả mình lại đập dồn. Chàng ngắm nàng, ngây ngất vì sự gần gũi, vì hương thơm trinh trắng toả ra từ người nàng. Đột nhiên, chàng đi đến quyết định. Chàng lo ngại về cuộc thương lượng với Banyon. Thằng khốn ấy có thể chơi cao tay hơn chàng bằng cách đến gặp nàng và sẽ chứng tỏ tình yêu bất diệt cuả hắn với bằng chứng coi khinh số tiền mua chuộc! Phải chặn đứng chuyện đó lại, và chàng biết không gì hay hơn là nói toạc ra sự thật.
− Kate- chàng khẽ nói- tôi muốn thú tội.
− Kìa, anh không đợi được đến lúc tôi bỏ kim xuống hay sao?- nàng nói giọng giễu cợt.
− Tôi đoán rằng cô còn muốn dùng đến nó sau khi tôi kể cho cô những gì tôi đã làm- chàng lấy giọng cực kỳ thành khẩn.
− Cha, nghe có vẻ nghiêm trọng đấy nhỉ. Anh còn làm thêm chuyện gì nữa vậy?
− Sáng nay tôi đã sang gặp Banyon và đưa hắn mười lăm ngàn bảng để hắn chấm dứt cái trò tán tỉnh cô- chàng làm bộ như nói tuột ra.
− Anh làm cái gì?- Nàng rít lên.
− Tôi đã sỉ nhục hắn- chàng ngượng ngùng, thầm khen cho tài diễn xuất cuả mình!
− Ôi mẹ kiếp! - cô tiểu thư quý phái văng ra làm Bá tước tròn xoe mắt- Sao anh dám? Mà anh lấy đâu ra số tiền đó? Hẳn anh phải sống sung túc lắm bằng cuả ăn cướp!
− Thật ra, phần lớn những gì tôi thu được trong các chuyến săn biển đều nộp cả cho đức vua và thủy đội cuả tôi. Bản thân tôi cũng đủ giàu rồi, cô biết đấy, gia sản để lại. Nhưng tôi chỉ góp vào số tiền đó năm ngàn thôi, còn cuả cô Sarah mườn ngàn!- chàng nói, giả bộ ngô nghê.
− Anh làm càn quá đấy!
− Quả tình... tôi ...tôi có ý định tốt mà. Nếu hắn là kẻ săn đuổi gia tài thì hắn sẽ nhận tiền và để cho cô được yên. Còn nếu không chắc hắn sẽ thách đấu với tôi, điều mà tôi vẫn mong đợi, vì tôi chẳng ưa gì cái mặt hắn. Tôi khoái cho hắn về chầu trời hơn và cứ hy vọng hắn quẳng bao tay ra- Bá tước thở dài đánh sượt.
− Thế nào?
− Cái gì thế nào?
− Anh ấy trả lời thế nào?- Kate quát lên.
− Ồ, hắn phá ra cười. Hắn bảo mười lăm ngàn còm cuả cô cháu tôi thì là cái đếch gì sống với trang trại!
Kate ngồi lặng đi một lúc.
− Anh ấy nói vậy ư?- Cuối cùng nàng hỏi, mặt nhăn lại vì lòng kiêu hãnh bị tổn thương; đau đớn hơn lại là trước mặt Bá tước.
− Chính xác. Tôi cho rằng tấn trò cuả hắn còn xa hơn việc săn đuổi gia tài. Thường thì những tên loại đó chấp nhận lời đề nghị từ phiá gia đình và cuốn xéo. Rõ ràng là hắn muốn hơn nữa.
Kate trừng trừng nhìn chàng. Nàng giận Perry, giận dì Sarah, giận tất cả bọn họ đã đẩy nàng vào tình thế này. Nhưng nàng cũng không đến nỗi ngờ ngệch để nghi ngờ sự thật trong lời Bá tước.
− Nói vậy không có nghĩa là anh ấy không yêu tôi- nàng cố cãi.
Chàng cười khinh bỉ.
− Yêu cô? Cô không định tự thuyết phục mình rằng cái thằng nhãi ranh, cái thằng công tử bột ăn diện đó say mê cô đấy chứ?
Nàng giật phăng sợi chỉ và ngồi lùi lại, nhìn chàng gườm gườm. Dù nàng có nghi ngờ sự thành thật cuả Perry, thì nàng cũng không cho phép thằng cha kiêu căng này nói năng với nàng như vậy.
− Này, tôi chẳng việc gì phải tự thuyết phục. Tôi biết Perry yêu tôi. Bộ anh nghĩ tôi chẳng có gì hấp dẫn người khác chắc!
− Ồ, sao cô lại hiểu nhầm tôi thế- chàng vui vẻ thốt lên. Rồi chàng hạ giọng, gần như thì thầm- Kate, cô thừa biết cô có thể làm cho một người đàn ông thèm khát dữ dội đến mức nào, nhưng Perry không yêu cô!- rất nhẹ nhàng, gần như không nhận thấy, chàng nhích lại gần nàng- cô không khờ khạo đến mức tin mình sẽ hạnh phúc khi lấy cái thằng chết tiệt ấy chứ?- chàng giễu, cố ý thổi bùng sự giận dữ cuả nàng.
− Ôi, lại Chuá!- nàng gắt lên- anh thật quá lắm! Câu chuyện ngu xuẩn này làm tôi hết chịu nổi rồi.
Nàng đứng bật dậy, nhưng chàng đã túm ngay lấy tay nàng, kéo nàng ngã ngồi vào lòng mình. Một tay chàng giữ vai nàng, tay kia vòng qua eo, không cho nàng thoát ra khỏi tư thế ấy. Chàng nhìn như thôi miên vào đôi mắt xám cuả nàng.
− Không, Kate em không được bỏ chạy và bịt tai lại như thế. Anh không cho phép em phí hoài bầu máu nóng cuả em đâu, hãy nghe lời anh, cô bé, thân thể em nồng cháy- nhưng không phải dành cho những thằng như hắn! Hắn trút lên em những lời rỗng tuếch, buả vây em bằng sự dịu dàng và gọi đó là sự kính trọng. Nhưng em được tạo nên để mà hưởng hơn thế nữa, hơn nhiều!
Môi chàng gắn lấy môi nàng. Câu nói tắt lịm. Lần này thì nàng chẳng còn ý chí đâu mà chống cự. Những vòng ôm lần trước đã phá dần tấm áo giáp cuả nàng, buộc nàng phải nhận ra những đòi hỏi xác thịt cuả mình. Nàng cứ luôn mơ thấy những giấc mơ gợi tình. Những giấc mơ làm nàng vừa khát thèm vừa tuyệt vọng. Nàng đã xỉ vả mình nhưng không thể phủ nhận nỗi đam mê mà chàng đã thổi bùng lên trong nàng.
Bất chấp ý chí, đôi tay nàng quấn lấy cổ chàng, để cho chàng ép sát hơn vào thân thể mềm mại cuả mình. Bàn tay chàng rời khỏi eo, khum lấy bầu vú tròn cuả nàng qua làn vải nhung, ngón tay cái bấm vào núm vú, cảm thấy nó cương lên đáp lại. Máu chạy rần rật trong huyết quản nàng, nàng chỉ còn biết bàn tay chàng đang làm nàng đê mê, ngây ngất. Chàng phủ lên nàng những cái hôn dồn dập cháy bỏng, thiêu đốt mắt nàng, môi nàng, cổ nàng. Nàng buột ra một tiếng kêu thổn thức:
− Buông tôi ra! Buông ra!- Gần như hoảng sở với chính mình, nàng đẩy bật chàng ra. Chàng đứng dậy, thân thể căng cứng, choáng váng vì thèm khát.
− Thế nào, cô bé- chàng nói đầy giễu cợt- cô có bị kích động đến thế với thằng nhãi cuả cô không. Hắn có làm cho thân thể cô nhức nhối và cháy bỏng như tôi vừa làm không?- Rồi chàng quay lưng bỏ đi, lấy làm hài lòng với mình. Chàng đã gieo được hạt mầm ngờ vực vào lòng nàng, bây giờ hãy xem nó lớn lên!