Chương 5
6.
Giang Lẫm nhắn lại: “Ừ.”
Tôi coi đây là ý muốn dừng cuộc trò chuyện của anh, vì vậy cũng tạm thời không quấy rầy nữa.
Lại quay lại xem lịch sử trò chuyện nhóm chat.
Chứng kiến màn tỏ tình cuồng nhiệt của tôi, cả nhóm như nổ tung.
Từ bất ngờ đến suy đoán tin đồn, đám người này có khi đã xây được một ngàn tầng lầu rồi ấy chứ.
Bọn họ ngạc nhiên vì tôi có thể thích Giang Lẫm nhiều năm như vậy mà chẳng bị ai phát hiện.
Không ít người tag Giang Lẫm lên, muốn thăm dò thái độ của anh.
Nhưng Giang Lẫm không xuất hiện.
Tôi im lặng tắt group chat, bất giác cười khổ.
Tình yêu của người trưởng thành, suy cho cùng, không trả lời chính là câu trả lời.
Kỳ thật tôi vẫn biết đáp án rõ là như vậy, bây giờ nhận đáp án ấy, trong lòng vẫn không kiềm được chua xót.
Tôi buồn bã nghĩ, đa số mọi người đều sẽ vương vấn điều mà mình không đạt được khi còn trẻ suốt cả một đời.
Nhưng may mắn là, cuộc đời của tôi cũng không dài đến vậy.
Ăn xong cơm ở nhà Dịch Mộng, tôi về nhà.
Giang Lẫm đột nhiên lại nhắn: “Lần này lại chuẩn bị hủy kết bạn hay là block?”
???
Không nghĩ anh còn nhớ rõ chuyện này.
Tôi lờ mờ nhận ra, anh đang tức giận.
Bởi vì bị tôi hủy kết bạn nên tức giận đến từng ấy năm? Tính khí người này đúng là không giống người lớn bình thường.
Tôi bất đắc dĩ nhắn lại: “Sẽ không.”
Giang Lẫm không quan tâm đến người khác, tôi mới đùa đùa dỗ dành anh: “Đừng giận, lần này cho cậu cơ hội xóa tôi trước đấy.”
Uống thuốc xong, đầu tôi thấy hơi choáng váng.
Trước khi đi ngủ, tôi nghĩ ra một trò đùa dai, muốn đăng một tấm di ảnh đen trắng lên vòng bạn bè, hù chết quỷ hẹp hòi Giang Lẫm đi.
Đến lúc đó, anh sẽ phải hối hận không block tôi sớm một chút.
Giang Lẫm cứ như vậy nằm trong danh sách bạn bè của tôi, chúng tôi sau đó cũng không nói chuyện.
Tôi nghĩ, chắc hẳn là sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Vài ngày sau, tôi choàng tỉnh giữa đêm khuya vì một cơn đau dai dẳng.
Lúc ấy tình cờ nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi của Giang Lẫm: “Radio.”
Tôi mờ mịt hỏi: “Radio làm sao?”
Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, sao Giang Lẫm tự nhiên lại để ý đến radio?
Có lẽ là từng vô tình nghe được chăng?
Hai giờ sáng, tôi đoán chắc anh sẽ không trả lời tin nhắn nữa, đứng dậy đi rót một cốc nước để uống thuốc.
Rồi tôi ngồi bên cửa sổ, im lặng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Giang Lẫm nhắn lại: “Mất ngủ.”
Ngắn gọn như cũ, làm cho người ta khó mà hiểu được.
Tôi khó hiểu hỏi: “Radio với mất ngủ thì liên quan gì đến nhau?”
Giang Lẫm: “Em không nói chúc ngủ ngon.”
Tôi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dần dần, những gợn sóng nhộn nhạo bắt đầu xuất hiện trên đầu quả tim tôi.
Cái loại suy nghĩ gần như hoang đường ấy suýt chút nữa đã bùng phát, tôi lắc đầu tự giễu, làm sao có thể chứ.
Bình tĩnh lại, tôi giả vờ bông đùa: “Nhìn lên tên tôi đi.”
Cho dù tôi không thật sự nói ngủ ngon, anh đã thấy được câu chúc ngủ ngon rồi.
(*) Tên nữ chính là Vãn An, có nghĩa là ngủ ngon.
Giang Lẫm còn khá phối hợp: “Thấy rồi.”
Thật khó giải thích, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy rằng, khoảng cách giữa tôi và Giang Lẫm, thật ra cũng không xa đến vậy.
Hoặc quá lẽ do tôi đang đau quá nên muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có biết tại sao tên tôi lại là Vãn An không?”
Giang Lẫm không trả lời, tôi ngầm hiểu anh đang đợi tôi nói tiếp.
“Mẹ tôi thường nói, một giấc ngủ ngon quan trọng hơn bất cứ điều gì, cho tên tôi mới có cái tên này.”
Trước đây tôi còn thấy rằng cái tên này quá đỗi bình thường.
Sau này lớn lên tôi mới hiểu được rằng, cái tên này, gửi gắm mong ước lớn nhất của mẹ tôi.
Trong thế giới đầy tấp nập và xô bồ này, chúng ta trôi nổi như khóm lục bình, liều mạng vật lộn. Ban đêm có thể ngủ ngon, nghĩ đến, đã là một việc may mắn.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Tôi cẩn thận gõ dòng tiếp theo: “Bạn học Giang Lẫm, chúc ngủ ngon.”
Khung chat im lặng mấy chục giây.
Giang Lẫm: “Ngủ ngon.”
Giang Lẫm nhắn lại: “Ừ.”
Tôi coi đây là ý muốn dừng cuộc trò chuyện của anh, vì vậy cũng tạm thời không quấy rầy nữa.
Lại quay lại xem lịch sử trò chuyện nhóm chat.
Chứng kiến màn tỏ tình cuồng nhiệt của tôi, cả nhóm như nổ tung.
Từ bất ngờ đến suy đoán tin đồn, đám người này có khi đã xây được một ngàn tầng lầu rồi ấy chứ.
Bọn họ ngạc nhiên vì tôi có thể thích Giang Lẫm nhiều năm như vậy mà chẳng bị ai phát hiện.
Không ít người tag Giang Lẫm lên, muốn thăm dò thái độ của anh.
Nhưng Giang Lẫm không xuất hiện.
Tôi im lặng tắt group chat, bất giác cười khổ.
Tình yêu của người trưởng thành, suy cho cùng, không trả lời chính là câu trả lời.
Kỳ thật tôi vẫn biết đáp án rõ là như vậy, bây giờ nhận đáp án ấy, trong lòng vẫn không kiềm được chua xót.
Tôi buồn bã nghĩ, đa số mọi người đều sẽ vương vấn điều mà mình không đạt được khi còn trẻ suốt cả một đời.
Nhưng may mắn là, cuộc đời của tôi cũng không dài đến vậy.
Ăn xong cơm ở nhà Dịch Mộng, tôi về nhà.
Giang Lẫm đột nhiên lại nhắn: “Lần này lại chuẩn bị hủy kết bạn hay là block?”
???
Không nghĩ anh còn nhớ rõ chuyện này.
Tôi lờ mờ nhận ra, anh đang tức giận.
Bởi vì bị tôi hủy kết bạn nên tức giận đến từng ấy năm? Tính khí người này đúng là không giống người lớn bình thường.
Tôi bất đắc dĩ nhắn lại: “Sẽ không.”
Giang Lẫm không quan tâm đến người khác, tôi mới đùa đùa dỗ dành anh: “Đừng giận, lần này cho cậu cơ hội xóa tôi trước đấy.”
Uống thuốc xong, đầu tôi thấy hơi choáng váng.
Trước khi đi ngủ, tôi nghĩ ra một trò đùa dai, muốn đăng một tấm di ảnh đen trắng lên vòng bạn bè, hù chết quỷ hẹp hòi Giang Lẫm đi.
Đến lúc đó, anh sẽ phải hối hận không block tôi sớm một chút.
Giang Lẫm cứ như vậy nằm trong danh sách bạn bè của tôi, chúng tôi sau đó cũng không nói chuyện.
Tôi nghĩ, chắc hẳn là sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Vài ngày sau, tôi choàng tỉnh giữa đêm khuya vì một cơn đau dai dẳng.
Lúc ấy tình cờ nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi của Giang Lẫm: “Radio.”
Tôi mờ mịt hỏi: “Radio làm sao?”
Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, sao Giang Lẫm tự nhiên lại để ý đến radio?
Có lẽ là từng vô tình nghe được chăng?
Hai giờ sáng, tôi đoán chắc anh sẽ không trả lời tin nhắn nữa, đứng dậy đi rót một cốc nước để uống thuốc.
Rồi tôi ngồi bên cửa sổ, im lặng chờ thuốc phát huy tác dụng.
Giang Lẫm nhắn lại: “Mất ngủ.”
Ngắn gọn như cũ, làm cho người ta khó mà hiểu được.
Tôi khó hiểu hỏi: “Radio với mất ngủ thì liên quan gì đến nhau?”
Giang Lẫm: “Em không nói chúc ngủ ngon.”
Tôi ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dần dần, những gợn sóng nhộn nhạo bắt đầu xuất hiện trên đầu quả tim tôi.
Cái loại suy nghĩ gần như hoang đường ấy suýt chút nữa đã bùng phát, tôi lắc đầu tự giễu, làm sao có thể chứ.
Bình tĩnh lại, tôi giả vờ bông đùa: “Nhìn lên tên tôi đi.”
Cho dù tôi không thật sự nói ngủ ngon, anh đã thấy được câu chúc ngủ ngon rồi.
(*) Tên nữ chính là Vãn An, có nghĩa là ngủ ngon.
Giang Lẫm còn khá phối hợp: “Thấy rồi.”
Thật khó giải thích, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy rằng, khoảng cách giữa tôi và Giang Lẫm, thật ra cũng không xa đến vậy.
Hoặc quá lẽ do tôi đang đau quá nên muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có biết tại sao tên tôi lại là Vãn An không?”
Giang Lẫm không trả lời, tôi ngầm hiểu anh đang đợi tôi nói tiếp.
“Mẹ tôi thường nói, một giấc ngủ ngon quan trọng hơn bất cứ điều gì, cho tên tôi mới có cái tên này.”
Trước đây tôi còn thấy rằng cái tên này quá đỗi bình thường.
Sau này lớn lên tôi mới hiểu được rằng, cái tên này, gửi gắm mong ước lớn nhất của mẹ tôi.
Trong thế giới đầy tấp nập và xô bồ này, chúng ta trôi nổi như khóm lục bình, liều mạng vật lộn. Ban đêm có thể ngủ ngon, nghĩ đến, đã là một việc may mắn.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Tôi cẩn thận gõ dòng tiếp theo: “Bạn học Giang Lẫm, chúc ngủ ngon.”
Khung chat im lặng mấy chục giây.
Giang Lẫm: “Ngủ ngon.”