Chương 4
Đây có còn là mẹ của cô không? Cô chưa bao giờ biết rằng cha mẹ cô có thể bất công như vậy?
“Mau lên! Con làm gì mà ngây người ra vậy?” Ba cô lao đến đẩy cô thật mạnh.
Trần Nam Phương không có chút đề!
phòng, thân thể nghiêng đi, eo đập vào mép bàn cà phê, trên người truyên tới cảm giác đau đớn khiến cho sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.
“Nhân tiện, anh Minh Viễn này, Nam Phương đang mang thai con của anh.”
Mẹ Tần vừa nói vừa đỡ cô dậy, vừa chỉ vào bụng dưới của cô như chỉ vào một món hàng: “Nhìn xem.”
“Mang thai con tôi?” Hà Minh Viễn uể oải nhướng mày: “Nói dối.”
“Nam Phương, nói đi! Con có thai hay không?” Mẹ cô lắc mạnh người cô, ước gì bụng cô sẽ phình ra ngay lập tức.
“Con không có.” Nam Phương nhàn nhạt nói, cô đã biết tất cả sự thật, nhưng tất cả những điều này khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Con nói dối mẹ?” Mẹ chỉ tay về phía cô, đôi mắt đỏ hoe mở to vì tức giận.
Lần đầu tiên cô không muốn đáp lại lời trách móc của mẹ.
Nhưng như vậy vấn chưa đủ, mẹ cô đã đẩy cô và nhét cô vào trong vòng tay của Hà Minh Viễn: “Minh Viễn, Nam Phương mới 25 tuổi, đây là thời kỳ tốt nhất để mang thai và sinh con, chỉ cần con bé cố gắng thì có thể ba năm sinh hai đứa.”
Trần Nam Phương muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cánh tay thon dài của Minh Viễn giữ chặt, cô chỉ có thể sững sờ nghe cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ GQY “Có vẻ như đêm qua cô ta đã không làm việc tận tụy lắm đâu.”
Trong giây lát, cô thực sự nhìn thấy dấu vết hận thù trên khuôn mặt của mẹ, như thể bà đang hận vì cô không cố gắng.
Chỉ vì anh trai mà mẹ cô hoàn toàn không thèm để ý đến con gái mình?
Đột nhiên, đôi mắt cô ấy ứa ra những giọt nước mắt bất bình.
“Tại sao cô lại khóc?” Hà Minh Viễn bóp căm cô, giọng điệu đều đều, nhưng mang vài phần nguy hiểm, cũng không phải đang an ủi: “Tôi nói cô không đủ cố gắng là nói sai sao?
Sau đó anh ta rút tay lại và lạnh lùng nói: “Con gái hai người kiên cường hơn hai người nghĩ, nên chắc không cần đến †ôi nữa đâu.”
“Không, cậu Minh Viên… Không phải, con bé…” Mẹ cô muốn thuyết phục anh nhưng giọng nói không được mạch lạc.
Bai Ba Trần Nam Phương vung tay tát vào mặt cô: “Cô không quan tâm đến anh trai của mình sao? Chúng tôi đã nuôi cô 25 năm, vậy cô trả ơn chúng tôi như thế này sao?”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho cô xin lỗi cậu Minh Viễn! Và cam đoan với anh ấy rằng cô sẽ cố gắng!”
Không cần nhìn, Trần Nam Phương cũng biết má phải đã sưng lên.
Cô luôn tự hào về ba mẹ tốt của mình những người mà ngày hôm nay đã thay đổi hoàn toàn, bất công đến tận mây xanh rồi.
Thì ra câu chuyện bán con gái mà cô hay thấy trên báo với tiểu thuyết hiện giờ lại xảy ra với chính bản thân cô.
“Em xin lôi…” Trần Nam Phương trầm giọng nói, đã đến lúc này rồi, cô không còn lựa chọn nào khác.
“Mau lên! Con làm gì mà ngây người ra vậy?” Ba cô lao đến đẩy cô thật mạnh.
Trần Nam Phương không có chút đề!
phòng, thân thể nghiêng đi, eo đập vào mép bàn cà phê, trên người truyên tới cảm giác đau đớn khiến cho sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.
“Nhân tiện, anh Minh Viễn này, Nam Phương đang mang thai con của anh.”
Mẹ Tần vừa nói vừa đỡ cô dậy, vừa chỉ vào bụng dưới của cô như chỉ vào một món hàng: “Nhìn xem.”
“Mang thai con tôi?” Hà Minh Viễn uể oải nhướng mày: “Nói dối.”
“Nam Phương, nói đi! Con có thai hay không?” Mẹ cô lắc mạnh người cô, ước gì bụng cô sẽ phình ra ngay lập tức.
“Con không có.” Nam Phương nhàn nhạt nói, cô đã biết tất cả sự thật, nhưng tất cả những điều này khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Con nói dối mẹ?” Mẹ chỉ tay về phía cô, đôi mắt đỏ hoe mở to vì tức giận.
Lần đầu tiên cô không muốn đáp lại lời trách móc của mẹ.
Nhưng như vậy vấn chưa đủ, mẹ cô đã đẩy cô và nhét cô vào trong vòng tay của Hà Minh Viễn: “Minh Viễn, Nam Phương mới 25 tuổi, đây là thời kỳ tốt nhất để mang thai và sinh con, chỉ cần con bé cố gắng thì có thể ba năm sinh hai đứa.”
Trần Nam Phương muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cánh tay thon dài của Minh Viễn giữ chặt, cô chỉ có thể sững sờ nghe cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ GQY “Có vẻ như đêm qua cô ta đã không làm việc tận tụy lắm đâu.”
Trong giây lát, cô thực sự nhìn thấy dấu vết hận thù trên khuôn mặt của mẹ, như thể bà đang hận vì cô không cố gắng.
Chỉ vì anh trai mà mẹ cô hoàn toàn không thèm để ý đến con gái mình?
Đột nhiên, đôi mắt cô ấy ứa ra những giọt nước mắt bất bình.
“Tại sao cô lại khóc?” Hà Minh Viễn bóp căm cô, giọng điệu đều đều, nhưng mang vài phần nguy hiểm, cũng không phải đang an ủi: “Tôi nói cô không đủ cố gắng là nói sai sao?
Sau đó anh ta rút tay lại và lạnh lùng nói: “Con gái hai người kiên cường hơn hai người nghĩ, nên chắc không cần đến †ôi nữa đâu.”
“Không, cậu Minh Viên… Không phải, con bé…” Mẹ cô muốn thuyết phục anh nhưng giọng nói không được mạch lạc.
Bai Ba Trần Nam Phương vung tay tát vào mặt cô: “Cô không quan tâm đến anh trai của mình sao? Chúng tôi đã nuôi cô 25 năm, vậy cô trả ơn chúng tôi như thế này sao?”
“Bây giờ tôi ra lệnh cho cô xin lỗi cậu Minh Viễn! Và cam đoan với anh ấy rằng cô sẽ cố gắng!”
Không cần nhìn, Trần Nam Phương cũng biết má phải đã sưng lên.
Cô luôn tự hào về ba mẹ tốt của mình những người mà ngày hôm nay đã thay đổi hoàn toàn, bất công đến tận mây xanh rồi.
Thì ra câu chuyện bán con gái mà cô hay thấy trên báo với tiểu thuyết hiện giờ lại xảy ra với chính bản thân cô.
“Em xin lôi…” Trần Nam Phương trầm giọng nói, đã đến lúc này rồi, cô không còn lựa chọn nào khác.