CHƯƠNG 4: NGƯỜI PHỤ NỮ KIA ĐÚNG LÀ KHÔNG ĐƠN GIẢN
CHƯƠNG 4: NGƯỜI PHỤ NỮ KIA ĐÚNG LÀ KHÔNG ĐƠN GIẢN
Trong phòng làm việc rộng lớn.
Khúc Chấn Sơ đứng ở bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một vùng rừng cây rậm rạp, ngọn núi kéo dài liên tiếp về phía xa.
Cả cánh rừng này, tính cả các cơ sở xung quanh, còn có căn biệt thự cổ xưa có lịch sử lâu đời này, đều thuộc về Khúc Chấn Sơ .
Không có sự cho phép của anh, cho dù là ai cũng không thể đặt chân vào.
Nơi này là vương quốc thuộc về Khúc Chấn Sơ .
Lúc này trong tay anh cầm một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, không thể nhìn ra chút cảm xúc từ trong đôi mắt sâu thẳm kia, anh mặc áo ngủ màu đen, lộ ra lồng ngực rắn chắc, khí phách rõ ràng.
Anh chỉ đứng ở đó, đã giống như một vị chúa tể làm chủ thiên hạ.
“Tổng Giám đốc Khúc, đã tìm được cô nhi viện mười hai năm trước rồi.” Trợ lý Chung ở sau lưng anh cúi đầu mở miệng.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi di chuyển, nhưng không có mở miệng.
Chiết Lam thấy anh không nói gì, lại nói tiếp: “Cô nhi viện kia mới có tên chính thức vào mười năm trước, bây giờ tên là cô nhi viện Thần Hi. Qua điều tra, cho dù là thời gian hay địa điểm đều phù hợp với miêu tả của Tổng Giám đốc.
“Tìm được cô ấy không?” Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn.
“Trong cô nhi viện Thần Hi, chỉ có một cô gái tên Thiểm Thiểm , nhưng cô ấy đã sớm rời khỏi cô nhi viện từ một năm trước rồi, tính toán theo thời gian, có lẽ bây giờ đã mười tám tuổi.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy cái tên “Thiểm Thiểm ” này thì hơi đứng thẳng người, trong đầu lại hiện lên giọng nói mềm mại của người nọ.
“Anh tên gì? Em tên là Thiểm Thiểm .”
“Anh Sơ, phải cười nhiều hơn một chút mới có nhiều người thích. Nhưng cho dù Anh Sơ không thích cười, Thiểm Thiểm cũng thích…”
“Anh Sơ, Thiểm Thiểm sợ tối.”
“Thật hay quá, Anh Sơ tìm được người nhà của mình rồi, Thiểm Thiểm cũng muốn có một ngôi nhà. Sau này Anh Sơ còn đến thăm Thiểm Thiểm không?”
Khúc Chấn Sơ hơi khép mắt lại, khi đó cô gái nhỏ kia còn thay răng, nói chuyện nhỏ nhẹ, có chút mơ hồ không rõ, nhưng cái tên Thiểm Thiểm này, lại mang theo khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Dáng vẻ xinh đẹp của người nọ hiện lên trong lòng, ngọt ngào theo sát sau mông anh, mềm mại gọi anh là Anh Sơ.
Thiểm Thiểm , anh đã xây dựng cho em một gia đình rồi, còn em đang ở đâu?
Theo tuổi tác năm đó, có lẽ năm nay cô vừa khéo mười tám tuổi.
“Là cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ mở mắt lần nữa, nếm một ngụm rượu vang đỏ.
“Tìm cô ấy.”
“Vâng, Tổng Giám đốc Khúc.”
Chiết Lam nói xong, lại nhớ đến chuyện vệ sĩ nói với anh ta khi nãy, chần chừ một lát, lại cất lời: “Tổng Giám đốc Khúc…”
“Nói.”
“Cô Tiêu kia còn đang bị nhốt trong phòng tối.”
Khúc Chấn Sơ cong môi, dáng vẻ xinh đẹp của người nọ thoáng xuất hiện trong đầu, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô khiến người ta động lòng…
Không đúng!
Đáng ghét!
Người phụ nữ kia đúng là không đơn giản, lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
Trong ánh mắt Khúc Chấn Sơ lóe lên ánh sáng hung ác.
“Người không nghe lời, thì phải trừng trị mới có thể khiến cô ta trở nên ngoan ngoãn.”
Chiết Lam há há miệng, cuối cùng vẫn không có nói gì.
Nhà họ Tiêu vì quyền thế, không tiếc hợp tác với mấy người Nhà họ Khúc ép Tổng Giám đốc Khúc kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai, vậy thì phải chịu lửa giận của Tổng Giám đốc Khúc.
Theo điều tra của bọn họ, Tiêu Nhĩ Giai kia, ngoài mặt nhìn thì thấy là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng ở nước ngoài khi người nhà họ Tiêu không nhìn thấy lại chơi đùa đến điên cuồng hơn bất cứ ai.
Không có gì đáng để thông cảm cả.
Người Tổng Giám đốc Khúc thích, là cô gái tên “Thiểm Thiểm” kia.
Dù sao, là cô đã làm bạn với Tổng Giám đốc Khúc vào khoảng thời gian cô đơn nhất trong cuộc đời.
Chỉ cần tìm được cô gái kia, Tiêu Nhĩ Giai trong phòng tôi sẽ không chút nể tình bị đuổi ra khỏi nhà họ Khúc .
Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang đỏ trong tay, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
“Tiêu Nhĩ Giai, để tôi xem thử, cô có bao nhiêu bản lĩnh!”
Trong phòng làm việc rộng lớn.
Khúc Chấn Sơ đứng ở bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một vùng rừng cây rậm rạp, ngọn núi kéo dài liên tiếp về phía xa.
Cả cánh rừng này, tính cả các cơ sở xung quanh, còn có căn biệt thự cổ xưa có lịch sử lâu đời này, đều thuộc về Khúc Chấn Sơ .
Không có sự cho phép của anh, cho dù là ai cũng không thể đặt chân vào.
Nơi này là vương quốc thuộc về Khúc Chấn Sơ .
Lúc này trong tay anh cầm một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lư, không thể nhìn ra chút cảm xúc từ trong đôi mắt sâu thẳm kia, anh mặc áo ngủ màu đen, lộ ra lồng ngực rắn chắc, khí phách rõ ràng.
Anh chỉ đứng ở đó, đã giống như một vị chúa tể làm chủ thiên hạ.
“Tổng Giám đốc Khúc, đã tìm được cô nhi viện mười hai năm trước rồi.” Trợ lý Chung ở sau lưng anh cúi đầu mở miệng.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ hơi di chuyển, nhưng không có mở miệng.
Chiết Lam thấy anh không nói gì, lại nói tiếp: “Cô nhi viện kia mới có tên chính thức vào mười năm trước, bây giờ tên là cô nhi viện Thần Hi. Qua điều tra, cho dù là thời gian hay địa điểm đều phù hợp với miêu tả của Tổng Giám đốc.
“Tìm được cô ấy không?” Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn.
“Trong cô nhi viện Thần Hi, chỉ có một cô gái tên Thiểm Thiểm , nhưng cô ấy đã sớm rời khỏi cô nhi viện từ một năm trước rồi, tính toán theo thời gian, có lẽ bây giờ đã mười tám tuổi.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy cái tên “Thiểm Thiểm ” này thì hơi đứng thẳng người, trong đầu lại hiện lên giọng nói mềm mại của người nọ.
“Anh tên gì? Em tên là Thiểm Thiểm .”
“Anh Sơ, phải cười nhiều hơn một chút mới có nhiều người thích. Nhưng cho dù Anh Sơ không thích cười, Thiểm Thiểm cũng thích…”
“Anh Sơ, Thiểm Thiểm sợ tối.”
“Thật hay quá, Anh Sơ tìm được người nhà của mình rồi, Thiểm Thiểm cũng muốn có một ngôi nhà. Sau này Anh Sơ còn đến thăm Thiểm Thiểm không?”
Khúc Chấn Sơ hơi khép mắt lại, khi đó cô gái nhỏ kia còn thay răng, nói chuyện nhỏ nhẹ, có chút mơ hồ không rõ, nhưng cái tên Thiểm Thiểm này, lại mang theo khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Dáng vẻ xinh đẹp của người nọ hiện lên trong lòng, ngọt ngào theo sát sau mông anh, mềm mại gọi anh là Anh Sơ.
Thiểm Thiểm , anh đã xây dựng cho em một gia đình rồi, còn em đang ở đâu?
Theo tuổi tác năm đó, có lẽ năm nay cô vừa khéo mười tám tuổi.
“Là cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ mở mắt lần nữa, nếm một ngụm rượu vang đỏ.
“Tìm cô ấy.”
“Vâng, Tổng Giám đốc Khúc.”
Chiết Lam nói xong, lại nhớ đến chuyện vệ sĩ nói với anh ta khi nãy, chần chừ một lát, lại cất lời: “Tổng Giám đốc Khúc…”
“Nói.”
“Cô Tiêu kia còn đang bị nhốt trong phòng tối.”
Khúc Chấn Sơ cong môi, dáng vẻ xinh đẹp của người nọ thoáng xuất hiện trong đầu, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô khiến người ta động lòng…
Không đúng!
Đáng ghét!
Người phụ nữ kia đúng là không đơn giản, lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
Trong ánh mắt Khúc Chấn Sơ lóe lên ánh sáng hung ác.
“Người không nghe lời, thì phải trừng trị mới có thể khiến cô ta trở nên ngoan ngoãn.”
Chiết Lam há há miệng, cuối cùng vẫn không có nói gì.
Nhà họ Tiêu vì quyền thế, không tiếc hợp tác với mấy người Nhà họ Khúc ép Tổng Giám đốc Khúc kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai, vậy thì phải chịu lửa giận của Tổng Giám đốc Khúc.
Theo điều tra của bọn họ, Tiêu Nhĩ Giai kia, ngoài mặt nhìn thì thấy là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng ở nước ngoài khi người nhà họ Tiêu không nhìn thấy lại chơi đùa đến điên cuồng hơn bất cứ ai.
Không có gì đáng để thông cảm cả.
Người Tổng Giám đốc Khúc thích, là cô gái tên “Thiểm Thiểm” kia.
Dù sao, là cô đã làm bạn với Tổng Giám đốc Khúc vào khoảng thời gian cô đơn nhất trong cuộc đời.
Chỉ cần tìm được cô gái kia, Tiêu Nhĩ Giai trong phòng tôi sẽ không chút nể tình bị đuổi ra khỏi nhà họ Khúc .
Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang đỏ trong tay, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
“Tiêu Nhĩ Giai, để tôi xem thử, cô có bao nhiêu bản lĩnh!”