Chương : 14
Thời khắc hoàng hôn, Thủy Băng Nhu kết thúc một ngày học, bởi vì sợ bạn học phát hiện ra đầu mối gì, nên cô cự tuyệt ý định muốn đưa cô về nhà của An Đông Nghê và Lý Hiếu Huyên, sau đó một mình đi về nhà.
Ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu vào khu thành thị, khiến những tòa cao ốc cùng với những cái bóng lớn của chúng đổ dài xuống. Bởi vì đang giữa lúc cao điểm tan tầm, trên đường chật ních người và xe cộ, khắp nơi đều là âm thanh của tiếng huyên náo. Để cho tiện, Thủy Băng Nhu lựa chọn một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Ngõ hẻm càng ngày càng yên tĩnh, nhưng Thủy Băng Nhu một chút cũng không có cảm giác sợ hãi, bởi vì cô biết những người hộ vệ kia sẽ luôn luôn ở trong bóng tối bảo vệ cô. Đi tới đi lui, đột nhiên một hồi tiếng đánh nhau truyền đến, chỉ thấy phía trước có mười đại hán (người đàn ông vạm vỡ) quần ẩu (đánh hội đồng á) một người đàn ông, hắn phát ra bóng đen thẳng đứng, tà tà mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, môi mỏng manh khẽ mím, đường nét góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, rõ ràng lãnh ngạo (lạnh lùng + ngạo nghễ) đơn độc rồi lại cường thế bức người, đang lúc đơn độc một mình nhưng cường thế phát ra lại là Ngạo Thị Thiên Địa (khinh thường trời đất).
"Mạc Hàn, mày không phải rất lợi hại sao? Đại Bang chủ hô phong hoán vũ vào lúc này thế nào còn không bằng cả đám chó nhà có tang? Thuộc hạ của mày không có ở đây, xem mày còn phách lối cái gì? Giao đồ ra đây, có lẽ tao có thể để cho mày chết vui vui vẻ vẻ." đại hán dẫn đầu hung hãn nói.
"Ha ha ha. . . . . . Có bản lãnh chính mày đến mà tìm, hắn không phải là muốn tín vật Bang chủ sao, coi như có lấy được đồ, hắn cũng không thể làm Bang chủ được." Mạc Hàn phách lối nói. Mặc dù trên người hắn đã có rất nhiều vết thương, nhưng bấy nhiêu đó cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng của hắn, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác xốc xếch xinh đẹp. Bởi vì là dùng ít địch nhiều, cho nên không bao lâu trên người hắn đã mang đầy vết thương.
Thủy Băng Nhu do dự có nên cứu người hay không, cứu hắn đi, nhưng Tuyệt nói ở bên ngoài chớ nên quản nhiều những việc không liên quan gì đến mình, lòng người khó đoán, ai biết có hay không có thể mang đến phiền toái cho Tuyệt? Hơn nữa nghe giọng điệu bọn họ hình như là đấu đá giữa các bang phái; nhưng nếu không cứu nhỡ đâu lại xảy ra án mạng ầm ĩ.
"Mạc Hàn, vậy mày đi chết đi! Các huynh đệ, giết hắn rồi, lão đại sẽ trọng thưởng" đại hán dẫn đầu hô to một tiếng, nhất thời, mười người vây lại xung quanh Mạc Hàn.
"Dừng tay" Thủy Băng Nhu đấu tranh không lại với lương tâm của mình vì vậy mở miệng nói.
Mọi người quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới, chỉ thấy là một baby xinh đẹp đến mức tận cùng, lập tức trong ánh mắt lộ ra dâm uế, hận không thể ăn Thủy Băng Nhu ngay tại chỗ.
"Mạc Hàn, mị lực của mày vẫn còn rất lớn, lúc chết, còn có một tình nhân bé nhỏ chôn theo, phụ nữ của Mạc Hàn mày đúng là không giống ai, lá gan cũng lớn như vậy." tên dẫn đầu nói.
Cái phút chốc Mạc Hàn thấy Thủy Băng Nhu kia đã cho rằng là hắn thấy được thiên sứ, cho dù hắn từng có nhiều phụ nữ như vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào mỹ lệ như thế, cô giống như như búp bê gốm sứ, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, sợi tóc màu đen giống như thác nước bình thường từng đợt từng đợt lướt qua gương mặt mờ ảo, cứ như thế khiến lòng người rung động mềm mại. Cô bé kia có một đôi con ngươi sáng trong, sáng trong veo, chói lọi đầy sao, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn linh hoạt hấp dẫn, gương mặt trắng trong thuần khiết, khí chất không hề giống như đám người tình dung tục trước đây của hắn.
"Nơi này không có chuyện của cô, đi mau" Mạc Hàn thấy thân thể của cô yếu ớt, lo lắng hô. Mặc dù cô rất đẹp, hắn rất muốn giữ cô ở bên người, nhưng vào lúc này hắn căn bản là không có biện pháp bảo vệ cô.
"Nơi này rất náo nhiệt nha, các ngươi là lấy nhiều khi dễ ít sao?" Thủy Băng Nhu châm chọc hỏi.
"Vậy thì sao, chuyện của lão tử phải cần ngươi tới trông nom, các huynh đệ, bắt lấy cô gái kia, nhìn bộ dạng Bang chủ lo lắng nhiều như vậy, xem ra là người rất quan trọng đối với hắn" đại hán dẫn đầu hô.
Vì vậy mười đại hán đem mục tiêu dời về phía Thủy Băng Nhu, ngay thời điểm một đại hán sắp đụng tới vạt áo của Thủy Băng Nhu, đột nhiên ngã xuống đất bỏ mạng, toàn bộ đại hán đều không khỏi lộ ra ánh mắt hoảng sợ, không dám tiến lên phía trước.
"Các anh em, nếu ai bắt được ả, ta sẽ tiến cử với lão đại để người đó được trở thành Đường chủ trong bang" tên dẫn đầu nhìn tất cả mọi người lộ ra ánh mắt sợ hãi, vì vậy dụ lợi nói.
Nhất thời toàn bộ đại hán giống như ăn phải thuốc kích thích, đưa tay ra bắt Thủy Băng Nhu, nhưng là tay còn chưa có đụng tới cô toàn bộ đã ngã xuống đất rồi, tên dẫn đầu khó có thể tin nhìn các anh em của hắn chết ở ngay trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Thủy Băng Nhu, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có mười người áo đen đứng, toàn bộ vây xung quanh bảo vệ cô.
Xem ra chính hắn đã chọc phải nhân vật lợi hại, chỉ có điều từ khi nào mà Thành S xuất hiện một nhân vật lợi hại như thế, hắn tại sao không biết, xem ra hôm nay sẽ chết ở chỗ này rồi, chỉ có thể tự trách bản thân lúc ấy quá tham lam, nếu không vào lúc này hắn đang ngồi nhà uống canh do vợ hắn nấu, sau khi hắn chết, trong nhà vợ con biết làm thế nào, tiếc là thế gian không có thuốc hối hận.
"Ngươi đi đi, lần sau đừng để cho ta gặp lại ngươi" Thủy Băng Nhu mở miệng nói.
"Tôi, tôi có thể đi sao? Cám ơn nữ hiệp tha mạng" đại hán cảm động đến rơi nước mắt nói, sau đó xoay người biến mất ở trong ngõ hẻm.