CHƯƠNG 1: LỜI NÓI ĐẦU
CHƯƠNG 1: LỜI NÓI ĐẦU
Màn đêm thăm thẳm.
Trên giường lớn, từng tiếng thở dốc như dệt thành một khúc nhạc câu hồn.
Thân thể trẻ tuổi ôm lấy nhau, lửa nóng như thiêu đốt ra một lớp mồ hôi mỏng.
“A... Biệt Thanh , anh nhẹ một chút...” Người phụ nữ si mê ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phía trên, bàn tay nhỏ bé chống trên lồng ngực to lớn của anh, khẽ đẩy ra.
Trước đây tuy cô có xấu hổ, nhưng chưa bao giờ từ chối anh. Huống hồ một tháng không gặp, theo lý mà nói, phải là tiểu biệt thắng tân hôn (lâu ngày không gặp tình cảm sẽ càng nồng nhiệt).
Nhưng đêm nay, cô rõ ràng đang chống cự.
Anh nghĩ tới những tin đồn kia, Tô Vy Lâm và Trương Dận Đào dạo này rất thân thiết...
Anh không tin cô sẽ thay lòng đổi dạ hay bắt cá hai tay, không tin người phụ nữ đã được Mộ Biệt Thanh anh yêu còn có thể đi yêu người đàn ông khác. Nhưng, những tin đồn kia lại khiến anh khó chịu.
Nụ hôn này khiến Tô Vy Lâm hơi thất thần, nhịn không được ngẩng đầu lên, ngượng ngùng mà kiên định hòa theo anh.
Bởi vì, cô mang thai.
Mà thân thể của cô, cũng bởi vì vậy mà thay đổi.
Cô rất muốn giống như trước đây, hoàn toàn giao bản thân mình cho anh, đặc biệt là hôm nay...
Nhưng, cô lại sợ tổn thương đứa trẻ.
Cặp môi đỏ mọng khép mở, cánh môi hơi run rẩy: “Ừ, tôi muốn.”
Mộ Biệt Thanh cho rằng cô đang gấp gáp: “Vậy em tự làm đi...”
Hai mắt Tô Vy Lâm nhắm nghiền, eo nhỏ đưa đẩy.
Cô chợt mở đôi mắt ngập nước ra, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông cũng đang chìm trong sóng tình như cô, nhìn chằm chằm, như thể muốn đem hình dáng anh khắc vào đáy lòng vĩnh viễn.
Họ cùng nhau lên đỉnh.
Cô tự mình che dấu đau đớn kịch liệt và nỗi tuyệt vọng nơi đáy tim.
Thế giới dừng lại, cô đẩy cánh tay mạnh mẽ đang ôm ngang lưng mình, xuống giường.
“Muốn tắm sao? Anh tắm cho em.” Mộ Biệt Thanh nói xong cũng muốn xuống giường, lại thấy Tô Vy Lâm nhặt từng cái quần cái áo dưới đất, mặc vào.
Anh lập tức không vui: “Trễ vậy rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, em muốn làm gì?”
Tô Vy Lâm đưa lưng về phía anh, vừa kéo khóa váy lên vừa nói: Mộ Biệt Thanh , đây là lần cuối cùng.
Giọng điệu của cô thờ ơ, như thể đang nói một chuyện nhỏ không có gì quan trọng.
Lông mày Mộ Biệt Thanh nhíu lại: “Cái gì cuối cùng?”
Tô Vy Lâm nghiêm túc xoay người, mặt không cảm xúc: “Mộ Biệt Thanh , chúng ta chia tay đi.”
“Em nói lại lần nữa xem!”
Mộ Biệt Thanh sau khi khiếp sợ, đáy mắt như nhuốm một lớp sương lạnh, nhìn chằm chằm Vy Lâm , mắt lạnh như một phiến băng, như thể muốn đâm thủng cô, hoặc là ăn tươi nuốt sống cô.
Mới nãy, bọn họ còn triền miên trên giường, chỉ sau một lát, cô liền nói chia tay? Chuyện khi nãy là chia tay, đùa à?
Hô hấp của Vy Lâm thoáng ngừng lại. Nhưng cô vẫn nói ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn: “Anh luôn bận rộn nhiều việc, không ở bên tôi, tôi rất cô đơn rất lạnh lẽo, nên đã yêu người khác rồi.”
Mộ Biệt Thanh xuống giường đi vê phía Tô Vy Lâm .
Tô Vy Lâm nắm tay lại thật chặt, trái tim như bị một sợi dây siết lại, mà mỗi khi anh bước đến càng gần, thì sợi dây ấy lại càng siết chặt hơn, trái tim cô cũng bị siết đến mức đau đớn nghẹn ngào.
Cho đến khi, cái bóng cao lớn như núi của anh từ trên xuống dưới bao phủ lấy cô.
Vy Lâm gần như thở không ra hơi.
Cúi mặt xuống, không dám nhìn anh.
Cô không nói, người đàn ông trước mặt cũng không vội nói chuyện.
Chỉ là cặp mắt lạnh lẽo như lưỡi dao kia vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ như thể muốn nhìn thấu cô.
Tô Vy Lâm bị anh nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên, thầm hít một hơi, lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh.
“Đúng vậy! Tôi đã thay lòng đổi dạ, đã yêu Thẩm Dận Đào ! Mộ Biệt Thanh , giữa chúng ta đã kết thúc rồi! Hoàn toàn kết thúc...”
“A...”
Tô Vy Lâm đang nói, còn chưa kịp nói xong, cặp môi đỏ mọng đã bị đôi môi mỏng lạnh buốt của Mộ Biệt Thanh chặn lại.
Anh như một con thú dữ đang nổi giận, một tay đè tay cô lên vách tường sau lưng, mạnh mẽ vặn chặt cằm cô, hôn môi cô một cách ngang ngược, công thành đoạt đất, cướp lấy tất cả hương vị thuộc về cô, chiếm lấy hơi thở của cô...
Anh tin tưởng cô như vậy, bao nhiêu người nói với anh chuyện của cô với Thẩm Dận Đào , anh vẫn không hỏi cô một câu, cô lại thản nhiên ra ngoài làm chuyện như thế với mình!
“Ưm... Ưm...”Vy Lâm đương nhiên không ngờ đột nhiên anh lại như vậy, dùng mọi cách đẩy anh ra: “Mộ Biệt Thanh , anh đủ rồi!! Thả tôi ra...
Đáy mắt âm u của Mộ Biệt Thanh lộ vẻ tức giận kìm nén: “Lúc trước khi cô tốn công tốn sức quấn lấy tôi, cô đáng lẽ phải biết, giữa chúng ta khi nào kết thúc, chưa bao giờ là do cô quyết định!”
Anh nói xong, bàn tay lớn thô bạo thò vào trong áo cô.
Anh cố ý!
Anh trêu chọc cô, anh hận cô, chỉ càng khiến cô thêm kiên quyết.
“Đừng!!”
Vy Lâm lớn tiếng gọi, bàn tay nhỏ bé cách lớp áo chộp lấy bàn tay lớn của anh đang làm loạn trên người mình, giọt nước mắt nhục nhã suýt chút chảy ra từ khóe mắt: “Mộ Biệt Thanh , anh khốn kiếp!!”
“Khốn kiếp?” Mộ Biệt Thanh lạnh lùng nhếch môi: “So với cô, Mộ Biệt Thanh tôi cảm thấy xấu hổ!”
Bàn tay lớn trong quần áo cô hung hăng ngang ngược càng tùy ý làm bậy, mà sức lực của đôi tay, bởi vì tức giận, càng thô bạo hơn.
Tô Vy Lâm có cảm giác, như thể bất cứ lúc nào mình cũng có thể chết trên tay anh.
Cô tức đến đỏ mặt, thở hổn hển nói: “Được, Mộ Biệt Thanh , nếu anh đã muốn ngủ với tôi như vậy, được thôi! 3 tỷ! Anh đưa tôi 3 tỷ, mẹ kiếp anh muốn ngủ bao nhiêu cũng được!!”
Tay Mộ Biệt Thanh bỗng nhiên dừng lại.
Đầu ngón tay lập tức lạnh như băng.
Khuôn mặt lạnh lùng lại như phủ thêm một lớp sương lạnh.
Tô Vy Lâm không nhịn được mà rùng mình, tim như ngừng đập.
Tay anh cứng đờ rút ra khỏi áo cô, âm thanh khàn khàn, giọng điệu lạnh lẽo: “Tô Vy Lâm , giữa chúng ta, hoàn toàn kết thúc!”
Nói xong, anh chán ghét đẩy cô ra, hờ hững quay người, bóng lưng lạnh lẽo mà dứt khoát!
Mặt Tô Vy Lâm trắng bệch, đứng dựa vào tường, nhìn bóng lưng anh biến mất trong phòng tắm, nước mắt tuôn rơi.
Một giây sau, cô cầm lấy túi trên ghế, tông cửa xông ra.
Mưa, mưa rơi như trút nước, cả thành phố như thể bị bao trùm bởi một lớp màn che xám xịt, ép tới mức người ta không thở nổi.
Trên mặt đất trống trải tiêu điều, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ lại, phía trước chiếc xe không xa, một người đàn ông khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đang che ô cho một vị phu nhân khí thế khinh người đứng ở đó, mà đối diện bà ta là một cô gái tuổi không lớn lắm.
Cô gái không che ô, chỉ đứng trong mưa, ngửa đầu, cứng rắn giằng co với vị phu nhân.
“Tô Vy Lâm , tự cô hiểu rõ, nghiệt chủng này nên sống hay là chết?”
Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, như từ trong hố băng phát ra, không có chút độ ấm nào.
“Mẹ, đứa nhỏ này cũng mang dòng máu nhà họ Mộ các người, mẹ không thể đối xử với nó như vậy!!” Tô Vy Lâm vẫn muốn thuyết phục người phu nhân trước mặt.
Hai tay che bụng dưới hơi phồng lên của mình, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo và bất lực như lúc này.
“Xì!” Bà Mộ Trần Ý Thường khinh bỉ phỉ nhổ một tiếng: “Một kỹ nữ như vậy, cũng muốn sinh con cho nhà họ Mộ chúng tôi?”
“Tôi không phải kỹ nữ!!”
Vy Lâm gào xé cổ, mắt đỏ ngầu, bướng bỉnh hô lớn trong mưa.
“Mẹ cô như vậy, cô cũng không khá hơn chỗ nào!!”
“Mẹ tôi không phải! Bà ấy không phải...”
Trần Ý Thường khinh miệt cười lạnh: “Tô Vy Lâm , nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, đó chính là... chết! Không phải chết trọng bụng cô, thì chính là chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời!!”
Bước chân Vy Lâm thoáng lảo đảo, thân thể liên tục lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phu nhân tàn nhẫn trước mặt: “Bà chính là ác quỷ!!”
Đúng vậy! Bà ta chính là ác quỷ ăn tươi nuốt sống người khác, đến con ruột của mình còn có thể ra tay, còn có thứ gì mà bà ta không dám làm?
“Nếu cô không chịu phá nó, vậy cũng không sao! Tôi để cô mang thai nó 10 tháng, để cô bình an vun đắp tình cảm với nó 10 tháng, đến ngày nó sinh ra... Tôi muốn để cô nhìn thấy nó từ từ, từ từ ngừng thở như thế nào...”
“Không được, không được...”
Vy Lâm không nhịn được lắc đầu thét lên, mắt đã sớm phủ một lớp nước: “Sao bà có thể đối xử với nó như vậy, nó là cháu của bà, là cháu trai ruột của bà...”
“Cái bà điên này!!”
Vy Lâm cắn răng gào thét, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao.
Trong nháy mắt tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, cô hung hăng khoát tay, đâm thẳng con dao sắc bén kia vào bụng trái mình...
“A...” Tiếng hét tê tâm liệt phế phá vỡ màn đêm tăm tối.
Máu cũng ồ ạt chảy ra từ bụng cô, chảy đầy đất, nhìn thấy mà giật mình.
“Đau quá...”
Tô Vy Lâm nằm trong vũng máu, khuôn mặt trắng bệch như không có sự sống.
Nhìn thân thể máu chảy đầm đìa của cô, Trần Ý Thường cuối cùng cũng hài lòng nở nụ cười.
“Tô Vy Lâm , nếu cô không ngoan ngoãn cút khỏi thành phố S, vậy tiếp theo, người mẹ tiện nhân của cô cũng sẽ có kết cục giống đứa tiện chủng trong bụng cô, tự giải quyết cho tốt đi!!”
Trần Ý Thường rời đi.
Trong mưa to, Vy Lâm nằm trên mặt đất, ý thức mơ hồ sờ soạng điện thoại trong túi.
“Cứu... Cứu tôi, Dận Đào , cứu con tôi...”
*******
Bốn năm sau, Thành phố A, công ty trang trí nội thất quốc tế Điển Thạch.
“Cuối cùng cũng có thề tan làm.”
Tô Vy Lâm đấm lên bả vai đau nhức của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.
“Vy Lâm , vội vã tan ca như vậy, đi gặp con hả?” Đồng nghiệp Lộc Sam Sam hỏi cô.
“Đúng vậy!” Mặt Vy Lâm giãn ra, nở nụ cười, trên khuôn mặt là vẻ hạnh phúc không chr giấu được: “Tôi đi trước đây! Tạm biệt.”
Cô phất tay, chào một tiếng, liền đi về phía bệnh viện.
“Xem ra bệnh tình của Nhiên Nhiên gần đây rất ổn định nhỉ.” Lộc Sam Sam nhìn bóng lưng đang rời đi của Vy Lâm, vui mừng cảm thán một tiếng.
“Sao cô biết?” Đồng nghiệp Lôi Mộc Miên tò mò tiến lại gần.
“Này! Nhìn tâm trạng của cô ấy kìa, gương mặt của cô ấy đã thể hiện bệnh tình của Nhiên Nhiên rồi, sức khỏe Nhiên Nhiên có tốt hay không đều hiện trên mặt cô ấy!”
“Đúng là vậy.” Lôi Mộc Miên đồng ý gật đầu: “Áp lực của Vy Lâm đúng là rất lớn, một người mồ côi cha mẹ chưa nói, cô nói một đứa con đáng yêu đến như vậy, sao lại mắc bệnh bạch cầu chứ! Haiz, hóa trị như vậy, trẻ em chắc chắn không thể chịu nổi, điều kiện kinh tế của gia đình cô ấy cũng không gánh nổi!”
“Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu nguyện bọn họ mau chóng tìm được tủy phù hợp để ghép.”
...
Bệnh viện Phụ nhân tam giáp.
Vy Lâm vội chen vào thang máy đã chật kín, nhấn nút lên tầng 10.
Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người bước ra, thật vất vả mới đến được tầng 10, Vy Lâm khó khăn chen ra ngoài, đi thẳng về phía phòng bệnh 1023.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng con trai cô đâu.
Vy Lâm lập tức lo lắng, đi ra ngoài thuận tay kéo một y tá đang đi ngang qua phòng bệnh, hỏi: “Y tá, con tôi đâu rồi? Cô có thấy con tôi đâu không?”
Màn đêm thăm thẳm.
Trên giường lớn, từng tiếng thở dốc như dệt thành một khúc nhạc câu hồn.
Thân thể trẻ tuổi ôm lấy nhau, lửa nóng như thiêu đốt ra một lớp mồ hôi mỏng.
“A... Biệt Thanh , anh nhẹ một chút...” Người phụ nữ si mê ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ phía trên, bàn tay nhỏ bé chống trên lồng ngực to lớn của anh, khẽ đẩy ra.
Trước đây tuy cô có xấu hổ, nhưng chưa bao giờ từ chối anh. Huống hồ một tháng không gặp, theo lý mà nói, phải là tiểu biệt thắng tân hôn (lâu ngày không gặp tình cảm sẽ càng nồng nhiệt).
Nhưng đêm nay, cô rõ ràng đang chống cự.
Anh nghĩ tới những tin đồn kia, Tô Vy Lâm và Trương Dận Đào dạo này rất thân thiết...
Anh không tin cô sẽ thay lòng đổi dạ hay bắt cá hai tay, không tin người phụ nữ đã được Mộ Biệt Thanh anh yêu còn có thể đi yêu người đàn ông khác. Nhưng, những tin đồn kia lại khiến anh khó chịu.
Nụ hôn này khiến Tô Vy Lâm hơi thất thần, nhịn không được ngẩng đầu lên, ngượng ngùng mà kiên định hòa theo anh.
Bởi vì, cô mang thai.
Mà thân thể của cô, cũng bởi vì vậy mà thay đổi.
Cô rất muốn giống như trước đây, hoàn toàn giao bản thân mình cho anh, đặc biệt là hôm nay...
Nhưng, cô lại sợ tổn thương đứa trẻ.
Cặp môi đỏ mọng khép mở, cánh môi hơi run rẩy: “Ừ, tôi muốn.”
Mộ Biệt Thanh cho rằng cô đang gấp gáp: “Vậy em tự làm đi...”
Hai mắt Tô Vy Lâm nhắm nghiền, eo nhỏ đưa đẩy.
Cô chợt mở đôi mắt ngập nước ra, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông cũng đang chìm trong sóng tình như cô, nhìn chằm chằm, như thể muốn đem hình dáng anh khắc vào đáy lòng vĩnh viễn.
Họ cùng nhau lên đỉnh.
Cô tự mình che dấu đau đớn kịch liệt và nỗi tuyệt vọng nơi đáy tim.
Thế giới dừng lại, cô đẩy cánh tay mạnh mẽ đang ôm ngang lưng mình, xuống giường.
“Muốn tắm sao? Anh tắm cho em.” Mộ Biệt Thanh nói xong cũng muốn xuống giường, lại thấy Tô Vy Lâm nhặt từng cái quần cái áo dưới đất, mặc vào.
Anh lập tức không vui: “Trễ vậy rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, em muốn làm gì?”
Tô Vy Lâm đưa lưng về phía anh, vừa kéo khóa váy lên vừa nói: Mộ Biệt Thanh , đây là lần cuối cùng.
Giọng điệu của cô thờ ơ, như thể đang nói một chuyện nhỏ không có gì quan trọng.
Lông mày Mộ Biệt Thanh nhíu lại: “Cái gì cuối cùng?”
Tô Vy Lâm nghiêm túc xoay người, mặt không cảm xúc: “Mộ Biệt Thanh , chúng ta chia tay đi.”
“Em nói lại lần nữa xem!”
Mộ Biệt Thanh sau khi khiếp sợ, đáy mắt như nhuốm một lớp sương lạnh, nhìn chằm chằm Vy Lâm , mắt lạnh như một phiến băng, như thể muốn đâm thủng cô, hoặc là ăn tươi nuốt sống cô.
Mới nãy, bọn họ còn triền miên trên giường, chỉ sau một lát, cô liền nói chia tay? Chuyện khi nãy là chia tay, đùa à?
Hô hấp của Vy Lâm thoáng ngừng lại. Nhưng cô vẫn nói ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn: “Anh luôn bận rộn nhiều việc, không ở bên tôi, tôi rất cô đơn rất lạnh lẽo, nên đã yêu người khác rồi.”
Mộ Biệt Thanh xuống giường đi vê phía Tô Vy Lâm .
Tô Vy Lâm nắm tay lại thật chặt, trái tim như bị một sợi dây siết lại, mà mỗi khi anh bước đến càng gần, thì sợi dây ấy lại càng siết chặt hơn, trái tim cô cũng bị siết đến mức đau đớn nghẹn ngào.
Cho đến khi, cái bóng cao lớn như núi của anh từ trên xuống dưới bao phủ lấy cô.
Vy Lâm gần như thở không ra hơi.
Cúi mặt xuống, không dám nhìn anh.
Cô không nói, người đàn ông trước mặt cũng không vội nói chuyện.
Chỉ là cặp mắt lạnh lẽo như lưỡi dao kia vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ như thể muốn nhìn thấu cô.
Tô Vy Lâm bị anh nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên, thầm hít một hơi, lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh.
“Đúng vậy! Tôi đã thay lòng đổi dạ, đã yêu Thẩm Dận Đào ! Mộ Biệt Thanh , giữa chúng ta đã kết thúc rồi! Hoàn toàn kết thúc...”
“A...”
Tô Vy Lâm đang nói, còn chưa kịp nói xong, cặp môi đỏ mọng đã bị đôi môi mỏng lạnh buốt của Mộ Biệt Thanh chặn lại.
Anh như một con thú dữ đang nổi giận, một tay đè tay cô lên vách tường sau lưng, mạnh mẽ vặn chặt cằm cô, hôn môi cô một cách ngang ngược, công thành đoạt đất, cướp lấy tất cả hương vị thuộc về cô, chiếm lấy hơi thở của cô...
Anh tin tưởng cô như vậy, bao nhiêu người nói với anh chuyện của cô với Thẩm Dận Đào , anh vẫn không hỏi cô một câu, cô lại thản nhiên ra ngoài làm chuyện như thế với mình!
“Ưm... Ưm...”Vy Lâm đương nhiên không ngờ đột nhiên anh lại như vậy, dùng mọi cách đẩy anh ra: “Mộ Biệt Thanh , anh đủ rồi!! Thả tôi ra...
Đáy mắt âm u của Mộ Biệt Thanh lộ vẻ tức giận kìm nén: “Lúc trước khi cô tốn công tốn sức quấn lấy tôi, cô đáng lẽ phải biết, giữa chúng ta khi nào kết thúc, chưa bao giờ là do cô quyết định!”
Anh nói xong, bàn tay lớn thô bạo thò vào trong áo cô.
Anh cố ý!
Anh trêu chọc cô, anh hận cô, chỉ càng khiến cô thêm kiên quyết.
“Đừng!!”
Vy Lâm lớn tiếng gọi, bàn tay nhỏ bé cách lớp áo chộp lấy bàn tay lớn của anh đang làm loạn trên người mình, giọt nước mắt nhục nhã suýt chút chảy ra từ khóe mắt: “Mộ Biệt Thanh , anh khốn kiếp!!”
“Khốn kiếp?” Mộ Biệt Thanh lạnh lùng nhếch môi: “So với cô, Mộ Biệt Thanh tôi cảm thấy xấu hổ!”
Bàn tay lớn trong quần áo cô hung hăng ngang ngược càng tùy ý làm bậy, mà sức lực của đôi tay, bởi vì tức giận, càng thô bạo hơn.
Tô Vy Lâm có cảm giác, như thể bất cứ lúc nào mình cũng có thể chết trên tay anh.
Cô tức đến đỏ mặt, thở hổn hển nói: “Được, Mộ Biệt Thanh , nếu anh đã muốn ngủ với tôi như vậy, được thôi! 3 tỷ! Anh đưa tôi 3 tỷ, mẹ kiếp anh muốn ngủ bao nhiêu cũng được!!”
Tay Mộ Biệt Thanh bỗng nhiên dừng lại.
Đầu ngón tay lập tức lạnh như băng.
Khuôn mặt lạnh lùng lại như phủ thêm một lớp sương lạnh.
Tô Vy Lâm không nhịn được mà rùng mình, tim như ngừng đập.
Tay anh cứng đờ rút ra khỏi áo cô, âm thanh khàn khàn, giọng điệu lạnh lẽo: “Tô Vy Lâm , giữa chúng ta, hoàn toàn kết thúc!”
Nói xong, anh chán ghét đẩy cô ra, hờ hững quay người, bóng lưng lạnh lẽo mà dứt khoát!
Mặt Tô Vy Lâm trắng bệch, đứng dựa vào tường, nhìn bóng lưng anh biến mất trong phòng tắm, nước mắt tuôn rơi.
Một giây sau, cô cầm lấy túi trên ghế, tông cửa xông ra.
Mưa, mưa rơi như trút nước, cả thành phố như thể bị bao trùm bởi một lớp màn che xám xịt, ép tới mức người ta không thở nổi.
Trên mặt đất trống trải tiêu điều, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ lại, phía trước chiếc xe không xa, một người đàn ông khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đang che ô cho một vị phu nhân khí thế khinh người đứng ở đó, mà đối diện bà ta là một cô gái tuổi không lớn lắm.
Cô gái không che ô, chỉ đứng trong mưa, ngửa đầu, cứng rắn giằng co với vị phu nhân.
“Tô Vy Lâm , tự cô hiểu rõ, nghiệt chủng này nên sống hay là chết?”
Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, như từ trong hố băng phát ra, không có chút độ ấm nào.
“Mẹ, đứa nhỏ này cũng mang dòng máu nhà họ Mộ các người, mẹ không thể đối xử với nó như vậy!!” Tô Vy Lâm vẫn muốn thuyết phục người phu nhân trước mặt.
Hai tay che bụng dưới hơi phồng lên của mình, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo và bất lực như lúc này.
“Xì!” Bà Mộ Trần Ý Thường khinh bỉ phỉ nhổ một tiếng: “Một kỹ nữ như vậy, cũng muốn sinh con cho nhà họ Mộ chúng tôi?”
“Tôi không phải kỹ nữ!!”
Vy Lâm gào xé cổ, mắt đỏ ngầu, bướng bỉnh hô lớn trong mưa.
“Mẹ cô như vậy, cô cũng không khá hơn chỗ nào!!”
“Mẹ tôi không phải! Bà ấy không phải...”
Trần Ý Thường khinh miệt cười lạnh: “Tô Vy Lâm , nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, đó chính là... chết! Không phải chết trọng bụng cô, thì chính là chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời!!”
Bước chân Vy Lâm thoáng lảo đảo, thân thể liên tục lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phu nhân tàn nhẫn trước mặt: “Bà chính là ác quỷ!!”
Đúng vậy! Bà ta chính là ác quỷ ăn tươi nuốt sống người khác, đến con ruột của mình còn có thể ra tay, còn có thứ gì mà bà ta không dám làm?
“Nếu cô không chịu phá nó, vậy cũng không sao! Tôi để cô mang thai nó 10 tháng, để cô bình an vun đắp tình cảm với nó 10 tháng, đến ngày nó sinh ra... Tôi muốn để cô nhìn thấy nó từ từ, từ từ ngừng thở như thế nào...”
“Không được, không được...”
Vy Lâm không nhịn được lắc đầu thét lên, mắt đã sớm phủ một lớp nước: “Sao bà có thể đối xử với nó như vậy, nó là cháu của bà, là cháu trai ruột của bà...”
“Cái bà điên này!!”
Vy Lâm cắn răng gào thét, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao.
Trong nháy mắt tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, cô hung hăng khoát tay, đâm thẳng con dao sắc bén kia vào bụng trái mình...
“A...” Tiếng hét tê tâm liệt phế phá vỡ màn đêm tăm tối.
Máu cũng ồ ạt chảy ra từ bụng cô, chảy đầy đất, nhìn thấy mà giật mình.
“Đau quá...”
Tô Vy Lâm nằm trong vũng máu, khuôn mặt trắng bệch như không có sự sống.
Nhìn thân thể máu chảy đầm đìa của cô, Trần Ý Thường cuối cùng cũng hài lòng nở nụ cười.
“Tô Vy Lâm , nếu cô không ngoan ngoãn cút khỏi thành phố S, vậy tiếp theo, người mẹ tiện nhân của cô cũng sẽ có kết cục giống đứa tiện chủng trong bụng cô, tự giải quyết cho tốt đi!!”
Trần Ý Thường rời đi.
Trong mưa to, Vy Lâm nằm trên mặt đất, ý thức mơ hồ sờ soạng điện thoại trong túi.
“Cứu... Cứu tôi, Dận Đào , cứu con tôi...”
*******
Bốn năm sau, Thành phố A, công ty trang trí nội thất quốc tế Điển Thạch.
“Cuối cùng cũng có thề tan làm.”
Tô Vy Lâm đấm lên bả vai đau nhức của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.
“Vy Lâm , vội vã tan ca như vậy, đi gặp con hả?” Đồng nghiệp Lộc Sam Sam hỏi cô.
“Đúng vậy!” Mặt Vy Lâm giãn ra, nở nụ cười, trên khuôn mặt là vẻ hạnh phúc không chr giấu được: “Tôi đi trước đây! Tạm biệt.”
Cô phất tay, chào một tiếng, liền đi về phía bệnh viện.
“Xem ra bệnh tình của Nhiên Nhiên gần đây rất ổn định nhỉ.” Lộc Sam Sam nhìn bóng lưng đang rời đi của Vy Lâm, vui mừng cảm thán một tiếng.
“Sao cô biết?” Đồng nghiệp Lôi Mộc Miên tò mò tiến lại gần.
“Này! Nhìn tâm trạng của cô ấy kìa, gương mặt của cô ấy đã thể hiện bệnh tình của Nhiên Nhiên rồi, sức khỏe Nhiên Nhiên có tốt hay không đều hiện trên mặt cô ấy!”
“Đúng là vậy.” Lôi Mộc Miên đồng ý gật đầu: “Áp lực của Vy Lâm đúng là rất lớn, một người mồ côi cha mẹ chưa nói, cô nói một đứa con đáng yêu đến như vậy, sao lại mắc bệnh bạch cầu chứ! Haiz, hóa trị như vậy, trẻ em chắc chắn không thể chịu nổi, điều kiện kinh tế của gia đình cô ấy cũng không gánh nổi!”
“Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu nguyện bọn họ mau chóng tìm được tủy phù hợp để ghép.”
...
Bệnh viện Phụ nhân tam giáp.
Vy Lâm vội chen vào thang máy đã chật kín, nhấn nút lên tầng 10.
Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người bước ra, thật vất vả mới đến được tầng 10, Vy Lâm khó khăn chen ra ngoài, đi thẳng về phía phòng bệnh 1023.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng con trai cô đâu.
Vy Lâm lập tức lo lắng, đi ra ngoài thuận tay kéo một y tá đang đi ngang qua phòng bệnh, hỏi: “Y tá, con tôi đâu rồi? Cô có thấy con tôi đâu không?”