Chương 11: Để nhắc nhở
Chiếc xe mô tô của Cảnh Duệ chạy băng băng trên đường lớn. Lâm Tuyết ngồi phía sau, vẫn chưa định hình được mọi chuyện liền hỏi:
- Anh không biết vừa nãy là diễn viên Hoa Hoa đang hot lắm ư? Em chưa kịp bắt chuyện mà anh đã kéo đi rồi!
Hình như Cảnh Duệ không trả lời, vì cô chỉ nghe được tiếng gió rít đập vào nón bảo hiểm. Tính cách của anh chàng này thật khó hiểu, lúc nóng lúc lạnh, y hệt ông anh ca sĩ cộc cằn của cô. Lâm Tuyết không can tâm, cô kéo nhẹ hai bên vạt áo của anh:
- Nè, sao anh không nói gì đi?
Dứt câu, tay phải của Cảnh Duệ vặn ga. Xe chạy vút đi làm Lâm Tuyết theo trớn ôm chặt lấy anh từ phía sau. Cô vừa nhắm mắt vừa hét kêu anh chạy chậm lại. Vậy mà Cảnh Duệ không thèm nghe, một vài phút sau đã dừng trước cửa nhà của Lâm Tuyết.
Cô bước xuống mô tô mà bàng hoàng, chưa định thần lại được vì sợ hãi. Lúc này, Cảnh Duệ mới lên tiếng:
- Đi xe thì đừng làm tài xế mất tập trung, nghe chưa!
Vài giây sau, Lâm Tuyết bình tĩnh lại, vừa tháo nón bảo hiểm vừa bĩu môi:
- Ý anh là nhỏ này nói nhiều á hả?
Trước vẻ mặt nhăn nhó của cô gái, Cảnh Duệ chỉ vô thức nhếch mép cười chứ không nói gì. Anh nghĩ thầm, sao trên đời lại có 1 người vừa thông minh vừa ngốc nghếch như Lâm Tuyết.
- Phải rồi, chuyện lúc nãy của diễn viên Hoa Hoa, em nghe hiểu gì không?
Cô lắc đầu, không phải vì không hiểu, mà là vô tình gặp người nổi tiếng, đang bất ngờ nên không để ý họ nói gì. Cảnh Duệ hỏi thêm:
- Mà Phó Thụy sẽ hợp tác với Hoa Hoa trong bộ phim cổ trang mới à?
- Đúng rồi. Sắp tới anh trai em sẽ đi dự họp báo để chính thức công bố dàn cast của phim.
Đang nói thì Lâm Tuyết nhớ ra:
- À phải rồi, lần trước anh vẫn chưa trả lời sao anh biết Phó Thụy là anh trai em? Cái này là thông tin mật mà? Hay là... anh thấy cái móc khóa bản giới hạn của em nên đoán chăng?
Cảnh Duệ búng nhẹ vào trán cô, nhỏ nhẹ đáp:
- Không cho em biết!
- Ơ?
- Được rồi, không còn sớm nữa, em vào nhà đi kẻo lạnh.
Nói rồi anh ta đề xe, một phát vặn ga chạy mất hút. Lâm Tuyết đứng đó hai tay ôm lấy trán, miệng lẩm bẩm:
- Đồ đáng ghét! Không nói thì thôi, mắc gì búng người ta đau thấy ớn!
Lâm Tuyết mở cửa vào trong nhà. Cô vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Nếu Dương Cảnh Duệ biết chuyện gia đình cô, hẳn là phải quen biết Phó Thụy, hơn nữa còn phải cực kì thân thiết. Bởi vì anh hai mình sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này cho một người dân bình thường mà không có lí do.
Vậy mà bấy lâu nay cô lại không nghĩ tới. Không ngờ Cảnh Duệ và anh trai mình lại là người quen. Phó Thụy xưa nay không thích làm bạn với kẻ xấu, vậy chứng tỏ những tai tiếng của Cảnh Duệ chỉ là tin đồn nhảm thôi nhỉ?
...----------------...
Sáng sớm, Lâm Tuyết đầu bù tóc rối đi xuống bếp ăn sáng. Lúc cô thức giấc cũng là lúc Phó Thụy phải ra khỏi nhà để đi làm. Anh không quên căn dặn đủ điều rồi mới yên tâm đi ra ngoài. Một người nổi tiếng như anh đương nhiên phải đeo khẩu trang khi mở cửa.
Phó Thụy vừa bước một bước đã thấy chiếc mô tô quen thuộc cùng phong cách "ăn chơi" của Dương Cảnh Duệ ở trước cửa như đang chờ sẵn.
Phó Thụy đóng cửa rồi nhìn quanh. Đường phố buổi sớm ở khu này khá vắng, lâu lâu có lác đác vài chiếc xe chạy vụt qua. Sau khi chắc chắn gương mặt nổi bật này sẽ không dễ dàng bị bắt gặp, anh bước lên phía trước, kéo khẩu trang xuống, ngạc nhiên hỏi:
- Lâu rồi không gặp. Hôm nay đến tận nhà là ý gì đây?
Cảnh Duệ đứng tựa người vào xe trông rất lãng tử. Anh ta đưa tay phải lên, sờ nhẹ bông tai rồi đáp:
- Phó Thụy, cậu nghĩ tôi muốn gây sự à?
- Nếu không phải thì chỉ có thể là về chuyện bố mẹ.
Nghĩ đến đây, Phó Thụy thở dài, khoanh tay vì bất lực. Anh tiếp tục nói:
- Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Chuyện năm xưa của bố mẹ đã giải quyết xong, cậu đừng có cái kiểu lần nào buồn bã chuyện thằng em cũng tìm đến tôi than vãn... Nếu không phải là do bố mẹ tôi có lỗi trước, tôi đã không nhường nhịn cậu đến tận bây giờ!
Ánh mắt Cảnh Duệ có chút buồn, anh ta liếc đi hướng khác:
- Đừng bàn chuyện cũ. Tôi đến để nhắc nhở cậu thôi.
- Nhắc gì cơ?
- Cẩn thận với cô diễn viên Hoa Hoa. Tôi vô tình nghe được chút tin tức...
Trong lúc Cảnh Duệ đang kể lại toàn bộ lời nói của Hoa Hoa cho Phó Thụy, trong nhà, Lâm Tuyết đã ăn sáng xong. Cô ra phòng khách uống nước thì nghe có tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Lâm Tuyết không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng vừa uống nước vừa đi mở cửa, nghe ngóng xem có chuyện gì.
Nào ngờ đập vào mắt cô là hình ảnh hai người đàn ông đang đứng nói chuyện Cả Phó Thụy và Cảnh Duệ đều là tuyệt sắc giai nhân, xếp cạnh nhau đúng là làm nổi bật đối phương. Mỗi người đều có một nét đẹp riêng, vừa tỏa nắng lại vừa bổ sung cho nhau.
- Anh hai? Cảnh Duệ?
- Anh không biết vừa nãy là diễn viên Hoa Hoa đang hot lắm ư? Em chưa kịp bắt chuyện mà anh đã kéo đi rồi!
Hình như Cảnh Duệ không trả lời, vì cô chỉ nghe được tiếng gió rít đập vào nón bảo hiểm. Tính cách của anh chàng này thật khó hiểu, lúc nóng lúc lạnh, y hệt ông anh ca sĩ cộc cằn của cô. Lâm Tuyết không can tâm, cô kéo nhẹ hai bên vạt áo của anh:
- Nè, sao anh không nói gì đi?
Dứt câu, tay phải của Cảnh Duệ vặn ga. Xe chạy vút đi làm Lâm Tuyết theo trớn ôm chặt lấy anh từ phía sau. Cô vừa nhắm mắt vừa hét kêu anh chạy chậm lại. Vậy mà Cảnh Duệ không thèm nghe, một vài phút sau đã dừng trước cửa nhà của Lâm Tuyết.
Cô bước xuống mô tô mà bàng hoàng, chưa định thần lại được vì sợ hãi. Lúc này, Cảnh Duệ mới lên tiếng:
- Đi xe thì đừng làm tài xế mất tập trung, nghe chưa!
Vài giây sau, Lâm Tuyết bình tĩnh lại, vừa tháo nón bảo hiểm vừa bĩu môi:
- Ý anh là nhỏ này nói nhiều á hả?
Trước vẻ mặt nhăn nhó của cô gái, Cảnh Duệ chỉ vô thức nhếch mép cười chứ không nói gì. Anh nghĩ thầm, sao trên đời lại có 1 người vừa thông minh vừa ngốc nghếch như Lâm Tuyết.
- Phải rồi, chuyện lúc nãy của diễn viên Hoa Hoa, em nghe hiểu gì không?
Cô lắc đầu, không phải vì không hiểu, mà là vô tình gặp người nổi tiếng, đang bất ngờ nên không để ý họ nói gì. Cảnh Duệ hỏi thêm:
- Mà Phó Thụy sẽ hợp tác với Hoa Hoa trong bộ phim cổ trang mới à?
- Đúng rồi. Sắp tới anh trai em sẽ đi dự họp báo để chính thức công bố dàn cast của phim.
Đang nói thì Lâm Tuyết nhớ ra:
- À phải rồi, lần trước anh vẫn chưa trả lời sao anh biết Phó Thụy là anh trai em? Cái này là thông tin mật mà? Hay là... anh thấy cái móc khóa bản giới hạn của em nên đoán chăng?
Cảnh Duệ búng nhẹ vào trán cô, nhỏ nhẹ đáp:
- Không cho em biết!
- Ơ?
- Được rồi, không còn sớm nữa, em vào nhà đi kẻo lạnh.
Nói rồi anh ta đề xe, một phát vặn ga chạy mất hút. Lâm Tuyết đứng đó hai tay ôm lấy trán, miệng lẩm bẩm:
- Đồ đáng ghét! Không nói thì thôi, mắc gì búng người ta đau thấy ớn!
Lâm Tuyết mở cửa vào trong nhà. Cô vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Nếu Dương Cảnh Duệ biết chuyện gia đình cô, hẳn là phải quen biết Phó Thụy, hơn nữa còn phải cực kì thân thiết. Bởi vì anh hai mình sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này cho một người dân bình thường mà không có lí do.
Vậy mà bấy lâu nay cô lại không nghĩ tới. Không ngờ Cảnh Duệ và anh trai mình lại là người quen. Phó Thụy xưa nay không thích làm bạn với kẻ xấu, vậy chứng tỏ những tai tiếng của Cảnh Duệ chỉ là tin đồn nhảm thôi nhỉ?
...----------------...
Sáng sớm, Lâm Tuyết đầu bù tóc rối đi xuống bếp ăn sáng. Lúc cô thức giấc cũng là lúc Phó Thụy phải ra khỏi nhà để đi làm. Anh không quên căn dặn đủ điều rồi mới yên tâm đi ra ngoài. Một người nổi tiếng như anh đương nhiên phải đeo khẩu trang khi mở cửa.
Phó Thụy vừa bước một bước đã thấy chiếc mô tô quen thuộc cùng phong cách "ăn chơi" của Dương Cảnh Duệ ở trước cửa như đang chờ sẵn.
Phó Thụy đóng cửa rồi nhìn quanh. Đường phố buổi sớm ở khu này khá vắng, lâu lâu có lác đác vài chiếc xe chạy vụt qua. Sau khi chắc chắn gương mặt nổi bật này sẽ không dễ dàng bị bắt gặp, anh bước lên phía trước, kéo khẩu trang xuống, ngạc nhiên hỏi:
- Lâu rồi không gặp. Hôm nay đến tận nhà là ý gì đây?
Cảnh Duệ đứng tựa người vào xe trông rất lãng tử. Anh ta đưa tay phải lên, sờ nhẹ bông tai rồi đáp:
- Phó Thụy, cậu nghĩ tôi muốn gây sự à?
- Nếu không phải thì chỉ có thể là về chuyện bố mẹ.
Nghĩ đến đây, Phó Thụy thở dài, khoanh tay vì bất lực. Anh tiếp tục nói:
- Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Chuyện năm xưa của bố mẹ đã giải quyết xong, cậu đừng có cái kiểu lần nào buồn bã chuyện thằng em cũng tìm đến tôi than vãn... Nếu không phải là do bố mẹ tôi có lỗi trước, tôi đã không nhường nhịn cậu đến tận bây giờ!
Ánh mắt Cảnh Duệ có chút buồn, anh ta liếc đi hướng khác:
- Đừng bàn chuyện cũ. Tôi đến để nhắc nhở cậu thôi.
- Nhắc gì cơ?
- Cẩn thận với cô diễn viên Hoa Hoa. Tôi vô tình nghe được chút tin tức...
Trong lúc Cảnh Duệ đang kể lại toàn bộ lời nói của Hoa Hoa cho Phó Thụy, trong nhà, Lâm Tuyết đã ăn sáng xong. Cô ra phòng khách uống nước thì nghe có tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Lâm Tuyết không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng vừa uống nước vừa đi mở cửa, nghe ngóng xem có chuyện gì.
Nào ngờ đập vào mắt cô là hình ảnh hai người đàn ông đang đứng nói chuyện Cả Phó Thụy và Cảnh Duệ đều là tuyệt sắc giai nhân, xếp cạnh nhau đúng là làm nổi bật đối phương. Mỗi người đều có một nét đẹp riêng, vừa tỏa nắng lại vừa bổ sung cho nhau.
- Anh hai? Cảnh Duệ?