Chương : 26
Lần đầu tiên Nhân Mã tôi gặp Xà Phu là khi đi cùng Thiên Yết. Lúc đó Xà Phu đã mười bảy tuổi, là thời điểm một năm sau khi Thiên Yết ngây ngốc đi theo Kim Ngưu...
Em lúc đó đáng yêu và năng động, lại có một chút ma mãnh đáng ghét...
Phải, đơn giản chỉ như vậy!
Sau đó..
Không có sau đó nữa!
Vì tôi đã xuất ngoại, nói cách khác, theo dự định ban đầu, tôi sẽ đi non ba năm mới về!
Nhân Mã không giống Thiên Yết! Ai cũng biết điều đó! Tôi không bị gò bó bởi những quy tắc của gia tộc hay phải thừa kế một cái gì đó.
Tôi tự do và có thể làm mọi thứ mình muốn!
Như việc làm một bác sĩ!
Phải, là một bác sĩ, tôi đi chữa loanh quang các bệnh viện, một bác sĩ tự do. Thi thoảng, tôi đi giảng dạy một chút cho sinh viên ở vài ngôi trường đại học! Một cuộc sống an lành!
Tôi dường như đã vứt, cô bé ngày nào đi xa lắm rồi, đến nỗi nó chỉ là một mảnh mờ nhạt vẫn vũ.
Lần thứ hai gặp Xà Phu, là lúc tôi trở về nước để giúp đỡ tên bạn thân ôn thần nào đó dẫn dụ con gái nhà người ta!
Tôi đi bar, ngay vừa xuống sân bay, chọn một nơi vui chơi thoải mái cho mình!
Sau đó, tôi gặp em!
Tôi, dĩ nhiên làm sao nhận ra được cô bé ngây thơ ngày nào nữa! Em xinh đẹp và trưởng thành, hoàn toàn ra dáng một thiếu nữ đang xuân sắc.
Sau khi nhận ra em là cô bé ngày ấy, tôi đã không khỏi thẩn thờ...
Rất khác, em, nếu như ngày xưa là một con cún nhỏ thân thiện nhà hàng xóm cứ chạy đùa cùng trẻ con thì nay, em hoàn toàn là một đóa hoa e lệ xinh đẹp, làm người ta yêu quý và muốn cưng chiều.
Em như thế, làm tôi có chút không biết nói sao, cái cảm giác kì diệu đó cứ bám theo dai dẳng và dù biết em đã có bạn trai, tôi thật vẫn rất muốn rất xấu xa mong được chiếm hữu em!
Tôi điên rồi, phải không?
Cho nên mới yêu một người đã có bạn trai!
Phải, là yêu!
Tôi căm ghét cảm giác này!
Lúc trừng phạt Xử Nữ bởi hôn ước, tôi thật không dám mà cũng chẳng đủ can đảm thừa nhận, là do mình ghen tị!
Ghen, một thứ cảm giác oái ăm lạ lẫm đáng kiếp!
“Mày điên rồi!”-Thiên Yết đã nói như vậy, ha ha ha, anh điên thật sao?
Ha ha, Xà Phu! Xem, em đã hại anh như thế!
Hai năm!
Dường như con số hai chính là một lời nguyền cho cả tôi và Thiên Yết, khi mà tôi cũng mất đến hai năm để nấp đằng sau mà yêu em, vụng trộm quan tâm em!
Sau đó...
Vào một đêm, thật sự trời rất đẹp, vô cùng đẹp và mát. Em tìm đến tôi, mái tóc rối và đôi mắt đỏ thẫn thờ.
Xà Phu
“Anh yêu tôi chứ?”
Xà Phu đã nhìn tôi và hỏi như thế, sau đó, em ôm tôi, đầy dựa dẫm.
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, làm bạn trai tôi!”
Cơ hội ư?
Thật là.. khôi hài!
Nhân Mã tôi đây, thì ra cũng có lúc như vậy sao?
Nhưng mà tại sao, tôi lại muốn như vậy? Ôi, tôi điên rồi sao?
Chẳng biết!
Chỉ là tôi đã ôm em, hôn môi em và chấp nhận yêu cầu kì lạ đó của em.
Sau đó...
Sau đó chúng tôi, bên nhau, hệt như hai người đã yêu nhau lâu lắm và rồi tôi hiểu, em vừa bị bỏ rơi..
Tôi nên vui vì có được em, hay điên cuồng vì em vừa đau xót?
Không biết!
Tôi chỉ biết bây giờ tôi đang có em và tôi sẽ làm tất cả, vì em!
“Anh rất ngu ngốc!”
Một ngày nào đó, em khóc và nhìn tôi đầy lạ lẫm, tôi đáp lại em bằng một nụ cười và chỉ cười mà thôi!
Tôi không ngốc, cũng chẳng ngu dại ngây thơ! Tôi chỉ điên, điên vì yêu và say mê em. Em như một bức tranh cổ chờ tôi trưng giữ, giọt sương mai tôi muốn lưu lại cho hết ngày tàn, là đóa hoa thơm tôi hằng mong trong tiềm thức, là bài ca là câu hát là niềm vui.
Là tất cả, tất cả tôi yêu...
Ba năm..
Chúng tôi bên nhau ba năm, vui có buồn có mà mệt mỏi cũng có. Chỉ là dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn biết bên cạnh mình còn có một ai đó để mà yêu thương.
Như cảm tình của những con người đã quá lứa, chúng tôi yêu nhau từ từ và nhỏ nhẹ, ấm áp mà nồng nàn hệt như lúc bạn nhâm nhi một tách cà phê nóng vậy!
Chậm, chậm thôi nhưng ấm và thư thái, thoải mái và nhẹ nhàng.
Cuối cùng, tôi yêu em và em cũng yêu tôi!
Ngày Kim Ngưu kết hôn, em đứng phía sau cũng nắm tay tôi mà cười rạng rỡ. Tôi hiểu em đang nghĩ đến điều gì, có lẽ, chúng tôi hiểu nhau đủ nhiều rồi!
Một cô gái dù có ra sao đi nữa, vẫn như lẽ thường là êm mềm và yếu đuối! Con gái không mạnh mẽ đâu, họ chỉ như thế khi không có ai dựa vào.
Nên hãy để tôi, thức tỉnh phần mềm nhẹ đáng yêu đó của em, bằng cách bên em trọn đời đi!
Vì tôi tin em hiểu!
Nhân Mã tôi không phải là kẻ đào hoa lông bông vô định, tôi cũng chỉ là một chàng trai như bao người khác, sống và đi tìm chân lý của cuộc đời! Đừng phán xét tôi chỉ bằng lời nói và câu chữ, người hiểu tôi duy chỉ có em thôi!
Ôm nhau, nồng nàn và ấm..
Tôi yêu em!
Yêu đến điên rồi!
P/s: chương sau Thiên Bình lên sàn rồi! Nói chứ, phiên ngoại có ai quan tâm nữa hơm?Đừng bỏ rơi Na, Na sẽ bụy tổn thương [~ TT o TT]~
Em lúc đó đáng yêu và năng động, lại có một chút ma mãnh đáng ghét...
Phải, đơn giản chỉ như vậy!
Sau đó..
Không có sau đó nữa!
Vì tôi đã xuất ngoại, nói cách khác, theo dự định ban đầu, tôi sẽ đi non ba năm mới về!
Nhân Mã không giống Thiên Yết! Ai cũng biết điều đó! Tôi không bị gò bó bởi những quy tắc của gia tộc hay phải thừa kế một cái gì đó.
Tôi tự do và có thể làm mọi thứ mình muốn!
Như việc làm một bác sĩ!
Phải, là một bác sĩ, tôi đi chữa loanh quang các bệnh viện, một bác sĩ tự do. Thi thoảng, tôi đi giảng dạy một chút cho sinh viên ở vài ngôi trường đại học! Một cuộc sống an lành!
Tôi dường như đã vứt, cô bé ngày nào đi xa lắm rồi, đến nỗi nó chỉ là một mảnh mờ nhạt vẫn vũ.
Lần thứ hai gặp Xà Phu, là lúc tôi trở về nước để giúp đỡ tên bạn thân ôn thần nào đó dẫn dụ con gái nhà người ta!
Tôi đi bar, ngay vừa xuống sân bay, chọn một nơi vui chơi thoải mái cho mình!
Sau đó, tôi gặp em!
Tôi, dĩ nhiên làm sao nhận ra được cô bé ngây thơ ngày nào nữa! Em xinh đẹp và trưởng thành, hoàn toàn ra dáng một thiếu nữ đang xuân sắc.
Sau khi nhận ra em là cô bé ngày ấy, tôi đã không khỏi thẩn thờ...
Rất khác, em, nếu như ngày xưa là một con cún nhỏ thân thiện nhà hàng xóm cứ chạy đùa cùng trẻ con thì nay, em hoàn toàn là một đóa hoa e lệ xinh đẹp, làm người ta yêu quý và muốn cưng chiều.
Em như thế, làm tôi có chút không biết nói sao, cái cảm giác kì diệu đó cứ bám theo dai dẳng và dù biết em đã có bạn trai, tôi thật vẫn rất muốn rất xấu xa mong được chiếm hữu em!
Tôi điên rồi, phải không?
Cho nên mới yêu một người đã có bạn trai!
Phải, là yêu!
Tôi căm ghét cảm giác này!
Lúc trừng phạt Xử Nữ bởi hôn ước, tôi thật không dám mà cũng chẳng đủ can đảm thừa nhận, là do mình ghen tị!
Ghen, một thứ cảm giác oái ăm lạ lẫm đáng kiếp!
“Mày điên rồi!”-Thiên Yết đã nói như vậy, ha ha ha, anh điên thật sao?
Ha ha, Xà Phu! Xem, em đã hại anh như thế!
Hai năm!
Dường như con số hai chính là một lời nguyền cho cả tôi và Thiên Yết, khi mà tôi cũng mất đến hai năm để nấp đằng sau mà yêu em, vụng trộm quan tâm em!
Sau đó...
Vào một đêm, thật sự trời rất đẹp, vô cùng đẹp và mát. Em tìm đến tôi, mái tóc rối và đôi mắt đỏ thẫn thờ.
Xà Phu
“Anh yêu tôi chứ?”
Xà Phu đã nhìn tôi và hỏi như thế, sau đó, em ôm tôi, đầy dựa dẫm.
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, làm bạn trai tôi!”
Cơ hội ư?
Thật là.. khôi hài!
Nhân Mã tôi đây, thì ra cũng có lúc như vậy sao?
Nhưng mà tại sao, tôi lại muốn như vậy? Ôi, tôi điên rồi sao?
Chẳng biết!
Chỉ là tôi đã ôm em, hôn môi em và chấp nhận yêu cầu kì lạ đó của em.
Sau đó...
Sau đó chúng tôi, bên nhau, hệt như hai người đã yêu nhau lâu lắm và rồi tôi hiểu, em vừa bị bỏ rơi..
Tôi nên vui vì có được em, hay điên cuồng vì em vừa đau xót?
Không biết!
Tôi chỉ biết bây giờ tôi đang có em và tôi sẽ làm tất cả, vì em!
“Anh rất ngu ngốc!”
Một ngày nào đó, em khóc và nhìn tôi đầy lạ lẫm, tôi đáp lại em bằng một nụ cười và chỉ cười mà thôi!
Tôi không ngốc, cũng chẳng ngu dại ngây thơ! Tôi chỉ điên, điên vì yêu và say mê em. Em như một bức tranh cổ chờ tôi trưng giữ, giọt sương mai tôi muốn lưu lại cho hết ngày tàn, là đóa hoa thơm tôi hằng mong trong tiềm thức, là bài ca là câu hát là niềm vui.
Là tất cả, tất cả tôi yêu...
Ba năm..
Chúng tôi bên nhau ba năm, vui có buồn có mà mệt mỏi cũng có. Chỉ là dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn biết bên cạnh mình còn có một ai đó để mà yêu thương.
Như cảm tình của những con người đã quá lứa, chúng tôi yêu nhau từ từ và nhỏ nhẹ, ấm áp mà nồng nàn hệt như lúc bạn nhâm nhi một tách cà phê nóng vậy!
Chậm, chậm thôi nhưng ấm và thư thái, thoải mái và nhẹ nhàng.
Cuối cùng, tôi yêu em và em cũng yêu tôi!
Ngày Kim Ngưu kết hôn, em đứng phía sau cũng nắm tay tôi mà cười rạng rỡ. Tôi hiểu em đang nghĩ đến điều gì, có lẽ, chúng tôi hiểu nhau đủ nhiều rồi!
Một cô gái dù có ra sao đi nữa, vẫn như lẽ thường là êm mềm và yếu đuối! Con gái không mạnh mẽ đâu, họ chỉ như thế khi không có ai dựa vào.
Nên hãy để tôi, thức tỉnh phần mềm nhẹ đáng yêu đó của em, bằng cách bên em trọn đời đi!
Vì tôi tin em hiểu!
Nhân Mã tôi không phải là kẻ đào hoa lông bông vô định, tôi cũng chỉ là một chàng trai như bao người khác, sống và đi tìm chân lý của cuộc đời! Đừng phán xét tôi chỉ bằng lời nói và câu chữ, người hiểu tôi duy chỉ có em thôi!
Ôm nhau, nồng nàn và ấm..
Tôi yêu em!
Yêu đến điên rồi!
P/s: chương sau Thiên Bình lên sàn rồi! Nói chứ, phiên ngoại có ai quan tâm nữa hơm?Đừng bỏ rơi Na, Na sẽ bụy tổn thương [~ TT o TT]~