Chương : 9
Dạo gần đây, đời sống của Ngọc Nguyệt tuyệt đến chết rồi!
Thiên Trân quả nhiên là một nàng chủ trong mơ. Cô ta cho ả mọi thứ: thẻ tín dụng, những buổi tiệc sang trọng, những đêm xa hoa trong bar, được thuê cho một căn hộ hiện đại, trang phục đắt đỏ...
Hahaha! Cứ như vậy đi!
Chính là như vậy, một cuộc đời hoàn hảo như vậy!
Ngọc Nguyệt cô đây, chính là nên như vậy, nên là công chúa được muôn người sủng nịnh, yêu quý và ghen tị!
“Gíam đốc!”- Ngọc Nguyệt cười đến ngọt ngào. Một cơ hội được tiếp cận trai đẹp, cô nàng luôn mau lẹ nắm bắt!
A, cuộc đời đẹp là thế!
Thiên Yết nhìn cô gái trước mặt. Phải thừa nhận dạo gần đây cô ta rất lạ, vô cùng lạ. Anh không phải là người nhiều chuyện nhưng thử tưởng tượng có một người vào một hôm nào đó sáp lại gần bạn, trên người ăn mặc hoa lệ cùng thời trang đắt đỏ thì chuyện gì đang xảy ra? Đã vậy cô ta còn dùng loại ánh mắt 'anh là của em' chiếu lên mình thì như thế nào?
Thiên Yết cau mày, trầm tư. Xem ra, hắn đã đoán được ít nhiều...
Thiên Trân! Chỉ có thể là nhóc con đó!
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
“Cô gọi tôi có gì không? Cô chủ nhỏ đáng mến!”
“Haha, không ngờ chỉ cần vung vài đồng, cô liền thành con mèo ngoan ngoãn vâng dạ!”- Thiên Trân cười lạnh, đôi mắt hiện lên một tầng hả hê.
“Ý cô là gì đây, cô gái!”
“Haha, nhanh nhạy đấy! Nhưng đáng tiếc.... còn kém nhiều lắm”
Thiên Trân xoay xoay cổ tay, đôi mắt hạnh tùy ý nhìn ra ngoài phố. Dòng xe đang đông đúc dữ lắm. Giữa lòng Sài Gòn xô bồ như thế này, con người đang điên cuồng làm việc và mệt mỏi.
Cô xem ra phải cho họ chút giải trí rồi!
Khẽ nâng mắt, Thiên Trân ngây thơ vô tà lại lần nữa xuất hiện.
Đôi cánh thiên thần đằng sau cô, nay có thêm một vệt đen to lớn.
Nên, chấm dứt màn kịch này rồi!
Một tuần nay, cả đất Sài Gòn đang dậy sóng. Tin rằng có một cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng không có chí tiến thủ. Cô ta lợi dụng quan hệ, đi bar và làm gái bao. Táo tợn hơn, cô ta còn muốn bò lên cái ghế giám đốc phu nhân.
Một cô gái không sạch với nhiều hình ảnh đăng tải về cuộc sống xa hoa của cô, làm bao người tò mò và chú ý.
Phải nói, tin tức loại này tuy cũ nhưng không bao giờ là nhàm chán.
Ngay lập tức, mọi người quanh nơi ở và công ty của Ngọc Nguyệt đã biết tin này.
Phải, là Ngọc Nguyệt!
Cô nàng kiêu kì của chúng ta giờ này đang điên tiết cả lên!
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Mọi thứ đang êm đẹp thế mà...
Thiên Trân.... Ngọc Nguyệt cô, hận cái tên này.
Cuối cùng, cô chỉ không thua dưới tay Kim Ngưu, mà còn bại dưới mưu lược của một con nhóc tì.
Cô thua, cay đắng thay, đó là sự thật!
Hahaha, thì ra, ngay từ đầu cô đã bị bẫy nhanh chóng như thế!!
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
Thiên Trân uống vào một ngụm sinh tố mát lành, phần thưởng cho mình sau phần thắng vẻ vang vừa qua.
Điều này, hãy nói đến câu chuyện của hơn tuần trước, khi cô nhóc của chúng ta đây đang thong dong cùng bạn đi dạo.
Cô bắt gặp chị Kim Ngưu, theo thói quen cô sẽ chào hỏi và dán lấy người chị dâu đáng yêu này không ngừng.
Nhưng, cô nghe được chị nói chuyện với bạn, cô nghe được một tin!
Ngọc Nguyệt, con ả đó là ai mà dám đòi đi lên ghế con dâu nhà họ Thiên?
Cô ta dám tìm đến khiêu khích chị Kim Ngưu?
Cô ta mơ cao quá rồi!!
Chị Kim Ngưu hiền lành không thị uy, thì cô ta xem mình đang thắng thế?
Mơ à???
Thiên Trân cô đây, cũng biết diễn!!!
Thiên Trân, Thiên Yết. Cả hai người đều không phải kẻ ngu dốt hay hiền hòa.
Trên đời này không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn!!!
Kim Ngưu và Xà Phu diễn giỏi hơn, họ qua mặt được hai anh em nọ.
Và cô em gái nào đó diễn giỏi hơn, cô dắt mũi ả tiểu tam kia!
Cuối cùng, hạ màn, ta mới biết rằng. Đôi khi người giỏi nhất không phải là người cho kết quả tốt nhất!!
Thật chứ!
Khôi hài thây, Ngọc Nguyệt xui xẻo đã bị chiếu mạng, bởi một con tướng trên bàn cờ cuộc đời: Thiên Trân.
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
Ngọc Nguyệt bị chuyển công tác.
Sang nước ngoài năm năm, thế coi như là đã hên cho cô ta.
Thiên Yết thật bất đắc dĩ, nhưng biết làm sao đây? Hắn đã định im lặng giải quyết làm cho Ngọc Nguyệt vạn kiếp bất phục. Nhưng xui xẻo sao Kim Ngưu lại phát hiện.
Nghĩ xem cô sẽ làm gì? Thiên thần ngây thơ của hắn ấy?
Cô ép hắn ngừng lại, dùng loại ánh mắt làm hắn thương yêu xin cho người muốn hại mình một con đường lui.
Ôi, Kim Ngưu, em thật ngốc!
Quá ngốc, đơn thuần và dễ vị tha!
Em như vậy, bảo anh làm sao buông tay?
Bảo anh làm sao ngừng trầm luân vào em?
_____♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡_______
Hôm nay, là ngày Ngọc Nguyệt đi!
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Với nhiều người, đôi khi, nó chỉ là cái chớp mắt thoáng qua!
Ngọc Nguyệt hít một hơi dài, đây là cho cô ta một đường lui trước những ngày tháng đầy nhục nhã đang hẹn, không phải sao?
Thiên Trân, Thiên Yết... hai người này cô nên cảm ơn hay nên hận đây?
“Ngọc Nguyệt!”
Cô chú ý đến người gọi tên mình, cô gái đó là ai? Thật đẹp, một vẻ đẹp kì bí đến đáng ngờ. Y hệt như vũ trụ: đẹp, bí ẩn và hấp dẫn đến lạ.
“Cô là....”
“Hôm nay là sinh nhật của cô, nhớ chứ?”
“Phải...” suýt nữa cô đã quên.
“ Quà sinh nhật của tôi, cô thấy thế nào?”- Xà Phu mỉm cười-” vì chơi với cô thật nhàm chán. Cho nên tôi quyết định thả cô ra!”
“Hả.... ý cô là???”
Xà Phu mỉm cười không nói.
Người như cô, sẽ giận đến mức hét to ở chốn công cộng sao?
Thiên Trân là quân tướng dùng để chiếu Ngọc Nguyệt,
còn Xà Phu cô,
Là người điều khiển cả ván cờ!!!
Đôi khi, người gây nên mọi chuyện, lại chính là người không có vị trí nào trong màn kịch đó cả!!
P/s: cuối cùng tiểu tam gì gì đó đã giải quyết xong. Chương sau trở lại với ngọt văn vun đắp tình cảm thôi!
Haizz, mọi người nghĩ sao về chương này? Mình thì cảm thấy Xà Phu thật ngầu quá đi! [~ = × =]
~Và hãy vỗ tay vì bé Thiên Trân của chúng ta cuối cùng theo phe chính nghĩa clap clap
Thêm nữa, đã nói trước đây là sủng văn không ngược tiểu tam nhiều mà các chế =))
Thiên Trân quả nhiên là một nàng chủ trong mơ. Cô ta cho ả mọi thứ: thẻ tín dụng, những buổi tiệc sang trọng, những đêm xa hoa trong bar, được thuê cho một căn hộ hiện đại, trang phục đắt đỏ...
Hahaha! Cứ như vậy đi!
Chính là như vậy, một cuộc đời hoàn hảo như vậy!
Ngọc Nguyệt cô đây, chính là nên như vậy, nên là công chúa được muôn người sủng nịnh, yêu quý và ghen tị!
“Gíam đốc!”- Ngọc Nguyệt cười đến ngọt ngào. Một cơ hội được tiếp cận trai đẹp, cô nàng luôn mau lẹ nắm bắt!
A, cuộc đời đẹp là thế!
Thiên Yết nhìn cô gái trước mặt. Phải thừa nhận dạo gần đây cô ta rất lạ, vô cùng lạ. Anh không phải là người nhiều chuyện nhưng thử tưởng tượng có một người vào một hôm nào đó sáp lại gần bạn, trên người ăn mặc hoa lệ cùng thời trang đắt đỏ thì chuyện gì đang xảy ra? Đã vậy cô ta còn dùng loại ánh mắt 'anh là của em' chiếu lên mình thì như thế nào?
Thiên Yết cau mày, trầm tư. Xem ra, hắn đã đoán được ít nhiều...
Thiên Trân! Chỉ có thể là nhóc con đó!
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
“Cô gọi tôi có gì không? Cô chủ nhỏ đáng mến!”
“Haha, không ngờ chỉ cần vung vài đồng, cô liền thành con mèo ngoan ngoãn vâng dạ!”- Thiên Trân cười lạnh, đôi mắt hiện lên một tầng hả hê.
“Ý cô là gì đây, cô gái!”
“Haha, nhanh nhạy đấy! Nhưng đáng tiếc.... còn kém nhiều lắm”
Thiên Trân xoay xoay cổ tay, đôi mắt hạnh tùy ý nhìn ra ngoài phố. Dòng xe đang đông đúc dữ lắm. Giữa lòng Sài Gòn xô bồ như thế này, con người đang điên cuồng làm việc và mệt mỏi.
Cô xem ra phải cho họ chút giải trí rồi!
Khẽ nâng mắt, Thiên Trân ngây thơ vô tà lại lần nữa xuất hiện.
Đôi cánh thiên thần đằng sau cô, nay có thêm một vệt đen to lớn.
Nên, chấm dứt màn kịch này rồi!
Một tuần nay, cả đất Sài Gòn đang dậy sóng. Tin rằng có một cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng không có chí tiến thủ. Cô ta lợi dụng quan hệ, đi bar và làm gái bao. Táo tợn hơn, cô ta còn muốn bò lên cái ghế giám đốc phu nhân.
Một cô gái không sạch với nhiều hình ảnh đăng tải về cuộc sống xa hoa của cô, làm bao người tò mò và chú ý.
Phải nói, tin tức loại này tuy cũ nhưng không bao giờ là nhàm chán.
Ngay lập tức, mọi người quanh nơi ở và công ty của Ngọc Nguyệt đã biết tin này.
Phải, là Ngọc Nguyệt!
Cô nàng kiêu kì của chúng ta giờ này đang điên tiết cả lên!
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Mọi thứ đang êm đẹp thế mà...
Thiên Trân.... Ngọc Nguyệt cô, hận cái tên này.
Cuối cùng, cô chỉ không thua dưới tay Kim Ngưu, mà còn bại dưới mưu lược của một con nhóc tì.
Cô thua, cay đắng thay, đó là sự thật!
Hahaha, thì ra, ngay từ đầu cô đã bị bẫy nhanh chóng như thế!!
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
Thiên Trân uống vào một ngụm sinh tố mát lành, phần thưởng cho mình sau phần thắng vẻ vang vừa qua.
Điều này, hãy nói đến câu chuyện của hơn tuần trước, khi cô nhóc của chúng ta đây đang thong dong cùng bạn đi dạo.
Cô bắt gặp chị Kim Ngưu, theo thói quen cô sẽ chào hỏi và dán lấy người chị dâu đáng yêu này không ngừng.
Nhưng, cô nghe được chị nói chuyện với bạn, cô nghe được một tin!
Ngọc Nguyệt, con ả đó là ai mà dám đòi đi lên ghế con dâu nhà họ Thiên?
Cô ta dám tìm đến khiêu khích chị Kim Ngưu?
Cô ta mơ cao quá rồi!!
Chị Kim Ngưu hiền lành không thị uy, thì cô ta xem mình đang thắng thế?
Mơ à???
Thiên Trân cô đây, cũng biết diễn!!!
Thiên Trân, Thiên Yết. Cả hai người đều không phải kẻ ngu dốt hay hiền hòa.
Trên đời này không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn!!!
Kim Ngưu và Xà Phu diễn giỏi hơn, họ qua mặt được hai anh em nọ.
Và cô em gái nào đó diễn giỏi hơn, cô dắt mũi ả tiểu tam kia!
Cuối cùng, hạ màn, ta mới biết rằng. Đôi khi người giỏi nhất không phải là người cho kết quả tốt nhất!!
Thật chứ!
Khôi hài thây, Ngọc Nguyệt xui xẻo đã bị chiếu mạng, bởi một con tướng trên bàn cờ cuộc đời: Thiên Trân.
______♡♡♡♡♡_____♡♡♡♡♡_______
Ngọc Nguyệt bị chuyển công tác.
Sang nước ngoài năm năm, thế coi như là đã hên cho cô ta.
Thiên Yết thật bất đắc dĩ, nhưng biết làm sao đây? Hắn đã định im lặng giải quyết làm cho Ngọc Nguyệt vạn kiếp bất phục. Nhưng xui xẻo sao Kim Ngưu lại phát hiện.
Nghĩ xem cô sẽ làm gì? Thiên thần ngây thơ của hắn ấy?
Cô ép hắn ngừng lại, dùng loại ánh mắt làm hắn thương yêu xin cho người muốn hại mình một con đường lui.
Ôi, Kim Ngưu, em thật ngốc!
Quá ngốc, đơn thuần và dễ vị tha!
Em như vậy, bảo anh làm sao buông tay?
Bảo anh làm sao ngừng trầm luân vào em?
_____♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡_______
Hôm nay, là ngày Ngọc Nguyệt đi!
Năm năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Với nhiều người, đôi khi, nó chỉ là cái chớp mắt thoáng qua!
Ngọc Nguyệt hít một hơi dài, đây là cho cô ta một đường lui trước những ngày tháng đầy nhục nhã đang hẹn, không phải sao?
Thiên Trân, Thiên Yết... hai người này cô nên cảm ơn hay nên hận đây?
“Ngọc Nguyệt!”
Cô chú ý đến người gọi tên mình, cô gái đó là ai? Thật đẹp, một vẻ đẹp kì bí đến đáng ngờ. Y hệt như vũ trụ: đẹp, bí ẩn và hấp dẫn đến lạ.
“Cô là....”
“Hôm nay là sinh nhật của cô, nhớ chứ?”
“Phải...” suýt nữa cô đã quên.
“ Quà sinh nhật của tôi, cô thấy thế nào?”- Xà Phu mỉm cười-” vì chơi với cô thật nhàm chán. Cho nên tôi quyết định thả cô ra!”
“Hả.... ý cô là???”
Xà Phu mỉm cười không nói.
Người như cô, sẽ giận đến mức hét to ở chốn công cộng sao?
Thiên Trân là quân tướng dùng để chiếu Ngọc Nguyệt,
còn Xà Phu cô,
Là người điều khiển cả ván cờ!!!
Đôi khi, người gây nên mọi chuyện, lại chính là người không có vị trí nào trong màn kịch đó cả!!
P/s: cuối cùng tiểu tam gì gì đó đã giải quyết xong. Chương sau trở lại với ngọt văn vun đắp tình cảm thôi!
Haizz, mọi người nghĩ sao về chương này? Mình thì cảm thấy Xà Phu thật ngầu quá đi! [~ = × =]
~Và hãy vỗ tay vì bé Thiên Trân của chúng ta cuối cùng theo phe chính nghĩa clap clap
Thêm nữa, đã nói trước đây là sủng văn không ngược tiểu tam nhiều mà các chế =))