Chương 12: Nguyên thực
Nguyên thực Trong nội điện, không khí có phần nặng nề, sắc mặt của Chu Kình vô cùng âm trầm, sát ý bắt đầu lóe lên trong mắt, rõ ràng những gì Tề vương đang làm đã khiến cho hắn nổi sát tâm. Bất quá, sau cùng Chu Kình vẫn chỉ có thể cắn răng thu liễm sát ý kia lại, bởi vì thực lực của Tề vương hiện tại đã vô cùng mạnh mẽ, lại có thêm Đại Vũ Vương Triều đang âm thầm duy trì hắn, nếu như trực tiếp khai chiến thì dù có thắng thì mấy năm nghỉ ngơi lấy sức của Đại Chu bọn họ cũng thành công cốc, tới lúc đó vừa lo thù trong, lại thêm giặc ngoài, có thể sẽ phải triệt để diệt quốc. Tề vương nhất định phải diệt trừ, nhưng phải làm từng bước một, Đại Chu hiện tại không thể chịu nổi kích thích quá lớn. Chu Kình hít sâu một hơi, chậm rãi nói: - Còn nửa năm nữa mới tới thi phủ, lần này ai là người có cơ hội giành được phủ khôi nhất? Sở Thiên Dương im lặng một hồi mới nói: - Lần này Đại Chu Phủ có được không ít những hạt giống tốt, bất quá người xuất sắc nhất trong số này e chính là Tề Nhạc của ất viện, hắn bây giờ đã mở được mạch thứ sáu rồi. - Tề Nhạc… Gương mặt Chu Kình không lộ ra chút cảm xúc nào, trầm giọng nói: - Hai đứa con trai này của Tề vương quả đều là nhân tài. Tề vương có hai đứa con trai, Tề Nhạc kia đứng thứ hai. - Nếu thế thì xem ra lần thi phủ này, vị trí dẫn đầu e là cũng sẽ rơi vào trong tay của Tề Nhạc? Sở Thiên Dương nghe thấy vậy thì trầm ngâm một lúc rồi nói: - Vậy thì cũng chưa chắc, Đại Chu Phủ chúng ta vẫn còn một thiên tài còn ưu tú hơn cả Tề Nhạc, nếu như cô ấy có thể gia nhập giáp viện, nửa năm sau, chưa chắc không thể tranh được với Tề Nhạc. - A? Chu Kình thoáng kinh ngạc, trong Đại Chu Phủ vẫn còn học viên ưu tú hơn cả Tề Nhạc? Sở Thiên Dương mỉm cười, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng bên cạnh, nheo mắt cười nói: - Chẳng lẽ vương thượng đã quên cô bạn gái nhỏ Tô Ấu Vi kia của điện hạ sao? Nghe thấy Sở Thiên Dương cười trêu ghẹo như thế, Chu Nguyên cũng có phần xấu hổ, mặt đỏ bừng: - Ấu Vi là bạn của ta, không phải bạn gái gì cả. Chu Kình lúc này mới hiểu ra, kinh ngạc nói: - Người ngươi nói chính là tiểu cô nương do Nguyên Nhi đề cử vào Đại Chu Phủ sao? Ta cũng có nghe nói tới, tiểu cô nương kia mới vào Đại Chu Phủ chưa tới một tháng đã mở được đệ nhất mạch rồi. Sở Thiên Dương gật đầu, nói: - Đúng vậy, cô tên là Tô Ấu Vi, bất quá bây giờ Tô Ấu Vi đã mở được đệ tam mạch, tuy rằng nàng vào Đại Chu Phủ hơi muộn một chút, nhưng kỳ thi lần này nhất định có thể cầm cờ đi trước. - Đã mở được ba mạch rồi sao? Chu Kình kinh ngạc thất thanh, tốc độ thế này thật sự quá nhanh, nếu như vẫn có thể tiếp tục giữ nguyên thì nói không chừng thêm một năm nữa thôi là có thể mở đủ bát mạch, tiến vào dưỡng khí cảnh rồi. Vị tiểu cô nương tên Tô Ấu Vi này quả thật rất có thiên phú, tiền đồ mai sau khó mà hạn lượng. - Xem ra Nguyên Nhi đã giúp Đại Chu chúng ta tìm được một thiên tài rồi. Chu Kình quay sang cười nói với Chu Nguyên. Sở Thiên Dương cũng mỉm cười, nhưng lại có chút sầu lo: - Nhưng ta nhận được tin tức, Tề Nhạc kia cũng đang tiếp xúc với Tô Ấu Vi, dường như muốn lôi kéo, nếu như để hắn làm được thì e rằng Tô Ấu Vi thông qua kỳ thi này sẽ gia nhập ất viện mất thôi. Hắn nhìn về phía Chu Nguyên, cười nói: - Cho nên lần này ta tới đây cũng là muốn nhờ điện hạ giúp đỡ, ít nhất cũng phải giúp giáp viện bọn ta ổn định được Tô Ấu Vi. Chu Nguyên nghe thấy vậy thì ánh mắt lóe lên, tên Tề Nhạc dám chuyển mục tiêu tới chỗ Tô Ấu Vi, hắn thì rất mực tin tưởng vào Tô Ấu Vi, Tề Nhạc nhất định không thể nào lôi kéo được, nhưng hắn sợ Tề Nhạc sẽ giở trò ám hại Tô Ấu Vi. - Điện hạ cứ yên tâm, ta đã sớm âm thầm phái người bảo vệ Tô Ấu Vi, sẽ không để cho nàng bị thương tổn. Giống như biết được suy nghĩ của Chu Nguyên, Sở Thiên Dương cũng cười nói. Chu Nguyên nghe thấy vậy thì mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khẽ gật đầu: - Phủ chủ không cần phải lo lắng, sau kỳ thi, ta và Ấu Vi đều sẽ vào giáp viện. Sở Thiên Dương lúc này mới gật đầu, cười nói: - Chỉ cần điện hạ có thể khiến cho Tô Ấu Vi vào giáp viện thì ta cũng có thể phá luật một lần, để cho điện hạ cũng vào giáp viện cùng một lượt. Dựa theo quy định thì chỉ có những học viên bước vào mười thứ hạng đầu của kỳ thi mới có tư cách vào giáp viện, nhưng Chu Nguyên trước kia vẫn không cách nào khai mạch, tuy rằng có vài phần tạo nghệ ở nguyên văn, nhưng e là vẫn không đủ để giành được thứ hạng cao, cho nên theo như Sở Thiên Dương thấy, Chu Nguyên muốn vào giáp viện thì phải dùng vài con đường đặc biệt. - Có thể khiến kẻ cứng đầu giữ luật như ngươi nhượng bộ như thế, xem ra ngươi thật sự rất xem trọng Tô Ấu Vi này. Chu Kình nhịn không được bật cười, nói. Chu Nguyên nhìn Sở Thiên Dương, cũng mỉm cười: - Có thể khiến cho phủ chủ xem trọng như thế, là may mắn của Ấu Vi, bất quá về phần ta thì thật sự không cần phải khiến phủ chủ phá luật làm gì, ta cũng không thể để phủ chủ khó xử mở cửa sau được, ta sẽ dốc hết toàn lực để giành lấy mười vị trí đầu. Nếu như là trước kia, hắn vẫn không cách nào khai mạch được thì ngoại trừ dựa vào nguyên văn ra, có lẽ hắn thật sự không còn cách nào khác nữa, nhưng hôm nay bát mạch của hắn đã xuất hiện, có thể chính thức khai mạch tu hành, nên hắn đương nhiên sẽ không cần lo lắng mình không thể đuổi kịp những người kia. Sở Thiên Dương nghe thấy vậy, còn tưởng là Chu Nguyên còn nhỏ nên sĩ diện muốn giữ mặt mũi, nên còn định lên tiếng khuyên can thêm chút nữa. - Ha ha, cứ để cho hắn thử đi. Chu Kình khoát tay cười nói với Sở Thiên Dương, sau đó mỉm cười rồi nói tiếp: - Bát mạch của Nguyên Nhi đã xuất hiện, có thể chính thức tu hành rồi. Sở Thiên Dương nghe xong thì lập tức giật mình, sau đó trên mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng khôn siết, ôm quyền nói: - Hóa ra là vậy, vậy thì xin chúc mừng vương thượng, chúc mừng điện hạ. Lúc này hắn mới hiểu vì sao hôm nay Chu Kình lại vui vẻ như thế, hóa ra là vấn đề tu hành kéo dài bao năm nay của Chu Nguyên đã được giải quyết rồi. - Vậy giáp viện của ta tùy thời chờ đại giá của điện hạ vậy, ha ha, nói không chừng thi phủ nữa năm sau, điện hạ cũng có thể giành lấy vinh quang cho giáp viện của ta rồi. Sở Thiên Dương cười nói. Đương nhiên, những lời này hắn nói ra phần lớn là vì để cổ vũ mà thôi, dù sao thì theo như hắn thấy, tuy rằng bây giờ Chu Nguyên đã có thể khai mạch tu hành được rồi, nhưng dù sao vẫn muộn hơn người khác một bước, cho nên trong vòng nửa năm ngắn ngủi này sợ là không thể nào tranh phong cùng những học viên hàng đầu của Đại Chu Phủ được. Sau khi đã xác định được chuyện của Tô Ấu Vi xong, Sở Thiên Dương hiển nhiên cũng yên tâm hơn rất nhiều, lại nói thêm vài chuyện với Chu Kình xong thì cáo lui. - Bây giờ bát mạch của con đã xuất hiện, bắt đầu từ ngày mai sẽ chuẩn bị tu luyện. Nhìn thấy Sở Thiên Dương đi rồi, Chu Kình cũng quay sang nói với Chu Nguyên. - Được! Chu Nguyên khẽ gật đầu, trên gương mặt non nớt có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt vẫn bốc lên hai ngọn lửa hừng hực, đầy vẻ chờ mong nôn nóng. …. Ngày hôm sau. Trước cái bàn lớn, Chu Nguyên, Yểu Yểu ôm theo Thôn Thôn ngồi bên phải, còn Chu Kình và Tần Ngọc thì ngồi bên phải. Trên bàn, một bát sứ to bằng chậu rửa mặt bày ở trước mặt Chu Nguyên, trong đó có chứa đầy nước canh màu nâu, ẩn ẩn còn có vô só quang mang lóe lên, mùi hương ngào ngạt bốc lên từ trong đó, chỉ mới ngửi một hơi thôi đã khiến cho người ta mặt mũi hồng hào. - Đây chính là canh cửu thú, dùng chín loại nguyên thú nhất phẩm nấu thành, trung hòa với nhau, đối với người mới tu hành như con thì chính là đồ đại bộ, lúc trước con không cách nào khai mạch, cho nên không thể ăn thịt nguyên thú được, tránh cho thân thể chịu không nổi, nhưng bây giờ thì có thể ăn được rồi. Chu Kình cười nói với Chu Nguyên. Chu Nguyên gật đầu, hắn biết rõ, bát canh cửu thú này chính là bí phương của hoàng thất bọn họ, chỉ một bát canh như thế này thôi đã có giá trị cục kỳ xa xỉ, sợ là phải có giá trị hơn chi tiêu nửa năm của người nhà bình thường. Cái gọi là tài nguyên tu luyện chính là thế này đây. - Ngoài ra sau này con cũng không cần phải ăn cơm của người bình thường nữa. Chu Kình khoát tay một cái, lập tức có thị nữ bưng một cái chén bạc lên, bên trong chén bạc là cơm. Chỉ có điều, chén cơm này lại trong suốt lấp lánh, mỗi hạt cơm đều no tròn giống hệt nhau, bên trên hạt cơm nho nhỏ ẩn ẩn có thể thấy được vô số đường văn thần kỳ, phát ra nguyên khí ba động cực kỳ ôn hòa. - Đây là gạo huyền tinh, cũng là nguyên thực nhị phẩm, bên trong ẩn chứa nguyên khí tinh khiết cực kỳ ôn hòa, dễ dàng hấp thu, nếu ăn nó lâu dài thì có thể đẩy nhanh tốc độ khai mạch. - Đây là gạo huyền tinh sao…. Chu Nguyên tò mò nhìn chén cơm trông như thủy tinh này, đối với cái gọi là gạo huyền tinh kia, hắn đã sớm nghe danh từ lâu, bởi vì đây căn bản xem như tài nguyên chiến lược của Đại Chu Vương Triều bọn họ. Loại gạo huyền tinh này, nếu nói từ phần công hiệu của nó thì không sánh bằng canh cửu thú được, nhưng gạo huyền tinh này thắng ở ôn hòa, hơn nữa nếu như ăn lâu thì còn có thể cải thiện thể chất, đẩy nhanh tốc độ khai mạch. Bởi vậy nên gạo huyền tinh này một mực nàm trong tay hoàng thất, dùng để tưởng thưởng cho những người có công, tiện bề lung lạc lòng người. Cho nên, đừng thấy gạo huyền tinh này chỉ là nguyên thục nhị phẩm mà lầm, bởi vì nó có công dụng đặc biệt, cho nên chỉ tính riêng về giá trị thì khó mà có thể nói rõ được. Chu Kình nhìn thấy hai mắt của Chu Nguyên tỏa sáng thì cũng nhịn không được mà bật cười, hắn biết rõ trước kia Chu Nguyên luôn để ý gạo huyền tinh, bất quá lúc đó bát mạch của hắn không xuất hiện, cho nên không thể ăn được. - Trước kia trong Đại Chu hoàng thất chúng ta cũng từng có nguyên thực tứ phẩm gọi là huyết giao thanh khoa, nó có hiệu quả mạnh hơn nữa, nếu dùng lâu ngày thậm chí còn có thể cường hóa thân thể, sinh ra vảy huyết giao, có lực phòng ngự cực mạnh. Chu Kình cảm thán. - Nguyên thực tứ phẩm, huyết giao thanh khoa? Chu Nguyên liếm liếm môi, gạo huyền tinh nhị phẩm này cũng đã rất lợi hại rồi, không biết huyết giao thanh khoa tứ phẩm kia sẽ mạnh tới cỡ nào nữa. Chu Kình gật đầu, nhưng thần sắc lại thoáng ảm đạm, nói: - Đáng tiếc Đại Vũ chi loạn năm đó, những bảo bối chiến lược này của Đại Chu hoàng thất chúng ta đều bị Vũ vương cướp đi cả rồi. Chu Nguyên khẽ giật mình, sau đó nhịn không được mà nghiến chặt răng, tên Vũ vương đáng chết kia, thật sự đã vơ vét hết toàn bộ bảo bối thuộc về Đại Chu bọn họ cả rồi. - Con ăn trước đi đã, ăn xong thì lại chuẩn bị đi tu luyện. Chu Kình dằn cơn bi lụy, quay sang nói với Chu Nguyên. Chu Nguyên gật đầu thật mạnh, tuy rằng tên Vũ vương kia rất đáng chết, nhưng việc hắn nên làm bây giờ chính là cố gắng ăn uống, sau đó tu luyện, chỉ khi hắn trở nên cường đại hơn thì mới có thể cướp lại tất cả những gì thuộc về Đại Chu bọn họ. Ở trước mặt Yểu Yểu cũng có một bát canh cửu thú và một chén cơm huyền tinh giống hệt như thế. - Yểu Yểu, con thử xem có thích ăn hay không, nếu như thích ăn thì sau này ta cũng sẽ làm cho con. Tần Ngọc nhìn Yểu Yểu, dịu dàng cười nói. Yểu Yểu có thể cảm nhận được ý tốt của Tần Ngọc, nên cũng gật đầu, khẽ nhấp một hớp canh cửu thú, bất quá thoạt nhìn cô cũng không có hứng thú với bát canh đại bổ này lắm, nhưng lại bưng chén cơm huyền tinh lên ăn từng chút một. - Ô. Còn Thôn Thôn đang nằm trong lòng cô thì nhìn cô với đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, đuôi phe phẩy, phát ra tiếng ô ô đáng thương. Yểu Yểu nhìn nó một cái, ngẫm nghĩ một lúc rồi bưng bát canh cửu thú kia lên. - Ách, Yểu Yểu, dược lực của canh cửu thú rất mạnh, sủng vật bình thường không thể uống được…. Chu Kình thấy thế thì mỉm cười lên tiếng. Ngao! Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Thôn Thôn há to cái miệng nuốt gọn cả canh cửu thú lẫn cái bát đựng canh. Nuốt trọn bát canh cửu thú xong, Thôn Thôn nấc lên một cái, móng vuốt vỗ về cái bụng, mắt híp lại, giống như vẫn còn chưa thỏa mãn. Chu Kình nhìn về phía Thôn Thôn đang điềm nhiên như không, chợt lộ ra vẻ kinh ngạc. - Phụ vương, Thôn Thôn chính là dị thú, không phải sủng vật tầm thường. Nhìn thấy cảnh này, Chu Nguyên không khỏi buồn cười, lên tiếng giải thích. Thôn Thôn này ngay cả cự thạch cũng có thể cắn vài ba cái đã nuốt gọn, huống hồ gì chỉ là một bát canh cửu thú. Chu Kình chỉ có thể cười khổ gật đầu, sau đó cầm lấy bình ngọc bên cạnh, tự rót cho mình một ly rượu có màu giống như phỉ thúy, phát ra mùi rượu nồng nàn. Mùi rượu này vừa lan ra, Yểu Yểu vẫn luôn im lặng ăn cơm huyền tinh chợt thoáng nhướng mày, sau đó nhìn về phía Chu Kình với ánh mắt trong veo. - Có thể chia cho ta một chút thứ này được không? Chu Nguyên và Tần Ngọc đều kinh ngạc nhìn về phía Yểu Yểu, trên gương mặt tinh xảo vẫn luôn lạnh nhạt của cô lúc này lần đầu tiên xuất hiện vẻ hứng thú mãnh liệt. Chu Kình cũng ngây ra, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Tần Ngọc đang nhìn hắn với ánh mắt tức giận vì dám uống rượu trước mặt tiểu bối thì hắn lại càng thêm xấu hổ: - Đây là rượu phỉ thúy, là rượu mạnh, không thích hợp cho tiểu cô nương uống đâu. Bất quá Yểu Yểu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt sáng ngời mà kiên trì, điều này khiến cho Chu Kình phải cười khổ một tiếng, sau đó sai thị nữ đặt một lọ rượu phỉ thúy xuống trước mặt Yểu Yểu. Yểu Yểu giơ bàn tay trắng nõn cầm bình rượu, hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài như thiên nga, trực tiếp rót thẳng rượu phỉ thúy kia vào miệng, thoáng chốc, trên gương mặt nõn nà như châu ngọc liền xuất hiện một mạt đỏ ửng. - Ngon lắm. Yểu Yểu khẽ cười thành tiếng, tiếng cười vang lên lảnh lót động lòng người. Tần Ngọc nhéo Chu Kình một cái, Chu Kình đành phải sờ sờ mũi, cúi đầu uống rượu, hắn cũng không ngờ thiếu nữ thần bí này bình thường luôn lộ ra vẻ không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, thế mà lại thích uống rượu. Chu Nguyên ngồi bên cạnh lại có phần hứng thú, sau khi uống rượu xong thì Yểu Yểu lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, đồng thời cũng càng thêm phần sinh động. Uống cạn sạch một lọ rượu phỉ thúy xong, trong đôi mắt trong suốt của Yểu Yểu cũng trở nên ướt át hơn, cô cười khẽ thành tiếng, vói vào trong tay áo ờ soạng một cái, sau đó liền có một đạo vi quang bắn ra, rơi vào trước mặt Tần Ngọc. - Dì Tần, ta thấy khí tức của ngươi suy yếu, hẳn là thân thể đã bị tổn hao rất nhiều, chút đồ này, xem như tiền rượu của ta đi. Yểu Yểu cười nói. Đạo quang mang kia dần dần tán đi, cuối cùng hóa thành một đóa hoa sen màu xanh mơn mởn to cỡ như lòng bàn tay, bên trong hoa sen có tám hạt sen đang phát ra thanh quang, giống như được tạo ra từ phỉ thúy. - Đây là? Tần Ngọc kinh ngạc nhìn đóa hoa sen xanh kia. Chu Kình nhìn ra, vẻ mặt chợt biến đổi, thất thanh kêu lên: - Đây là hạt sen thanh ngọc, là nguyên tài hiếm thấy, có thể điều dưỡng tinh khí, nuôi dưỡng thân thể. Ánh mắt của Chu Kình vô cùng phức tạp, nói: - Vật này có tác dụng rất lớn đối với nàng, thân thể của nàng quá yếu, hạt sen thanh ngọc này có thể giúp nàng khóa lại những tinh khí bị xói mòn. Hạt sen thanh ngọc này có phần quý hiếm, dù là trong bảo khố của hoàng thất Đại Chu bọn họ thì cũng không có nhiều. Tần Ngọc nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu: - Yểu Yểu, một bình rượu phỉ thúy không đáng giá nhường này. Yểu Yểu chỉ mím môi cười, sau đó ôm lấy Thôn Thôn, ung dung rời đi, để lại ba người ngồi bên bàn mở to mắt nhìn nhau. Chu Nguyên gãi đầu: - Mẫu hậu người cứ nhận lấy trước đi, sau này lại tìm cơ hội bù lại cho Yểu Yểu tỷ là được. Đối với hành động này của Yểu Yểu, trong lòng hắn có phần cảm kích, dù sao thì hắn cũng biết thân thể Tần Ngọc suy yếu như thế hoàn toàn cũng là vì hắn. Tần Ngọc và Chu Kình nhìn nhau, chỉ đành gật đầu, trong lòng lại càng thích Yểu Yểu hơn nữa. Chu Nguyên mỉm cười, sau đó bưng bát canh cửu thú kia lên, trực tiếp kề sát miệng húp ừng ực, yết hầu nhấp nhô lên xuống, uống cạn sạch nước canh trong bát không còn một giọt. Uống canh cửu thú xong, hắn lại bưng chén cơm huyền tinh lên, lùa vội hai ba đũa, nuốt vào trong bụng. - Ngon quá! Chu Nguyên khen, gạo huyền tinh này hạt bóng căng tròn, mỗi hạt đều thơm ngát. Hô. Mấy phút sau, Chu Nguyên đặt chén xuống, thở hắt ra một hơi thật dài, chỉ thấy một hơi kia giống như luồng sương trắng bay lên trước mặt hắn, mà gương mặt hắn lúc này cũng trở nên đỏ ửng, thân thể giống như biến thành lò lửa, có hơi nóng lưu động khắp người. Cảm thụ được cổ khí tức nóng bỏng bên trong thân thể kia, Chu Nguyên liếm liếm môi, ánh mắt hừng hực, hắn rốt cuộc cũng có thể chính thức bắt đầu tu luyện rồi!