Chương 5: Tề Nhạc, Liễu Khê
Tề Nhạc, Liễu Khê - Được rồi, trò hay cũng đã kết thúc rồi, tất cả mọi người giải tán đi thôi. Chu Nguyên thảy ngọc bài trong tay lên vài cái, sau đó quay sang cười nói với những thiếu niên thiếu nữ đang vây xem ở xung quanh. Mọi người nghe hắn nói thế thì đều mỉm cười giải tán, bất quá lúc gần đi lại lén quay lại nhìn về phía Chu Nguyên, ánh mắt có thêm vài phần ngạc nhiên, bởi vì ở bên trong Đại Chu Phủ, chuyện Chu Nguyên mãi vẫn không thể khai mạch đã sớm lan truyền khắp nơi, không ai không biết, cho nên rất nhiều người trong số bọn họ đều cho rằng, vị điện hạ này của bọn họ tuy có thân phận tôn quý, nhưng lại không hề có thực lực gì đáng kể. Nhưng trận đấu hôm nay cũng khiến bọn họ trực tiếp gạt bỏ suy nghĩ này. Chu Nguyên đúng là tạm thời vẫn còn chưa khai mạch được, nhưng hắn vẫn nắm giữ được một loại sức mạnh khác, ấy chính là nguyên văn, dựa vào nguyên văn, ngay cả một kẻ đã mở được hai mạch như Từ Lâm cũng không phải là đối thủ của hắn. Trên thế giới này, tuy rằng thân phận và địa vị cũng là một loại sức mạnh, nhưng thứ dễ dàng được người khác tán thành nhất rõ ràng chính là loại sức mạnh có được từ sự cố gắng nỗ lực của bản thân, bởi vì loại sức mạnh này sẽ không bởi vì bất kỳ thân phận hay địa vị gì mà thay đổi. - Đây, chớ có làm mất nữa đấy. Chu Nguyên tiện tay thảy ngọc bài cho Tô Ấu Vi vừa đi tới, gió nhẹ thổi qua, viện phục bay bay, phác họa ra đường cong hấp dẫn lung linh của thiếu nữ, khiến cho kẻ khác mơ màng. Tô Ấu Vi có phần xấu hổ khẽ cắn môi mọng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói: - Ngươi không sao chứ? Tâm tư của nữ hài dẫu sao cũng tinh tế hơn hẳn, cô có thể nhìn thấy, dường như tay của Chu Nguyên hơi run run. - Hắc hắc, bị cô phát hiện ra rồi. Chu Nguyên cười nói, sau đó hắn giơ bàn tay lên, chỉ thấy bên trên nắm tay của hắn cũng đỏ bừng lên, là do một quyền hung mãnh khi nãy để lại. - Không có khai mạch, tố chất thân thể quả nhiên vẫn kém một chút. Chu Nguyên cảm thán, tuy rằng có thiết phu văn, khinh thân văn và man ngưu văn phụ trợ, tạm thời đều tăng lường độ cứng của làn da, lực lượng và tốc độ của hắn lên, nhưng bên trong cơ thể của hắn vẫn quá yếu ớt, lực phản chấn khi nãy chỉ mới xâm nhập vào cơ thể có một chút thôi đã khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu rồi. - Nghe giảng sư nói, có một số nguyên văn có thể cường hóa toàn bộ nhục thân trong một thời gian ngắn, nếu như ngươi có thể tập được loại đó thì sẽ không bị lực phản chấn làm bị thương rồi. Tô Ấu Vi suy nghĩ một lúc rồi nói. Chu Nguyên gật đầu, nói: - Loại nguyên văn có công hiệu như thế có phẩm giai không thấp chút nào. Nghe đồn nguyên văn chia ra làm cửu phẩm, bất quá, trình độ của Chu Nguyên hiện tại chỉ đang ở cấp bậc nhập môn, còn không thể tính là nhất phẩm, cho nên loại nguyên văn kia trong khoảng thời gian ngắn không cách nào học được. - Vậy thì ngươi phải cố gắng một chút, kỳ thi tháng sau, trừ phi ngươi có thể khắc họa ra được nguyên văn nhất phẩm, bằng không thì khó mà có thể bước vào mười thứ hạng đầu được. Tô Ấu Vi khẽ cắn môi, lo lắng nói. Một khi thành tích thi của Chu Nguyên không tốt thì sợ là lại đưa tới không ít lời đồn đãi nữa. Chu Nguyên xoa nhẹ lên bàn tay, nói: - Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Hắn khẽ nheo hai mắt lại, hiện tại, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào chuyến đi tế tổ vào hai ngày sau, mong là có thể giúp hắn giải quyết được nan đề bát mạch không hiện này, còn bằng không thì có lẽ hắn thật sự chỉ có thể dồn hết toàn bộ tinh lực vào chuyện học tập nguyên văn mà thôi. Chỉ là nếu như sau này chỉ có thể chuyên tu nguyên văn thật sự khiến hắn không cam lòng. Tô Ấu Vi nhìn thấy Chu Nguyên im lặng thì chợt hiểu bèn kéo chủ đề sang chuyện khác ngay lập tức, sóng mắt lưu chuyển, cô cười tươi nói: - Điện hạ, có cần ta bôi thuốc giúp ngươi không? - Thôi đi, diễm phúc lớn như thế, người khác mà thấy thì sợ là sẽ hạ độc thủ với ta mất thôi. Chu Nguyên cười đùa, dù sao thì ở bên trong Đại Chu Phủ này, Tô Ấu Vi cũng xem như có nhân khí khá cao. Tô Ấu Vi nghe thấy thế thì cũng tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: - Nếu ngươi đã nhát gan như thế thì ta cũng mặc kệ, không quản ngươi nữa, ta còn phải đến tàng thư viện sửa sang lại tàng thư đây. Đây là một công việc làm thêm mà cô tìm được, có thể kiếm được chút thu nhập, dù sao thì gia cảnh của cô cũng không được tốt lắm, còn phải chăm sóc gia gia, cho nên để duy trì tiền học và chi tiêu hằng ngày, cô đã tìm một công việc nhẹ nhàng ở bên trong Đại Chu Phủ. Chu Nguyên nghe thấy thế thì thoáng do dự, nói: - Chỉ còn một tháng nữa là tới kỳ thi rồi, thời gian không còn nhiều, ta cảm thấy cô nên dồn thời gian nhiều hơn cho việc khai mạch đi đã, nếu như cần gì thì ta… - Điện hạ. Chu Nguyên còn chưa nói xong lời thì đã bị cắt ngang, hắn nhìn về phía Tô Ấu Vi, lúc này thiếu nữ đang khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn hắn chăm chú, giọng nói của cô êm dịu nhưng lại mang theo sức mạnh khiến người ta không cách nào xem nhẹ: - Ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi, đưa ta đến nơi có thể giúp ta thay đổi vận mệnh, từ tận đáy lòng của ta vẫn luôn biết ơn của ngươi, thế nhưng… ngươi đã từng nói, chúng ta là bạn bè đúng không? Chu Nguyên khẽ giật mình, hắn nhìn cô thiếu nữ ở trước mặt mình, nơi sâu trong đôi mắt sóng sánh của cô dường như cất giấu sự cố chấp mà người bên ngoài khó mà phát hiện ra, đó chính là thứ duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng trong lòng cô. Cô biết rõ, chỉ cần cô mở miệng nhờ vả một tiếng thôi thì Chu Nguyên sẽ giúp đỡ cô, tạo nên điều kiện tốt nhất cho cô, nhưng nếu như cô làm thế thì có lẽ quan hệ giữa cô và Chu Nguyên sẽ trở nên biến chất. Cô vẫn luôn cẩn thận từng chút giữ gìn quan hệ giữa hai người bọn họ, Chu Nguyên bây giờ là điện hạ của Đại Chu vương triều, thân phận vô cùng tôn quý, còn cô chỉ là một người dân bình thường, thân phận của hai người cách nhau quá xa, cho nên rất dễ dẫn đến không ít lời dị nghị. Cũng không phải cô sợ hãi những lời dị nghị đó, nhưng cô không muốn mình bị Chu Nguyên xem thường. Cho nên, kể từ sau khi cô vào Đại Chu Phủ đến nay thì cô luôn cố gắng hết sức mình, để cho bản thân có thể trở nên độc lập, đồng thời cũng cố gắng tu luyện, kéo gần khoảng cách giữa thân phận của hai người bọn họ. Và cô cũng đã làm được rất tốt, trở thành thiên tài có thể khai mạch sớm nhất của Đại Chu Phủ kể từ khi thành lập đến nay, thiên phú của cô đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải xem trọng, thậm chí ngay cả phụ vương Chu Kình của Chu Nguyên cũng biết được tên của cô. - Được rồi, được rồi. Đối mặt với ánh mắt vừa cố chấp lại quật cường của thiếu nữ, Chu Nguyên rốt cuộc cũng thất bại, đành phải giơ tay đầu hàng, cười khổ nói: - Vậy ta sẽ không nhúng tay vào. Tô Ấu Vi nghe thấy thế thì đôi mắt khẽ cong lên giống như hai vành trăng khuyết cong cong, đồng thời trong lòng cô cũng lặng lẽ thở dài một hơi, cô biết rõ, nếu như Chu Nguyên vẫn cứ kiên trì thì hẳn là cô không thể nào từ chối được, chỉ là như thế thì cô sẽ hơi thất vọng một chút mà thôi. Ít nhất thì bây giờ cô cũng biết rõ, Chu Nguyên vì giữ vững chút tự trọng còn sót lại của cô nên sẽ chọn cách lui bước, điều này khiến cho thủy quang trong đôi mắt của cô lóe lên, trong lòng vô cùng cảm kích. - Điện hạ cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để trễ nãi việc tu luyện, ta cam đoan với ngươi, kỳ thi sắp tới ta nhất định sẽ cố gắng hết mình, bước vào Giáp Viện. Tô Ấu Vi thản nhiên mỉm cười, nụ cười sáng rỡ tự tin. Ở trong Đại Chu Phủ này, có hơn mười phân viện, mà trong số đó Giáp Viện là nơi mạnh nhất. Chu Nguyên gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên lấy khối tụ nguyên ngọc mà lúc trước hắn dùng để đánh cuộc với Từ Lâm ra, sau đó kéo tay của Tô Ấu Vi, đặt nó vào trong tay cô. - Cô cũng chớ có tự mình đa tình, đây không phải tặng cho cô đâu, là cho cô mượn thôi, bây giờ ta vẫn còn chưa khai mạch, cho nên không dùng nó được. Nhìn thấy Tô Ấu Vi muốn từ chối, Chu Nguyên lập tức nói. Nghe thấy Chu Nguyên nói thế thì Tô Ấu Vi chỉ có thể nuốt lời nói vừa ra tới miệng vào lại, sau đó hận không thể trừng mắt nhìn hắn một cái, cái người này, nói chuyện kiểu gì thế không biết! - Ta đi đây! Tô Ấu Vi nhận lấy tụ nguyên ngọc, thấp giọng hừ một tiếng, sau đó đi lướt qua bên cạnh Chu Nguyên. - Thật là ngạo kiều mà…. Chu Nguyên nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của thiếu nữ đã đi xa, bèn lắc đầu, đang muốn rời đi thì chợt cảm ứng được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía một tòa lầu các ở phía xa, chỉ thấy ở nơi đó có một đạo thân ảnh mặc bạch sam đang đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén như đao. - Tề Nhạc. Chu Nguyên nhìn bóng người mặc bạch sam kia, hơi nhướng mày. Bóng người mạc bạch sam kia đúng là thế tử Tề Nhạc của Tề vương phủ. Nhận thấy được tầm mắt của Chu Nguyên, trên mặt của Tề Nhạc cũng xuất hiện ý cười, sau đó đứng ở phía xa ôm quyền với Chu Nguyên. Trong lòng Chu Nguyên thầm cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hữu lễ, khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Trên lầu các, Tề Nhạc nhìn về phía thân ảnh đã đi xa của Chu Nguyên, gương mặt trở nên có phần đăm chiêu, lẩm bẩm: - Không ngờ vị điện hạ này ấy vậy mà lại có vài phần tạo nghệ ở nguyên văn nhất đạo… Ở sau lưng Tề Nhạc, một đạo thân ảnh xinh đẹp bước tới, đó là một thiếu nữ có dáng người cao gầy, bộ dạng của cô cũng xem như xinh đẹp yểu điệu, chỉ là môi hơi mỏng, thoạt nhìn có cảm giác cay nghiệt, so với Tô Ấu Vi thì rõ ràng thiếu một phần ý vị. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn lướt qua phía Chu Nguyên rời đi với vẻ khinh thường, hừ lạnh nói: - Nguyên văn dẫu sao cũng chỉ là một nhánh nhỏ, tạo nghệ có cao thâm đến đâu đi nữa thì cũng vẫn không cách nào khiến bản thân thoát thai hoán cốt, thọ nguyên có hạn, sơ suất một cái thậm chí còn có thể bị người bình thường giết chết nữa là. Cô ta tên là Liễu Khê, cha của cô ta là hầu gia của Đại Chu, tên gọi Liễu hầu, hiển nhiên cũng xem như có địa vị, lại nói, giữa cô và Chu Nguyên cũng có chút dây mơ rễ má. Vài năm trước Chu Kình phát hiện được sự lớn mạnh của Tề vương, có lòng muốn chèn ép, cho nên muốn đặt trọng trách lên người Liễu hầu, nên khi ấy còn đề xuất ý tưởng muốn kết thân, định rằng để cho Chu Nguyên kết hôn với Liễu Khê của Liễu hầu, để quan hệ của hai nhà trở nên bền chặt hơn. Liễu hầu cũng có phần do dự với lời đề nghị của Chu Kình, dù sao thì hoàng thất của Đại Chu lúc ấy đã xuống dốc, mà người thừa kế duy nhất là Chu Nguyên thì lại không cách nào khai mạch được, hơn nữa Liễu hầu cực kỳ yêu thương Liễu Khê, cho nên muốn thăm dò ý tứ của cô ta, nào ngờ cô nàng Liễu Khê này tâm cao khí ngạo, cho rằng Chu Nguyên chỉ là một vị điện hạ phế vật, nên từ chối không chút do dự, còn nói điện hạ phế vật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lúc ấy cũng gây nên một đợt đàm tiếu không nhỏ. Liễu hầu thấy thế thì mượn lý do này để từ chối Chu Kình. Tuy rằng việc này đã qua từ lâu, nhưng lúc này nhìn thấy Chu Nguyên, người từng bị cô gọi là con cóc kia, vẫn khiến cho trong lòng Liễu Khê có vài phần khó chịu. Tề Nhạc nghe thấy thế thì cũng gật đầu, cười nói: - Kỳ thi lần này, những học viên có thứ hạng cao đều đã thuần phục ta, nếu như vị Chu Nguyên điện hạ này của chúng ta cho rằng dựa vào chút tạo nghệ nguyên văn đó là có thể làm nên chuyện thì cũng chỉ có thể để hắn mất mặt triệt để mà thôi. Nói tới đây, hắn dừng lại một lúc, hơi nheo mắt lại nói: - Bất quá thiên phú của Tô Ấu Vi kia đúng là kinh người, tiền đồ về sau khó mà đo lường, nếu như có cơ hội thì phải cố gắng lôi kéo cho bằng được. Nghe Tề Nhạc nói thế, trên gương mặt Liễu Khê thoáng chút không vui, bĩu môi nói: - Chỉ là một con nha đầu thấp hèn mới mở được ba mạch mà thôi, nếu như không lôi kéo được thì cứ tìm cơ hội phế đi là được. Liễu Khê có bối cảnh hiển hách, bản thân cũng rất có thiên phú, lúc trước ở Đại Chu Phủ này, cô ta chính là viên minh châu chói mắt nhất, nhưng kể từ sau khi Tô Ấu Vi xuất hiện thì hào quang của cô ta đều bị che khuất, điều này khiến cho cô ta cực kỳ không thích người chỉ là một bình dân như Tô Ấu Vi. Tề Nhạc đương nhiên có thể nghe ra trong giọng nói của cô ta có phần không thích Tô Ấu Vi, bèn cười trừ, không nói nhiều nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi Chu Nguyên biến mất. - Xem ra Chu Nguyên này không hề có chút lòng tin nào đối với bản thân, cho nên mới muốn nâng đỡ một thiên tài lên để làm chỗ dựa…. - Chu Nguyên ơi Chu Nguyên, thánh long Chu gia như ngươi, thật sự đã biến thành phế long rồi. - Nếu đã như thế thì Chu gia các ngươi cũng sắp tiêu đời đến nơi rồi.