Chương 8: "Công chúa à..."
Trời đêm ngày thu, gió lạnh từng đợt.
- Lạnh quá, đi mau mau về sưởi người nào.
Lê Thanh Nhã hơi co người thành một cục để ấm người. Hoàng Huy nghe thế thì cười, nói mấy tiếng.
- Sao câu lạc bộ bóng đá trường lại có người kém như cậu thế?
- Cậu đòi hỏi gì ở một chân dự bị vậy?
Mai Thanh Trà cũng cười một tiếng, cô cảm thấy hai người này đúng là điên thật chẳng phải dạng vừa.
Cô cũng chẳng có thể đòi hỏi gì ở hai kẻ điên được, ngoại trừ lôi kéo ánh mắt người đi đường.
Một nhóm ba thiếu niên, nữ trước nam sau tạo thành một tổ đội kì lạ. Nhìn thế nào cũng nhìn ra kiểu tùy tùng và bề trên khiến người ta không thể không ngoái đầu nhìn.
Cũng may mắn là căn hộ của Lê Thanh Nhã không quá xa trường nên Mai Thanh Trà không phải chịu mấy ánh mắt kì dị của đám người xa lạ đó.
Trời đêm ngày thu, mây đen che khuất.
Nhà của Lê Thanh Nhã quả thật không có người khác, khe cửa còn chẳng có nỗi tia sáng yếu ớt nào. Trước cửa còn có mấy phần thức ăn giao đến.
Lê Thanh Nhã một tay mở cửa, một tay giữ thức ăn nhường đường cho hai người đi vào.
Vừa đóng cửa, đèn còn chưa kịp mở thì Mai Thanh Trà đã bị dọa cho suýt hét lên thành tiếng.
- Cái thứ gì dưới chân tôi thế?
- Hoàng Huy bắt nó ra, mau lên!
Cái cục bông lông lá, lành lạnh mềm mềm cứ cọ cọ vào chân cô mãi. Sống lưng cứ ớn lạnh từng cơn, nước mắt hình như cũng sắp trào ra đến nơi.
Hoàng Huy nhăn mày túm lấy thứ lông lá kia lên, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay thì cậu bật cười.
- Con Bạch Tuyết này sống tốt chứ nhỉ? Béo ú thế kia, cầm chắc tay thế.
- Bạch Tuyết?
Giọng Mai Thanh Trà run run, đèn sáng lần lượt mở lên. Cái thứ lông lá hiện rõ trước mặt Mai Thanh Trà, cô mệt mỏi trừng mắt nhìn nó.
- Con mèo nhà tớ, cậu thích mèo không?
- Lại sờ nè.
Hoàng Huy đưa con mèo qua tay Lê Thanh Nhã, cậu ấy nâng nó đến gần Mai Thanh Trà.
Cô đưa tay sờ nó một cái, con mèo kêu "meo meo" hai tiếng, dụi vài tay cô không nỡ đi.
- Cứ tự nhiên nha, uống gì cứ đi vào tủ lấy.
- Tớ dọn đồ ăn ra.
Mai Thanh Trà đi đến bên ghế sofa trong phòng khách, thả balo xuống chân, ngồi ngã người lên ghế. Cô tìm kiếm tư thế thoải mái nhất rồi từ từ khép mắt lại.
Bạch Tuyết có vẻ thích Mai Thanh Trà, nó cứ dụi duiu vào chân cô rồi nằm bẹp ra đó. Mai Thanh Trà lẳng lặng dùng cổ chân đẩy nó ra xa.
- Cậu không thích mèo à?
Hoàng Huy xoa bụng con mèo làm nó dễ chịu kêu mấy tiếng êm tai. Mai Thanh Trà khẽ mở mắt nhìn lên trần nhà, giọng nói lười biếng tùy ý.
- Không phải không thích.
Mà là không thể thích.
- Thế cậu thích gì? Chó? Chim? Cá?
- Có thích tớ không?
Nghe như một lời nói đùa, Mai Thanh Trà tai này lọt tai kia.
- Không thích gì hết.
Hoàng Huy hơi nheo mắt lại, ngón tay đưa lên sờ sờ mũi lại cười thành tiếng.
- Thật à? Không phải không có đâu, là chưa có đấy!
- Rồi sẽ có một lúc cậu cũng sẽ yêu thích đến điên dại thứ gì đó.
Hoặc một ai đó.
- Đồ điên.
Nghe thấy thế Hoàng Huy lại cười lớn hơn, tiếng cười nghe ngã ngớn mà dịu tai. Nó như liều kích thích làm rung động màng nhĩ cũng rung động nhịp tim.
- Ừ, nhưng gã điên cũng biết yêu mà.
- Một nàng công chúa chăng?
Ánh đèn áp tường nhè nhẹ chiếu xuống khiến cả gian phòng ngập tràn sắc thái ấm áp nhưng chẳng tác động gì đến trái tim khô cằn của Mai Thanh Trà.
- Cậu câm miệng đi Hoàng Huy.
Cô cũng chỉ thấy phiền, nhưng có lẽ Hoàng Huy không như thế. Cậu ấy cuồng nhiệt đến ngu ngốc.
Mai Thanh Trà vẫn ngữa đầu ra ghế nhìn lên trần nhà, ánh mắt nhè nhẹ chớp động như nhịp bướm mỗi lần đung đưa.
Bên tai văng vẳng âm thanh trầm thấp của Hoàng Huy, cậu ấy chẳng ngậm miệng như lời cô nói.
- Sao thế, công chúa không thích yêu đương à?
- Công chúa, cậu có từng yêu đương chưa?
- Công chúa, trả lời đi?
- Công chúa, cậu...
Mai Thanh Trà thật sự không thể hiểu nổi. Từ bé đến lớn cái gì cô cũng trải qua rồi, loại người nào cũng từng gặp qua thế nhưng loại người như Hoàng Huy vẫn là lần đầu gặp gỡ.
- Sao tôi lại thành công chúa rồi? Cậu có bệnh đấy à?
Hoàng Huy đứng dậy đi đến gần cô, cái bóng to lớn của thiếu niên tuổi mười bảy bao trùm hết cả cơ thể cô trên ghế.
Cậu ấy cúi người xuống, cách Mai Thanh Trà nửa mét, giọng nói vẫn từ tốn trầm thấp nghe ấm lòng dịu tai.
- Chưa ai nói cậu rất giống công chúa sao?
Ánh mắt Hoàng Huy như bao hàm cả vũ trụ, mỗi lần cậu nhìn vào mắt cô khiến nó sáng lên ánh sao.
Mai Thanh Trà nghênh mặt thẳng thắn nhìn vào cậu. Đón nhận những gì cậu sắp nói tiếp.
Mai Thanh Trà nhìn thấy khóe môi cậu khẽ cong lên, lúm đồng tiền lại hiện ra trông bắt mắt vô cùng.
Con người này trông đểu cán thật sự.
- Nếu không, cậu cũng là công chúa của một ai đó mà.
- Ví dụ như... tớ?
Trời thu tháng tám, gió thổi mây bay, ánh sao lấp ló.
Mai Thanh Trà lấy ngón tay vờn qua cổ áo Hoàng Huy, dùng sức kéo cậu lại gần mặt mình, rướn người nói nhỏ qua tai.
- Một là cậu ngậm miệng lại, hai là tớ sẽ khiến cậu ngậm miệng lại?
Trên người của Mai Thanh Trà tồn động mùi hương thanh sạch, như là giọt nước ngày mưa, như là sương sớm đầu ngày, như là cỏ hoa trên núi. Nói tóm lại là hương thơm nhẹ nhàng chưa nghe qua bao giờ trên người bất kì ai.
Hoàng Huy cười càng đậm, lúm đồng tiền hiện lên càng sâu khiến cậu tràn ngập hơi thở thanh xuân lại tựa như ánh dương ấm áp.
- Làm tớ ngậm miệng bằng môi cậu được không?
- Lạnh quá, đi mau mau về sưởi người nào.
Lê Thanh Nhã hơi co người thành một cục để ấm người. Hoàng Huy nghe thế thì cười, nói mấy tiếng.
- Sao câu lạc bộ bóng đá trường lại có người kém như cậu thế?
- Cậu đòi hỏi gì ở một chân dự bị vậy?
Mai Thanh Trà cũng cười một tiếng, cô cảm thấy hai người này đúng là điên thật chẳng phải dạng vừa.
Cô cũng chẳng có thể đòi hỏi gì ở hai kẻ điên được, ngoại trừ lôi kéo ánh mắt người đi đường.
Một nhóm ba thiếu niên, nữ trước nam sau tạo thành một tổ đội kì lạ. Nhìn thế nào cũng nhìn ra kiểu tùy tùng và bề trên khiến người ta không thể không ngoái đầu nhìn.
Cũng may mắn là căn hộ của Lê Thanh Nhã không quá xa trường nên Mai Thanh Trà không phải chịu mấy ánh mắt kì dị của đám người xa lạ đó.
Trời đêm ngày thu, mây đen che khuất.
Nhà của Lê Thanh Nhã quả thật không có người khác, khe cửa còn chẳng có nỗi tia sáng yếu ớt nào. Trước cửa còn có mấy phần thức ăn giao đến.
Lê Thanh Nhã một tay mở cửa, một tay giữ thức ăn nhường đường cho hai người đi vào.
Vừa đóng cửa, đèn còn chưa kịp mở thì Mai Thanh Trà đã bị dọa cho suýt hét lên thành tiếng.
- Cái thứ gì dưới chân tôi thế?
- Hoàng Huy bắt nó ra, mau lên!
Cái cục bông lông lá, lành lạnh mềm mềm cứ cọ cọ vào chân cô mãi. Sống lưng cứ ớn lạnh từng cơn, nước mắt hình như cũng sắp trào ra đến nơi.
Hoàng Huy nhăn mày túm lấy thứ lông lá kia lên, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay thì cậu bật cười.
- Con Bạch Tuyết này sống tốt chứ nhỉ? Béo ú thế kia, cầm chắc tay thế.
- Bạch Tuyết?
Giọng Mai Thanh Trà run run, đèn sáng lần lượt mở lên. Cái thứ lông lá hiện rõ trước mặt Mai Thanh Trà, cô mệt mỏi trừng mắt nhìn nó.
- Con mèo nhà tớ, cậu thích mèo không?
- Lại sờ nè.
Hoàng Huy đưa con mèo qua tay Lê Thanh Nhã, cậu ấy nâng nó đến gần Mai Thanh Trà.
Cô đưa tay sờ nó một cái, con mèo kêu "meo meo" hai tiếng, dụi vài tay cô không nỡ đi.
- Cứ tự nhiên nha, uống gì cứ đi vào tủ lấy.
- Tớ dọn đồ ăn ra.
Mai Thanh Trà đi đến bên ghế sofa trong phòng khách, thả balo xuống chân, ngồi ngã người lên ghế. Cô tìm kiếm tư thế thoải mái nhất rồi từ từ khép mắt lại.
Bạch Tuyết có vẻ thích Mai Thanh Trà, nó cứ dụi duiu vào chân cô rồi nằm bẹp ra đó. Mai Thanh Trà lẳng lặng dùng cổ chân đẩy nó ra xa.
- Cậu không thích mèo à?
Hoàng Huy xoa bụng con mèo làm nó dễ chịu kêu mấy tiếng êm tai. Mai Thanh Trà khẽ mở mắt nhìn lên trần nhà, giọng nói lười biếng tùy ý.
- Không phải không thích.
Mà là không thể thích.
- Thế cậu thích gì? Chó? Chim? Cá?
- Có thích tớ không?
Nghe như một lời nói đùa, Mai Thanh Trà tai này lọt tai kia.
- Không thích gì hết.
Hoàng Huy hơi nheo mắt lại, ngón tay đưa lên sờ sờ mũi lại cười thành tiếng.
- Thật à? Không phải không có đâu, là chưa có đấy!
- Rồi sẽ có một lúc cậu cũng sẽ yêu thích đến điên dại thứ gì đó.
Hoặc một ai đó.
- Đồ điên.
Nghe thấy thế Hoàng Huy lại cười lớn hơn, tiếng cười nghe ngã ngớn mà dịu tai. Nó như liều kích thích làm rung động màng nhĩ cũng rung động nhịp tim.
- Ừ, nhưng gã điên cũng biết yêu mà.
- Một nàng công chúa chăng?
Ánh đèn áp tường nhè nhẹ chiếu xuống khiến cả gian phòng ngập tràn sắc thái ấm áp nhưng chẳng tác động gì đến trái tim khô cằn của Mai Thanh Trà.
- Cậu câm miệng đi Hoàng Huy.
Cô cũng chỉ thấy phiền, nhưng có lẽ Hoàng Huy không như thế. Cậu ấy cuồng nhiệt đến ngu ngốc.
Mai Thanh Trà vẫn ngữa đầu ra ghế nhìn lên trần nhà, ánh mắt nhè nhẹ chớp động như nhịp bướm mỗi lần đung đưa.
Bên tai văng vẳng âm thanh trầm thấp của Hoàng Huy, cậu ấy chẳng ngậm miệng như lời cô nói.
- Sao thế, công chúa không thích yêu đương à?
- Công chúa, cậu có từng yêu đương chưa?
- Công chúa, trả lời đi?
- Công chúa, cậu...
Mai Thanh Trà thật sự không thể hiểu nổi. Từ bé đến lớn cái gì cô cũng trải qua rồi, loại người nào cũng từng gặp qua thế nhưng loại người như Hoàng Huy vẫn là lần đầu gặp gỡ.
- Sao tôi lại thành công chúa rồi? Cậu có bệnh đấy à?
Hoàng Huy đứng dậy đi đến gần cô, cái bóng to lớn của thiếu niên tuổi mười bảy bao trùm hết cả cơ thể cô trên ghế.
Cậu ấy cúi người xuống, cách Mai Thanh Trà nửa mét, giọng nói vẫn từ tốn trầm thấp nghe ấm lòng dịu tai.
- Chưa ai nói cậu rất giống công chúa sao?
Ánh mắt Hoàng Huy như bao hàm cả vũ trụ, mỗi lần cậu nhìn vào mắt cô khiến nó sáng lên ánh sao.
Mai Thanh Trà nghênh mặt thẳng thắn nhìn vào cậu. Đón nhận những gì cậu sắp nói tiếp.
Mai Thanh Trà nhìn thấy khóe môi cậu khẽ cong lên, lúm đồng tiền lại hiện ra trông bắt mắt vô cùng.
Con người này trông đểu cán thật sự.
- Nếu không, cậu cũng là công chúa của một ai đó mà.
- Ví dụ như... tớ?
Trời thu tháng tám, gió thổi mây bay, ánh sao lấp ló.
Mai Thanh Trà lấy ngón tay vờn qua cổ áo Hoàng Huy, dùng sức kéo cậu lại gần mặt mình, rướn người nói nhỏ qua tai.
- Một là cậu ngậm miệng lại, hai là tớ sẽ khiến cậu ngậm miệng lại?
Trên người của Mai Thanh Trà tồn động mùi hương thanh sạch, như là giọt nước ngày mưa, như là sương sớm đầu ngày, như là cỏ hoa trên núi. Nói tóm lại là hương thơm nhẹ nhàng chưa nghe qua bao giờ trên người bất kì ai.
Hoàng Huy cười càng đậm, lúm đồng tiền hiện lên càng sâu khiến cậu tràn ngập hơi thở thanh xuân lại tựa như ánh dương ấm áp.
- Làm tớ ngậm miệng bằng môi cậu được không?