Chương 11: Rời đi
A Uyên nói với ta, lúc đang phơi đậu trong sân thì ta đột nhiên ngất xỉu.
Hai đứa nó mất rất nhiều sức lực mới đưa ta lên giường được.
Định đi tìm lang trung nhưng trong nhà lại không có tiền, không mời nổi lang trung, chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc ta.
"May mà tỷ tỷ không biến thành kẻ ngốc."
A Nặc đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi xác định tỷ tỷ không trở nên ngốc nghếch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù trở nên ngu ngốc cũng không sao, ta và huynh ấy đều sẽ chăm sóc cho tỷ."
Nó khóc lâu đến nỗi hai mắt cũng sưng đỏ cả lên.
Ta đau lòng ôm nó vào lòng, vừa định mở miệng nói, A Uyên đang thu đậu bên ngoài đột nhiên chạy vào.
Vẻ mặt nó có chút hoảng hốt: "Tỷ tỷ, có người ngất xỉu ở ngoài cửa nhà chúng ta.
Ngất xỉu..
Nếu đã sống lại, ta đương nhiên nhớ được một số việc quan trọng.
Ví dụ như hôm nay là mùng bảy tháng năm.
Sẽ có một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở ngoài cửa nhà ta, dùng vải bố che đi áo tơ lụa thượng hạng bên trong, làm bộ như dân tị nạn suy yếu té xỉu, cuối cùng được ta cùng hai em cứu giúp.
Chỉ là lần này, ta tuyệt đối sẽ không cứu người không nên cứu.
Ta xuống giường, dẫn đệ đệ và muội muội đi ra cửa lúc này đang mở ra, Bùi Tự nằm ở trên bậc thang, hôn mê bất tỉnh.
Bộ dáng hắn tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, lúc mới gặp ta có chút động tâm.
Nhưng về sau mới biết được, vẻ ngoài như thế nào cũng có thể hại người được.
" Tỷ tỷ, chúng ta phải cứu hắn sao? "
Muội muội kéo kéo tay áo của ta, nó là đứa có tấm lòng lương thiện, lúc này trong mắt có vẻ không đành lòng, ý đồ tiến lên nâng người dậy.
Ta lập tức đưa tay ngăn nó lại:" Sinh tử có mệnh, chúng ta ngay cả chính mình cũng không cứu được, cần gì phải đi cứu người khác? "
Không phải cứu người không đúng.
Mà là người này vốn dĩ đâu cần người khác cứu.
Chỉ là lợi dụng lòng tốt của người khác, đi thực hiện ván cược hoang đường kia, cuối cùng lại hãm sâu trong đó, muốn quá nhiều, ngược lại hại chết người khác, mình vẫn có thể yên ổn, làm con trai Thừa tướng khiến người ta hâm mộ.
A Uyên hơi chần chừ.
" Nhưng tỷ tỷ từng nói, thế gian cực khổ, nếu người người đều lạnh lùng, vậy thế gian này thật sự quá tệ. Cho nên, chúng ta có thể cứu được ai thì cứ cứu mà. "
Nhà ta tuy nghèo, nhưng vẫn dốc lòng cho A Uyên đọc sách. Nó đọc không ít sách thánh hiền, tất nhiên không muốn thấy chết mà không cứu.
Ta giữ một tay để đảm bảo nó không tiến lên phía trước.
" Nếu hai đứa còn nghe lời tỷ, người này không thể động vào. Huống chi chúng ta cũng không lo được nhiều đến tqqqhế, hôm nay chúng ta phải đi. "
Thừa dịp hai đứa nó ngây người, ta nhanh chóng buông tay, sau đó tiến lên đóng cửa lớn lại.
Để đảm bảo an toàn, ta còn đóng then cửa lại.
Thù kiếp trước đã báo.
Ân ân oán oán, kiếp trước ta dùng tính mạng một nhà bốn người nhà Thừa tướng, thay hai em của ta báo thù.
Còn kiếp này.
Trước khi chưa từng dính dáng đến ân oán gì, ta chỉ muốn dẫn bọn chúng đi nơi khác sống thật tốt.
Nhưng kinh thành quá nguy hiểm, ta không quyền không thế, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Cho nên, hôm nay chúng ta phải chuyển nhà.
Ta từng nghe nam nhân kia nói qua, Giang Nam phong cảnh đẹp, nếu có cơ hội, hắn cũng sẽ đưa ta xuống Giang Nam một lần.
Đáng tiếc ta không đợi được ngày đó, bây giờ chúng ta đã vĩnh viễn xa cách.
Đời này, ta chỉ muốn che chở hai em thật tốt.
Ta và người đó chắc chắn sẽ không gặp lại.
A Uyên và A Nặc đều do một tay ta nuôi lớn, lời của trưởng tỷ như mẹ cũng không sai, bọn họ mặc dù không hiểu vì sao ta nhẫn tâm như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta cũng không dám phản đối gì.
Chỉ là..
" Tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải dọn đi sao? "
A Nặc nhìn căn nhà trúc, ánh mắt lưu luyến.
Từ khi sinh ra chúng ta đã ở nơi này, cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn từ khi hai đứa còn nhỏ, nơi này là kỷ niệm duy nhất cha mẹ để lại cho chúng ta.
Ta ngồi xổm xuống nhìn A Nặc, giọng điệu kiên định:" Đúng, nhất định phải đi. "
Ít nhất là bây giờ tuyệt đối không thể ở lại nơi này.
Có lẽ đợi đến ngày Bùi Tự và công chúa thành hôn, không có cơ hội làm chuyện hoang đường như trước, ta mới có thể đưa hai đứa nhỏ trở về.
Chỉ là hiện tại, nhất định phải đi.
Thấy ta kiên quyết như thế, hai đứa cũng không nói thêm gì nữa, tự giác thu dọn hành lý.
Đồ đạc trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ cần vài món đồ đáng giá, trước khi trời tối, là có thể thu dọn xong.
Ta đưa hai đứa ra khỏi sân.
Không ngờ, Bùi Tự vẫn còn nằm bò trên bậc thang. Mặt mày xám ngoét, trông như thực sự cần giúp đỡ.
Kiếp trước chính vì bộ dạng giả dối như này mà ta đã cứu hắn.
Ta kiễng chân muốn vòng qua bên cạnh, kết quả mới đi được một bước, mắt cá chân đã bị hắn túm lại.
" Đừng đi, cô nương cứu ta.. "
Ta tuyệt đối không thể bị hắn lừa gạt lần nữa.
Hắn nắm chặt mắt cá chân ta, khiến ta không di chuyển được.
Dùng lực cũng không hề nhẹ.
Ta dứt khoát cắn môi, nhấc chân đá mạnh vào mặt Bùi Tự.
Kiếp trước cứu hắn đã khiến ta cửa nát nhà tan.
Đời này ta không muốn liêm quan gì đến hắn, nguyện vọng nhỏ nhoi này không thể bị hắn phá hỏng.
" Á! "
Hắn đau kêu lên một tiếng, ta đá trúng vết thương trên cánh tay hắn.
Hắn đau phải buông tay.
Ta thấy thế vội vàng cầm lấy tay hai đứa nhỏ chạy về phía trước, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú không dám dừng lại.
" Cô nương, sao nàng không cứu ta? "
Giọng Bùi Tự còn văng vẳng phía sau, mang theo nghi hoặc khó hiểu, lại có chút phẫn nộ.
Ta cũng không quay đầu lại, trực tiếp mở miệng:" Lòng người vốn lạnh giá, ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Sao ta phải cứu ngươi chứ? "
Lần trước, hắn nói hắn yêu ta do ta lương thiện.
Cho nên lần này ta mới lựa chọn đá vào vết thương của hắn, chính là muốn cho hắn nhìn thấy, ta là một nữ nhân vô cùng ác độc, cho nên ngàn vạn lần đừng thích ta, lại càng không nên dây dưa, từ nay về sau làm người lạ là tốt nhất.
Chạy một mạch như điên.
Mặc dù không rõ vì sao ta lại khẩn trương như thế, nhưng hai đứa nhỏ cũng chạy không ngừng về phía trước theo ta, cuối cùng trước khi cửa thành đóng lại đã ra khỏi thành.
" Tỷ tỷ, sau này chúng ta còn có thể trở về nữa không?"
A Uyên quay đầu nhìn cửa thành đóng chặt, trong đầy sự lưu luyến. Nó luôn nói đợi đến khi đủ tuổi, sẽ đi thi tú tài, như vậy cuộc sống nhà chúng ta có thể dễ chịu hớn chút.
Kinh thành ở dưới chân thiên tử, ở lại nơi này, so với những nơi khác càng dễ dàng thi đậu công danh.
Nhưng điều kiện tiên quyết phải sống sót đã.
Nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể trở về.
Nhưng bây giờ chúng ta phải đi đến Giang Nam.
Đến nơi có phong cảnh đẹp.
Học cha mẹ dựng một cái nhà trúc, cứ như vậy cư trú ở nơi đó. Ta có thể làm việc ngoài đồng, cũng biết thêu hoa, có thể tự mình kiếm tiền.
Tóm lại, ta nhất định có thể nuôi sống hai đứa nó.
Trong lòng ta khát khao tương lai mới, kiếp này ta sẽ không có bất cứ dính dáng gì với Bùi Tự, cũng sẽ không gặp gỡ tiểu Hầu gia Chu Chỉ.
Từ nay về sau trở thành người lạ, đối với tất cả chúng ta đều tốt.
Cho nên ta cũng không biết.
Sau khi ta rời đi, tiểu Hầu gia phóng ngựa đến căn nhà trúc trước kia ta ở..
Hai đứa nó mất rất nhiều sức lực mới đưa ta lên giường được.
Định đi tìm lang trung nhưng trong nhà lại không có tiền, không mời nổi lang trung, chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc ta.
"May mà tỷ tỷ không biến thành kẻ ngốc."
A Nặc đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi xác định tỷ tỷ không trở nên ngốc nghếch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù trở nên ngu ngốc cũng không sao, ta và huynh ấy đều sẽ chăm sóc cho tỷ."
Nó khóc lâu đến nỗi hai mắt cũng sưng đỏ cả lên.
Ta đau lòng ôm nó vào lòng, vừa định mở miệng nói, A Uyên đang thu đậu bên ngoài đột nhiên chạy vào.
Vẻ mặt nó có chút hoảng hốt: "Tỷ tỷ, có người ngất xỉu ở ngoài cửa nhà chúng ta.
Ngất xỉu..
Nếu đã sống lại, ta đương nhiên nhớ được một số việc quan trọng.
Ví dụ như hôm nay là mùng bảy tháng năm.
Sẽ có một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở ngoài cửa nhà ta, dùng vải bố che đi áo tơ lụa thượng hạng bên trong, làm bộ như dân tị nạn suy yếu té xỉu, cuối cùng được ta cùng hai em cứu giúp.
Chỉ là lần này, ta tuyệt đối sẽ không cứu người không nên cứu.
Ta xuống giường, dẫn đệ đệ và muội muội đi ra cửa lúc này đang mở ra, Bùi Tự nằm ở trên bậc thang, hôn mê bất tỉnh.
Bộ dáng hắn tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, lúc mới gặp ta có chút động tâm.
Nhưng về sau mới biết được, vẻ ngoài như thế nào cũng có thể hại người được.
" Tỷ tỷ, chúng ta phải cứu hắn sao? "
Muội muội kéo kéo tay áo của ta, nó là đứa có tấm lòng lương thiện, lúc này trong mắt có vẻ không đành lòng, ý đồ tiến lên nâng người dậy.
Ta lập tức đưa tay ngăn nó lại:" Sinh tử có mệnh, chúng ta ngay cả chính mình cũng không cứu được, cần gì phải đi cứu người khác? "
Không phải cứu người không đúng.
Mà là người này vốn dĩ đâu cần người khác cứu.
Chỉ là lợi dụng lòng tốt của người khác, đi thực hiện ván cược hoang đường kia, cuối cùng lại hãm sâu trong đó, muốn quá nhiều, ngược lại hại chết người khác, mình vẫn có thể yên ổn, làm con trai Thừa tướng khiến người ta hâm mộ.
A Uyên hơi chần chừ.
" Nhưng tỷ tỷ từng nói, thế gian cực khổ, nếu người người đều lạnh lùng, vậy thế gian này thật sự quá tệ. Cho nên, chúng ta có thể cứu được ai thì cứ cứu mà. "
Nhà ta tuy nghèo, nhưng vẫn dốc lòng cho A Uyên đọc sách. Nó đọc không ít sách thánh hiền, tất nhiên không muốn thấy chết mà không cứu.
Ta giữ một tay để đảm bảo nó không tiến lên phía trước.
" Nếu hai đứa còn nghe lời tỷ, người này không thể động vào. Huống chi chúng ta cũng không lo được nhiều đến tqqqhế, hôm nay chúng ta phải đi. "
Thừa dịp hai đứa nó ngây người, ta nhanh chóng buông tay, sau đó tiến lên đóng cửa lớn lại.
Để đảm bảo an toàn, ta còn đóng then cửa lại.
Thù kiếp trước đã báo.
Ân ân oán oán, kiếp trước ta dùng tính mạng một nhà bốn người nhà Thừa tướng, thay hai em của ta báo thù.
Còn kiếp này.
Trước khi chưa từng dính dáng đến ân oán gì, ta chỉ muốn dẫn bọn chúng đi nơi khác sống thật tốt.
Nhưng kinh thành quá nguy hiểm, ta không quyền không thế, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Cho nên, hôm nay chúng ta phải chuyển nhà.
Ta từng nghe nam nhân kia nói qua, Giang Nam phong cảnh đẹp, nếu có cơ hội, hắn cũng sẽ đưa ta xuống Giang Nam một lần.
Đáng tiếc ta không đợi được ngày đó, bây giờ chúng ta đã vĩnh viễn xa cách.
Đời này, ta chỉ muốn che chở hai em thật tốt.
Ta và người đó chắc chắn sẽ không gặp lại.
A Uyên và A Nặc đều do một tay ta nuôi lớn, lời của trưởng tỷ như mẹ cũng không sai, bọn họ mặc dù không hiểu vì sao ta nhẫn tâm như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta cũng không dám phản đối gì.
Chỉ là..
" Tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải dọn đi sao? "
A Nặc nhìn căn nhà trúc, ánh mắt lưu luyến.
Từ khi sinh ra chúng ta đã ở nơi này, cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn từ khi hai đứa còn nhỏ, nơi này là kỷ niệm duy nhất cha mẹ để lại cho chúng ta.
Ta ngồi xổm xuống nhìn A Nặc, giọng điệu kiên định:" Đúng, nhất định phải đi. "
Ít nhất là bây giờ tuyệt đối không thể ở lại nơi này.
Có lẽ đợi đến ngày Bùi Tự và công chúa thành hôn, không có cơ hội làm chuyện hoang đường như trước, ta mới có thể đưa hai đứa nhỏ trở về.
Chỉ là hiện tại, nhất định phải đi.
Thấy ta kiên quyết như thế, hai đứa cũng không nói thêm gì nữa, tự giác thu dọn hành lý.
Đồ đạc trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ cần vài món đồ đáng giá, trước khi trời tối, là có thể thu dọn xong.
Ta đưa hai đứa ra khỏi sân.
Không ngờ, Bùi Tự vẫn còn nằm bò trên bậc thang. Mặt mày xám ngoét, trông như thực sự cần giúp đỡ.
Kiếp trước chính vì bộ dạng giả dối như này mà ta đã cứu hắn.
Ta kiễng chân muốn vòng qua bên cạnh, kết quả mới đi được một bước, mắt cá chân đã bị hắn túm lại.
" Đừng đi, cô nương cứu ta.. "
Ta tuyệt đối không thể bị hắn lừa gạt lần nữa.
Hắn nắm chặt mắt cá chân ta, khiến ta không di chuyển được.
Dùng lực cũng không hề nhẹ.
Ta dứt khoát cắn môi, nhấc chân đá mạnh vào mặt Bùi Tự.
Kiếp trước cứu hắn đã khiến ta cửa nát nhà tan.
Đời này ta không muốn liêm quan gì đến hắn, nguyện vọng nhỏ nhoi này không thể bị hắn phá hỏng.
" Á! "
Hắn đau kêu lên một tiếng, ta đá trúng vết thương trên cánh tay hắn.
Hắn đau phải buông tay.
Ta thấy thế vội vàng cầm lấy tay hai đứa nhỏ chạy về phía trước, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú không dám dừng lại.
" Cô nương, sao nàng không cứu ta? "
Giọng Bùi Tự còn văng vẳng phía sau, mang theo nghi hoặc khó hiểu, lại có chút phẫn nộ.
Ta cũng không quay đầu lại, trực tiếp mở miệng:" Lòng người vốn lạnh giá, ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Sao ta phải cứu ngươi chứ? "
Lần trước, hắn nói hắn yêu ta do ta lương thiện.
Cho nên lần này ta mới lựa chọn đá vào vết thương của hắn, chính là muốn cho hắn nhìn thấy, ta là một nữ nhân vô cùng ác độc, cho nên ngàn vạn lần đừng thích ta, lại càng không nên dây dưa, từ nay về sau làm người lạ là tốt nhất.
Chạy một mạch như điên.
Mặc dù không rõ vì sao ta lại khẩn trương như thế, nhưng hai đứa nhỏ cũng chạy không ngừng về phía trước theo ta, cuối cùng trước khi cửa thành đóng lại đã ra khỏi thành.
" Tỷ tỷ, sau này chúng ta còn có thể trở về nữa không?"
A Uyên quay đầu nhìn cửa thành đóng chặt, trong đầy sự lưu luyến. Nó luôn nói đợi đến khi đủ tuổi, sẽ đi thi tú tài, như vậy cuộc sống nhà chúng ta có thể dễ chịu hớn chút.
Kinh thành ở dưới chân thiên tử, ở lại nơi này, so với những nơi khác càng dễ dàng thi đậu công danh.
Nhưng điều kiện tiên quyết phải sống sót đã.
Nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể trở về.
Nhưng bây giờ chúng ta phải đi đến Giang Nam.
Đến nơi có phong cảnh đẹp.
Học cha mẹ dựng một cái nhà trúc, cứ như vậy cư trú ở nơi đó. Ta có thể làm việc ngoài đồng, cũng biết thêu hoa, có thể tự mình kiếm tiền.
Tóm lại, ta nhất định có thể nuôi sống hai đứa nó.
Trong lòng ta khát khao tương lai mới, kiếp này ta sẽ không có bất cứ dính dáng gì với Bùi Tự, cũng sẽ không gặp gỡ tiểu Hầu gia Chu Chỉ.
Từ nay về sau trở thành người lạ, đối với tất cả chúng ta đều tốt.
Cho nên ta cũng không biết.
Sau khi ta rời đi, tiểu Hầu gia phóng ngựa đến căn nhà trúc trước kia ta ở..