Chương 19
Ta ở chung với Cảnh Châu hai tháng.
Hắn nói chuyện trên trời dưới đất, thậm chí cả chuyện xấu hổ của cha mẹ mình khi còn bé cũng nói ra.
Mỗi lần A Nặc nghe được, đều che miệng cười khanh khách.
Sau khi dùng xong bữa tối.
Chúng ta chuyển bốn cái ghế vào sân, ngồi xếp hàng ngắm trăng, Cảnh Châu lại bắt đầu nói đến những chuyện xấu hổ trước đây.
"Trước kia cha ta chê ta văn chương rất tệ, nhất định bắt ta đưa đến học viện Thu Thủy, cũng may có mẹ che chở, nói trong nhà có đã phu tử.."
"Học viện Thu Thuỷ"
Lần này câu chuyện còn chưa kết thúc, A Uyên từ trước đến nay rất ít ngắt lời ai, lại nhịn không được mà mở miệng.
"Đệ cũng biết học viện này."
Thu Thủy học viện Vân Châu, từ lúc mới sáng lập, đã đào tạo không biết bao nhiêu tài tử học thức uyên bác, rất nhiều người làm quan trong triều, vì giang sơn này dốc một phần sức lực.
Bởi vậy thiên hạ rất nhiều văn sĩ đều muốn đến nơi này.
Kể cả A Uyên cũng không phải ngoại lệ.
Cảnh Chu ngồi thẳng người, nhìn A Uyên bên cạnh, thử hỏi: "A Uyên cũng muốn đến học viện Thu Thủy sao?"
Đôi mắt A Uyên trong nháy mắt sáng lên, nhưng rồi lại nhạnh chóng cụp mắt.
"Thân phận đệ như vậy.. chỉ là mong muốn mà thôi, dù sao nơi trọng điểm như vậy, đâu phải ai muốn cũng vào được?"
Học viện Thu Thủy nổi danh đã lâu, bởi vậy điều kiện tuyển chọn cũng vô cùng hà khắc, không chỉ có gia thế, mà còn cả học phí, cả đời ta cũng không gánh vác nổi.
Trong lòng có chút chua xót.
Nếu A Uyên có thể sinh ra trong một gia đình giàu có, dựa vào sự thông minh tài trí của nó, nhất định sẽ không giống như bây giờ.
Cảnh Châu nhìn nó nói: "Thẩm Khuynh Uyên, nếu trong lòng đệ có hoài bão, muốn vì vạn dân cống hiến, trở thành một người học thức uyên bác, ta đây chắc chắn sẽ giúp đệ. Nhưng nếu chỉ vì vinh hoa phú quý, cho dù đưa đệ đến Thu Thuỷ đệ cũng chẳng học được gì!"
Hắn đứng thẳng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào A Uyên.
"Cho nên, đệ là người như vậy sao?"
A Uyên cũng lập tức đứng dậy khỏi ghế.
"Đúng, đúng vậy!"
Vì vạn dân cống hiến, hiểu nỗi khổ của bách tính, trở thành một người hữu dụng đối với giang sơn xã tắc. Đây là chí hướng từ nhỏ của A Uyên.
Cảnh gia vốn ở Vân Châu hùng bá một phương, tuy là người trong giang hồ, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với triều đình.
Ngay cả học viện Thu Thủy cũng từng có vài lần nhờ giúp đỡ.
Cảnh Châu thức suốt đêm viết một phong thư.
"Ta dùng danh nghĩa của cha đưa A Uyên đến Thu Thủy, sẽ không cần bất kỳ học phí nào, chỉ là con đường sau này đều phải dựa vào chính nó."
Hai lần ơn cứu mạng.
Vốn đã không có khả năng trả hết.
Bây giờ lại thêm một mối ân tình.
Ta nhìn thoáng qua A Uyên, đáy mắt nó tràn đầy vẻ kích động, dường như vì có thể nhập học ở Thu Thủy mà vui mừng cỡ nào.
Nếu vào lúc này cắt đứt tâm nguyện của nó. Hình như là quá tàn nhẫn.
Đang lúc ta do dự, Cảnh Châu lại đột nhiên đi tới trước mặt ta, đưa tay vỗ vỗ vai ta: "Khuynh Nguyệt, cô nương chớ suy nghĩ quá nhiều. Đây đối với ta mà nói, chẳng qua là tiện tay, chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạn bè?"
Hắn cười.
"Thế nào, không coi ta là bạn sao?"
Ta vội vàng lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vốn cũng đã không thể trả hết, cùng lắm thì về sau hắn cần cái gì, ta cứ dốc hết tất cả cũng phải giúp hắn.
"Là bạn, mãi mãi là bạn!"
Giang Nam và Vân Châu cách cũng không xa, cho nên phong thư kia đưa đi chưa được ba ngày đã nhận được hồi âm.
Cùng với bức thư còn có người tới đón A Uyên và A Nặc.
Đúng vậy.
Không chỉ A Uyên.
Tuy rằng Thu Thủy không tuyển nữ, nhưng Cảnh gia ở Vân Châu từ trước đến nay luôn không vừa ý quy tắc này, bèn mời phu tử tốt nhất về nhà dạy dỗ cho nữ nhi trong tộc, thậm chí người bình thường Vân Châu có thành ý, đều có thể đưa nữ nhi chưa cập kê nhà mình đưa vào.
Không chỉ học tứ thư ngũ kinh, còn học các loại võ nghệ.
Nếu không chịu được khổ, tuyệt đối không thể kiên trì.
A Nặc sau khi biết, không hề do dự, quỳ xuống bái ta ba lạy, nói ra suy nghĩ của mình.
"Tỷ tỷ, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, thậm chí đã không nhớ rõ bộ dáng của bọn họ. Đối với ta mà nói, tỷ giống như là mẫu thân.
Ta cùng và A Uyên đi cùng tỷ chỉ làm vướng chân vướng tay. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, ta có thể trở nên tốt hơn, cũng sẽ không liên lụy tỷ nữa, đợi đến ngày ta và A Uyên trở về, chúng ta nhất định sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của tỷ tỷ."
Nó nói như vậy, ta còn chưa kịp ý kiến.
Cảnh Châu ngồi bên cạnh lau nước mắt, vỗ bàn, thay ta quyết định.
"A Uyên A Nặc cũng là đệ đệ muội muội của ta, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia được, ta sẽ đưa A Nặc đến trường của ta!"
2.11
Ngày tiễn biệt, trước cửa thành, A Uyên và A Nặc ngồi xe ngựa rời đi.
Dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay. Dù sao bọn chúng cũng có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, ta chỉ là tỷ tỷ, không thể thay bọn chúng lựa chọn cuộc sống sau này.
"Nếu buồn thì khóc đi."
Cảnh Chu chỉ chỉ bả vai của mình, đại ý là ta có thể dựa vào một lúc.
"Dựa vào bả vai ta mà khóc, sẽ không ai nhìn thấy."
Lúc đầu ta chỉ hơi buồn, nhưng khi nghe được điều này, ta lại không thể kiềm chế được.
"Thế trước tiên huynh lau nước mắt của mình đi đã!"
Đường đường là nam tử hán, hốc mắt đã đỏ lắm rồi vẫn cố gắng nhịn không rơi nước mắt, vừa buồn cười vừa khiến người ta đau lòng.
"Được lắm, Thẩm Khuynh Nguyệt, cô nương còn dám trêu đùa ta!"
Cảnh Châu giả vờ tức giận, giơ tay muốn túm bím tóc của ta. Con người hắn cái gì cũng tốt, trừ chuyện lạc đường và thích túm bím tóc.
Mặc dù không đau, nhưng ta thích nhất mái tóc này.
"Cảnh Châu, huynh xấu tính, không được chạm vào tóc bảo bối của ta!"
Sợ ma trảo của hắn, ta đành phải nhanh chóng chạy về phía trước, kết quả vừa xoay người lại đã đụng vào lồng ngực rắn chắc.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt phóng đại của Chu Chỉ xuất hiện trước mắt ta.
Hắn đưa tay bóp bóp mặt ta, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
"Thẩm Khuynh Nguyệt, xem ra những ngày ta không ở đây, nàng sống rất vui vẻ nhỉ?"
* * *
Hắn nói chuyện trên trời dưới đất, thậm chí cả chuyện xấu hổ của cha mẹ mình khi còn bé cũng nói ra.
Mỗi lần A Nặc nghe được, đều che miệng cười khanh khách.
Sau khi dùng xong bữa tối.
Chúng ta chuyển bốn cái ghế vào sân, ngồi xếp hàng ngắm trăng, Cảnh Châu lại bắt đầu nói đến những chuyện xấu hổ trước đây.
"Trước kia cha ta chê ta văn chương rất tệ, nhất định bắt ta đưa đến học viện Thu Thủy, cũng may có mẹ che chở, nói trong nhà có đã phu tử.."
"Học viện Thu Thuỷ"
Lần này câu chuyện còn chưa kết thúc, A Uyên từ trước đến nay rất ít ngắt lời ai, lại nhịn không được mà mở miệng.
"Đệ cũng biết học viện này."
Thu Thủy học viện Vân Châu, từ lúc mới sáng lập, đã đào tạo không biết bao nhiêu tài tử học thức uyên bác, rất nhiều người làm quan trong triều, vì giang sơn này dốc một phần sức lực.
Bởi vậy thiên hạ rất nhiều văn sĩ đều muốn đến nơi này.
Kể cả A Uyên cũng không phải ngoại lệ.
Cảnh Chu ngồi thẳng người, nhìn A Uyên bên cạnh, thử hỏi: "A Uyên cũng muốn đến học viện Thu Thủy sao?"
Đôi mắt A Uyên trong nháy mắt sáng lên, nhưng rồi lại nhạnh chóng cụp mắt.
"Thân phận đệ như vậy.. chỉ là mong muốn mà thôi, dù sao nơi trọng điểm như vậy, đâu phải ai muốn cũng vào được?"
Học viện Thu Thủy nổi danh đã lâu, bởi vậy điều kiện tuyển chọn cũng vô cùng hà khắc, không chỉ có gia thế, mà còn cả học phí, cả đời ta cũng không gánh vác nổi.
Trong lòng có chút chua xót.
Nếu A Uyên có thể sinh ra trong một gia đình giàu có, dựa vào sự thông minh tài trí của nó, nhất định sẽ không giống như bây giờ.
Cảnh Châu nhìn nó nói: "Thẩm Khuynh Uyên, nếu trong lòng đệ có hoài bão, muốn vì vạn dân cống hiến, trở thành một người học thức uyên bác, ta đây chắc chắn sẽ giúp đệ. Nhưng nếu chỉ vì vinh hoa phú quý, cho dù đưa đệ đến Thu Thuỷ đệ cũng chẳng học được gì!"
Hắn đứng thẳng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào A Uyên.
"Cho nên, đệ là người như vậy sao?"
A Uyên cũng lập tức đứng dậy khỏi ghế.
"Đúng, đúng vậy!"
Vì vạn dân cống hiến, hiểu nỗi khổ của bách tính, trở thành một người hữu dụng đối với giang sơn xã tắc. Đây là chí hướng từ nhỏ của A Uyên.
Cảnh gia vốn ở Vân Châu hùng bá một phương, tuy là người trong giang hồ, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với triều đình.
Ngay cả học viện Thu Thủy cũng từng có vài lần nhờ giúp đỡ.
Cảnh Châu thức suốt đêm viết một phong thư.
"Ta dùng danh nghĩa của cha đưa A Uyên đến Thu Thủy, sẽ không cần bất kỳ học phí nào, chỉ là con đường sau này đều phải dựa vào chính nó."
Hai lần ơn cứu mạng.
Vốn đã không có khả năng trả hết.
Bây giờ lại thêm một mối ân tình.
Ta nhìn thoáng qua A Uyên, đáy mắt nó tràn đầy vẻ kích động, dường như vì có thể nhập học ở Thu Thủy mà vui mừng cỡ nào.
Nếu vào lúc này cắt đứt tâm nguyện của nó. Hình như là quá tàn nhẫn.
Đang lúc ta do dự, Cảnh Châu lại đột nhiên đi tới trước mặt ta, đưa tay vỗ vỗ vai ta: "Khuynh Nguyệt, cô nương chớ suy nghĩ quá nhiều. Đây đối với ta mà nói, chẳng qua là tiện tay, chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạn bè?"
Hắn cười.
"Thế nào, không coi ta là bạn sao?"
Ta vội vàng lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vốn cũng đã không thể trả hết, cùng lắm thì về sau hắn cần cái gì, ta cứ dốc hết tất cả cũng phải giúp hắn.
"Là bạn, mãi mãi là bạn!"
Giang Nam và Vân Châu cách cũng không xa, cho nên phong thư kia đưa đi chưa được ba ngày đã nhận được hồi âm.
Cùng với bức thư còn có người tới đón A Uyên và A Nặc.
Đúng vậy.
Không chỉ A Uyên.
Tuy rằng Thu Thủy không tuyển nữ, nhưng Cảnh gia ở Vân Châu từ trước đến nay luôn không vừa ý quy tắc này, bèn mời phu tử tốt nhất về nhà dạy dỗ cho nữ nhi trong tộc, thậm chí người bình thường Vân Châu có thành ý, đều có thể đưa nữ nhi chưa cập kê nhà mình đưa vào.
Không chỉ học tứ thư ngũ kinh, còn học các loại võ nghệ.
Nếu không chịu được khổ, tuyệt đối không thể kiên trì.
A Nặc sau khi biết, không hề do dự, quỳ xuống bái ta ba lạy, nói ra suy nghĩ của mình.
"Tỷ tỷ, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, thậm chí đã không nhớ rõ bộ dáng của bọn họ. Đối với ta mà nói, tỷ giống như là mẫu thân.
Ta cùng và A Uyên đi cùng tỷ chỉ làm vướng chân vướng tay. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, ta có thể trở nên tốt hơn, cũng sẽ không liên lụy tỷ nữa, đợi đến ngày ta và A Uyên trở về, chúng ta nhất định sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của tỷ tỷ."
Nó nói như vậy, ta còn chưa kịp ý kiến.
Cảnh Châu ngồi bên cạnh lau nước mắt, vỗ bàn, thay ta quyết định.
"A Uyên A Nặc cũng là đệ đệ muội muội của ta, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia được, ta sẽ đưa A Nặc đến trường của ta!"
2.11
Ngày tiễn biệt, trước cửa thành, A Uyên và A Nặc ngồi xe ngựa rời đi.
Dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay. Dù sao bọn chúng cũng có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, ta chỉ là tỷ tỷ, không thể thay bọn chúng lựa chọn cuộc sống sau này.
"Nếu buồn thì khóc đi."
Cảnh Chu chỉ chỉ bả vai của mình, đại ý là ta có thể dựa vào một lúc.
"Dựa vào bả vai ta mà khóc, sẽ không ai nhìn thấy."
Lúc đầu ta chỉ hơi buồn, nhưng khi nghe được điều này, ta lại không thể kiềm chế được.
"Thế trước tiên huynh lau nước mắt của mình đi đã!"
Đường đường là nam tử hán, hốc mắt đã đỏ lắm rồi vẫn cố gắng nhịn không rơi nước mắt, vừa buồn cười vừa khiến người ta đau lòng.
"Được lắm, Thẩm Khuynh Nguyệt, cô nương còn dám trêu đùa ta!"
Cảnh Châu giả vờ tức giận, giơ tay muốn túm bím tóc của ta. Con người hắn cái gì cũng tốt, trừ chuyện lạc đường và thích túm bím tóc.
Mặc dù không đau, nhưng ta thích nhất mái tóc này.
"Cảnh Châu, huynh xấu tính, không được chạm vào tóc bảo bối của ta!"
Sợ ma trảo của hắn, ta đành phải nhanh chóng chạy về phía trước, kết quả vừa xoay người lại đã đụng vào lồng ngực rắn chắc.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt phóng đại của Chu Chỉ xuất hiện trước mắt ta.
Hắn đưa tay bóp bóp mặt ta, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
"Thẩm Khuynh Nguyệt, xem ra những ngày ta không ở đây, nàng sống rất vui vẻ nhỉ?"
* * *