Chương 9: Trả thù rửa hận
Khi hoàng thượng muốn đi Linh Sơn gần kinh thành để tổ chức lễ hiến tế, Chu Chỉ cũng phải đi theo.
Không có hắn ở bên cạnh che chở, Bùi Tương đương nhiên là dốc hết sức muốn lấy mạng của ta. Đối với nàng ta mà nói, bóp chết ta giống như bóp chết một con kiến đơn giản như vậy, trực tiếp giết ta thì dễ dàng cho ta quá.
Cho nên nàng ta muốn cho ta phải chịu nhục nhã, đến mức không chịu nổi mới chết đi.
Giống như làm vậy mới có thể thỏa mãn sự phẫn nộ trong lòng nàng ta.
Thân là con gái Thừa tướng và là vợ của tiểu Hầu gia, thân phận tôn quý như vậy, nàng ta tổ chức tiệc ngắm hoa, đương nhiên toàn bộ phu nhân tiểu thư nhà quan trong kinh thành đều tới.
Toàn bộ Hầu phủ tất cả đều là thê tử nữ nhi của đại quan hiển quý.
Trong khoảng thời gian náo nhiệt nhất.
Bùi Tương phái người gọi ta ra ngoài, nói là để cho ta tham gia yến hội, nói trắng ra chính là hồng môn yến, chỉ là tất cả những chuyện này, cũng nên kết thúc.
Trong sương phòng nghỉ ngơi lúc này không có ai.
Tiểu Đào hai ngày trước bị bệnh, lúc này còn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cho nên tỳ nữ bên cạnh ta hầu hạ lúc này rất lạ mặt, ta cũng không nhận ra. Chỉ là yến hội còn chưa bắt đầu, ta chỉ có thể ở trong gian phòng này nghỉ ngơi một chút.
Bùi Tương vừa đến đã bày ra vẻ mặt khinh thường: "Hôm nay yến hội, các phu nhân tiểu thư quan lại đều đến, để người đê tiện như ngươi xuất hiện thì cũng đừng khiến cho Hầu phủ của ta mất mặt!"
Tỳ nữ kia rót thêm nước trà cho ta, ta cầm chén trà, chậm chạp không uống hết.
Bùi Tương có vẻ sốt ruột.
Ta nở nụ cười: "Năm năm qua, nhờ ngươi ban tặng, ta trà trộn ở nơi phong nguyệt có lấy được một số thứ đồ chơi. Không nhờ tới hôm nay lại một lần nữa có thể phát huy công dụng, ngươi có biết vì sao không?"
Nàng ta dường như không hiểu tại sao ta lại đột nhiên nói ra như vậy.
Ta ngửi chén trà kia, sau đó dùng đầu ngón tay chấm chấm vết trà bên trong: "Thanh lâu không thiếu các loại xuân dược, dạng gì cũng có. Mà dạng nào ta cũng được nếm trải hết rồi. Cho nên chỉ cần ngửi một cái, ta đã biết bên trong có gì."
"Phù Dung Say."
Sẽ làm cho nữ tử vứt bỏ hết thảy ngượng ngùng, nếu đã uống vào sau đó không được làm tình, nhất định sẽ mất mạng.
Ta đã từng bị ép uống loại dược này bảy lần, sao có thể quên mùi vị này được.
"Ngươi, làm sao ngươi biết?"
Bùi Tương mở to mắt, ngay cả miệng cũng há hốc. Ta cầm chén trà trong tay, không nói hai lời, chớp lấy cơ hội bóp miệng nàng ta đổ trà vào.
Lẽ ra nàng ta không nên vì tính kế ta, cố ý để thị vệ và nha hoàn chờ ở cửa.
Ta là kẻ điên cuồng cỡ nào chứ?
Một chén phù dung say kia đã uống rồi, Bùi Tương sắc mặt cực kỳ khó coi. Một tỳ nữ khác cố gắng chạy trốn, nhưng lúc mở cửa, bị ta dùng bình đập trúng gáy, ngất xỉu tại chỗ.
Ta đưa nàng ta đến sau màn giường.
Về phần Bùi Tương.
"Nỗi nhục nhã ngươi đã tặng cho ta, hôm nay cũng trả lại cho ngươi."
Phù Dung say sau khi uống vào, chỉ một lát đã phát huy tác dụng, thân thể yếu đuối không có lực, không thể nhúc nhích, kêu cứu càng không thể.
Ta trả lại cho nàng ta toàn bộ sự tính toán tỉ mỉ này.
Bùi Tương thật sự căm hận ta.
Những tên ăn mày ở miếu đổ nát ngoài ngoại ô kia, được nàng ta thuê tới phủ, vốn là muốn chà đạp ta, hiện giờ xem như là gậy ông đập lưng ông thôi.
Trong phòng kêu thảm thiết không dứt.
Mà trong tính toán của Bùi Tương còn có cả bắt gian tại trận nữa.
Chỉ là bắt được chính là nàng ta.
Con gái của Thừa tướng điên cuồng như vậy, trên giường hỗn loạn thật sự làm cho người ta có mắt không dám nhìn, bao nhiêu quan gia tiểu thư phu nhân đều nhìn thấy một màn này, thanh danh của nàng ta không còn nữa.
Cuối cùng thì Bùi Tương so với ta còn sụp đổ hơn.
Mãi cho đến khi nàng ta hoàn toàn tỉnh táo, biết tất cả mọi chuyện, cùng với ánh mắt của những nha hoàn hầu hạ kia, hoàn toàn phát điên.
Bùi Tương điên rồi.
Nàng ta chạy, chạy một mạch tới chỗ tường thành cao nhất.
Điên điên khùng khùng nói: "Tiện nhân, đó là tiện nhân!"
Cho đến giờ phút này, vẫn hận ta như vậy.
Ta đi theo phía sau nàng ta, lúc thấy Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân chạy tới.
Tự tay đẩy Bùi Tương xuống.
"Tương nhi!"
"Tương nhi!"
Hai âm thanh tuyệt vọng vang lên.
Thì ra không còn con gái, bọn họ lại khổ sở như vậy.
Nhưng bọn họ đâu có biết, người thân của người khác không còn, cũng sẽ khổ sở như vậy.
Chỉ là con dao đó chưa từng đâm vào họ nên họ không cảm thấy đau.
Cho nên bọn họ lựa chọn bao che hung thủ, hơn nữa chưa từng cảm thấy áy náy.
Thừa tướng hốc mắt đỏ tươi, hắn giơ kiếm trong tay vọt tới: "Ta muốn giết ngươi tiện phụ này, ta muốn giết ngươi vì con của ta báo thù!"
Hắn gào thét, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ là lẳng lặng nhìn dưới thành, đoàn người hộ tống hoàng thượng đang chậm rãi từ cửa thành đi vào.
Mà Chu Chỉ, đang cưỡi ngựa.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ta.
Ánh mắt hắn đông cứng, miệng há hốc, không biết đang nói gì, chỉ cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía ta.
Nhưng không còn kịp rồi.
Thanh lợi kiếm trong tay Thừa tướng đã xuyên qua bụng ta.
Ông ta và vợ ông ta đến trước mặt ta luôn miệng mắng ta là tiện nhân, nói muốn báo thù cho con cái bọn họ.
Bị thanh kiếm sắc bén xuyên qua.
Đau lắm.
Nhưng sao đau đớn bằng tận mắt nhìn thấy đệ muội mình ngã chết.
Nên kết thúc rồi!
Hai người bọn họ cho rằng ta đã chết nên không nghi ngờ, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến ta là người bị xuyên qua bụng, sẽ nhân lúc bọn họ sơ sẩy, cầm lấy cánh tay hai người bọn họ, cùng nhau ngã xuống.
Ba người giống như diều đứt dây.
Lao thẳng xuống đất.
Đau quá.
Dường như ta nghe được tiếng vó ngựa, Chu Chỉ nhảy ngựa xuống, trong mắt hoảng hốt chạy đến trước mặt ta, sau đó ôm ta vào trong lồng ngực.
"Không có việc gì, ta sẽ đi tìm thái y, ngươi sẽ không chết. Sẽ không.."
Ta vừa định mở miệng, cổ họng xộc lên mùi tanh ngọt, sau đó phun ra máu tươi.
Nhưng ta vẫn cố gắng nhìn về phía bên cạnh.
Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân bị ta kéo xuống, lúc bọn họ rơi xuống, tư thế hơi bất đồng, đầu đập mạnh vào mặt đất, hiện giờ trên mặt đất máu tươi đầm đìa, hai người bọn họ không có biểu hiện sống sót.
Thật may, ta cuối cùng cũng báo được thù.
Một nhà bốn người bọn họ, tất đều chết ở trong tay ta.
Ta không thể không cười.
"Nguyệt Nương, đừng cười, đừng cười nữa được không? Ngươi kiên trì một chút, thái y sẽ tới, chắc chắn có thể cứu sống ngươi, ngươi sẽ không chết."
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ, không biết có phải mắt ta có vấn đề hay không, hình như hắn đang khóc.
Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay ta.
Nóng đến nỗi có chút khó chịu.
"Không phải đã nói rồi sao, đường đường là tiểu Hầu gia, sao có thể yêu ta được? Khụ khụ.. Cho nên, khóc cái gì chứ. Ta báo thù, ta tự tay báo thù, ta giết bọn họ, báo thù cho đệ muội của ta, cũng vì cuộc đời bi ai của ta mà báo thù, ta rất vui vẻ."
Lại một ngụm máu tươi tuôn ra.
Ta cố gắng rất nhiều, mới có thể tiếp tục nói: "Tiểu Hầu gia, ngươi cũng phải vui vẻ. Bởi vì từ nay về sau, sẽ không có gánh nặng như ta, ngươi cũng không cần bảo vệ ta nữa, thật tốt mà."
"Không, nàng không phải là gánh nặng, chưa bao giờ."
Giọng Chu Chỉ càng ngày càng nghẹn ngào.
Ta nhìn lên bầu trời, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy A Uyên và A Nặc.
"A Uyên của ta, phu tử nói hắn khụ khụ, nói hắn là người thông minh hiếm có. Nói hắn sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể.. Có thể đề tên bảng vàng."
"Còn có A Nặc của ta, ta đã tích góp cho nó rất nhiều đồ cưới. Muội muội của ta, ta phải che chở cho nó. Ta là tỷ tỷ, cha mẹ mất rồi, ta chính là cha mẹ của bọn chúng."
Giọng của chính ta cũng trở nên có chút nghẹn ngào.
"Nhưng ta không bảo vệ tốt cho chúng."
Ta đột nhiên trở nên rất sợ hãi, sợ hãi nắm chặt cánh tay Chu Chỉ: "Chu Chỉ, ngươi nói xem cha mẹ có thể sẽ không tha thứ cho ta hay không? Ta không bảo vệ tốt đệ đệ muội muội, bọn họ có thể trách ta vô dụng hay không?"
Nước mắt nóng bỏng của Chu Chỉ từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay ta.
"Nguyệt nhi, nàng là tỷ tỷ tốt nhất. Thật đó, nàng tốt nhất."
Hắn khóc, khóc rất dữ dội.
"Tiểu Hầu gia, như vậy sẽ tổn hại uy danh của ngươi đấy."
Hắn lắc đầu: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..
Chu Chỉ gọi tên ta từng tiếng.
Nhưng ta không phải là Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi, là một người không thân thích, là nữ tử thanh lâu có thể bị vạn người chà đạp.
Ta nắm chặt Chu Chỉ, có chút tủi thân:" Tiểu Hầu gia, ta là Thẩm Khuynh Nguyệt mà."
Ta không muốn tới chết, đều dính lấy cái tên Nguyệt Nhi này.
Ta hình như đã nhìn thấy cha mẹ mang theo đệ muội vẫy tay với ta.
Nói với ta đã đến lúc đi rồi.
Bên tai dường như có người không ngừng gọi tên ta.
Nhưng ta mệt mỏi quá, còn đau nữa.
Ta muốn đi ngủ.
Không còn cô nương, Tiểu Đào lựa chọn rời khỏi Hầu phủ có thể che chở cô ấy một đời.
Cô ấy nhớ rõ tâm nguyện của cô nương, nhớ thương hai đệ muội chết thảm kia, cả ngày ăn ngủ không yên.
Cho nên Tiểu Đào từ chối mọi người cầu hôn, đến ngoại ô dựng một cái nhà tranh, trông coi hai cái mộ nho nhỏ.
Mỗi ngày đều cùng hai cái mộ kia nói chuyện.
Đôi khi, là nói về những gì mình gặp phải.
Đôi khi tôi nói về cô nương ngốc nghếch nào đó.
Nhiều năm sau đó.
Dân chúng trong kinh thành đều nhớ rõ một màn kia.
Đường đường tiểu Hầu gia, lại vì một nữ tử thanh lâu quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Hắn khóc và nói hắn hối hận.
Nhưng không ai biết, hắn hối hận cái gì.
* * * Hết phần 1 ---
Không có hắn ở bên cạnh che chở, Bùi Tương đương nhiên là dốc hết sức muốn lấy mạng của ta. Đối với nàng ta mà nói, bóp chết ta giống như bóp chết một con kiến đơn giản như vậy, trực tiếp giết ta thì dễ dàng cho ta quá.
Cho nên nàng ta muốn cho ta phải chịu nhục nhã, đến mức không chịu nổi mới chết đi.
Giống như làm vậy mới có thể thỏa mãn sự phẫn nộ trong lòng nàng ta.
Thân là con gái Thừa tướng và là vợ của tiểu Hầu gia, thân phận tôn quý như vậy, nàng ta tổ chức tiệc ngắm hoa, đương nhiên toàn bộ phu nhân tiểu thư nhà quan trong kinh thành đều tới.
Toàn bộ Hầu phủ tất cả đều là thê tử nữ nhi của đại quan hiển quý.
Trong khoảng thời gian náo nhiệt nhất.
Bùi Tương phái người gọi ta ra ngoài, nói là để cho ta tham gia yến hội, nói trắng ra chính là hồng môn yến, chỉ là tất cả những chuyện này, cũng nên kết thúc.
Trong sương phòng nghỉ ngơi lúc này không có ai.
Tiểu Đào hai ngày trước bị bệnh, lúc này còn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cho nên tỳ nữ bên cạnh ta hầu hạ lúc này rất lạ mặt, ta cũng không nhận ra. Chỉ là yến hội còn chưa bắt đầu, ta chỉ có thể ở trong gian phòng này nghỉ ngơi một chút.
Bùi Tương vừa đến đã bày ra vẻ mặt khinh thường: "Hôm nay yến hội, các phu nhân tiểu thư quan lại đều đến, để người đê tiện như ngươi xuất hiện thì cũng đừng khiến cho Hầu phủ của ta mất mặt!"
Tỳ nữ kia rót thêm nước trà cho ta, ta cầm chén trà, chậm chạp không uống hết.
Bùi Tương có vẻ sốt ruột.
Ta nở nụ cười: "Năm năm qua, nhờ ngươi ban tặng, ta trà trộn ở nơi phong nguyệt có lấy được một số thứ đồ chơi. Không nhờ tới hôm nay lại một lần nữa có thể phát huy công dụng, ngươi có biết vì sao không?"
Nàng ta dường như không hiểu tại sao ta lại đột nhiên nói ra như vậy.
Ta ngửi chén trà kia, sau đó dùng đầu ngón tay chấm chấm vết trà bên trong: "Thanh lâu không thiếu các loại xuân dược, dạng gì cũng có. Mà dạng nào ta cũng được nếm trải hết rồi. Cho nên chỉ cần ngửi một cái, ta đã biết bên trong có gì."
"Phù Dung Say."
Sẽ làm cho nữ tử vứt bỏ hết thảy ngượng ngùng, nếu đã uống vào sau đó không được làm tình, nhất định sẽ mất mạng.
Ta đã từng bị ép uống loại dược này bảy lần, sao có thể quên mùi vị này được.
"Ngươi, làm sao ngươi biết?"
Bùi Tương mở to mắt, ngay cả miệng cũng há hốc. Ta cầm chén trà trong tay, không nói hai lời, chớp lấy cơ hội bóp miệng nàng ta đổ trà vào.
Lẽ ra nàng ta không nên vì tính kế ta, cố ý để thị vệ và nha hoàn chờ ở cửa.
Ta là kẻ điên cuồng cỡ nào chứ?
Một chén phù dung say kia đã uống rồi, Bùi Tương sắc mặt cực kỳ khó coi. Một tỳ nữ khác cố gắng chạy trốn, nhưng lúc mở cửa, bị ta dùng bình đập trúng gáy, ngất xỉu tại chỗ.
Ta đưa nàng ta đến sau màn giường.
Về phần Bùi Tương.
"Nỗi nhục nhã ngươi đã tặng cho ta, hôm nay cũng trả lại cho ngươi."
Phù Dung say sau khi uống vào, chỉ một lát đã phát huy tác dụng, thân thể yếu đuối không có lực, không thể nhúc nhích, kêu cứu càng không thể.
Ta trả lại cho nàng ta toàn bộ sự tính toán tỉ mỉ này.
Bùi Tương thật sự căm hận ta.
Những tên ăn mày ở miếu đổ nát ngoài ngoại ô kia, được nàng ta thuê tới phủ, vốn là muốn chà đạp ta, hiện giờ xem như là gậy ông đập lưng ông thôi.
Trong phòng kêu thảm thiết không dứt.
Mà trong tính toán của Bùi Tương còn có cả bắt gian tại trận nữa.
Chỉ là bắt được chính là nàng ta.
Con gái của Thừa tướng điên cuồng như vậy, trên giường hỗn loạn thật sự làm cho người ta có mắt không dám nhìn, bao nhiêu quan gia tiểu thư phu nhân đều nhìn thấy một màn này, thanh danh của nàng ta không còn nữa.
Cuối cùng thì Bùi Tương so với ta còn sụp đổ hơn.
Mãi cho đến khi nàng ta hoàn toàn tỉnh táo, biết tất cả mọi chuyện, cùng với ánh mắt của những nha hoàn hầu hạ kia, hoàn toàn phát điên.
Bùi Tương điên rồi.
Nàng ta chạy, chạy một mạch tới chỗ tường thành cao nhất.
Điên điên khùng khùng nói: "Tiện nhân, đó là tiện nhân!"
Cho đến giờ phút này, vẫn hận ta như vậy.
Ta đi theo phía sau nàng ta, lúc thấy Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân chạy tới.
Tự tay đẩy Bùi Tương xuống.
"Tương nhi!"
"Tương nhi!"
Hai âm thanh tuyệt vọng vang lên.
Thì ra không còn con gái, bọn họ lại khổ sở như vậy.
Nhưng bọn họ đâu có biết, người thân của người khác không còn, cũng sẽ khổ sở như vậy.
Chỉ là con dao đó chưa từng đâm vào họ nên họ không cảm thấy đau.
Cho nên bọn họ lựa chọn bao che hung thủ, hơn nữa chưa từng cảm thấy áy náy.
Thừa tướng hốc mắt đỏ tươi, hắn giơ kiếm trong tay vọt tới: "Ta muốn giết ngươi tiện phụ này, ta muốn giết ngươi vì con của ta báo thù!"
Hắn gào thét, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Ta đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ là lẳng lặng nhìn dưới thành, đoàn người hộ tống hoàng thượng đang chậm rãi từ cửa thành đi vào.
Mà Chu Chỉ, đang cưỡi ngựa.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ta.
Ánh mắt hắn đông cứng, miệng há hốc, không biết đang nói gì, chỉ cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía ta.
Nhưng không còn kịp rồi.
Thanh lợi kiếm trong tay Thừa tướng đã xuyên qua bụng ta.
Ông ta và vợ ông ta đến trước mặt ta luôn miệng mắng ta là tiện nhân, nói muốn báo thù cho con cái bọn họ.
Bị thanh kiếm sắc bén xuyên qua.
Đau lắm.
Nhưng sao đau đớn bằng tận mắt nhìn thấy đệ muội mình ngã chết.
Nên kết thúc rồi!
Hai người bọn họ cho rằng ta đã chết nên không nghi ngờ, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến ta là người bị xuyên qua bụng, sẽ nhân lúc bọn họ sơ sẩy, cầm lấy cánh tay hai người bọn họ, cùng nhau ngã xuống.
Ba người giống như diều đứt dây.
Lao thẳng xuống đất.
Đau quá.
Dường như ta nghe được tiếng vó ngựa, Chu Chỉ nhảy ngựa xuống, trong mắt hoảng hốt chạy đến trước mặt ta, sau đó ôm ta vào trong lồng ngực.
"Không có việc gì, ta sẽ đi tìm thái y, ngươi sẽ không chết. Sẽ không.."
Ta vừa định mở miệng, cổ họng xộc lên mùi tanh ngọt, sau đó phun ra máu tươi.
Nhưng ta vẫn cố gắng nhìn về phía bên cạnh.
Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân bị ta kéo xuống, lúc bọn họ rơi xuống, tư thế hơi bất đồng, đầu đập mạnh vào mặt đất, hiện giờ trên mặt đất máu tươi đầm đìa, hai người bọn họ không có biểu hiện sống sót.
Thật may, ta cuối cùng cũng báo được thù.
Một nhà bốn người bọn họ, tất đều chết ở trong tay ta.
Ta không thể không cười.
"Nguyệt Nương, đừng cười, đừng cười nữa được không? Ngươi kiên trì một chút, thái y sẽ tới, chắc chắn có thể cứu sống ngươi, ngươi sẽ không chết."
Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ, không biết có phải mắt ta có vấn đề hay không, hình như hắn đang khóc.
Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay ta.
Nóng đến nỗi có chút khó chịu.
"Không phải đã nói rồi sao, đường đường là tiểu Hầu gia, sao có thể yêu ta được? Khụ khụ.. Cho nên, khóc cái gì chứ. Ta báo thù, ta tự tay báo thù, ta giết bọn họ, báo thù cho đệ muội của ta, cũng vì cuộc đời bi ai của ta mà báo thù, ta rất vui vẻ."
Lại một ngụm máu tươi tuôn ra.
Ta cố gắng rất nhiều, mới có thể tiếp tục nói: "Tiểu Hầu gia, ngươi cũng phải vui vẻ. Bởi vì từ nay về sau, sẽ không có gánh nặng như ta, ngươi cũng không cần bảo vệ ta nữa, thật tốt mà."
"Không, nàng không phải là gánh nặng, chưa bao giờ."
Giọng Chu Chỉ càng ngày càng nghẹn ngào.
Ta nhìn lên bầu trời, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy A Uyên và A Nặc.
"A Uyên của ta, phu tử nói hắn khụ khụ, nói hắn là người thông minh hiếm có. Nói hắn sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể.. Có thể đề tên bảng vàng."
"Còn có A Nặc của ta, ta đã tích góp cho nó rất nhiều đồ cưới. Muội muội của ta, ta phải che chở cho nó. Ta là tỷ tỷ, cha mẹ mất rồi, ta chính là cha mẹ của bọn chúng."
Giọng của chính ta cũng trở nên có chút nghẹn ngào.
"Nhưng ta không bảo vệ tốt cho chúng."
Ta đột nhiên trở nên rất sợ hãi, sợ hãi nắm chặt cánh tay Chu Chỉ: "Chu Chỉ, ngươi nói xem cha mẹ có thể sẽ không tha thứ cho ta hay không? Ta không bảo vệ tốt đệ đệ muội muội, bọn họ có thể trách ta vô dụng hay không?"
Nước mắt nóng bỏng của Chu Chỉ từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay ta.
"Nguyệt nhi, nàng là tỷ tỷ tốt nhất. Thật đó, nàng tốt nhất."
Hắn khóc, khóc rất dữ dội.
"Tiểu Hầu gia, như vậy sẽ tổn hại uy danh của ngươi đấy."
Hắn lắc đầu: "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..
Chu Chỉ gọi tên ta từng tiếng.
Nhưng ta không phải là Nguyệt nhi.
Nguyệt nhi, là một người không thân thích, là nữ tử thanh lâu có thể bị vạn người chà đạp.
Ta nắm chặt Chu Chỉ, có chút tủi thân:" Tiểu Hầu gia, ta là Thẩm Khuynh Nguyệt mà."
Ta không muốn tới chết, đều dính lấy cái tên Nguyệt Nhi này.
Ta hình như đã nhìn thấy cha mẹ mang theo đệ muội vẫy tay với ta.
Nói với ta đã đến lúc đi rồi.
Bên tai dường như có người không ngừng gọi tên ta.
Nhưng ta mệt mỏi quá, còn đau nữa.
Ta muốn đi ngủ.
Không còn cô nương, Tiểu Đào lựa chọn rời khỏi Hầu phủ có thể che chở cô ấy một đời.
Cô ấy nhớ rõ tâm nguyện của cô nương, nhớ thương hai đệ muội chết thảm kia, cả ngày ăn ngủ không yên.
Cho nên Tiểu Đào từ chối mọi người cầu hôn, đến ngoại ô dựng một cái nhà tranh, trông coi hai cái mộ nho nhỏ.
Mỗi ngày đều cùng hai cái mộ kia nói chuyện.
Đôi khi, là nói về những gì mình gặp phải.
Đôi khi tôi nói về cô nương ngốc nghếch nào đó.
Nhiều năm sau đó.
Dân chúng trong kinh thành đều nhớ rõ một màn kia.
Đường đường tiểu Hầu gia, lại vì một nữ tử thanh lâu quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Hắn khóc và nói hắn hối hận.
Nhưng không ai biết, hắn hối hận cái gì.
* * * Hết phần 1 ---