Chương : 132
Chương 132: Một Lần Là Được.
Lâm Táp bị mắng mà nghỉ ngờ tam quan của
mình: “Cô… được! Tôi không nói với cô nữa.
Thích thế nào cũng kệ. Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi,
có người không thể dính vào, cũng không dính nỗi.
Đây là vì đề phòng sau này gặp mặt Ôn Ngôn thì
mất tự nhiên. Thiếu Khanh chưa bao giờ ép buộc
người khác. Cô néu không chịu thì hai người chắc
chắn sẽ không có gì cả. Chỉ nói vậy thôi, cô tự
xem đi.”
Trần Mộng Dao lườm anh một cái: “Được được
được, cảm ơn anh nhắc nhở. Tránh ra, đừng chắn
sáng của tôi!”
Bốn mươi phút sau, Trần Nặc đưa Ôn Ngôn tới
khu biệt thự Bạch Thủy Loan. Cửa nhà Kính Thiếu
Khanh không có nhưng cô vẫn gõ cửa.
Trần Mộng Dao nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì
giống như gió mà chạy ra đầy cửa ra: “Tiểu Ngôn!”
Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “Dao Dao sao cậu lại ở
đây?”
Trần Mộng Dao kéo cô vào, liền giải thích sơ mấy
câu: “Chỉ là tìm việc làm thêm thôi. Làm thêm theo
giờ ở nhà anh ta, quét dọn vệ sinh gì đó.”
Ôn Ngôn hơi xót xa. Lúc trước Trần Mộng Dao có
thể giống như những người ngồi ở đây…
Cô không để lộ cảm xúc ra, cũng không hỏi nữa.
Ngửi thấy mùi thuốc lá ở trong phòng khách, cô đi
thẳng tới mở cửa số ra.
Mục Đình Sâm đột nhiên khẽ ho hai tiếng, ho đến
mức cơ thể to lớn của Lâm Táp chấn động: “Cái
đó… Đình Sâm không hút thuốc.”
Mục Đình Sâm ngồi dựa lên sô pha, bất lực mà
xoa cằm. Lâm Táp là não heo sao? Cái này không
phải là chưa đánh đã khai? Rõ ràng là cậu ấy xúi
giục! Anh ho là vì thật sự muốn ho, không phải là
nhắc nhở gì cảt
Ôn Ngôn không hiểu: “Không sao… tôi chỉ mở cửa
sổ cho thoáng. Hai người hút thuốc cũng không
sao, không cần đề ý tới tôi.”
Đột nhiên Kính Thiếu Khanh thò đầu ra khỏi bếp:
“Mùi gì thế? Chỗ tôi còn chưa bật bếp nữa, mà thứ
gì cháy thế?”
Mặt Trần Mộng Dao tái nhợt, bước về phía phòng
ngủ của Kính Thiếu Khanh: “Có lẽ là quần áo của
anh bị là cháy rồi…”
Kính Thiếu Khanh hơi đau đầu, vội tiến lên. Nhìn
thấy áo bị cháy bốc hơi dưới bàn là, Trần Mộng
Dao trực tiếp vươn tay qua kéo, nhiệt độ nóng
khiến cô thiếu chút nhảy dựng lên: “ÁI”
Kính Thiếu Khanh nắm chặt lây tay cô: “Không sao
chứ? Đừng lo nữa, để tôi làm. Cô đi ra ngoài chơi
đi.”
Trần Mộng Dao đứng bát động, nhìn hắn một tay
thu dọn tàn cuộc. Không phải là cô không muốn
động, mà là tay bị anh nắm lấy…
Trong đầu cô tự nhiên nhớ tới những lời Lâm Táp
nói với mình lúc nãy, càng nghĩ càng thấy nguy
hiểm. Trực tiếp cố gắng vung tay Kính Thiếu
Khanh ra: “Áo hỏng rồi tôi sẽ đền cho anh.”
Kính Thiếu Khanh nhìn bàn tay trống không của
mình mà ngắn ra: “À… không máy tiền cả. Không
cần đền. Áo sơ mi mà thôi, đừng làm hỏng vest là
được.”
Nói thật không có người con gái nào có thể từ chối
được người đàn ông như Kính Thiếu Khanh cả.
Cho dù biết rõ anh là dân ăn chơi, cũng sẽ cảm
thấy anh nho nhã. Tiểu tiết nhỏ thể hiện ra được
sự lịch thiệp và thuộc tính “điều hòa trung ương”
của anh. Điều quan trọng là, anh có tư cách chơi
bời và đều cáng. Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, nên
cho dù là Trần Mộng Dao tính cách hào sảng thì
trong lòng cũng bị nai nhỏ chạy loạn một hồi.
Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn lúc đi ra khỏi nhà Kính
Thiếu Khanh thì đã là hơn mười giờ tối. Lúc ăn
cơm tất cả mọi người đều uống rượu, Ôn Ngôn
cũng không ngoại lệ. Có điều cô uống không
nhiều, chỉ là mặt hơi nóng, ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Trần Nặc đã đợi ở ngoài từ sớm. Sau khi lên xe,
Ôn Ngôn nhìn căn biệt thự vô cùng sang trọng
dưới màn đêm, đột nhiên hỏi: “Kính Thiếu Khanh
kết hôn chưa?”
Mục Đình Sâm chững lại rồi đáp: “Chưa. Nhưng
nhanh rồi. Cậu ta có mức độc, cô yên tâm.”
Không hỗ là Mục Đình Sâm, một câu nói liền có
thể nhìn ra được trong lòng cô đang nghĩ gì. Là
con gái, trực giác đối với đàn ông rất chuẩn.
Phương diện cảm nhận cũng vậy. Người đàn ông
như Kính Thiếu Khanh là đặc biệt, hơn nữa có sức
hấp dẫn vô cùng. Cô lo Trần Mộng Dao tiếp xúc
với anh quá lâu thì sẽ nảy sinh tình cảm gì đó. Có
những người không động được, cũng không thể động.
Trong biệt thự, Trần Mộng Dao nhìn cảnh tưởng
thê thảm trên bàn mà hơi bất lực. Cô phải thu dọn
sạch sẽ chỗ này mới có thể đi. Đối với một người
làm công theo giờ như cô mà nói, có thể ăn chực
được một bữa thì đã rất tốt rồi. Chuyện chính vẫn
không thể không làm.
Nghỉ một lát, cô mang tạp dề vào bắt đầu quét
dọn, nhưng miệng vẫn không ngừng: “Sau này đồ
anh thay ra trực tiếp ném vào trong rỏ đựng quần
áo bản, tránh việc tôi phải tìm khắp nơi. Còn có
nếu phải tăng ca ở công ty thì công việc ở trong
nhà thì tôi sẽ làm không hét trong một ngày được.
Tôi nấu cơm không ngon, anh chắc chắn cũng
không ăn nồi. Ngay cả mẹ tôi ngày nào cũng ăn
cơm tôi nấu mà còn mắng lên mắng xuống. Nhưng
ngoài nấu cơm ra thì những chuyện khác tôi đều
làm được.”
Kính Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ cô bận rộn, có
chút hoảng hốt. Loại cảm giác này rất kỳ quái. Căn
nhà vốn tĩnh mịch đột nhiên lại tràn đầy sức sóng,
lại giống như cuộc sóng vợ chồng bình thường,
êm đềm bình dị, nhưng lại vô cùng thú vị. Lúc
trước anh cũng đã từng trải qua cuộc sống vui vẻ
như vậy. Lúc đó là lúc nhỏ… ký ức rất xa vời.
Cánh cửa ký ức mở ra, giống như nước lũ cuộn
trào.
Năm đó quan hệ của bố mẹ anh vì không được
người nhà chấp nhận nên chỉ có thể phiêu bạt ở
ngoài. Cũng là lúc đó mới có anh. Tháng ngày vô
cùng khốn khó. Khung cảnh hài hòa như vậy, cuối
cùng cũng không chống lại được hiện thực. Bồ đã
thỏa hiệp, đưa anh về Kính gia. Mẹ dù cũng được
chấp nhận nhưng vẫn luôn bị xem thường.
Nói ra thật buồn cười, cuối cùng khổ tận cam lai
Hãy vào đọc tại
của mẹ lại là do chịu đựng mà có. Chịu đựng mãi
đến lúc già đi, nhưng bó anh lại không chống lại
được sự mê hoặc của người phụ nữ khác. Điều
này khiến anh cảm thấy sự đẹp đế luôn là bóng
nước. Mãi đến khi bố cũng bị bệnh mà qua đời,
một mình mẹ chống đỡ cả Kính gia. Thời gian này,
chẳng qua cũng chỉ là sự thay đổi trong mười năm
ngắn ngủi. Lúc mẹ bận rộn ở công ty không thể về
nhà thì anh còn chưa trưởng thành. Ở một mình
nhiều năm như vậy, đột nhiên lại thấy buồn, có
chút đáng thương.
“Anh đang nghĩ gì đấy? Tôi dọn dẹp xong rồi, điện
thoại hết pin rồi, mượn điện thoại anh gọi xe.”
Suy nghĩ bị âm thanh của Trần Mộng Dao kéo lại
hiện thực, Kính Thiếu Khanh nhìn cô gái trước mặt
mà ngắn ra máy giây. Không đợi anh có hành
động gì, Trần Mộng Dao trực tiếp vươn tay vào túi
quần tây của anh mà móc điện thoại ra. Gọi điện
xong, cô liền trả lại cho anh: “Được rồi, tôi ở đây
đợi xe chút. Anh cần làm gì thì làm đi. Không cần
bận tâm tới tôi. Lúc đi tôi sẽ đóng cửa lại giúp
anh.”
“Cái đó… Có thể ngủ cùng tôi không? Một lần là
được.” Lúc nói vẻ mặt của Kính Thiếu Khanh vô
cùng nghiêm túc.
Trần Mộng Dao lúc đầu còn tưởng anh giờ trò lưu
manh, nhưng vẻ mặt của anh lại không giống vậy.
Đây đã không phải là lần đầu anh nói ra yêu cầu
này rồi. Nhiều lần thì không khỏi khiến người ta
cảm thấy sự chân thành của anh: “Ngủ? Anh chắc
chắn anh không phải là giở trò lưu manh? Tùy tiện
nói với một cô gái lời nói như vậy thích hợp không
hả?”
Kính Thiếu Khanh giống như chắc nịch phải làm
như vậy: “Cô ra điều kiện đi. Tối nay cô ở lại, chỉ
ngủ, không làm cái khác.”
Yêu cầu như vậy quả thực quá kỳ lạ. Trần Mộng
Dao có chút chột dạ. Cô còn chưa thảm đến mức
phải làm loại chuyện này để nuôi gia đình. Nhưng
dù sao đã nợ người ta, cô cũng không tiện cự
tuyệt quá tuyệt tình. Tính tổng phí phẫu thuật lúc
trước của bố và tiền cơm lần trước đi xem mắt thì
cô đã nợ Kính Thiếu Khanh hai mấy vạn rồi. Đã nợ
người ta thì không tiện từ chối yêu cầu của họ,
chính là như vậy đáy.