Chương : 170
Chương 170: Bồi Thường Vật Chất
Mục Đình Sâm nghiến răng. Trước đó anh chưa bao
giờ nghĩ đến lý do tại sao Ôn Ngôn lại dọn ra khỏi Mục
trạch, qua đi lâu như vậy, hơn mười năm, cô hầu như
chưa từng rời khỏi Mục trạch, lại đột nhiên rời đi,
trước đó anh cũng lười suy nghĩ xem tại sao, anh
thậm chí còn không đường đường chính chính giữ cô
lại, sau lời nhắc nhở của Khương Nghiên Nghiên, anh
mới biết cô thực sự giận anh chuyển ra ngoài vì Thẳm Giới?
Nhìn thấy thần sắc của anh, Khương Nghiên Nghiên
nở một nụ cười thành công: “Được rồi, anh Đình Sâm,
đừng nghĩ đến những người làm mình không vui nữa.
Thử món dimsum em đã mang đến cho anh đi. Ngon
lắm đấy. Từ khi còn nhỏ em đã luôn rất thích món dim
sum này, em ở đây đợi anh tan làm rồi mình cùng
nhau đi ăn, được không?”
Mục Đình Sâm không từ chối món ăn vặt mà Khương
Nghiên Nghiên đưa đến miệng, nhưng vị ngọt vốn có
vào miệng anh đã trở nên vô vị.
Trong Cục nội vụ, Trần Hàm và Khương Quân Thành
lần lượt bước ra ngoài.
“Chúng ta… thực sự cứ kết thúc như vậy sao?”
Khương Quân Thành vẫn không thể tin được, hai
người đã ở bên nhau nửa đời người, lại đột ngột chia
tay. Ông ta chưa bao giờ nghĩ Trần Hàm vốn luôn lấy
ông ta làm trung tâm lại chủ động rời đi, ông ta cứ cho
rằng lời ly hôn là nói nhảm, nhưng không ngờ lại trở
thành hiện thực.
“Giấy ly hôn đang ở trong tay ông đấy, ông nghĩ sao?
Khương Quân Thành, tôi nghĩ đời tôi đã từng đặt
trong tay ông, quyết định tồi tệ nhất tôi đưa ra là
không chút do dự mà đi theo ông, tôi nợ Ôn Chí Viễn
và Ôn Ngôn quá nhiều, mà ông, cho dù tôi có cho ông
bao nhiêu đi chăng nữa, ông cũng sẽ không hài lòng,
ông là đồ phé vật!” Trần Hàm nói xong liền lái xe rời
đi, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái, đây là quyết
định đúng đắn duy nhất của bà trong đời này nhỉ?
Khi Khương Nghiên Nghiên nhận được cuộc gọi của
Khương Nghiên Nghiên lau nước mát, nói: “Người ta
không muốn về đâu… chắc hẳn bây giờ không có ai ở
nhà, không có chút nhân khí gì cả, vắng vẻ muốn
chết. Em sẽ không làm phiền anh, đừng đuôi em đi…”
Mục Đình Sâm phớt lờ, không rảnh để bận tâm đến cô
ta.
Có thể là do mấy ngày nay ngủ không ngon, buồi
chiều Ôn Ngôn cảm thấy khó chịu nên không cậy
mạnh mà cứ rời khỏi công ty từ lúc năm giờ. Biết Trần
Mộng Dao còn chưa tan sở, cô đành về nhà một mình,
lúc ngồi trên ghế sô pha, cô thở phào nhẹ nhõm, gần
đây cô cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề một cách khó
hiểu, đi được vài bước là bắt đầu thở hỗn hển. Cô sờ
bụng dưới, bụng chưa tròn bốn tháng nhưng so với
người thường còn lộ rõ hơn nhiều, cứ như vậy chỉ sợ
còn chưa đủ tháng thì bụng đã to đến mức nhìn không
thấy ngón chân mắt.
Vừa mới thở phào, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Phản ứng đầu tiên của cô là Trần Mộng Dao tan sở rồi
nên vội vàng đứng dậy mở cửa, cô vô tình bị đập vào
eo, phải đỡ ghế sô pha nửa phút thì cảm giác khó chịu
mới biến mát.
Mở cửa, cô sửng sốt, sau đó lạnh lùng hỏi: “Bà tới đây
làm gì?”
Người đến đây không phải là Trần Mộng Dao, mà là
Trần Hàm.
Trần Hàm miễn cưỡng nở một nụ cười: “Biết con đã
chuyền ra ngoài nên mẹ đến xem.”
Ôn Ngôn xoay người trở lại sô pha ngồi xuống, Trần
Hàm cũng không để ý, vào cửa thay giày: “Mẹ ly hôn
rÓI.
Ôn Ngôn chế nhạo: “Khương Quân Thành vốn là
người đàn ông mà bà bỏ rơi tất cả để đi theo, tại sao
lại đột ngột từ bỏ rồi? Khổ tâm kinh doanh hơn phần
lớn cuộc đời, nói từ bỏ là từ bỏ, đây không phải phong
cách của bà.”
Trần Hàm không giải thích nhiều, ánh mắt rơi vào trên
bụng Ôn Ngôn: “Con có thai?”
Ôn Ngôn vươn tay chặn bụng dưới: “Liên quan gì tới
bà? Bà tới đây làm gì? Cứ nói thẳng đi, nếu không có
gì thì mời bà rời đi, tôi rất mệt, không có thời gian tiếp
Truy cập đọc full nhé. đãi khách.”
Trần Hàm hít sâu một hơi: “Mẹ xin lỗi, nói xong mẹ sẽ
không quấy rày con nữa, mẹ vẫn là nhịn được mà tới
tìm con. Mẹ chỉ cảm thấy… mẹ đã cho Khương gia
quá nhiều, đồng thời cũng nợ con và Trí Viễn quá
nhiều, con có thể cho mẹ một cơ hội bù đắp được
không? Dù… chỉ là vật chất.”
Về mặt vật chất? Ôn Ngôn nghĩ thấy buồn cười, cô
không cần quan hệ gia đình nữa, cho nên muốn mua
cô bằng vật chất? Để có thể yên tâm? Cô muốn xem
Trần Hàm có thể đưa ra cái gì được cho cô: “Ý bà là
sao? Bà muốn “giải quyết” hết tất cả những điều bà nợ
tôi trong quá khứ sao? Vẫn mong đợi tôi gọi bà một
tiếng mẹ?”