Chương : 172
Chương 172: Đi Tìm Bà Áy
Ôn Ngôn trêu đùa nói: “Vậy cậu trực tiếp gả cho anh
ta là được rồi, có ăn thì phải trả tiền chứ.”
Trần Mộng Dao đột nhiên bật cười, tiếng cười có chút
hèn hạ: “Ha ha… Dạ dày của mình bị anh ta thu mua
rồi, mình cũng đã từng nghĩ qua liệu có nên biến anh
ta trở thành mục tiêu trong đời, cậu nói xem bộ dạng
anh ta lại đẹp trai, vóc dáng lại cao, còn có tiền, còn
biết nấu cơm, đàn ông như vậy kiếm đâu ra? Mình
cho cậu biết, mình thỉnh thoảng còn mơ đến anh ta…
Hắc hắc… Anh ta không mặc quần áo, mình thấy anh
ta bình thường mặc quần áo cũng đã có hình như vậy,
không mặc quần áo sẽ càng đẹp hơn! Cũng may mình
không phải đứa mê trai, nếu không… anh ta sớm bị
mình ăn sạch sẽ rồi!”
Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy lạnh người: “Oa… Cậu
cũng thật ác liệt quá đi, mình không thèm nghe cậu
nói nữa, cậu ăn cơm ngon nhai”
Điện thoại vừa ngắt, ý cười ở khóe miệng Trần Mộng
Dao còn chưa kịp thu lại, đột nhiên cảm giác như có
người sau lưng, cô nhìn lại, Kính Thiếu Khanh đang
trợn mắt há miệng nhìn cô, dây thần kinh trong đầu cô
nhất thời căng thẳng, sau đó “ting” một tiếng bị đứt,
anh đều nghe tháy hết rồi hay sao… !
“Cái kia… tôi chỉ là đùa…” Cô kinh sợ, xấu hổ hận
không thể lập tức tìm một cái lổ để chui vào.
“Ách… Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, cô ăn cơm đi,
tôi… về trước phòng làm việc trước.” Kính Thiếu
Khanh có lẽ là đã bị phát ngôn mạnh miệng của cô hù
dọa, nói năng có chút loạn xoạn.
Trên mặt Trần Mộng Dao nóng bừng có thể sắp thành
trứng gà tươi rồi, cả đời cũng chưa từng xấu hỗ như
vậy bao giờ, về sau muốn cô gặp anh như thế nào
đây?
Tòa nhà tập đoàn Mục thị, văn phòng làm việc của
tổng giám đốc.
Mục Đình Sâm cùng Trần Hàm ngồi đối diện nhau,
cốc cà phê bốc khói ấm trên bàn trà đắt tiền, ngay cả
trong không khí dường như cũng pha lẫn hương vị cà
phê.
“Mục tổng, hôm nay tôi đến đây cũng không vì chuyện
công gì, mà là muốn nói chuyện với cậu về chuyện
của Ôn Ngôn.” Trần Hàm lúc nói chuyện trên mặt
không có bất kỳ cảm xúc dư thừa, khiến người ta khó
nhìn thấu trong lòng bà đang suy nghĩ gì.
“Oh? Bà nói đi.” Mục Đình Sâm lạnh nhạt, bưng cốc
cà phê lên khẽ nhấp một miếng, vị đắng của cà phê
lan ra đầu lưỡi, khiến anh khẽ nhíu mày: “Ngải Lệ,
giúp tôi đổi ly hồng trà.”
Thái độ của anh làm cho Trần Hàm khẽ nhíu mày: “Nó
mang thai, chuyện này cậu đã biết chưa? Hiện tại Ôn
Ngôn đang ở một mình, tôi không yên tâm, cũng
không chịu cho tôi tiếp cận con bé. Tôi có lén đưa đồ
ăn cùng hoa quả cho con bé, cũng có mang cơm trưa
đến công ty cho con bé, con bé cũng không ném đi
cũng cứ như vậy nhận lấy, cũng không phải hồi lại.
Phụ nữ mang thai sao có thể không có người bên
cạnh được chứ?”
Hai tay Mục Đình Sâm đặt ở trước người, dựa lưng
vào ghế sa lon, lười biếng nhắm mắt nói: “Là chính cô
ấy muốn dọn ra khỏi Mục trạch, không có ai buộc cô
ấy cả.”
Nói đến điểm này, thân là mẹ, trong lòng Trần Hàm
cảm thấy khó chịu: “Tốt xấu gì con bé cũng là do cậu
nuôi dưỡng, lẽ nào giữa hai người ngay cả một chút
xíu cảm tình cũng không có sao? Trong bụng của con
bé, chính là con cháu Mục gia.”
Mục Đình Sâm nhếch miệng lên cười nhạt: “Đúng vậy,
cô ấy là do tôi nuôi lớn, bà làm của mẹ đẻ, nói những
lời này không cảm thấy chột dạ sao? So với bà, công
lao của tôi còn lớn gấp nhiều lần, bà thực sự không có
tư cách tới tìm tôi.”
Trần Hàm nhát thời không thể nóng giận: “Đúng… sự
thực như vậy, tôi cũng không có gì có thể nói. Coi như
tôi cầu xin cậu… Xem như hai người ở chung với nhau
nhiều năm như vậy không nên vứt bỏ con bé một
mình, con bé ngay từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh.
Đối với Ôn Ngôn cậu vừa là chồng cũng là người
thân, đừng ném nó lại một mình…”
Lúc này, Ngải Lệ đem ngâm lý hồng trà bưng tới: “Mục
tổng, hồng trà của anh đây.”
Lúc này Mục Đình Sâm mới mở mắt ra, đáy mắt hoàn
toàn tĩnh mịch: “Không phải tôi bỏ lại cô ấy, là cô ấy vì
một người đàn ông mà bỏ lại tất cả, vong ân bội nghĩa
rời khỏi Mục trạch. Bà muốn tôi làm như thế nào? Vẫy
đuôi như chó mời cô ấy về sao? Ha ha… Nực cười.
Cô ấy muốn trở về tôi cũng không cự tuyệt, cô ấy
muốn đi, tôi cũng không giữ lại, nhưng có một điều có
thể khẳng định, tôi sẽ không ly hôn cô ấy.”
Trần Hàm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột
nhiên cảm thấy chính mình có chút đường đột: “Xem
ra là tôi đã nhìn phiến diện, thật ngại quá, thế nhưng…
dù vậy, tôi cũng tìm không được người khác có thể
giúp con bé, dù sao cậu mới là người thân cận nhất
của con bé, cậu tự sắp xếp, tôi cũng không quấy rầy
nữa!”
Trần Hàm đi rồi, Mục Đình Sâm phiền não châm điều
thuốc lá.
“Dù sao cậu cũng mới là người thân thiết nhất của cô
ấy” những lời nói này cứ quanh quản quanh đầu anh.
Anh là người thân cận nhất của cô sao? Điều ấy anh
thực sự không dám thừa nhận, chỉ có chính cô mới
biết được đáp án.
Ban đêm ở Đề Đô, vẫn phồn hoa như vậy, đường phố
thênh thang, nhưng ở những nơi ồn ào náo động lại
cảm thấy thật cô độc.
Những ánh đèn chiếu sáng ở tập đoàn Mục thị dần tắt
dần, chỉ ngọn đèn ở văn phòng tổng giám đốc vẫn
sáng.
Ngoài cửa, Ngải Lệ liếc nhìn thời gian, nhịn không
được gõ cửa nói: “Mục tổng, thời gian không còn sớm,
anh nên về nghỉ ngơi sớm. ”
Bên trong phòng làm việc, Mục Đình Sâm một thân
một mình uống say mèm: “Cô đi trước đi, tôi không
về.” Đúng vậy, không cần thiết trở về, ánh đèn Mục
trạch dù sáng như thế nào cũng không có chút ấm áp,
tòa nhà lớn như vậy nhưng vài năm nay thật lạnh lẽo.
Ngải Lệ thở dài, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng
vẫn không nói gì, tan làm ra về trước.
12 giờ đêm, Mục Đình Sâm mới loạng choạng từ cao
ốc đi ra. Trần Nặc chờ mấy tiếng dưới tòa nhà, thấy
anh say thành như vậy, vội vàng xuống xe tiến lên đỡ:
“Thiếu gia? Cậu làm sao uống nhiều như vậy? Trở về
Mục trạch sao? ”
Mục Đình Sâm lắc đầu: “Không, đi tìm cô ấy, cô ấy
cũng chưa ở một mình bao giờ… Đài khí tượng nói
đêm nay sẽ mưa to, cô ấy sẽ sợ…”