Chương : 233
Chương 233: Mềm Lòng
Sau khi nhận được câu trả lời của anh , Ôn Ngôn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cô chợt nhận ra là tuy anh luôn khiến cô bất an nhưng anh sẽ luôn cho cô cảm giác an toàn.
Một lúc sau, xe của Mục Đình Sâm chạy vào Mục trạch.
Cô chào đón anh ở cửa, giúp anh lấy đôi dép trong tủ giày ra: “Anh nói Triển Trì tai nạn là ngẫu nhiên hay là cố ý?” Mục Đình Sâm suy nghĩ một chút: “Em nghĩ như thế nào?” Cô nghẹn lời, bởi vì không chắc chắn, nên mới hỏi anh.
Anh thay giày xong đi thẳng qua cô lên lầu: “Trước khi Triển Trì nhìn thấy tôi thống khổ, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt tính mạng mình vào nguy hiểm, sao dễ dàng xảy ra tai nạn xe hơi như vậy, sợ là khi ra ngoài cậu ta còn cẩn thận nữa kìa. Nếu tôi đoán không sai, hôm nay em sẽ không gặp được Tràn Mộng Dao.” Cô giật mình, không hoàn toàn đồng ý với những gì anh nói, Trần Mộng Dao hứa sau khi đến bệnh viện sẽ đến gặp cô, sao lại không thấy được? Sao anh có thể khẳng định như vậy? Đồng thời ở bệnh viện lúc đó.
Triển Trì làm xong kiểm tra thì được đưa đến phòng bện bình thường, Trần Mộng Dao đang bận tới bận lui lau mặt giúp anh ta, cho anh ta ăn, giống như khi hai người còn yêu cuồng nhiệt.
Đầu của Triển Trì quấn băng gạc, trong chiếc áo bênh nhân nhìn dáng vẻ anh ta yếu ớt, ánh mắt anh ta từ đầu tới cuối chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng bận rộn đang lau người: “Dao Dao, anh xin lỗi, đột nhiên anh cảm thấy quá khứ anh thật khốn nạn.” Trần Mộng Dao không ngờ anh lại nói vài câu gật mình như vậy, cô bị lời của anh ta khiến toàn thân run lên, còn có chút buồn nôn, dù sao thần kinh cô cũng không theo lẽ thường: “Được rồi, đừng nói nữa, anh đã biến thành bộ dạng như thế nào rồi? Bác sĩ nói anh chỉ bị chấn thương ngoài da, cộng với chấn động nhẹ, cũng không nghiêm trọng lắm, chút nữa tôi phải đi tìm Tiểu Ngôn, hai người đều không làm người khác bớt lo, mệt chết tôi rồi.” Triển Trì ngậm miệng, nhắm mắt và không nói gì. Trần Mộng Dao thấy phản ứng của anh ta, đưa cốc nước lên miệng: “Làm sao vậy? Nói vài câu còn không được sao?” Anh ta hơi quay mặt sang một bên: “Em đi tìm Ôn Ngôn đi, một mình anh cũng không sao.” Là người thì đều có thể nhìn ra anh ta đang nói dôi, anh ta không muốn cô rời đi chút nào, anh ta là vì cô rời đi nên mới không vui.
Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Anh làm sao vậy? Ngày mai tôi còn phải đi làm. Không lẽ anh muốn tôi trông chừng anh trong bệnh viên sao? Nếu mẹ tôi biết tôi không về nhà bởi vì chăm anh trong bệnh viện, mẹ tôi sẽ lột da của tôi, hơn nữa huống chi hai chúng ta còn chưa làm lành…” Đôi mắt của Triển Trì tối đi vài phần: “Anh biết mẹ em có có ý kiến với anh… Anh có thể hiểu được, không sao cả. Anh phải nằm viện quan sát vài ngày, không thể mỗi ngày đưa đón em đi làm được, em phải cận thận một chút, anh ở đây không cần chăm sóc đâu.” Trong nhất thời cô có chút sững sờ không biết anh đang nghiêm túc hay đang tức giận: “Triển Trì, ngày mai tôi sẽ quay lại thăm anh.” Anh khẽ gật đầu để cô đi.
Cô thở dài, đặt cốc nước lên bàn đầu giường, xoay người rời đi. Sau khi chưa đi được bao xa, cô tình cờ gặp bác sĩ đang điều trị cho Triển Trì: “Cô có phải là người nhà của bệnh nhân số 7 không? Giờ cô đi rồi à?” Cô gật đầu: “Ừ, anh ta ăn cơm rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Hiện tại vẫn đang theo dõi, tốt nhất nên có người nhà ở lại chăm sóc, nếu cô bận, có thể để người nhà khác đến, bệnh nhân trước mắt có thể xảy ra hiện tượng chóng mặt và bắt tỉnh tạm thời, rất nguy hiểm.” Nhìn bác sĩ rời đi, cô do dự, cô hứa với Triển Trì là sẽ suy nghĩ về việc tái hợp, nhưng cô không muốn phát triển quá nhanh, dù sao thì sau tất cả nỗi đau trước đây cũng không thể nào quên được, anh ta bị tai nạn xe hơi, cô cẩn thận hầu hạ thì coi được sao? Nhưng không như vậy… thì anh ta cũng không có người nhà khác.
Do dự hết lần này đến lần khác, cô quyết định ở lại, miễn cưỡng gửi một tin nhắn cho Ôn Ngôn: Mình không đến được, Triển Trì cần người bên cạnh chăm sóc, mình không thể rời đu, nếu có việc quan trọng, thì cứ nói chuyện qua điện thoại nhé.
Trong phòng bệnh, bác sĩ kiểm tra sơ qua tình trạng củaTriển Trì: “Không có gì nghiêm trọng, có thể yên tâm rồi, sớm nhất ngày mai có thể xuất viện.” Dáng vẻ suy yếu lúc trước của Triển Trì hoàn toàn biến mát, anh ta thay đổi nói: “Không cần nhanh chóng, hãy nhớ những gì tôi đã nói với bác sĩ, tình hình của tôi, không cần nhắc đến với bắt kì ai.” Bác sĩ mỉm cười: “Hiểu rồi, Triển tiên sinh, những gì cậu giao phó tôi đã tôi đã nói rõ với bạn gái cậu rồi, cô ấy đang ở hành lang, không có rời đi, tôi hiểu tâm trí của các người trẻ tuổi, phương pháp này quả thực có thể thúc đầy tình cảm, yên tâm, tôi sẽ hợp tác.” Triển Trì đưa tay lấy chiếc ví trong ngăn kéo ra, rút ra một đồng tiền mặt nhét vào túi bác sĩ: “Anh đi đi.” Bác sĩ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi quay người sang phòng khác kiểm tra.
Mục gia, Ôn Ngôn nhìn tin nhắn do Trần Mộng Dao gửi, phải khâm phục bộ não của Mục Đình Sâm, rõ ràng là cùng một suy nghĩ, tại sao bộ não của anh lại tốt như vậy? Anh nói rằng Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ không thể đến hôm nay, rồi cậu ấy thực sự không thể đến được, điều này cho thấy tai nạn xe hơi chỉ là một thủ đoạn của Triển Trì để ngăn cô gặp Trần Mộng Dao.
Càng như vậy, cô càng sợ hãi, sau vụ tai nạn xe hơi, Triển Trì sẽ dùng thủ đoạn gì để ngăn họ gặp nhau? Nói cách khác, sau vụ tai nạn xe hơi, mục đích của Triển Trì đã đạt được? Anh ta chỉ đang trì hoãn thời gian?
Truyen astory giới thiệu thêm nhiều truyện hay đến các bạn nhé