Chương : 38
Chương 38: Hận Đến Mức Tận Cùng
Ôn Ngôn theo phản xạ mà muốn né tránh anh
nhưng lại sợ anh mượn rượu làm càn, đơn giản là
cắn răng không động đậy, khẩn cầu anh mau mau
một chút chìm vào giấc ngủ.
Cô càng chờ mong cái gì thì nó lại càng phát triển
theo hướng ngược lại, anh không chỉ không dừng
lại mà còn mân mê chán chê y phục của cô, đôi
tay ngược lại còn chui vào trong cổ áo cô.
Cô nín thở, trên mặt nóng tựa như bị thiêu cháy,
x. Ẫ „ : _ `
cuôi cùng cũng không nhịn được nữa mà thử mở
miệng dò xét: “Mục Đình Sâm…”
Anh nghe được tiếng của cô: “Ừm hừ…”
“Anh nghỉ ngơi sớm chút… Mau đi ngủ đi…” Cô
không dám nói anh đừng, ngay cả ngữ khí cũng
phải chú ý cần thận.
Tầm mắt xít lại gần cô, ánh mắt mông lung nhìn
cô: “Cô không muốn rời đi sao? Tôi sẽ cho cô một
cơ hội..”
Nói xong, anh liền xoay người đặt cô ở dưới thân,
đôi tay ra sức xé áo ngủ của cô.
Một mảnh lớn da thịt nhất thời bị lộ ra trong không
khí, ngực truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Trong nháy mắt cô tựa như con cá bị mắc cạn, chỉ
muốn liều mạng mở miệng ra đề hô hấp.
Mục Đình Sâm còn không quên tắt đèn phòng,
bóng tối bao chùm lấy cô, cô có chút sợ hãi mà
nhìn bóng đen phía trên đang hoành hành cơ thể
mình.
Mùi rượu trên người anh, cùng với đôi bàn tay
ngày càng dùng lực của anh khiến cô không nhịn
được mà muốn chạy trốn, cô theo bản năng mà
duỗi tay đây anh ra, cấp tốc từ dưới thân anh thoát
ra, đứng ở mép giường khép chặt áo ngủ: “Anh
uống say rồi! Nghỉ ngơi sớm đi…”
Trong bóng đêm, đôi mắt của Mục Đình Sâm dần
khôi phục lại sự tỉnh táo, thần sắc cũng trở nên
lạnh lùng: “Khi Thẫm Giới chạm vào cô, cô cũng
thấy phản cảm như vậy sao?”
Thân thể Ôn Ngôn cứng đờ, cô không có cách nào
để nhớ lại chuyện của ba năm trước cũng không
biết bản thân khi đó có thấy phản cảm như vậy với
Thẩm Giới không nữa, thế nhưng cô rất rõ ràng
Mục Đình Sâm không vượt qua được rào cản
này…
Cho dù anh đã chạm vào cô, cho dù… cô có đồng
ý ở bên anh cả đời đi chăng nữa thì chuyện đó mãi
mãi vẫn là cái gai trong lòng bọn họ, rút không ra,
lại đau một cách âm ỷ!
Sau yên tĩnh là một trận cuồng phong, sau khi Mục
Đình Sâm phát tiết xong liền tới thư phòng, chỉ còn
một mình cô trong đồng hỗn độn.
Ôn Ngôn không phát ra âm thanh nào ngồi co
quắp bên mép giường, má Lưu một bên thu dọn
một bên thở dài: “Ngôn Ngôn, chuyện của con và
thiếu gia, người làm như chúng ta căn bản là
không nên xen vào, thế nhưng… hai người cứ tiếp
tục như vậy cũng không phải cách. Có chuyện gì
thì con cứ nói ra, đừng đề ở trong lòng.”
Vành mắt Ôn Ngôn đỏ lên rồi lắc đầu: “Con không
sao.
Liên tiếp vài ngày, Mục Đình Sâm đều không về
nhà.
Chuyện của nhà Trần Mộng Dao ngày càng trở
nên tồi tệ, Ôn Ngôn cũng sốt ruột, thé nhưng Mục
Đình Sâm lại không muốn gặp cô.
Sau khi công ty thiết kế Khải Duyệt hoàn thành
bản danh sách với Mục Thị, với tư cách là người
phụ trách, cô phải mang bản thảo qua tòa nhà cao
ốc Mục Thị, cô biết, đây chính là cơ hội duy nhất
để cô gặp Mục Đình Sâm.
Lần này thư kí của Mục Đình Sâm có mặt ở đây,
không ngoài dự liệu, người phụ nữ có thể sánh
ngang với siêu mẫu, thân hình và khuôn mặt đều
là cực phẩm, những bộ trang phục công sở bình
thường mặc lên người cô cũng vô cùng kiểu cách,
khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy cô, mặt đối phương không biểu tình nói: “Có
việc tìm tôi là được rồi, Mục tổng bình thường
không có tiếp khách.”
Không đợi Ôn Ngôn nói, thư kí trực tiếp lấy bản
thảo trong tay cô mang vào văn phòng Mục Đình
Sâm, cô còn chưa nghĩ kĩ xem có nên xông vào
hay không thì thư kí đã đi ra: “Mục tổng nói, mấy
thứ đó của các người đều là rác rưởi, đây chính là
nguyên văn.”
Kết quả này Ôn Ngôn không đoán trước được, chủ
công ty thiết kế Khải Duyệt là Lâm Táp, các nhà
thiết kế đều là những người có kinh nghiệm
chuyên sâu trong lĩnh vực, chỉ dựa vào hai điều
này, dù ra sao đi chăng nữa thì cũng không thể bị
bác bỏ hết toàn bộ như này mới phải.
Thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, thư kí cũng bất
“`” kẽ. ốốốốốẽ
thảo. Thời gian không còn nhiều nữa, các người
hãy có lên, Mục tổng sẽ không vì sếp của các
người là Lâm Táp mà châm chước đâu, chuyện
này, không có biện pháp nào để dàn xép.
Ôn Ngôn lấy hết dũng khí lướt qua thư kí mà xông
vào trong: “Mục Đình Sâm, tôi có chuyện muốn tìm
anhl”
Thư kí đi theo sau đó: “Mục tổng, xin lỗi, cô ấy
thừa dịp tôi không chú ý liền xông vào!”
Trước bàn làm việc, khuôn mặt nam nhân lạnh
như băng, đôi môi mỏng khế mở: “Bỏ đi, cô ra
ngoài trước đi.”
Thư kí đáp ứng một tiếng, ánh mắt có chút phức
tạp nhìn Ôn Ngôn một cái.
Chuẩn bị một lát, Ôn Ngôn lấy hết can đảm nói:
“Tôi biết anh không muốn gặp tôi, đã qua nhiều
ngày như vậy rồi, cảnh sát vẫn chưa phá xong án,
nhà của Dao Dao sắp bị ép đến phát điên rồi…”
Mục Đình Sâm đóng cây bút trong tay lại, chắp tay
vào nhau đặt trước mặt, thân thể hơi dựa vào ghé,
vẻ mặt vô cảm: “Có quan hệ gì với tôi?”
“Chỉ có anh mới có thể cứu cô ấy…” Ngữ khí của
cô đã thấp đến cực hạn, nếu như anh muốn cô
quỳ xuống cô cũng sẽ không do dự.
*A, Ôn Ngôn, cô thực sự rất coi trọng bản thân của
mình, tôi dựa vào cái gì mà phải nghe cô đi giúp
cô ta chứ? Đừng lãng phí thời gian của tôi!” Giọng
điệu của Mục Đình Sâm căn bản là không muốn
cho cô cơ hội để thương lượng.
Ôn Ngôn ngẫn ngơ trong giây lát, thậm chí còn bắt
đầu nghi ngờ ngày đó khi anh say gọi cô là “ Ngôn
Ngôn”, còn chà sát ở cổ cô khi đó căn bản không
phải là người đàn ông trước mặt này, cô trước nay
luôn không thể nhìn thấu được anh!
Cô tựa như muốn cắn đứt môi, bởi vì cô phát hiện
ngay cả con át chủ bài để trao đổi với anh cũng
không có, không có nó thì cô lấy cái gì để ra điều
kiện với anh?
Mục Đình Sâm nhíu mày thể hiện sự mất kiên
nhẫn, lạnh giọng nói: “Cô có thể đi rồi.”
Cô cố chấp không nhúc nhích, trong nháy mắt
trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ đáng sợ,
anh vô cùng hận cô, nếu như cô từ chỗ này mà
nhảy xuống, tử vong, liệu anh có được bình yên
suốt quãng đời còn lại không? Sẽ không còn oán
hận nữa?
“Mục Đình Sâm… nếu như tôi chết đi, hận thù
trong tim anh, có phải là sẽ biến mất không? Trừ
tôi ra, anh đối sử với ai cũng rất tốt, như vậy có
phải là anh sẽ giúp Dao Dao không…? Bởi vì cô ấy
là bạn của tôi, cho nên anh mới không đồng
ý…phải không? Tôi không cho rằng anh phải có
nghĩa vụ phải nhân từ với bất kì ai, anh cũng rất
tốt, là tôi không tốt, tôi đã làm ô ué thế giới của
anh.”
Khi cô nói những lời này, Mục Đình Sâm buông đôi
tay đang chắp lại với nhau kia ra, chống lên tay
vịn: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Cô nhìn anh, hơi nhếch khóe môi: “Nếu như anh
muốn tôi chết tôi sẽ không do dự, giúp Dao Dao…”
Anh đứng dậy đi về phía cô, đáy mắt ẩn chứa sự
phẫn nộ: “Cô đang dùng cái chết để uy hiếp tôi
sao? Cô còn cảm thấy cái mạng này của cô nó
còn giá trị trong mắt tôi sao?”
Cô lắc đầu: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ
rằng mình có bát kì giá trị gì ở trong mắt anh, thế
nhưng tôi nghĩ rằng… Nếu như hận một người…
chẳng phải là muốn đối phương chết đi sao…”
Anh duỗi tay nắm cằm cô, ngón tay thon dài
thoáng dùng sức, cô liền đau đến nhíu mày.
Lời anh nói tựa như Tu La đến từ địa ngục: “Cô sai
rồi, để cô chết điều đó quá hời cho cô rồi, tôi muốn
cô phải sống, cô sống tôi mới có thể đày đọa cô,
chết đó chính là một sự giải thoát! Tốt nhất cô nên
ghim cái suy nghĩ này vào đầu cho tôi!”
Ôn Ngôn kinh ngạc nhìn anh, tuyệt đối không ngờ
tới sự hận thù của anh đối với cô đã đạt đến mức
này!