Chương 5: 5: Chị Em Họ Nhà Họ Cẩm Gặp Nhau
Ba đứa con nít, trông trạc tuổi em với Phong Đông.Mặt lạ hoắc không rõ tên tuổi như nào, tự nhiên tiến lại gần Hương Lộc và Phong Đông đang ngồi ăn bánh bàn chuyện.Thấy vệ sĩ cũng không có ý định can ngăn ba đứa đó sau vụ tạt rượu vừa rồi.Ban nãy tên Minh Hà tạt rượu lên người em, vệ sĩ đã nhanh chóng tiến tới đề phòng.Cơ mà nơi em ngồi với chỗ vệ sĩ đứng là quá xa, vệ sĩ đứng ở một góc khuất nọ.Vì đây là khu dành cho con cháu nhà họ Cẩm nên vệ sĩ không phải lo lắng quá về kẻ đột kích.Mà có bị đột kích cũng không ngờ được rằng đó là một đứa con nít bằng tuổi em..Còn vừa nghe Đông nói thì chắc ba đứa này là em họ của Lộc.Có ý tốt hay xấu thì chưa biết.Em không để tâm, cũng như đứng dậy tiếp khách như ông.Mặt kiêu ngạo ngồi đó hất cằm xem mấy đứa em họ có làm ‘màn dạo đầu’ giống Minh Hà vừa rồi không.Đứa cao nhất đứng giữa, có vẻ tươi tắn vui vẻ chủ động tiếp chuyện với em: “Chào chị họ Hương Lộc, em là Cẩm Nghiêm Túc con trai chú hai chị đó ạ.Còn bên cạnh là em trai em Cẩm Túc Tả.Và em họ Cẩm Thê con chú ba”Tên này tự nhiên tự tại, vừa đưa tay giới thiệu từng người vừa nói một mạch tất cả mọi thứ.Vì hắn luyên thuyên mãi, điều đó khiến em nghi vấn.Thằng ở giữa tự xưng là Nghiêm Túc, cơ mà vẻ ngoài lại hoạt bát năng động.Chả biết sau này có nghiêm túc nổi không, hay là lăng nhăng trái với cái tên nữa.Nói sao thì nói, tên này càng thoải mái, càng được lòng người nghe.Ăn nói rất biết lựa lời, không quá vô duyên thô thiển.Đứa đứng bên trái Nghiêm Túc tên Túc Tả, ngay lập tức em không có cảm tình nhiều với đứa em họ này.Trông có hơi có hơi ngứa mắt.Người trông có vẻ hơi lười biếng, đến cả chào em, cậu ta cũng lười mở miệng, chỉ gật đầu một cái cho có rồi thôi.Tên còn lại tên Cẩm Thê.Có đeo một cặp kính cận, Nghiêm Túc vừa dứt câu là tên này đã thẳng thắn yêu cầu: “Mục đích bọn này tới là làm thân với chị, vậy rồi bọn này ngồi được chưa”“Được rồi”- Em bình tĩnh không để địa vị của chúng em họ làm cho xao nhãn.Đứa tên Cẩm Thê tuy khá thẳng thắn, nhưng lời lẽ lại không như Nghiêm Túc, ăn nói xất xược như thể khó chịu lắm.Thứ em cần lúc này là phải giữ được mối quan hệ chị em họ để sau còn dụng lợi.Cảm tình lần đầu gặp đã xấu, giờ tướng ngồi của chúng em họ cũng chả khác là bao.Cẩm Thê lưng thẳng tướng ngồi rất đẹp, tên này ngồi thản nhiên lấy bánh đút cho Túc Tả ăn.Trông cứ như bảo mẫu, mặc dù vừa giới thiệu là Nghiêm Túc mới là anh ruột của Túc Tả.Là do em nghĩ nhiều, hay do Cẩm Thê và Túc Tả thực sự giống như anh em ruột hơn là Nghiêm Túc với Túc Tả nhỉ..Tên Túc Tả này không ngồi mà nằm dài ra ghế chờ Cẩm Thê đút bánh vào miệng.Tay không biết từ khi nào đã cầm sẵn một máy chơi gameĐứa còn lại thì cứ ve vãn bên cạnh em luyên thuyên bất diệt mãi.Khó chịu tới mức Phong Đông ngồi cạnh cũng bực mình theo.Có lẽ Đông cũng cảm thấy như mình sắp mất chị gái nên mới phải giành lấy với Nghiêm Túc.Phong Đông nhăn nhó ôm lấy tay phải Hương Lộc kéo sang phía mình.Bĩu môi xác nhận đây là chị nó.Nghiêm Túc dường như đã có cảm tình rất tốt với Hương Lộc từ cái nhìn đầu tiên, cậu chủ nhỏ cũng không thua kém gì Phong Đông.Nghiêm Túc ôm lấy tay còn lại của Hương Lộc, kéo về phía mình, đính chính: “Hương Lộc cũng là chị ta”.Theo nghĩa khác thì là chị họ.Cả hai trừng mắt nhìn đối thủ, biết là địch nói rất có lí.Bởi cả hai trên danh nghĩa đều là em của chị Hương Lộc.Hai đứa em không chung ruột rà tranh giành, cảm giác mình như sợi dây cho chúng nó kéo qua kéo lại.Hương Lộc vì phải kìm nén cơn giận.Đành ngoảnh đầu lại cầu cứu vệ sĩ.Nhưng thứ em nhận lại không phải là sự giúp đỡ từ vệ sĩ, đổi lại là nụ cười mang ý trêu chọc là nhiều.‘Đồ vô ơn bội nghĩa’- Thầm chửi vệ sĩ.Em của mọi ngày không có phép tắc, giờ phải kìm nén.Thực sự là rất khó.Người tiếp xúc hằng ngày với em được nửa tháng như vệ sĩ đây, thấy cảnh em chịu khó kìm nén cơn giận.Miệng không cười nhưng bên trong lại cảm thấy cảnh này thật sự là rất hiếm.Chứa đôi chút đáng yêu trong đó.“Ái chà! Hai đứa tranh giành gì chị gái Hương Lộc thế~”Ôi cái giọng cao chót vót, nghe mà như có con chim hót ngang tai.Không ai nói cũng biết đó là chú út, đứa con thất bại thảm hại của nhà họ Cẩm.Chú mặc bộ vest đen hiền bí, trông vừa trẻ vừa ra dáng người trưởng thành.Thêm cả cặp kính đen nữa, không khác nào một tên xã hội đen cả.Mà cũng đúng, bởi chú út với ba nuôi em đều đang cầm đầu một băng đảng.Khó trách vẻ ngoài khi nào cũng thần thần bí bí.Thêm cả..Hôm nay là sinh nhật ông nội, xung quanh dinh thự cũng có mặt không ít người trong băng.Lực lượng canh gác tăng không ít, nhằm bảo vệ lão gia họ Cẩm.Lẫn cháu chắt ông ta.Đó giờ nhà ông nội em chưa từng làm phật lòng ai cả, thế nên mối quan hệ cực kì tốt.Người trong băng cũng rất có lòng mới giúp đỡ ông không ít.Bữa nay sinh nhật ông nội mà chú út tới muộn.Thực sự là khó trách.Hương Lộc nhìn thẳng vào đôi mắt chú út mà đâu hay biết chú là ai.Nhìn dáng vẻ thô lỗ này chú út đoán đây là cô cháu gái vừa được anh trai mình nhận về theo lời ông già.Chú út nghe đồn em là một đứa con gái không biết lễ nghi, đã thô lỗ còn không biết điều.Lần này về coi như chú út phải dạy dỗ lại cô cháu gái xấc xược này một bài học nhớ đời rồi..“Chắc cháu vẫn chưa biết chú nhỉ.Chú là chú út, ba ruột Thê”Lời ba ruột của em họ Cẩm Thê như lời nói chọc thẳng vào thân phận của em với cha nuôi.Chú út đã có lòng muốn khơi ra, thì em sẽ thu buồng.Em không tức giận, vì em chưa tiếp xúc nhiều với gia đình mới, giận dỗi không phải là cách hay.Ai nói em cứ cho đó là lời gió rít bên tai.Đột nhiên Phong Đông xiết chặt kéo Hương Lộc về phía mình.Nghiêm Túc bên kia vẫn chưa buông tay em, thấy lực như dồn vế phía đối thủ liền kéo về phía mình.Lực không mạnh nhưng Nghiêm Túc đủ biết Phong Đông đang có ý gì.Bởi tự dưng Phong Đông lại kéo tay chị họ như thế, Nghiêm Túc thầm suy đoán anh họ mình cảm thấy không muốn ở đây và càng không muốn ‘ai đó’ tiếp cận chị mình.Tính ra là Nghiêm Túc lớn hơn Hương Lộc một tuổi cơ.Cơ mà vì ông nội bảo nên Nghiêm Túc phải tuân theo..Quay về Hương Lộc của chúng ta.Trong lòng em cứ khăng khăng rằng sẽ không để tâm đến quan hệ con nuôi.Nhưng khuôn mặt em lại có biểu hiện khác xa với lòng mình.“Chú út nhỉ?”- Em hỏi lại cho chắc.Chú út vui vẻ đáp lại: “Ừm~”- Chú út lúc này vẫn cười cười như thể mình vừa dạy quý giá cho con nhóc may mắn được anh trai mình nhận về.Chỉ với một câu nói, có hàm ý ẩn trong đó.Chú út lòng cảm thấy vui vì em đã bộc lộ biểu cảm căm hờn mình.“Từ nãy tới giờ chú cứ nhắc tới tôi hoài vậy? Em tôi cũng có mặt ở đây sao chú không thử liếc sang nhìn em ấy một cái đi chứ? Rốt cuộc chú muốn gây chuyện với tôi hay chú muốn chọc tức ông nội đây?”Vừa dứt câu.Ông nội em, cha mẹ nuôi, mọi người có mặt tại bữa tiệc đều đang hướng về phía chú út.Chú út như nhận ra sự tồn tại của Phong Đông ngay bên cạnh em, đưa mắt liếc qua nhìn em trai em.Rồi lại nhìn về phía em, khó hiểu.Cùng lúc, ông nội tiếp lại gần.Giờ chỉ cần biết ông nội về phe ai, thì phe còn lại sẽ bị sỉ nhục tức đến ọc máu thôi.“Chú út nói đúng, cháu gái ta vẫn nên xem lại quan hệ giữa ba mẹ nuôi đi thì hơn-”- Ông nội chưa nói hết câu, chú út đã ra vẻ cao ngạo như mình thắng tới nơi rồi.Cằm hất cao, chú em như này mới bị người ta gọi với cái tên ‘đứa con thất bại thảm hại của nhà họ Cẩm’ đấy.Chợt ông nói tiếp: “Nhưng chú út không thấy nhục nhã khi thua một đứa trẻ mới bảy tuổi hả? Chú út lớn rồi, đừng so đo với cháu gái ta như thế nữa.Mất mặt thật”Kết quả đã rõ.Em đã thắng.Đúng là người luôn giữ bình tĩnh đến phút cuối là người thắng cuộc sao?..Bữa tiệc vừa kết thúc.Chú út đã mang em họ Cẩm Thê về ngay và luôn.Túc Tả không có ai để dựa dẫm như lúc còn có Cẩm Thê bên cạnh.Liền theo anh trai Nghiêm túc.Bám víu lấy em như đỉa khát máu người.Thấy có người đã thế vào bám cánh tay trái của em, Nghiêm Túc cũng xin phép về nhà.Để em trai lại nhà ông nội một đêm, sáng mai sẽ tới đón về.Tối đó Hương Lộc, Phong Đông, Túc Tả nằm chung một giường.Ngủ li bì tới sáng hôm sau, mặc kể cả ba chỉ mới quen nhau chưa đầy ba tiếng đồng hồ...