Chương : 22
Cuối cùng ông Tân cũng chịu nói ra sự việc xảy ra năm đó.
Ông Tân khi còn trẻ, vừa tài giỏi lại còn giàu có, đi đến đâu cũng được chào đón, được người ưa thích. Và rồi, ông đã gặp cô Xuyến, cô đào xinh đẹp nhất mà ông từng thấy, ông thích cô ngay từ lần đầu gặp gỡ, đến mức muốn cưới cô về làm vợ. Thế nhưng, ông đã có vợ rồi!
Vợ ông chính là bà Yến, cũng là một tiểu thư quyền quý thời bấy giờ. Ông cưới bà là vì vâng lời cha mẹ, chứ thật ra ông không yêu gì bà. Bà Yến cũng biết điều đó, nhưng bà luôn nhẫn nhịn, chờ đợi tình yêu của ông. Lại không ngờ, bà còn chưa kịp nghe ông Tân nói lời yêu thì ông đã thông báo với bà: ông đã yêu người con gái khác!
Bà Yến liền kích động làm loạn lên. Bà điên cuồng, bà khóc lóc đau đớn nhưng chỉ khiến ông Tân cảm thấy phiền toái. Rốt cuộc sau bao ngày ầm ĩ không kết quả, không thế khiến ông lay chuyển tâm ý, bà chấp nhận một hiện thực phũ phàng: ông không yêu bà, dù bà có chết ngay trước mặt ông, ông cũng không động lòng thương xót. Bà càng làm quá chỉ khiến ông càng lúc càng xa bà mà thôi.
Vậy nên, bà Yến đã làm ra một hành động bất ngờ: chủ động giúp ông Tân rước cô Xuyến về nhà, trở thành bà Ba Xuyến của nhà họ Lê!
Ông Tân lúc đầu còn nghi ngờ mục đích của bà Yến, nhưng bà Yến mềm mỏng nói: bà không muốn gia đình xáo trộn, muốn cả nhà được vui vẻ, sẽ đối xử với bà Ba Xuyến như em mình.
Bà Yến nói được thì làm được! Khắp nơi che chở cho Ba Xuyến, thậm chí còn nhường cho Ba Xuyến những thứ mình yêu thích. Ba Xuyến vì vậy vô cùng cảm kích, kính trọng bà Yến.
Thời gian hạnh phúc, ấm êm cứ thế trôi qua. Nào ngờ, Ba Xuyến lại mắc bệnh! Mắc một chứng bệnh kỳ lạ, không ai tìm ra nguyên nhân. Ba Xuyến ngày càng xanh xao, ngủ nhiều, đầu óc không tỉnh táo… rồi Ba Xuyến chết!
Ba Xuyến mất, ông Tân vô cùng đau khổ, buồn bã ngày đêm.
Bà Yến không đành lòng thấy chồng như vậy, lại làm ra một chuyện bất ngờ khác: thay ông Tân cưới Bình, một cô gái mới lớn, tuy không quá đẹp nhưng rất vui vẻ và biết nghe lời về.
Ông Tân giận bà Yến tự tiện cưới vợ bé mà không cho ông biết, cũng không màng quan tâm tới bà Tư Bình.
Tư Bình là một cô gái nhà nghèo, trước đó cũng đã được nói trước tình hình nên không dám giận bà Yến hay ông Tân, chỉ cố gắng làm hết bổn phận của mình. Thời đó, con gái luôn xem chồng là trời! Tuy ông Tân không nhìn tới Tư Bình, nhưng trên danh nghĩ ông Tân đã là chồng của Tư Bình, Tư Bình xem ông Tân như tín ngưỡng! Cô thích nghe mọi người kể chuyện của ông Tân, ông tài giỏi thế nào, ông đã làm gì, đã khiến người khác ngưỡng mộ ra sao…
Theo thời gian, ông Tân cũng bị sự nhiệt tình, chân thành của Tư Bình làm lay động. Và rồi, Tư Bình có mang. Khi Tư Bình có thai đến tháng thứ năm, ông Tân có việc làm ăn phải đi xa, cứ thế để Tư Bình lại cho bà Yến chăm lo. Lại chẳng ngờ nửa năm sau, khi ông trở về thì nhận được tin Tư Bình khó sanh mà chết cả mẹ lẫn con. Ông Tân choáng váng, kinh hãi không thôi.
Mấy ngày sau đó, ông thấy bà Yến cứ chạy ngược chạy xuôi lo toan gì đó. Ông cảm thấy không lành liền gặng hỏi, quả nhiên bà Yến đang có ý muốn kiếm vợ khác cho ông. Ông Tân sửng sốt, bà Yến mắc chứng gì lại nhiệt tình tìm vợ cho ông tới như vậy. Nhớ tới thảm cảnh của hai người vợ trước của mình, ông Tân nghiêm khắc cảnh cáo bà Yến, không cho bà tự ý làm như vậy nữa. Bà Yến liền vâng vâng dạ dạ nghe theo.
Thời gian cứ thế trôi qua, mới đó đã mấy chục năm. Trải qua bao thăng trầm biến cố của đổi thay thời đại, nhà họ Lê vẫn đứng vững vị trí của mình. Gia đình ông tuy không thể nói là quá hạnh phúc, trọn vẹn nhưng có thể xem là hòa thuận, yên ắng. Cuộc đời ông không còn gì nuối tiếc nữa, nếu có chỉ là tiếng thở dài vì người cũ mà thôi, ông cứ thế nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay.
Linh hồn của ông Tân bay khỏi thân xác của mình, nhìn những người thân khóc thương, ông mỉm cười, không quá đau lòng vì cảm thấy mình đã sống đủ. Ông bay khắp nhà, nhìn ngắm mọi thứ một lần trước khi ra đi. Và khi nhìn ra bên ngoài, ông trông thấy có một toán người đang đứng phía bên kia đường, mà những người đó ông cảm giác rất quen mặt.
Thế là ông Tân bay tà tà ra khỏi nhà để nhìn cho rõ. Ông kinh ngạc khi nhận ra những người đó.
– Cha! Mẹ! Ông nội… ông hai… mọi người đến đón con sao?
Ông Tân sửng sốt kêu tên từng người. Ông có nghe qua khi chết sẽ có người thân đến đón, ông cũng đang nghĩ như vậy. Nhưng mọi người chẳng có chút vui vẻ, thậm chí còn cau có không thôi.
– Các ông, các chú sao không vào nhà mà lại đứng bên ngoài thế kia?
Ông Tân cất tiếng tiếng nào ngờ khi nghe vậy, ông nội của ông Tân liền đùng đùng nổi giận, quát:
– Cái nhà này tụi tao không bước chân vào!
Ông Tân sửng sốt:
– Ông nội, tại sao ông lại… con đã làm gì sai sao?
– Hừ, mày có biết con vợ của mày đã làm gì không? Đã làm gì trong nhà thờ dòng họ không?
Ông Tân hoảng hốt muốn vã mồ hôi.
– Tại sao… vợ con đã làm gì sao?
– Mày còn không biết? Mày tự nhìn đi! Tự coi nó đã làm gì!
Ông Tân nghe vậy thì quay đầu nhìn sang nhà thờ tổ. Lúc còn sống ông không nhận ra, nhưng khi chết rồi, với con mắt của cõi âm, ông liền nhìn thấy những làn khói đen đang lởn vỡn xung quanh nhà thờ tổ.
– Đó… đó là…
Không đợi ông Tân nói, ông nội ông đã quát lớn:
– Nó nuôi quỷ!!! Nó nuôi quỷ trong chính nhà thờ tổ! Mày nói coi căn nhà đầy chướng khí như vậy tụi tao còn ở được không?
Ông Tân kinh hãi không ngừng, chẳng ngờ được bà Yến lại làm như vậy. Nhưng ác mộng không chỉ nhiêu đó, ông nội ông đã nói tiếp:
– Mày có biết con quỷ đó là ai không?
– Con quỷ đó còn là ai nữa?
Nghe đến đây, những người sau lưng ông nội ông Tân, giận dữ không ngừng, liên tiếp mắng:
– Mày đúng là cái thằng ngu! Để cho con vợ mày qua mặt…
– Mày rốt cuộc sống chẳng được tích sự gì…
– Sao lại đi cưới một con đàn bà ác độc như vậy về nhà…
Ông Tân bị mắng xối xả mà chẳng hiểu gì, nhìn ông nội cầu cứu:
– Ông nội… ông…
Ông nội ông Tân thở dài, tiếc không thể luyện sắt thành thép, ông nói:
– Nó bắt con của mày, lấy đứa bé chưa chào đời ra khỏi bụng mẹ luyện thành tiểu quỷ!!!
Nghe đến đây, ông Tân đến ý nghĩ muốn chết cũng có, đáng tiếc ông đã chết rồi!
– Cái… cái… gì?
Bà nội của ông Tân không nhịn được phải mắng:
– Mày đúng đứa ngu, nó nói thế nào cũng tin! Chính nó đã giết vợ bé của mày với đứa con trong bụng cô ta để luyện quỷ! Trời ơi, nó làm dâu nhà họ Lê mà tàn ác với cốt nhục của họ Lê như vậy…
Nghe đến đây, ông Tân cũng đã biết mọi người đang nói tới Tư Bình và đứa con Tư Bình đang mang. Vậy ra Tư Bình không phải khó sinh mà chết sao?
Ông nội ông Tân thở dài nói:
– Kể từ ngày đó, ngôi nhà này tụi tao không ở được nữa, phải bỏ đi hết!
Bao nhiêu năm qua, sự nghiệp ông Tân vô cùng thuận lợi, chẳng chút trở ngại, gian nan gì, ông vẫn luôn nghĩ đều là nhờ phước đức tổ tiên để lại phù hộ cho con cháu. Thế mà giờ phút này, tổ tiên của ông lại thông báo đã từ bỏ nhà họ Lê mấy mươi năm rồi.
– Vậy… vậy… bao nhiêu năm qua…
Ông nội ông Tân không chừa chút mặt mũi, thẳng thừng nói:
– Sự nghiệp của mày, giàu sang của mày đều do con quỷ đó mang tới cho mày!
Ông Tân sụp đổ, không thể tưởng tượng được.
Càng không ngờ, vào lúc đó, một bóng trắng chợt lao tới ôm lấy tay ông Tân, không ngừng rên rỉ:
– Chồng… chồng ơi… cứu em… cứu con của chúng ta…
Ông Tân sửng sờ nhìn người vừa mới xuất hiện, mãi mới nhận ra đó là Tư Bình! Trên người Tư Bình ăn mặc rách nát, trên bụng thậm chí còn có một vết thương kéo ngang làm lòi cả ruột bên trong. Ông Tân kinh dị muốn đẩy Tư Bình nhưng Tư Bình cứ bám riết không buông.
– Chồng, chồng ơi, bà ta… bà Yến ác độc vô cùng. Chính bà ta đã làm em ra như vậy… bả cướp lấy con rồi, bả cướp nó đi rồi, anh mau cứu nó đi…
Từ ngày Tư Bình chết đã luôn đi theo ông Tân nhưng ông Tân không nhận ra sự tồn tại của Tư Bình. Đã thế, ngôi nhà này còn bị ếm bùa, khiến Tư Bình không thể vào trong. Qua cơn hoảng loạn, ông Tân cũng nhận ra đầu óc Tư Bình không được bình thường.
Có người thương hại thở dài:
– Con nhỏ đáng thương, bị hại tới mức thân tàn ma dại…
Bà Yến không chỉ hại chết Tư Bình mà còn khiến Tư Bình chết rồi cũng không được yên, hồn phách bị rút mất một phần, phần còn lại không đủ sức chống chọi, phai tàn theo năm tháng. Rốt cuộc bà ta tàn nhẫn, độc ác tới mức độ nào mới có thể ra làm ra việc như vậy.
– Chồng… chồng ơi… cứu…
Ông nội ông Tân lắc lắc đầu, cảnh báo:
– Cái nhà này sắp bị con đàn bà ác độc kia hại chết rồi! Nó không chỉ hại vợ con của mày, còn luyện quỷ hại người, đến giờ không biết có bao người bị nó hại chết! Tới tụi tao cũng không tránh liên quan! Tụi tao cũng bị trừng phạt, cái tội không biết dạy con cháu, để tụi bây làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy!!!
Ông Tân lúc này đã chết trân, không thể nói được lời nào.
– Mày hãy tự coi mà lo liệu đi! Nếu không giải quyết sớm, nhà này thế nào cũng tan nát! Tụi tao không lo được cái nhà này rồi…
Nói xong, ông nội ông Tân đi đầu dẫn theo tất cả mọi người biến đi mất dạng. Ông Tân biết nhà họ Lê đã bị tổ tiên từ bỏ thật rồi!
– Chồng ơi, giúp em… giúp em lấy lại con… bắt bà ta chịu tội… giúp em…
Tiếng nói của Tư Bình không ngừng léo nhéo bên tai ông Tân, khiến ông càng thêm phiền nhiễu. Ông bất lực ngồi ngay giữa nhà, chậm chạp quay đầu lại nhìn vào trong, nhìn những người đang khóc tang, những người chạy đi chạy lại lo liệu mọi việc trong tang lễ. Những tưởng tốt đẹp thế nào lại chẳng ai ngờ được phía sau lại đen tối, dơ bẩn tới mức này.
Và rồi, ông nhìn thấy nó!
Tiểu Quỷ!
Tiểu Quỷ nấp sau cửa nhà chính, len lén hé mắt ra nhìn ông Tân một cách ngượng ngùng, nó lí nhí nói bằng cái giọng ồn ồn, chát chúa của mình:
– Hi hi… ba… ba ơi… chơi với con…
Bao nhiêu năm qua, nó chính là người đã ở trong bóng tối giúp đỡ nhà họ Lê, giúp ba nó mọi việc được thuận lợi. Nó cũng biết ba nó sắp “chết” và nó vẫn luôn chờ tới ngày này: ngày mà ba nó có thể nhìn thấy nó!
Nó nghĩ nó đã làm rất tốt, nó đang chờ ba nó, chờ ba sẽ khen ngợi nó!
– Ba… ba…
Nhưng trái với những gì nó suy nghĩ, trong mắt của ông Tân chỉ có kinh hoàng, hãi hùng. Cái thứ đáng sợ kia là con của ông sao?
Không! Không phải! Nó không phải con của ông! Ông không có đứa con như vậy!!!
Ông Tân sợ hãi Tiểu Quỷ, còn Tư Bình đầu óc chẳng tỉnh táo, trong mắt chỉ có mỗi ông Tân. Dù cô ta biết phải đi tìm con, nhưng ký ức về nó đã biến mất, hình dạng nó như thế nào cũng không biết, tới mức nó đang ở trước mắt cũng chẳng nhận ra!
Thấy Tiểu Quỷ bước lại gần, ông Tân càng khiếp đảm, còn bị Tư Bình níu kéo không buông, muốn thoát cũng không thoát được.
Lúc này, ông đã biết Tiểu Quỷ chính là người đã ngấm ngầm giúp đỡ gia đình họ Lê bao nhiêu năm theo lời sai khiến của bàn Yến, không biết bao nhiêu người đã bị nó hại chết. Ông biết nhà họ Lê đã bị tổ tiên bỏ mặc, cũng biết sắp tới nhà họ Lê sẽ gặp nhiều biến cố sau cái chết của ông!
Ông chỉ là một hồn ma bình thường, có sức mạnh gì chứ, làm sao có năng lực giúp gia đình vượt qua khó khăn sắp tới, ông không sánh bằng Tiểu Quỷ! Hơn nữa, nếu Tiểu Quỷ không còn, tương lai nhà họ Lê sẽ như thế nào? Ông cũng không dám nghĩ tới!
Giữa người ngoài và người nhà, theo bản năng, dù biết người thân mình sai trái, họ vẫn sẽ chọn bênh vực người nhà của mình. Giữa người nhà và người nhà, nếu có xung đột xảy ra, thì sẽ chọn ai? Sẽ chọn… bên nặng tình hơn!
Tư Bình và Tiểu Quỷ là vợ con của ông Tân thật, nhưng cả hai đã chết! Còn bà Yến và hai đứa con trong nhà thì còn sống, vẫn đang sống!
Bởi vậy, ông chỉ có thể…
Ông không thể vạch tội bà Yến, cũng không còn mặt mũi đối mặt với tổ tiên, với Tư Bình và Tiểu Quỷ. Khi đó, đã làm ra hành động hèn nhát nhất: bỏ trốn!
Trốn tránh tất cả không dám đối mặt!
Trở thành một hồn ma lang thang…
————————
Ông Tân khi còn trẻ, vừa tài giỏi lại còn giàu có, đi đến đâu cũng được chào đón, được người ưa thích. Và rồi, ông đã gặp cô Xuyến, cô đào xinh đẹp nhất mà ông từng thấy, ông thích cô ngay từ lần đầu gặp gỡ, đến mức muốn cưới cô về làm vợ. Thế nhưng, ông đã có vợ rồi!
Vợ ông chính là bà Yến, cũng là một tiểu thư quyền quý thời bấy giờ. Ông cưới bà là vì vâng lời cha mẹ, chứ thật ra ông không yêu gì bà. Bà Yến cũng biết điều đó, nhưng bà luôn nhẫn nhịn, chờ đợi tình yêu của ông. Lại không ngờ, bà còn chưa kịp nghe ông Tân nói lời yêu thì ông đã thông báo với bà: ông đã yêu người con gái khác!
Bà Yến liền kích động làm loạn lên. Bà điên cuồng, bà khóc lóc đau đớn nhưng chỉ khiến ông Tân cảm thấy phiền toái. Rốt cuộc sau bao ngày ầm ĩ không kết quả, không thế khiến ông lay chuyển tâm ý, bà chấp nhận một hiện thực phũ phàng: ông không yêu bà, dù bà có chết ngay trước mặt ông, ông cũng không động lòng thương xót. Bà càng làm quá chỉ khiến ông càng lúc càng xa bà mà thôi.
Vậy nên, bà Yến đã làm ra một hành động bất ngờ: chủ động giúp ông Tân rước cô Xuyến về nhà, trở thành bà Ba Xuyến của nhà họ Lê!
Ông Tân lúc đầu còn nghi ngờ mục đích của bà Yến, nhưng bà Yến mềm mỏng nói: bà không muốn gia đình xáo trộn, muốn cả nhà được vui vẻ, sẽ đối xử với bà Ba Xuyến như em mình.
Bà Yến nói được thì làm được! Khắp nơi che chở cho Ba Xuyến, thậm chí còn nhường cho Ba Xuyến những thứ mình yêu thích. Ba Xuyến vì vậy vô cùng cảm kích, kính trọng bà Yến.
Thời gian hạnh phúc, ấm êm cứ thế trôi qua. Nào ngờ, Ba Xuyến lại mắc bệnh! Mắc một chứng bệnh kỳ lạ, không ai tìm ra nguyên nhân. Ba Xuyến ngày càng xanh xao, ngủ nhiều, đầu óc không tỉnh táo… rồi Ba Xuyến chết!
Ba Xuyến mất, ông Tân vô cùng đau khổ, buồn bã ngày đêm.
Bà Yến không đành lòng thấy chồng như vậy, lại làm ra một chuyện bất ngờ khác: thay ông Tân cưới Bình, một cô gái mới lớn, tuy không quá đẹp nhưng rất vui vẻ và biết nghe lời về.
Ông Tân giận bà Yến tự tiện cưới vợ bé mà không cho ông biết, cũng không màng quan tâm tới bà Tư Bình.
Tư Bình là một cô gái nhà nghèo, trước đó cũng đã được nói trước tình hình nên không dám giận bà Yến hay ông Tân, chỉ cố gắng làm hết bổn phận của mình. Thời đó, con gái luôn xem chồng là trời! Tuy ông Tân không nhìn tới Tư Bình, nhưng trên danh nghĩ ông Tân đã là chồng của Tư Bình, Tư Bình xem ông Tân như tín ngưỡng! Cô thích nghe mọi người kể chuyện của ông Tân, ông tài giỏi thế nào, ông đã làm gì, đã khiến người khác ngưỡng mộ ra sao…
Theo thời gian, ông Tân cũng bị sự nhiệt tình, chân thành của Tư Bình làm lay động. Và rồi, Tư Bình có mang. Khi Tư Bình có thai đến tháng thứ năm, ông Tân có việc làm ăn phải đi xa, cứ thế để Tư Bình lại cho bà Yến chăm lo. Lại chẳng ngờ nửa năm sau, khi ông trở về thì nhận được tin Tư Bình khó sanh mà chết cả mẹ lẫn con. Ông Tân choáng váng, kinh hãi không thôi.
Mấy ngày sau đó, ông thấy bà Yến cứ chạy ngược chạy xuôi lo toan gì đó. Ông cảm thấy không lành liền gặng hỏi, quả nhiên bà Yến đang có ý muốn kiếm vợ khác cho ông. Ông Tân sửng sốt, bà Yến mắc chứng gì lại nhiệt tình tìm vợ cho ông tới như vậy. Nhớ tới thảm cảnh của hai người vợ trước của mình, ông Tân nghiêm khắc cảnh cáo bà Yến, không cho bà tự ý làm như vậy nữa. Bà Yến liền vâng vâng dạ dạ nghe theo.
Thời gian cứ thế trôi qua, mới đó đã mấy chục năm. Trải qua bao thăng trầm biến cố của đổi thay thời đại, nhà họ Lê vẫn đứng vững vị trí của mình. Gia đình ông tuy không thể nói là quá hạnh phúc, trọn vẹn nhưng có thể xem là hòa thuận, yên ắng. Cuộc đời ông không còn gì nuối tiếc nữa, nếu có chỉ là tiếng thở dài vì người cũ mà thôi, ông cứ thế nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay.
Linh hồn của ông Tân bay khỏi thân xác của mình, nhìn những người thân khóc thương, ông mỉm cười, không quá đau lòng vì cảm thấy mình đã sống đủ. Ông bay khắp nhà, nhìn ngắm mọi thứ một lần trước khi ra đi. Và khi nhìn ra bên ngoài, ông trông thấy có một toán người đang đứng phía bên kia đường, mà những người đó ông cảm giác rất quen mặt.
Thế là ông Tân bay tà tà ra khỏi nhà để nhìn cho rõ. Ông kinh ngạc khi nhận ra những người đó.
– Cha! Mẹ! Ông nội… ông hai… mọi người đến đón con sao?
Ông Tân sửng sốt kêu tên từng người. Ông có nghe qua khi chết sẽ có người thân đến đón, ông cũng đang nghĩ như vậy. Nhưng mọi người chẳng có chút vui vẻ, thậm chí còn cau có không thôi.
– Các ông, các chú sao không vào nhà mà lại đứng bên ngoài thế kia?
Ông Tân cất tiếng tiếng nào ngờ khi nghe vậy, ông nội của ông Tân liền đùng đùng nổi giận, quát:
– Cái nhà này tụi tao không bước chân vào!
Ông Tân sửng sốt:
– Ông nội, tại sao ông lại… con đã làm gì sai sao?
– Hừ, mày có biết con vợ của mày đã làm gì không? Đã làm gì trong nhà thờ dòng họ không?
Ông Tân hoảng hốt muốn vã mồ hôi.
– Tại sao… vợ con đã làm gì sao?
– Mày còn không biết? Mày tự nhìn đi! Tự coi nó đã làm gì!
Ông Tân nghe vậy thì quay đầu nhìn sang nhà thờ tổ. Lúc còn sống ông không nhận ra, nhưng khi chết rồi, với con mắt của cõi âm, ông liền nhìn thấy những làn khói đen đang lởn vỡn xung quanh nhà thờ tổ.
– Đó… đó là…
Không đợi ông Tân nói, ông nội ông đã quát lớn:
– Nó nuôi quỷ!!! Nó nuôi quỷ trong chính nhà thờ tổ! Mày nói coi căn nhà đầy chướng khí như vậy tụi tao còn ở được không?
Ông Tân kinh hãi không ngừng, chẳng ngờ được bà Yến lại làm như vậy. Nhưng ác mộng không chỉ nhiêu đó, ông nội ông đã nói tiếp:
– Mày có biết con quỷ đó là ai không?
– Con quỷ đó còn là ai nữa?
Nghe đến đây, những người sau lưng ông nội ông Tân, giận dữ không ngừng, liên tiếp mắng:
– Mày đúng là cái thằng ngu! Để cho con vợ mày qua mặt…
– Mày rốt cuộc sống chẳng được tích sự gì…
– Sao lại đi cưới một con đàn bà ác độc như vậy về nhà…
Ông Tân bị mắng xối xả mà chẳng hiểu gì, nhìn ông nội cầu cứu:
– Ông nội… ông…
Ông nội ông Tân thở dài, tiếc không thể luyện sắt thành thép, ông nói:
– Nó bắt con của mày, lấy đứa bé chưa chào đời ra khỏi bụng mẹ luyện thành tiểu quỷ!!!
Nghe đến đây, ông Tân đến ý nghĩ muốn chết cũng có, đáng tiếc ông đã chết rồi!
– Cái… cái… gì?
Bà nội của ông Tân không nhịn được phải mắng:
– Mày đúng đứa ngu, nó nói thế nào cũng tin! Chính nó đã giết vợ bé của mày với đứa con trong bụng cô ta để luyện quỷ! Trời ơi, nó làm dâu nhà họ Lê mà tàn ác với cốt nhục của họ Lê như vậy…
Nghe đến đây, ông Tân cũng đã biết mọi người đang nói tới Tư Bình và đứa con Tư Bình đang mang. Vậy ra Tư Bình không phải khó sinh mà chết sao?
Ông nội ông Tân thở dài nói:
– Kể từ ngày đó, ngôi nhà này tụi tao không ở được nữa, phải bỏ đi hết!
Bao nhiêu năm qua, sự nghiệp ông Tân vô cùng thuận lợi, chẳng chút trở ngại, gian nan gì, ông vẫn luôn nghĩ đều là nhờ phước đức tổ tiên để lại phù hộ cho con cháu. Thế mà giờ phút này, tổ tiên của ông lại thông báo đã từ bỏ nhà họ Lê mấy mươi năm rồi.
– Vậy… vậy… bao nhiêu năm qua…
Ông nội ông Tân không chừa chút mặt mũi, thẳng thừng nói:
– Sự nghiệp của mày, giàu sang của mày đều do con quỷ đó mang tới cho mày!
Ông Tân sụp đổ, không thể tưởng tượng được.
Càng không ngờ, vào lúc đó, một bóng trắng chợt lao tới ôm lấy tay ông Tân, không ngừng rên rỉ:
– Chồng… chồng ơi… cứu em… cứu con của chúng ta…
Ông Tân sửng sờ nhìn người vừa mới xuất hiện, mãi mới nhận ra đó là Tư Bình! Trên người Tư Bình ăn mặc rách nát, trên bụng thậm chí còn có một vết thương kéo ngang làm lòi cả ruột bên trong. Ông Tân kinh dị muốn đẩy Tư Bình nhưng Tư Bình cứ bám riết không buông.
– Chồng, chồng ơi, bà ta… bà Yến ác độc vô cùng. Chính bà ta đã làm em ra như vậy… bả cướp lấy con rồi, bả cướp nó đi rồi, anh mau cứu nó đi…
Từ ngày Tư Bình chết đã luôn đi theo ông Tân nhưng ông Tân không nhận ra sự tồn tại của Tư Bình. Đã thế, ngôi nhà này còn bị ếm bùa, khiến Tư Bình không thể vào trong. Qua cơn hoảng loạn, ông Tân cũng nhận ra đầu óc Tư Bình không được bình thường.
Có người thương hại thở dài:
– Con nhỏ đáng thương, bị hại tới mức thân tàn ma dại…
Bà Yến không chỉ hại chết Tư Bình mà còn khiến Tư Bình chết rồi cũng không được yên, hồn phách bị rút mất một phần, phần còn lại không đủ sức chống chọi, phai tàn theo năm tháng. Rốt cuộc bà ta tàn nhẫn, độc ác tới mức độ nào mới có thể ra làm ra việc như vậy.
– Chồng… chồng ơi… cứu…
Ông nội ông Tân lắc lắc đầu, cảnh báo:
– Cái nhà này sắp bị con đàn bà ác độc kia hại chết rồi! Nó không chỉ hại vợ con của mày, còn luyện quỷ hại người, đến giờ không biết có bao người bị nó hại chết! Tới tụi tao cũng không tránh liên quan! Tụi tao cũng bị trừng phạt, cái tội không biết dạy con cháu, để tụi bây làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy!!!
Ông Tân lúc này đã chết trân, không thể nói được lời nào.
– Mày hãy tự coi mà lo liệu đi! Nếu không giải quyết sớm, nhà này thế nào cũng tan nát! Tụi tao không lo được cái nhà này rồi…
Nói xong, ông nội ông Tân đi đầu dẫn theo tất cả mọi người biến đi mất dạng. Ông Tân biết nhà họ Lê đã bị tổ tiên từ bỏ thật rồi!
– Chồng ơi, giúp em… giúp em lấy lại con… bắt bà ta chịu tội… giúp em…
Tiếng nói của Tư Bình không ngừng léo nhéo bên tai ông Tân, khiến ông càng thêm phiền nhiễu. Ông bất lực ngồi ngay giữa nhà, chậm chạp quay đầu lại nhìn vào trong, nhìn những người đang khóc tang, những người chạy đi chạy lại lo liệu mọi việc trong tang lễ. Những tưởng tốt đẹp thế nào lại chẳng ai ngờ được phía sau lại đen tối, dơ bẩn tới mức này.
Và rồi, ông nhìn thấy nó!
Tiểu Quỷ!
Tiểu Quỷ nấp sau cửa nhà chính, len lén hé mắt ra nhìn ông Tân một cách ngượng ngùng, nó lí nhí nói bằng cái giọng ồn ồn, chát chúa của mình:
– Hi hi… ba… ba ơi… chơi với con…
Bao nhiêu năm qua, nó chính là người đã ở trong bóng tối giúp đỡ nhà họ Lê, giúp ba nó mọi việc được thuận lợi. Nó cũng biết ba nó sắp “chết” và nó vẫn luôn chờ tới ngày này: ngày mà ba nó có thể nhìn thấy nó!
Nó nghĩ nó đã làm rất tốt, nó đang chờ ba nó, chờ ba sẽ khen ngợi nó!
– Ba… ba…
Nhưng trái với những gì nó suy nghĩ, trong mắt của ông Tân chỉ có kinh hoàng, hãi hùng. Cái thứ đáng sợ kia là con của ông sao?
Không! Không phải! Nó không phải con của ông! Ông không có đứa con như vậy!!!
Ông Tân sợ hãi Tiểu Quỷ, còn Tư Bình đầu óc chẳng tỉnh táo, trong mắt chỉ có mỗi ông Tân. Dù cô ta biết phải đi tìm con, nhưng ký ức về nó đã biến mất, hình dạng nó như thế nào cũng không biết, tới mức nó đang ở trước mắt cũng chẳng nhận ra!
Thấy Tiểu Quỷ bước lại gần, ông Tân càng khiếp đảm, còn bị Tư Bình níu kéo không buông, muốn thoát cũng không thoát được.
Lúc này, ông đã biết Tiểu Quỷ chính là người đã ngấm ngầm giúp đỡ gia đình họ Lê bao nhiêu năm theo lời sai khiến của bàn Yến, không biết bao nhiêu người đã bị nó hại chết. Ông biết nhà họ Lê đã bị tổ tiên bỏ mặc, cũng biết sắp tới nhà họ Lê sẽ gặp nhiều biến cố sau cái chết của ông!
Ông chỉ là một hồn ma bình thường, có sức mạnh gì chứ, làm sao có năng lực giúp gia đình vượt qua khó khăn sắp tới, ông không sánh bằng Tiểu Quỷ! Hơn nữa, nếu Tiểu Quỷ không còn, tương lai nhà họ Lê sẽ như thế nào? Ông cũng không dám nghĩ tới!
Giữa người ngoài và người nhà, theo bản năng, dù biết người thân mình sai trái, họ vẫn sẽ chọn bênh vực người nhà của mình. Giữa người nhà và người nhà, nếu có xung đột xảy ra, thì sẽ chọn ai? Sẽ chọn… bên nặng tình hơn!
Tư Bình và Tiểu Quỷ là vợ con của ông Tân thật, nhưng cả hai đã chết! Còn bà Yến và hai đứa con trong nhà thì còn sống, vẫn đang sống!
Bởi vậy, ông chỉ có thể…
Ông không thể vạch tội bà Yến, cũng không còn mặt mũi đối mặt với tổ tiên, với Tư Bình và Tiểu Quỷ. Khi đó, đã làm ra hành động hèn nhát nhất: bỏ trốn!
Trốn tránh tất cả không dám đối mặt!
Trở thành một hồn ma lang thang…
————————