Chương : 43
Tiếp theo đó, những đoạn phim như những mảnh vỡ ký ức của Tiểu Quỷ cứ hiện lên trước mắt Hà Anh.
Cảnh nó từ một đám hỗn tạp chịu bao khinh rẻ, tự lăn lết kiếm ăn để có thể từ từ hóa hình, nó đã có hình dạng như một đứa bé mới sinh, nhưng vẫn chưa có sức mạnh, vẫn chịu biết bao sự xua đuổi, xa lánh của người “mẹ” nó ao ước. Nó buồn tủi, nó khóc than, tiếng khóc của nó vang lên trong đêm tối có người đã nghe thấy. Khiến bọn họ sợ hãi, đồn đãi trong nhà có quỷ, tiếng xì xầm lọt vào tai bà Yến, bà Yến liền lôi hết những người đã lan tin ra đánh cho một trận sống dở chết dở, cảnh báo ai còn dám nói bậy bà sẽ đập tới chết.
Thế là, trên dưới nhà họ Lê phải cụp đuôi làm người. Dù có nghe, có thấy cái gì kỳ lạ cũng không dám lên tiếng hó hé nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dà Tiểu Quỷ cũng có sức mạnh, có thể giúp bà Yến vài ba chuyện đơn giản, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để bà Yến thay đổi cách nhìn với nó, chỉ là thái độ tốt hơn một chút mà thôi.
“Mẹ…”
Bà Yến không còn ngăn Tiểu Quỷ gọi bà là mẹ nữa, vì có cấm cũng không được. Nhưng bà không hề đáp lời nó.
“Mẹ ơi…”
Tiểu Quỷ gọi lần thứ hai, bà Yến đã hết kiên nhẫn, đứng vụt dậy bỏ qua nó.
Tiểu Quỷ bị bỏ rơi lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng không hề khiến bà ta động lòng thương xót.
Nó biết, nó phải “có ích” mới có thể khiến mẹ yêu thương nó. Mẹ không cần nó vô dụng. Thế là, từ đó về sau, vì để chiều ý bà Yến, nó có thể bất chấp làm hết thảy.
Quả nhiên, bà không còn cấm nó gọi bà là mẹ nữa, thậm chí còn gọi con xưng mẹ với nó. Nó vui vẻ, nó thỏa mãn, chỉ cần mẹ có thể yêu nó, nó có thể làm bất cứ thứ gì bà muốn.
Có thể làm bất cứ điều gì!
…
Mãi đoạn ký ức kia mới chấm dứt, Hà Anh không biết Tiểu Quỷ cho cô xem đoạn ký ức này để làm gì, nhưng từ đầu tới cuối, Hà Anh vẫn lặng lẽ theo dõi không hé môi một lần.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt Hà Anh chính là cảnh tượng Tiểu Quỷ đang đè bóp cổ Quốc Khánh trên đất, còn Ba Xuyến và Tư Bình đứng né một bên.
Hà Anh liền chạy lên cản Tiểu Quỷ lại.
– Buông tay ra! Anh ta sắp chết ngạt rồi…
Tiểu Quỷ nghe tiếng Hà Anh, biết Hà Anh đã trở lại, sau khi xem xong toàn bộ ký ức của nó, nó tin cô sẽ không trách nó. Những việc trước kia nó làm đều là vì nghe lời bà Yến, nó hoàn toàn vô tội.
Tiểu Quỷ vẫn không buông tay, mà nghiêng đầu cười với Hà Anh, bảo:
– Hi hi… bạn… bạn đã tới rồi…
Hà Anh nhíu mày nhìn Tiểu Quỷ, nghiêm giọng nói:
– Buông tay ra trước đi!
Tiểu Quỷ có chút chần chừ, nhưng vì đó là yêu cầu của Hà Anh, nên nó đồng ý:
– Được rồi… Tiểu Quỷ nghe lời bạn…
Tiểu Quỷ nới lõng tay và rời khỏi người Quốc Khánh, mãi Quốc Khánh có cảm giác, ngồi dậy ho sặc sụa.
– He he… he he… bạn sẽ chơi cùng Tiểu Quỷ phải không? Cùng làm bạn nhé…
Chưa kịp hoàn hồn, Quốc Khánh đã nghe Tiểu Quỷ nói thế khiến anh liền sợ sốt vó. Anh nghi ngờ hết nhìn Tiểu Quỷ lại nhìn Hà Anh, không thể tin được.
– Mày đã quên chính mày đã giết cha mẹ tao sao?
Chợt Hà Anh lên tiếng nói. Tiểu Quỷ nghe vậy thì ú ớ, nó giải thích:
– Không phải! Không phải tại Tiểu Quỷ! Là tại mẹ! Không, là tại bà Yến! Là bà ta đã bắt Tiểu Quỷ phải làm vậy…
– Bạn cũng đã thấy ký ức của Tiểu Quỷ rồi đó, Tiểu Quỷ không thể không nghe lời bà ta…
Mặc Tiểu Quỷ có thành khẩn giải thích thế nào, mặt Hà Anh vẫn lạnh như cũ.
– Bà ta cũng kêu mày giết Chí Kiên sao?
Câu hỏi đột ngột của Hà Anh khiến Tiểu Quỷ ngỡ ngàng, nó không ngờ Hà Anh lại biết việc này.
– Cái đó… cái đó…
– Bà Yến có muốn mày giết Chí Kiên không? Mày vẫn giết thằng bé, tại sao vậy?
– Bởi vì… bởi vì…
Hà Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Quỷ, nó trước kia yêu thích bà Yến, vì để có được tình yêu của bà ta, nó bất chấp làm tất cả, dù có là những chuyện sai trái, nó vẫn không khước từ. Nhưng mãi nó vẫn không có được tình yêu nó muốn, nên nó giận lây những người xung quanh, những người được bà Yến yêu thích đều lọt vào tầm ngắm của nó! Đó là lý do duy nhất giải thích cho cái chết của Chí Kiên!
Nhưng cũng từ đó, Hà Anh lại liên tưởng đến quá khứ, đến khởi nguồn của những bất hạnh ập tới gia đình cô.
– Còn Lê Minh Kiệt thì sao? Cái chết của người đó không liên quan tới mày chứ?
Lần này Tiểu Quỷ đã sợ thật, năm xưa, bà Hương, mẹ của Hà Anh cũng đã hỏi nó như vậy, bây giờ, Hà Anh cũng hỏi nó như vậy. Việc tự nói ra tội lỗi của mình và việc bị người khác nhìn ra, khác biệt xa lắm. Dù Hà Anh không đánh lại Tiểu Quỷ, nhưng việc liên tiếp bị Hà Anh phát giác sai lầm, khiến nó cảm thấy mình thua sút rất nhiều.
Và rồi, nó cho rằng:
– Đều tại bà Yến! Nếu không phải tại bà Yến thì tôi đã không giết cha mẹ của bạn! Chính bà ta đã ra lệnh cho tôi giết người! Bạn yên tâm đi! Tôi sẽ trả thù thay bạn! Bạn không thể giết bà ta nhưng tôi có thể! Tôi có thể!!!
Nói rồi, Tiểu Quỷ liền biến mất.
– Nó… nó rốt cuộc đang nói gì vậy…
Quốc Khánh không tin được mà thốt lên.
Hà Anh vẫn im lặng không nói. Còn Ba Xuyến thì sợ chưa đủ loạn, còn châm dầu vào lửa:
– Nó muốn làm thịt bà Yến thiệt rồi!
Nó trước kia xem bà Yến là quan trọng nhất, làm mọi thứ vì bà ta. Nhưng bà ta liên tục làm nó thất vọng, đến giờ, nó đã không còn xem bà ta là người duy nhất nữa mà hiện tại, nó muốn Hà Anh thay thế vào vị trí của bà Yến!
Quốc Khánh hốt hoảng nói:
– Vậy mau đi tìm bà ta đi! Nó sẽ làm hại bà ta mất…
Hà Anh giữ tay Quốc Khánh lại, cảnh báo:
– Anh điên sao? Anh có thể đánh lại nó không? Muốn đi tìm chết hả?
Quốc Khánh vùng vẫy, đáp:
– Nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu!
Ba Xuyến châm chọc:
– Chàng trai trẻ, anh có biết bà Yến đó đã hại chết bao nhiêu mạng người không? Giờ bà có bị con quỷ giết cũng là đáng tội mà thôi!
Quốc Khánh không phục:
– Nếu bà ta thật có tội thì tôi sẽ đưa tội bà ta ra pháp luật!!!
Hà Anh không ngại tạt cho gáo nước lạnh:
– Nếu anh có thể bắt Tiểu Quỷ ra ánh sáng thì anh mới đem bà Yến đứng trước pháp luật được!
Đương nhiên, điều đó bất khả thi! Quốc Khánh phải nghẹn họng.
Đến cuối cùng, dù có bày ra bao nhiêu tội trạng thì những cái chết do Tiểu Quỷ gây ra vẫn là vô tình, sự cố… không dính dáng tới bà Yến, bà ta vô tội.
Quốc Khánh không phục, ngoan cố nói:
– Đã vậy, cô chỉ cần ở bên ngoài chờ đợi bà ta bị con quỷ kia giết được rồi, cô còn mạo hiểm vào đây làm gì?
Bởi vì… đây là nguyện vọng của Chí Kiên!
Bởi vì… cô muốn đưa một người ra khỏi vũng bùn này…
Chí Thành!
…
Dù Tiểu Quỷ bỏ đi, nhưng ba thế hệ nhà họ Lê đang bị kẹt trong không gian quỷ dị này không biết khi nào nó sẽ quay lại, nên chỉ dám rón rén từng chút một đi về phía cổng lớn, cơ may duy nhất thoát khỏi nơi này.
Bà Yến lúc này đã có chút không chống chọi nổi, liên tục khụy ngã.
– Chí Thành, mau lên! Để nó quay lại chúng ta sẽ chết hết!
Ông Hưng gào lên khi thấy Chí Thành vì đỡ bà Yến mà đi quá chậm. Bà Yến tức đỏ mặt, muốn chửi ông Hưng nhưng không còn đủ sức. Chí Thành cố khuyên ngăn:
– Bà không khỏe! Chúng ta đi chậm một chút đi ba!
Ông Hưng không thể bỏ Chí Thành lại, hét:
– Còn nghỉ? Mày muốn đợi nó về giết hết cả bọn sao?
– Đủ rồi! Đồ bất hiếu! Mày muốn bỏ mẹ mày lại không lo sao?
Ông Hưng bị chửi, không phục mà nói lại:
– Nếu không phải tại mẹ thì giờ sao bị con quỷ đó đuổi giết thế này?
– Mày… mày… đồ không có lương tâm! Tao làm tất cả cũng vì mày thôi!
– Con nói rồi! Mẹ đừng có đổ thừa tại con! Mẹ làm tất cả đều vì mẹ! Vì mẹ ham giàu sang phú quý, tự tạo nghiệt…
Chí Thành không nghe nổi nữa, can ngăn:
– Đừng cãi nhau nữa! Phải rời khỏi đây trước đã…
Ông Hưng không muốn nói nữa, ông đã cảnh báo, tại Chí Thành không nghe lời, nếu có bị gì thì đó là tại anh. Nghĩ thế, ông ta liền bỏ đi trước!
Bà Yến muốn lên cơn đau tim, may mà được Chí Thành đỡ lấy.
– Chí Thành… giờ bà chỉ còn trông cậy vào cháu thôi…
Bà Yến suy yếu nói.
Nhưng lại không nhận ra Chí Thành không bỏ rơi bà, không phải vì yêu thương, mà đó là trách nhiệm, nghĩa vụ của chính anh. Điều anh không muốn chối bỏ: lương tâm!
Cảnh nó từ một đám hỗn tạp chịu bao khinh rẻ, tự lăn lết kiếm ăn để có thể từ từ hóa hình, nó đã có hình dạng như một đứa bé mới sinh, nhưng vẫn chưa có sức mạnh, vẫn chịu biết bao sự xua đuổi, xa lánh của người “mẹ” nó ao ước. Nó buồn tủi, nó khóc than, tiếng khóc của nó vang lên trong đêm tối có người đã nghe thấy. Khiến bọn họ sợ hãi, đồn đãi trong nhà có quỷ, tiếng xì xầm lọt vào tai bà Yến, bà Yến liền lôi hết những người đã lan tin ra đánh cho một trận sống dở chết dở, cảnh báo ai còn dám nói bậy bà sẽ đập tới chết.
Thế là, trên dưới nhà họ Lê phải cụp đuôi làm người. Dù có nghe, có thấy cái gì kỳ lạ cũng không dám lên tiếng hó hé nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dà Tiểu Quỷ cũng có sức mạnh, có thể giúp bà Yến vài ba chuyện đơn giản, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để bà Yến thay đổi cách nhìn với nó, chỉ là thái độ tốt hơn một chút mà thôi.
“Mẹ…”
Bà Yến không còn ngăn Tiểu Quỷ gọi bà là mẹ nữa, vì có cấm cũng không được. Nhưng bà không hề đáp lời nó.
“Mẹ ơi…”
Tiểu Quỷ gọi lần thứ hai, bà Yến đã hết kiên nhẫn, đứng vụt dậy bỏ qua nó.
Tiểu Quỷ bị bỏ rơi lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng không hề khiến bà ta động lòng thương xót.
Nó biết, nó phải “có ích” mới có thể khiến mẹ yêu thương nó. Mẹ không cần nó vô dụng. Thế là, từ đó về sau, vì để chiều ý bà Yến, nó có thể bất chấp làm hết thảy.
Quả nhiên, bà không còn cấm nó gọi bà là mẹ nữa, thậm chí còn gọi con xưng mẹ với nó. Nó vui vẻ, nó thỏa mãn, chỉ cần mẹ có thể yêu nó, nó có thể làm bất cứ thứ gì bà muốn.
Có thể làm bất cứ điều gì!
…
Mãi đoạn ký ức kia mới chấm dứt, Hà Anh không biết Tiểu Quỷ cho cô xem đoạn ký ức này để làm gì, nhưng từ đầu tới cuối, Hà Anh vẫn lặng lẽ theo dõi không hé môi một lần.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt Hà Anh chính là cảnh tượng Tiểu Quỷ đang đè bóp cổ Quốc Khánh trên đất, còn Ba Xuyến và Tư Bình đứng né một bên.
Hà Anh liền chạy lên cản Tiểu Quỷ lại.
– Buông tay ra! Anh ta sắp chết ngạt rồi…
Tiểu Quỷ nghe tiếng Hà Anh, biết Hà Anh đã trở lại, sau khi xem xong toàn bộ ký ức của nó, nó tin cô sẽ không trách nó. Những việc trước kia nó làm đều là vì nghe lời bà Yến, nó hoàn toàn vô tội.
Tiểu Quỷ vẫn không buông tay, mà nghiêng đầu cười với Hà Anh, bảo:
– Hi hi… bạn… bạn đã tới rồi…
Hà Anh nhíu mày nhìn Tiểu Quỷ, nghiêm giọng nói:
– Buông tay ra trước đi!
Tiểu Quỷ có chút chần chừ, nhưng vì đó là yêu cầu của Hà Anh, nên nó đồng ý:
– Được rồi… Tiểu Quỷ nghe lời bạn…
Tiểu Quỷ nới lõng tay và rời khỏi người Quốc Khánh, mãi Quốc Khánh có cảm giác, ngồi dậy ho sặc sụa.
– He he… he he… bạn sẽ chơi cùng Tiểu Quỷ phải không? Cùng làm bạn nhé…
Chưa kịp hoàn hồn, Quốc Khánh đã nghe Tiểu Quỷ nói thế khiến anh liền sợ sốt vó. Anh nghi ngờ hết nhìn Tiểu Quỷ lại nhìn Hà Anh, không thể tin được.
– Mày đã quên chính mày đã giết cha mẹ tao sao?
Chợt Hà Anh lên tiếng nói. Tiểu Quỷ nghe vậy thì ú ớ, nó giải thích:
– Không phải! Không phải tại Tiểu Quỷ! Là tại mẹ! Không, là tại bà Yến! Là bà ta đã bắt Tiểu Quỷ phải làm vậy…
– Bạn cũng đã thấy ký ức của Tiểu Quỷ rồi đó, Tiểu Quỷ không thể không nghe lời bà ta…
Mặc Tiểu Quỷ có thành khẩn giải thích thế nào, mặt Hà Anh vẫn lạnh như cũ.
– Bà ta cũng kêu mày giết Chí Kiên sao?
Câu hỏi đột ngột của Hà Anh khiến Tiểu Quỷ ngỡ ngàng, nó không ngờ Hà Anh lại biết việc này.
– Cái đó… cái đó…
– Bà Yến có muốn mày giết Chí Kiên không? Mày vẫn giết thằng bé, tại sao vậy?
– Bởi vì… bởi vì…
Hà Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Quỷ, nó trước kia yêu thích bà Yến, vì để có được tình yêu của bà ta, nó bất chấp làm tất cả, dù có là những chuyện sai trái, nó vẫn không khước từ. Nhưng mãi nó vẫn không có được tình yêu nó muốn, nên nó giận lây những người xung quanh, những người được bà Yến yêu thích đều lọt vào tầm ngắm của nó! Đó là lý do duy nhất giải thích cho cái chết của Chí Kiên!
Nhưng cũng từ đó, Hà Anh lại liên tưởng đến quá khứ, đến khởi nguồn của những bất hạnh ập tới gia đình cô.
– Còn Lê Minh Kiệt thì sao? Cái chết của người đó không liên quan tới mày chứ?
Lần này Tiểu Quỷ đã sợ thật, năm xưa, bà Hương, mẹ của Hà Anh cũng đã hỏi nó như vậy, bây giờ, Hà Anh cũng hỏi nó như vậy. Việc tự nói ra tội lỗi của mình và việc bị người khác nhìn ra, khác biệt xa lắm. Dù Hà Anh không đánh lại Tiểu Quỷ, nhưng việc liên tiếp bị Hà Anh phát giác sai lầm, khiến nó cảm thấy mình thua sút rất nhiều.
Và rồi, nó cho rằng:
– Đều tại bà Yến! Nếu không phải tại bà Yến thì tôi đã không giết cha mẹ của bạn! Chính bà ta đã ra lệnh cho tôi giết người! Bạn yên tâm đi! Tôi sẽ trả thù thay bạn! Bạn không thể giết bà ta nhưng tôi có thể! Tôi có thể!!!
Nói rồi, Tiểu Quỷ liền biến mất.
– Nó… nó rốt cuộc đang nói gì vậy…
Quốc Khánh không tin được mà thốt lên.
Hà Anh vẫn im lặng không nói. Còn Ba Xuyến thì sợ chưa đủ loạn, còn châm dầu vào lửa:
– Nó muốn làm thịt bà Yến thiệt rồi!
Nó trước kia xem bà Yến là quan trọng nhất, làm mọi thứ vì bà ta. Nhưng bà ta liên tục làm nó thất vọng, đến giờ, nó đã không còn xem bà ta là người duy nhất nữa mà hiện tại, nó muốn Hà Anh thay thế vào vị trí của bà Yến!
Quốc Khánh hốt hoảng nói:
– Vậy mau đi tìm bà ta đi! Nó sẽ làm hại bà ta mất…
Hà Anh giữ tay Quốc Khánh lại, cảnh báo:
– Anh điên sao? Anh có thể đánh lại nó không? Muốn đi tìm chết hả?
Quốc Khánh vùng vẫy, đáp:
– Nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu!
Ba Xuyến châm chọc:
– Chàng trai trẻ, anh có biết bà Yến đó đã hại chết bao nhiêu mạng người không? Giờ bà có bị con quỷ giết cũng là đáng tội mà thôi!
Quốc Khánh không phục:
– Nếu bà ta thật có tội thì tôi sẽ đưa tội bà ta ra pháp luật!!!
Hà Anh không ngại tạt cho gáo nước lạnh:
– Nếu anh có thể bắt Tiểu Quỷ ra ánh sáng thì anh mới đem bà Yến đứng trước pháp luật được!
Đương nhiên, điều đó bất khả thi! Quốc Khánh phải nghẹn họng.
Đến cuối cùng, dù có bày ra bao nhiêu tội trạng thì những cái chết do Tiểu Quỷ gây ra vẫn là vô tình, sự cố… không dính dáng tới bà Yến, bà ta vô tội.
Quốc Khánh không phục, ngoan cố nói:
– Đã vậy, cô chỉ cần ở bên ngoài chờ đợi bà ta bị con quỷ kia giết được rồi, cô còn mạo hiểm vào đây làm gì?
Bởi vì… đây là nguyện vọng của Chí Kiên!
Bởi vì… cô muốn đưa một người ra khỏi vũng bùn này…
Chí Thành!
…
Dù Tiểu Quỷ bỏ đi, nhưng ba thế hệ nhà họ Lê đang bị kẹt trong không gian quỷ dị này không biết khi nào nó sẽ quay lại, nên chỉ dám rón rén từng chút một đi về phía cổng lớn, cơ may duy nhất thoát khỏi nơi này.
Bà Yến lúc này đã có chút không chống chọi nổi, liên tục khụy ngã.
– Chí Thành, mau lên! Để nó quay lại chúng ta sẽ chết hết!
Ông Hưng gào lên khi thấy Chí Thành vì đỡ bà Yến mà đi quá chậm. Bà Yến tức đỏ mặt, muốn chửi ông Hưng nhưng không còn đủ sức. Chí Thành cố khuyên ngăn:
– Bà không khỏe! Chúng ta đi chậm một chút đi ba!
Ông Hưng không thể bỏ Chí Thành lại, hét:
– Còn nghỉ? Mày muốn đợi nó về giết hết cả bọn sao?
– Đủ rồi! Đồ bất hiếu! Mày muốn bỏ mẹ mày lại không lo sao?
Ông Hưng bị chửi, không phục mà nói lại:
– Nếu không phải tại mẹ thì giờ sao bị con quỷ đó đuổi giết thế này?
– Mày… mày… đồ không có lương tâm! Tao làm tất cả cũng vì mày thôi!
– Con nói rồi! Mẹ đừng có đổ thừa tại con! Mẹ làm tất cả đều vì mẹ! Vì mẹ ham giàu sang phú quý, tự tạo nghiệt…
Chí Thành không nghe nổi nữa, can ngăn:
– Đừng cãi nhau nữa! Phải rời khỏi đây trước đã…
Ông Hưng không muốn nói nữa, ông đã cảnh báo, tại Chí Thành không nghe lời, nếu có bị gì thì đó là tại anh. Nghĩ thế, ông ta liền bỏ đi trước!
Bà Yến muốn lên cơn đau tim, may mà được Chí Thành đỡ lấy.
– Chí Thành… giờ bà chỉ còn trông cậy vào cháu thôi…
Bà Yến suy yếu nói.
Nhưng lại không nhận ra Chí Thành không bỏ rơi bà, không phải vì yêu thương, mà đó là trách nhiệm, nghĩa vụ của chính anh. Điều anh không muốn chối bỏ: lương tâm!