Chương : 16
Vô Ảnh biến sắc, cúi đầu nhìn mảnh vỡ chén rượu trên mặt đất, nói: “Rượu có độc?”
Hoắc Niệm Hoài chậm rãi từ trong ngực y thối lui, vươn ngón tay đến lắc lắc, đắc ý dào dạt cười: “Sai rồi, độc là hạ trong ngọn nến, mà rượu này……”
Hắn chớp chớp mắt nhìn, thuận tay đem bầu rượu cũng thả rơi trên mặt đất, tiếp: “Là giải dược.”
Vô Ảnh từng chút cầm nắm tay.
Hoắc Niệm Hoài vẫn mỉm cười.”Ngươi nói vậy là hoài nghi ta muốn hại ngươi, cho nên căn bản không uống rượu, đúng hay không? Đáng tiếc, ngươi nếu không có có tật giật mình, sao lại không dám uống rượu này?”
Nguyên lai, ngay cả rượu độc cũng là thử.
Vô Ảnh cảm giác đầu váng mắt hoa, thể lực đang nhanh chóng xói mòn, trên mặt lại thủy chung bất động thanh sắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Độc bình thường không lấy được tính mạng của ta.”
“Ta biết Môn chủ đại nhân công lực thâm hậu, nhưng ngươi nếu phải vận công bức độc, sẽ không có biện pháp theo ta động thủ.” Hoắc Niệm Hoài vừa nói, một bên vươn tay, động tác ngả ngớn nắm cằm Vô Ảnh, nói, “Ngươi nên biết, ta chưa bao giờ thích tự tay giết người, chỉ thích…… đem người tra tấn đến sống không bằng chết.”
Dứt lời, thản nhiên cười, xoay người đi qua đẩy ra cửa sổ, từ trong ngực lấy ra một chi xà diễm tiễn.
Một lát sau, ánh lửa màu đỏ sẫm bay lên trời cao
Hoắc Niệm Hoài lười biếng dựa bên cửa sổ, quay đầu nhìn phía Vô Ảnh, cười nói: “Ngươi không phải thích nhất trò mượn đao giết người sao? Lúc này cũng nên đến lượt ta đã nghiền. Trong chốc lát nữa kẻ tự cho là nhân sĩ chính đạo đến đây, không biết có thể hay không lấy đi tính mệnh của ngươi?”
Nguyên lai sau khi hắn biết hành tung mình bị tiết lộ, nhưng lại tương kế tựu kế, muốn bắt Vô Ảnh làm kẻ chết thay. Tuy rằng người trong bang kia nhận thức được diện mạo của hắn, nhưng sau khi bắt được “đồng lõa” Vô Ảnh này, vị tất sẽ không tha.
Vô Ảnh biết hắn quá sâu, tự nhiên lập tức liệu được tâm tư Hoắc Niệm Hoài, trên mặt lại không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng đích nói: “Ta nghĩ đến…… Ngươi không nên sớm như vậy đã xuống tay.”
Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài sắc mặt trầm trầm, tươi cười có chút cứng lại, nhưng lập tức khôi phục như thường, nói: “Không tồi, ngươi đối với ta mà nói còn có rất nhiều tác dụng, hiện tại giết thật sự đáng tiếc.”
Dừng một chút, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, đề cao thanh âm: “Nhưng ta thật sự nếu không động thủ, cuối cùng bị chết chỉ sợ là bàn thân.”
Vô Ảnh nguyên bản mặc vận huyền công, từng chút đem độc tố bức ra ngoài cơ thể, nghe thế câu sau, cũng chấn động toàn thân, mới vừa ngưng tụ được một ít chân khí lại tan đi, trên hầu gian nồng đậm mùi máu tươi.
“Ngươi nghi ngờ ta muốn hại ngươi?” Y sắc mặt tái nhợt, mi tâm ẩn ẩn một đường hắc khí, hiển nhiên trúng độc đã sau, duy độc thanh âm vẫn lạnh lẽo, nghe không ra tình cảm gì.
Hoắc Niệm Hoài cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Chỉ là nghi ngờ thôi sao?”
“Đúng rồi, ngươi đã định tội của ta. Ngươi lại nhiều lần thử ta, nói vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng tin lời nói của ta.”
“Ta xưa nay chỉ tin tưởng hai loại người, một là người trúng nhiếp hồn đại pháp, một là người chết.” Hoắc Niệm Hoài nghiêng đầu cười yếu ớt, sóng mắt lưu chuyển, hàng nghìn hàng vạn nhu tình, “Ta đã cho ngươi cơ hội.”
“Kia thật đúng là đa tạ ngươi.” Vô Ảnh khẽ động khóe miệng, cũng theo cười rộ lên.
Y bình thường thật sự lạnh lùng, luôn một bộ đằng đằng sát khí, cho dù ngẫu nhiên cười một cái, hơn phân nửa cũng chỉ là cười lạnh. Nhưng giờ phút này nụ cười lại khác nhau rất lớn —— đôi mắt mèo vửa to vừa tròn, mơ hồ hàm ẩn hơi nước, mi loan loan, môi loan loan, lúm đồng tiền giáp bên mà thập phần động lòng người.
Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy ngẩn ngơ, tâm đầu nhất khiêu, bật thốt lên nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười cái gì?” Vô Ảnh đem những lời này lặp lại một lần, tươi cười càng thêm xán lạn, giọng nói khàn khàn, “Dù sao cũng không phải cười ngươi.”
Ngừng một chút, thật sâu hấp khí: “Ân, ta là đang cười bản thân ta.”
Nói xong, bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ từ bên cạnh bàn đứng lên, lảo đảo đi về phía trước vài bước, rút kiếm hướng Hoắc Niệm Hoài đâm thẳng qua.
Hoắc Niệm Hoài dự liệu không được Vô Ảnh lúc này còn có khí lực động võ, nhất thời đứng tại chỗ. Lấy công phu của hắn mà nói, né tránh tự nhiên rất dễ dàng, nhưng cố tình mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Không, có lẽ trong đáy lòng hắn, căn bản đang chờ Vô Ảnh đâm tới một kiếm này!
Điện quang hỏa thạch, mũi kiếm sắc bén đã muốn kề trên ngực Hoắc Niệm Hoài, chỉ cần tiến lên phía trước một tấc, cho dù giết không được hắn, cũng có thể đấu đến lưỡng bại câu thương.
Nhưng Vô Ảnh lại ngạnh sinh sinh ngừng lại, con ngươi ám trầm nhìn thẳng hắn, tươi cười trên mặt sớm thu liễm, vô bi lại vô hỉ, rất nhẹ rất nhẹ hỏi một câu: “Một cái mạng này của ta, quả nhiên không đổi được lòng của ngươi sao?”
Biểu tình y băng lãnh như vậy, ánh mắt lại lộ ra chút nhu tình, làm người ta tim đập không thôi.
Hoắc Niệm Hoài ngực đau đến lợi hại, há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời.
Vô Ảnh tựa hồ cũng không trông cậy nghe được câu trả lời của hắn, chỉ chậm rãi hạ mâu, trên tay hơi dùng sức.
Chỉ nghe “Phanh”, “Phanh” hai tiếng, trường kiếm trong tay y nhưng lại bị bẻ gãy, tứ phân ngũ liệt nằm trên mặt đất.
Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt kinh ngạc.
Vô Ảnh hướng chuôi kiếm trống rỗng kia cười cười, tùy tay nhất trịch, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Hoắc Niệm Hoài kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cách hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhấc chân đá đá Vô Ảnh nằm trên mặt đất, nói: “Ngươi cho dù dùng đến chiêu này, ta cũng sẽ không cho ngươi giải dược.”
Sau khi mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình đã ách muốn chết, cùng ngày thường khác nhau rất lớn.
Nhưng Vô Ảnh đã mặc kệ hắn, chỉ hừ lạnh.
Hoắc Niệm Hoài vì thế cúi thân xuống, ở bên mặt Vô Ảnh hôn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Kỳ thật ngươi hôm nay cũng không nhất định sẽ chết, ân, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Nói xong, liền đứng dậy hướng cửa đi đến. Nhưng đi được vài bước lại lộn trở lại, thân thủ lấy đi chiếc mặt nạ màu bạc trên bàn, mới tiếp tục đi đến phía trước.
Hắn đi vội vàng như vậy, hoàn toàn không giống lúc trước trấn định thong dong, tựa như phía sau có ác quỷ đuổi theo, mà ngay cả cửa phòng cũng đã quên đóng lại.
Vô Ảnh nhìn thân ảnh hắn xuyên qua cửa phòng.
Kịch độc đã phát tác.
Khóe mắt, khóe miệng, máu chậm rãi chảy xuống.
Nhưng Vô Ảnh vẫn như mở to đôi mắt, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn.
Y truy đuổi thân ảnh người kia, thật sự lâu lắm lâu lắm. Mỗi lần đều là kết cục này, mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, mỗi lần……
Hoắc Niệm Hoài bước đi rất nhanh thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, ngoài cửa chỉ còn lại một mảnh hắc ám.
Vô Ảnh im lặng nằm trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy, ánh mắt tựa như yêu say đắm lại tựa như oán hận, vẫn như trước nhìn về phía hắc ám khôn cùng.
Vẫn vọng.
Vẫn vọng……
Hoắc Niệm Hoài chậm rãi từ trong ngực y thối lui, vươn ngón tay đến lắc lắc, đắc ý dào dạt cười: “Sai rồi, độc là hạ trong ngọn nến, mà rượu này……”
Hắn chớp chớp mắt nhìn, thuận tay đem bầu rượu cũng thả rơi trên mặt đất, tiếp: “Là giải dược.”
Vô Ảnh từng chút cầm nắm tay.
Hoắc Niệm Hoài vẫn mỉm cười.”Ngươi nói vậy là hoài nghi ta muốn hại ngươi, cho nên căn bản không uống rượu, đúng hay không? Đáng tiếc, ngươi nếu không có có tật giật mình, sao lại không dám uống rượu này?”
Nguyên lai, ngay cả rượu độc cũng là thử.
Vô Ảnh cảm giác đầu váng mắt hoa, thể lực đang nhanh chóng xói mòn, trên mặt lại thủy chung bất động thanh sắc, thanh âm lạnh lùng nói: “Độc bình thường không lấy được tính mạng của ta.”
“Ta biết Môn chủ đại nhân công lực thâm hậu, nhưng ngươi nếu phải vận công bức độc, sẽ không có biện pháp theo ta động thủ.” Hoắc Niệm Hoài vừa nói, một bên vươn tay, động tác ngả ngớn nắm cằm Vô Ảnh, nói, “Ngươi nên biết, ta chưa bao giờ thích tự tay giết người, chỉ thích…… đem người tra tấn đến sống không bằng chết.”
Dứt lời, thản nhiên cười, xoay người đi qua đẩy ra cửa sổ, từ trong ngực lấy ra một chi xà diễm tiễn.
Một lát sau, ánh lửa màu đỏ sẫm bay lên trời cao
Hoắc Niệm Hoài lười biếng dựa bên cửa sổ, quay đầu nhìn phía Vô Ảnh, cười nói: “Ngươi không phải thích nhất trò mượn đao giết người sao? Lúc này cũng nên đến lượt ta đã nghiền. Trong chốc lát nữa kẻ tự cho là nhân sĩ chính đạo đến đây, không biết có thể hay không lấy đi tính mệnh của ngươi?”
Nguyên lai sau khi hắn biết hành tung mình bị tiết lộ, nhưng lại tương kế tựu kế, muốn bắt Vô Ảnh làm kẻ chết thay. Tuy rằng người trong bang kia nhận thức được diện mạo của hắn, nhưng sau khi bắt được “đồng lõa” Vô Ảnh này, vị tất sẽ không tha.
Vô Ảnh biết hắn quá sâu, tự nhiên lập tức liệu được tâm tư Hoắc Niệm Hoài, trên mặt lại không chút biểu tình, chỉ nhẹ nhàng đích nói: “Ta nghĩ đến…… Ngươi không nên sớm như vậy đã xuống tay.”
Nghe vậy, Hoắc Niệm Hoài sắc mặt trầm trầm, tươi cười có chút cứng lại, nhưng lập tức khôi phục như thường, nói: “Không tồi, ngươi đối với ta mà nói còn có rất nhiều tác dụng, hiện tại giết thật sự đáng tiếc.”
Dừng một chút, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, đề cao thanh âm: “Nhưng ta thật sự nếu không động thủ, cuối cùng bị chết chỉ sợ là bàn thân.”
Vô Ảnh nguyên bản mặc vận huyền công, từng chút đem độc tố bức ra ngoài cơ thể, nghe thế câu sau, cũng chấn động toàn thân, mới vừa ngưng tụ được một ít chân khí lại tan đi, trên hầu gian nồng đậm mùi máu tươi.
“Ngươi nghi ngờ ta muốn hại ngươi?” Y sắc mặt tái nhợt, mi tâm ẩn ẩn một đường hắc khí, hiển nhiên trúng độc đã sau, duy độc thanh âm vẫn lạnh lẽo, nghe không ra tình cảm gì.
Hoắc Niệm Hoài cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Chỉ là nghi ngờ thôi sao?”
“Đúng rồi, ngươi đã định tội của ta. Ngươi lại nhiều lần thử ta, nói vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng tin lời nói của ta.”
“Ta xưa nay chỉ tin tưởng hai loại người, một là người trúng nhiếp hồn đại pháp, một là người chết.” Hoắc Niệm Hoài nghiêng đầu cười yếu ớt, sóng mắt lưu chuyển, hàng nghìn hàng vạn nhu tình, “Ta đã cho ngươi cơ hội.”
“Kia thật đúng là đa tạ ngươi.” Vô Ảnh khẽ động khóe miệng, cũng theo cười rộ lên.
Y bình thường thật sự lạnh lùng, luôn một bộ đằng đằng sát khí, cho dù ngẫu nhiên cười một cái, hơn phân nửa cũng chỉ là cười lạnh. Nhưng giờ phút này nụ cười lại khác nhau rất lớn —— đôi mắt mèo vửa to vừa tròn, mơ hồ hàm ẩn hơi nước, mi loan loan, môi loan loan, lúm đồng tiền giáp bên mà thập phần động lòng người.
Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy ngẩn ngơ, tâm đầu nhất khiêu, bật thốt lên nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười cái gì?” Vô Ảnh đem những lời này lặp lại một lần, tươi cười càng thêm xán lạn, giọng nói khàn khàn, “Dù sao cũng không phải cười ngươi.”
Ngừng một chút, thật sâu hấp khí: “Ân, ta là đang cười bản thân ta.”
Nói xong, bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ từ bên cạnh bàn đứng lên, lảo đảo đi về phía trước vài bước, rút kiếm hướng Hoắc Niệm Hoài đâm thẳng qua.
Hoắc Niệm Hoài dự liệu không được Vô Ảnh lúc này còn có khí lực động võ, nhất thời đứng tại chỗ. Lấy công phu của hắn mà nói, né tránh tự nhiên rất dễ dàng, nhưng cố tình mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Không, có lẽ trong đáy lòng hắn, căn bản đang chờ Vô Ảnh đâm tới một kiếm này!
Điện quang hỏa thạch, mũi kiếm sắc bén đã muốn kề trên ngực Hoắc Niệm Hoài, chỉ cần tiến lên phía trước một tấc, cho dù giết không được hắn, cũng có thể đấu đến lưỡng bại câu thương.
Nhưng Vô Ảnh lại ngạnh sinh sinh ngừng lại, con ngươi ám trầm nhìn thẳng hắn, tươi cười trên mặt sớm thu liễm, vô bi lại vô hỉ, rất nhẹ rất nhẹ hỏi một câu: “Một cái mạng này của ta, quả nhiên không đổi được lòng của ngươi sao?”
Biểu tình y băng lãnh như vậy, ánh mắt lại lộ ra chút nhu tình, làm người ta tim đập không thôi.
Hoắc Niệm Hoài ngực đau đến lợi hại, há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời.
Vô Ảnh tựa hồ cũng không trông cậy nghe được câu trả lời của hắn, chỉ chậm rãi hạ mâu, trên tay hơi dùng sức.
Chỉ nghe “Phanh”, “Phanh” hai tiếng, trường kiếm trong tay y nhưng lại bị bẻ gãy, tứ phân ngũ liệt nằm trên mặt đất.
Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt kinh ngạc.
Vô Ảnh hướng chuôi kiếm trống rỗng kia cười cười, tùy tay nhất trịch, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Hoắc Niệm Hoài kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cách hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhấc chân đá đá Vô Ảnh nằm trên mặt đất, nói: “Ngươi cho dù dùng đến chiêu này, ta cũng sẽ không cho ngươi giải dược.”
Sau khi mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình đã ách muốn chết, cùng ngày thường khác nhau rất lớn.
Nhưng Vô Ảnh đã mặc kệ hắn, chỉ hừ lạnh.
Hoắc Niệm Hoài vì thế cúi thân xuống, ở bên mặt Vô Ảnh hôn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Kỳ thật ngươi hôm nay cũng không nhất định sẽ chết, ân, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Nói xong, liền đứng dậy hướng cửa đi đến. Nhưng đi được vài bước lại lộn trở lại, thân thủ lấy đi chiếc mặt nạ màu bạc trên bàn, mới tiếp tục đi đến phía trước.
Hắn đi vội vàng như vậy, hoàn toàn không giống lúc trước trấn định thong dong, tựa như phía sau có ác quỷ đuổi theo, mà ngay cả cửa phòng cũng đã quên đóng lại.
Vô Ảnh nhìn thân ảnh hắn xuyên qua cửa phòng.
Kịch độc đã phát tác.
Khóe mắt, khóe miệng, máu chậm rãi chảy xuống.
Nhưng Vô Ảnh vẫn như mở to đôi mắt, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn.
Y truy đuổi thân ảnh người kia, thật sự lâu lắm lâu lắm. Mỗi lần đều là kết cục này, mỗi lần đều chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, mỗi lần……
Hoắc Niệm Hoài bước đi rất nhanh thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, ngoài cửa chỉ còn lại một mảnh hắc ám.
Vô Ảnh im lặng nằm trên mặt đất, toàn thân không thể động đậy, ánh mắt tựa như yêu say đắm lại tựa như oán hận, vẫn như trước nhìn về phía hắc ám khôn cùng.
Vẫn vọng.
Vẫn vọng……