Chương 15: Tôi là chồng cô ấy
Hôm nay cô như thường ngày đi đến bệnh viện Tây Châu làm. Lịch trình của Thẩm Bích Nguyệt chính là lúc nào ở bệnh viện có ca bệnh sẽ gọi cho cô đến, thời gian còn lại cô sẽ ở nhà cùng Cố Hoài An.
Thế nhưng không hiểu tại sao vì lí do gì mà hôm nay anh lại nằng nặc đòi cô đưa mình đi làm cùng. Vấn đề ở chỗ Cố Hoài An bình thường mắc hội chứng sợ xã hội, chỉ cần gặp người lạ liền sinh ra cảm giác sợ hãi, hiện tại lại muốn đi đến bệnh viện với cô.
Việc này thực khiến cho Bích Nguyệt có chút phân vân, suy nghĩ. Tuy cô cũng rất muốn cho Cố Hoài An nhanh chóng thoát ra được bóng tối bao trùm bên trong anh nhưng cô lại sợ khi anh đến đó lại bất chợt kích động, bệnh tình nặng hơn.
" Vợ ơi, cho chồng đi cùng đi! ".
Nhìn thấy Cố Hoài An ánh mắt chờ mong nhìn mình, vẻ mặt lại giống như khẩn thiết với cô.
Bích Nguyệt hơi chép miệng, quay sang khuyên nhủ anh một cách nhẹ nhàng.
" Anh rất sợ người lạ mà có đúng không. Vậy nên hãy ở nhà đợi tôi đi làm về nha! ".
Hoài An như biết được cô sẽ không vì anh nói mà để cho anh đi cùng, liền bày ra tuyệt chiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay ôm đầu lẩm bẩm.
" Vợ không cho chồng đi. Chồng muốn đi..chồng muốn đi..muốn đi..muốn đi ".
Thấy anh có vẻ không ổn định, mất bình tĩnh như vậy, Bích Nguyệt liền sợ đến không nghĩ được nhiều liền ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay xoa khẽ đầu anh vội nói.
" Được rồi, tôi sẽ cho anh đi mà, anh bình tĩnh lại trước đã, đừng kích động mà! ".
Hoài An nghe được cô nói vậy nội tâm liền đạt được mục đích mà vui mừng, nhưng vẻ mặt lại giả ngây từ từ buông tay ra, quay sang nhìn cô hỏi:
" Thật không? Vợ sẽ..sẽ cho chồng đi cùng? ".
" Ừm ".
Bích Nguyệt đành bất đắc dĩ phải đồng ý với yêu cầu của Cố Hoài An.
Trước khi đi quản gia Trương còn liên tục nhắc nhở cô phải đi bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, không cho anh rời cô nửa bước.
Cô chỉ có thể thuận theo mà đáp lại.
" Chú Trương yên tâm, tôi sẽ giám sát anh ấy, sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì ".
Chú Trương nhìn cô lại thoáng nhìn qua chỗ cậu chủ mình đang đứng mà khẽ gật đầu với cô.
" Cậu chủ và cô Thẩm đi cẩn thận ".
Cách thức di chuyển của cô và anh không khác lúc đi tới trung tâm thương mại lần trước. Hai người đi cùng với nhau trên một chiếc trực thăng do phi cơ riêng của nhà họ Cố điều khiển.
Lúc đáp xuống gần chỗ bệnh viện, tiếng gió thổi vù vù do trực thăng tạo ra khiến cho người trong bệnh viện không khỏi liếc ra bên ngoài nhìn.
Đám người bên trong bệnh viện không khỏi thắc mắc một phen. Bọn họ đều nhìn thấy chiếc trực thăng kia, trong đầu liền đặt ra câu hỏi. Giám đốc cấp cao của bệnh viện đi đến đây cũng chỉ đi bằng ô tô là cùng, vậy ai là người đi chiếc trực thăng này.
Bích Nguyệt nắm tay Cố Hoài An bước xuống, hai người cùng sánh bước đi vào bên trong bệnh viện.
Vừa nhìn thấy cô, các đồng nghiệp liền chào hỏi nồng nhiệt. Trong bệnh viện này, có thể nói danh tiếng của cô không hề nhỏ, cho nên nhiều người biết đến cô là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng bọn họ chào cô xong liền liếc nhìn thấy cô không chỉ đến đây một mình mà còn đi cùng với một người đàn ông. Mà người đàn ông này còn vô cùng đẹp trai, soái khí.
Cố Hoài An đảo mắt nhìn xung quanh, bản thân tuy có chút sợ hãi nhưng lại cố khắc chế đè nỗi sợ đó sang một bên, lấy hết dũng khí mà ngẩng đầu nhìn thẳng đám người trước mặt. Anh không muốn cô vì thấy anh sợ sệt mà lần sau không cho anh đi cùng.
Một cô y tá dáng người nhỏ bé liền đi đến chỗ hai người, vẻ mặt niềm nở chào Bích Nguyệt, lại không nhịn được thắc mắc hỏi cô.
" Chị Bích Nguyệt, chị đến rồi, mà...anh ta là ai vậy? ".
Cô gái này tên là Mai Hoa, là đồng nghiệp khá thân thiết với Bích Nguyệt nhất bệnh viện này. Trong bệnh viện cũng chỉ có Mai Hoa là người duy nhất biết Bích Nguyệt có người yêu là Trương Tầm.
Lúc này lại nhìn thấy cô đi cùng với một soái ca như vậy, bất giác nổi lên sự tò mò.
Bích Nguyệt quay sang nhìn Hoài An, định mở miệng lên tiếng giải thích anh là bệnh nhân của mình, liền bị anh chặn họng trước.
" Tôi là chồng của cô ấy ".
Không chỉ Mai Hoa nghe xong câu nói của anh há hốc mồm kinh ngạc mà ngay đến Bích Nguyệt thấy anh nói như vậy cũng kinh ngạc một phen, khóe mắt giật giật nhìn anh, cố giữ bình tĩnh nói nhỏ với anh.
" Anh nói gì vậy? ".
Chỉ thấy Hoài An nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên vô tội đáp.
" Không phải sao. Vợ ".
Mai Hoa thấy cảnh tượng này liền không khỏi sốc đến muốn nhảy dựng. Không khỏi sững sờ, lắp bắt đưa tay chỉ về phía hai người Bích Nguyệt và Hoài An.
" Hai người..thực sự là... "
Bích Nguyệt thấy Mai Hoa hiểu lầm liền lúng túng muốn giải thích.
" Không phải...Aii, tạm thời không thể giải thích được. Em cứ coi như anh ấy vừa nói đùa đi ".
Nói rồi cô liền đưa một tay che mặt xấu hổ kéo Hoài An đi vào bên trong. Để lại vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ Mai Hoa.
Mai Hoa thực sự bị làm cho thất kinh, bảo cô coi lời nói đó như lời nói đùa sao được chứ.
Chỉ là cô thật không ngờ được, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung mà hơi lắc đầu ánh mắt thất thần
" Thật không ngờ, chị Bích Nguyệt trẻ như thế lại đã kết hôn rồi! ".
Nhưng cô lại nghĩ đến điều gì, không khỏi giật mình hoảng hốt.
" Mà khoan, nếu chị Bích Nguyệt đã kết hôn vậy cái người tên Trương Tầm kia thì sao? Chẳng phải anh ta mới là người yêu của chị ấy sao? Aizz, thật rối não quá đi! ".
Thế nhưng không hiểu tại sao vì lí do gì mà hôm nay anh lại nằng nặc đòi cô đưa mình đi làm cùng. Vấn đề ở chỗ Cố Hoài An bình thường mắc hội chứng sợ xã hội, chỉ cần gặp người lạ liền sinh ra cảm giác sợ hãi, hiện tại lại muốn đi đến bệnh viện với cô.
Việc này thực khiến cho Bích Nguyệt có chút phân vân, suy nghĩ. Tuy cô cũng rất muốn cho Cố Hoài An nhanh chóng thoát ra được bóng tối bao trùm bên trong anh nhưng cô lại sợ khi anh đến đó lại bất chợt kích động, bệnh tình nặng hơn.
" Vợ ơi, cho chồng đi cùng đi! ".
Nhìn thấy Cố Hoài An ánh mắt chờ mong nhìn mình, vẻ mặt lại giống như khẩn thiết với cô.
Bích Nguyệt hơi chép miệng, quay sang khuyên nhủ anh một cách nhẹ nhàng.
" Anh rất sợ người lạ mà có đúng không. Vậy nên hãy ở nhà đợi tôi đi làm về nha! ".
Hoài An như biết được cô sẽ không vì anh nói mà để cho anh đi cùng, liền bày ra tuyệt chiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay ôm đầu lẩm bẩm.
" Vợ không cho chồng đi. Chồng muốn đi..chồng muốn đi..muốn đi..muốn đi ".
Thấy anh có vẻ không ổn định, mất bình tĩnh như vậy, Bích Nguyệt liền sợ đến không nghĩ được nhiều liền ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay xoa khẽ đầu anh vội nói.
" Được rồi, tôi sẽ cho anh đi mà, anh bình tĩnh lại trước đã, đừng kích động mà! ".
Hoài An nghe được cô nói vậy nội tâm liền đạt được mục đích mà vui mừng, nhưng vẻ mặt lại giả ngây từ từ buông tay ra, quay sang nhìn cô hỏi:
" Thật không? Vợ sẽ..sẽ cho chồng đi cùng? ".
" Ừm ".
Bích Nguyệt đành bất đắc dĩ phải đồng ý với yêu cầu của Cố Hoài An.
Trước khi đi quản gia Trương còn liên tục nhắc nhở cô phải đi bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, không cho anh rời cô nửa bước.
Cô chỉ có thể thuận theo mà đáp lại.
" Chú Trương yên tâm, tôi sẽ giám sát anh ấy, sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì ".
Chú Trương nhìn cô lại thoáng nhìn qua chỗ cậu chủ mình đang đứng mà khẽ gật đầu với cô.
" Cậu chủ và cô Thẩm đi cẩn thận ".
Cách thức di chuyển của cô và anh không khác lúc đi tới trung tâm thương mại lần trước. Hai người đi cùng với nhau trên một chiếc trực thăng do phi cơ riêng của nhà họ Cố điều khiển.
Lúc đáp xuống gần chỗ bệnh viện, tiếng gió thổi vù vù do trực thăng tạo ra khiến cho người trong bệnh viện không khỏi liếc ra bên ngoài nhìn.
Đám người bên trong bệnh viện không khỏi thắc mắc một phen. Bọn họ đều nhìn thấy chiếc trực thăng kia, trong đầu liền đặt ra câu hỏi. Giám đốc cấp cao của bệnh viện đi đến đây cũng chỉ đi bằng ô tô là cùng, vậy ai là người đi chiếc trực thăng này.
Bích Nguyệt nắm tay Cố Hoài An bước xuống, hai người cùng sánh bước đi vào bên trong bệnh viện.
Vừa nhìn thấy cô, các đồng nghiệp liền chào hỏi nồng nhiệt. Trong bệnh viện này, có thể nói danh tiếng của cô không hề nhỏ, cho nên nhiều người biết đến cô là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng bọn họ chào cô xong liền liếc nhìn thấy cô không chỉ đến đây một mình mà còn đi cùng với một người đàn ông. Mà người đàn ông này còn vô cùng đẹp trai, soái khí.
Cố Hoài An đảo mắt nhìn xung quanh, bản thân tuy có chút sợ hãi nhưng lại cố khắc chế đè nỗi sợ đó sang một bên, lấy hết dũng khí mà ngẩng đầu nhìn thẳng đám người trước mặt. Anh không muốn cô vì thấy anh sợ sệt mà lần sau không cho anh đi cùng.
Một cô y tá dáng người nhỏ bé liền đi đến chỗ hai người, vẻ mặt niềm nở chào Bích Nguyệt, lại không nhịn được thắc mắc hỏi cô.
" Chị Bích Nguyệt, chị đến rồi, mà...anh ta là ai vậy? ".
Cô gái này tên là Mai Hoa, là đồng nghiệp khá thân thiết với Bích Nguyệt nhất bệnh viện này. Trong bệnh viện cũng chỉ có Mai Hoa là người duy nhất biết Bích Nguyệt có người yêu là Trương Tầm.
Lúc này lại nhìn thấy cô đi cùng với một soái ca như vậy, bất giác nổi lên sự tò mò.
Bích Nguyệt quay sang nhìn Hoài An, định mở miệng lên tiếng giải thích anh là bệnh nhân của mình, liền bị anh chặn họng trước.
" Tôi là chồng của cô ấy ".
Không chỉ Mai Hoa nghe xong câu nói của anh há hốc mồm kinh ngạc mà ngay đến Bích Nguyệt thấy anh nói như vậy cũng kinh ngạc một phen, khóe mắt giật giật nhìn anh, cố giữ bình tĩnh nói nhỏ với anh.
" Anh nói gì vậy? ".
Chỉ thấy Hoài An nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên vô tội đáp.
" Không phải sao. Vợ ".
Mai Hoa thấy cảnh tượng này liền không khỏi sốc đến muốn nhảy dựng. Không khỏi sững sờ, lắp bắt đưa tay chỉ về phía hai người Bích Nguyệt và Hoài An.
" Hai người..thực sự là... "
Bích Nguyệt thấy Mai Hoa hiểu lầm liền lúng túng muốn giải thích.
" Không phải...Aii, tạm thời không thể giải thích được. Em cứ coi như anh ấy vừa nói đùa đi ".
Nói rồi cô liền đưa một tay che mặt xấu hổ kéo Hoài An đi vào bên trong. Để lại vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ Mai Hoa.
Mai Hoa thực sự bị làm cho thất kinh, bảo cô coi lời nói đó như lời nói đùa sao được chứ.
Chỉ là cô thật không ngờ được, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung mà hơi lắc đầu ánh mắt thất thần
" Thật không ngờ, chị Bích Nguyệt trẻ như thế lại đã kết hôn rồi! ".
Nhưng cô lại nghĩ đến điều gì, không khỏi giật mình hoảng hốt.
" Mà khoan, nếu chị Bích Nguyệt đã kết hôn vậy cái người tên Trương Tầm kia thì sao? Chẳng phải anh ta mới là người yêu của chị ấy sao? Aizz, thật rối não quá đi! ".