Chương 27: Muốn dựa dẫm anh
Cố Hoài An thay một bộ đồ dân tộc, anh mặc chiếc áo thổ cẩm nâu đen cùng chiếc quần dài cùng màu với chiếc áo, thế nhưng vẫn không hề làm giảm sức hút của anh, ngược lại trông anh càng cuốn hút, điển trai hơn lại có chút nam tính, hoang dã.
Sau khi đuổi được Cố Hoài An ra ngoài cửa đứng, Bích Nguyệt cũng có thể thay đồ. Cô mặc chiếc áo hoa thổ cẩm màu sắc sặc sỡ với nhiều hoa văn thêu trên đó, chiếc váy dài qua đầu gối của người dân tộc cũng rất bắt mắt lại tôn lên dáng dấp của cô, càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Cố Hoài An ở bên ngoài hỏi khẽ.
" Vợ ơi, chồng vào được chưa? ".
Bích Nguyệt có chút thẹn thùng, trả lời.
" Ừm ".
Cố Hoài An vừa bước vào liền nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp như thiếu nữ dân bản của cô, phút chốc liền khẽ ngây ra, một hồi lâu mới chợt bừng tỉnh, quay lên, vẻ mặt ngây ngô nói.
" Vợ…thật đẹp! ".
Bích Nguyệt được anh khen mà không khỏi đỏ mặt, vội quay đi nhìn chỗ khác, dáng vẻ xấu hổ của cô khiến cho Hoài An vui vẻ cười thầm trong lòng.
Trời cũng đã tối, sau khi hai người được người hàng xóm tốt bụng kia đem một ít thức ăn đến, dùng bữa xong hai người liền tính đi ngủ.
Chỉ là…tình thế lúc này có chút bất ổn.
Bích Nguyệt nhìn cả căn phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu lấp lóe được đặt trên mặt bàn. Lại nhìn chiếc giường đơn chật hẹp kia. Hai người sao mà ngủ thoải mái được chứ!
Cô có chút ngượng ngùng, cười khẽ nói với anh.
" Cái giường này hình như có chút nhỏ thì phải ".
Hoài An quay ra nhìn cô, vẻ mặt giống như giả ngốc nói.
" Đâu có…chồng thấy vừa mà ".
Bích Nguyệt thực không biết nên trách anh ngốc hay trách cái giường quá nhỏ đây. Nhỏ như này hai người ngủ nhất định là sẽ rất gần. Cô nghĩ như vậy, hai má không khỏi ửng đỏ hết cả lên.
Hoài An trong lòng liền biết cô đang nghĩ gì, thế nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra một bộ dáng ngốc manh, đi lại ôm cô kéo vào giường, để cô nằm xuống góc bên trong, còn bản thân cũng đặt lưng xuống nằm ở mép ngoài giường. Anh khẽ xoay người nằm nghiêng mặt nhìn cô.
Bích Nguyệt bị anh kéo xuống, nhất thời chưa kịp định thần được, giờ khắc này hai người kéo ngắn khoảng cách, gần như không hề có một khoảng trống nào giữa hai người. Bất giác trái tim Bích Nguyệt đập nhanh hơn bình thường.
Cô nằm ngửa có chút khó chịu, không nhịn được quay sang lại nhìn thấy Cố Hoài An đang nhìn mình chằm chằm, cô ngại ngùng muốn tránh né, lại bị anh ôm chặt.
" Vợ ơi. Vợ sao vậy? Khó chịu sao? ".
" Không…không có ".
Cô lúng túng trả lời bừa.
Lúc này bên ngoài đột nhiên lùa vào một cơn gió lớn, vì phòng không có cửa sổ nên gió lớn thổi vù vào bên trong khiến cho Bích Nguyệt có chút lạnh sống lưng. Cô nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc, lại thấy không khí tối om trong phòng có chút u ám, lạnh lẽo bất chợt cả người đều cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Cô đây là…đang sợ sao?
Lần đầu tiên trong mấy năm làm bác sĩ tâm lý của cô lần đầu tiên sợ hãi thật sự. Cô chưa từng nếm trải cảm giác lạc ở nơi rừng hoang hưu quạnh này, lại còn tối tăm u ám nữa, nhất thời ùa về một cái gì đó sợ sệt, khẽ rùng mình nhẹ.
Nhận thấy người cô đang khẽ run, Cố Hoài An làm như ngơ ngác, như biết như không hỏi khẽ.
" Vợ…sợ sao? ".
Bích Nguyệt lần này sợ thật rồi. Cô nhắm chặt mắt, rúc đầu vào lồng ngực người đàn ông bên cạnh, khẽ nói.
" Tôi…tôi sợ…Tôi sợ ma! ".
Cố Hoài An bị câu nói của cô làm cho kinh ngạc. Trong đầu anh cứ nghĩ cô là một cô gái mạnh mẽ, không sợ gì hết. Vậy mà cũng có những lúc mềm yếu như này, lại sợ ma. Cô gái này càng ngày càng khiến anh thấy thú vị trong lòng!
Cố Hoài An bày ra vẻ mặt sợ sệt, giọng nói có chút sợ hãi nhưng vẻ mặt bị che lấp trong bóng tối lại chẳng có vẻ gì là sợ cả.
" Vợ ơi…chồng cũng sợ lắm. Nhưng mà vợ đừng lo, chồng sẽ bảo vệ vợ. Con ma nào dám bén mảng đến đây…chồng sẽ đánh cho nó tơi tả ".
Bích Nguyệt vừa rồi còn sợ hãi, nghe thấy Hoài An nói vậy thì không nhịn được, bất giác bật cười thành tiếng. Anh làm cô cười rồi.
Hoài An nhân lúc cô không để ý lại chiếm tiện nghi, ôm cô chặt hơn vào lòng, che chở cho cô, giọng ôn nhu nói.
" Vợ đừng sợ. Dù thế nào, chồng…cũng sẽ bảo vệ cho vợ ".
Bích Nguyệt mỉm cười vui vẻ. Tâm tình ổn định hơn hẳn. Lúc này cô thật sự rất muốn rất muốn dựa dẫm vào người đàn ông này. Không hiểu sao, khi ở bên người đàn ông này cô lại có cảm giác an toàn như vậy.
Mặc dù bình thường đều là ở bên anh, chăm sóc anh, trấn an anh nhưng hiện tại lại là anh che chở cô, bảo vệ cô. Cô có cảm giác muốn ỷ lại vào người đàn ông này.
Ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của anh truyền đến, xua tan đi cái giá lạnh nơi núi rừng.
Hoài An ôm chặt lấy Bích Nguyệt, đem mặt cô rúc vào lồng ngực mình, anh nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm của cô. Từng chút một hít lấy mùi hương trên tóc cô. Anh thực sự thích cảm giác này. Hai người giống như vợ chồng thật sự vậy, ở bên nhau không rời.
Anh ước thời gian ngừng lại, để anh và cô mãi được như lúc này…
Sau khi đuổi được Cố Hoài An ra ngoài cửa đứng, Bích Nguyệt cũng có thể thay đồ. Cô mặc chiếc áo hoa thổ cẩm màu sắc sặc sỡ với nhiều hoa văn thêu trên đó, chiếc váy dài qua đầu gối của người dân tộc cũng rất bắt mắt lại tôn lên dáng dấp của cô, càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Cố Hoài An ở bên ngoài hỏi khẽ.
" Vợ ơi, chồng vào được chưa? ".
Bích Nguyệt có chút thẹn thùng, trả lời.
" Ừm ".
Cố Hoài An vừa bước vào liền nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp như thiếu nữ dân bản của cô, phút chốc liền khẽ ngây ra, một hồi lâu mới chợt bừng tỉnh, quay lên, vẻ mặt ngây ngô nói.
" Vợ…thật đẹp! ".
Bích Nguyệt được anh khen mà không khỏi đỏ mặt, vội quay đi nhìn chỗ khác, dáng vẻ xấu hổ của cô khiến cho Hoài An vui vẻ cười thầm trong lòng.
Trời cũng đã tối, sau khi hai người được người hàng xóm tốt bụng kia đem một ít thức ăn đến, dùng bữa xong hai người liền tính đi ngủ.
Chỉ là…tình thế lúc này có chút bất ổn.
Bích Nguyệt nhìn cả căn phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu lấp lóe được đặt trên mặt bàn. Lại nhìn chiếc giường đơn chật hẹp kia. Hai người sao mà ngủ thoải mái được chứ!
Cô có chút ngượng ngùng, cười khẽ nói với anh.
" Cái giường này hình như có chút nhỏ thì phải ".
Hoài An quay ra nhìn cô, vẻ mặt giống như giả ngốc nói.
" Đâu có…chồng thấy vừa mà ".
Bích Nguyệt thực không biết nên trách anh ngốc hay trách cái giường quá nhỏ đây. Nhỏ như này hai người ngủ nhất định là sẽ rất gần. Cô nghĩ như vậy, hai má không khỏi ửng đỏ hết cả lên.
Hoài An trong lòng liền biết cô đang nghĩ gì, thế nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra một bộ dáng ngốc manh, đi lại ôm cô kéo vào giường, để cô nằm xuống góc bên trong, còn bản thân cũng đặt lưng xuống nằm ở mép ngoài giường. Anh khẽ xoay người nằm nghiêng mặt nhìn cô.
Bích Nguyệt bị anh kéo xuống, nhất thời chưa kịp định thần được, giờ khắc này hai người kéo ngắn khoảng cách, gần như không hề có một khoảng trống nào giữa hai người. Bất giác trái tim Bích Nguyệt đập nhanh hơn bình thường.
Cô nằm ngửa có chút khó chịu, không nhịn được quay sang lại nhìn thấy Cố Hoài An đang nhìn mình chằm chằm, cô ngại ngùng muốn tránh né, lại bị anh ôm chặt.
" Vợ ơi. Vợ sao vậy? Khó chịu sao? ".
" Không…không có ".
Cô lúng túng trả lời bừa.
Lúc này bên ngoài đột nhiên lùa vào một cơn gió lớn, vì phòng không có cửa sổ nên gió lớn thổi vù vào bên trong khiến cho Bích Nguyệt có chút lạnh sống lưng. Cô nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc, lại thấy không khí tối om trong phòng có chút u ám, lạnh lẽo bất chợt cả người đều cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.
Cô đây là…đang sợ sao?
Lần đầu tiên trong mấy năm làm bác sĩ tâm lý của cô lần đầu tiên sợ hãi thật sự. Cô chưa từng nếm trải cảm giác lạc ở nơi rừng hoang hưu quạnh này, lại còn tối tăm u ám nữa, nhất thời ùa về một cái gì đó sợ sệt, khẽ rùng mình nhẹ.
Nhận thấy người cô đang khẽ run, Cố Hoài An làm như ngơ ngác, như biết như không hỏi khẽ.
" Vợ…sợ sao? ".
Bích Nguyệt lần này sợ thật rồi. Cô nhắm chặt mắt, rúc đầu vào lồng ngực người đàn ông bên cạnh, khẽ nói.
" Tôi…tôi sợ…Tôi sợ ma! ".
Cố Hoài An bị câu nói của cô làm cho kinh ngạc. Trong đầu anh cứ nghĩ cô là một cô gái mạnh mẽ, không sợ gì hết. Vậy mà cũng có những lúc mềm yếu như này, lại sợ ma. Cô gái này càng ngày càng khiến anh thấy thú vị trong lòng!
Cố Hoài An bày ra vẻ mặt sợ sệt, giọng nói có chút sợ hãi nhưng vẻ mặt bị che lấp trong bóng tối lại chẳng có vẻ gì là sợ cả.
" Vợ ơi…chồng cũng sợ lắm. Nhưng mà vợ đừng lo, chồng sẽ bảo vệ vợ. Con ma nào dám bén mảng đến đây…chồng sẽ đánh cho nó tơi tả ".
Bích Nguyệt vừa rồi còn sợ hãi, nghe thấy Hoài An nói vậy thì không nhịn được, bất giác bật cười thành tiếng. Anh làm cô cười rồi.
Hoài An nhân lúc cô không để ý lại chiếm tiện nghi, ôm cô chặt hơn vào lòng, che chở cho cô, giọng ôn nhu nói.
" Vợ đừng sợ. Dù thế nào, chồng…cũng sẽ bảo vệ cho vợ ".
Bích Nguyệt mỉm cười vui vẻ. Tâm tình ổn định hơn hẳn. Lúc này cô thật sự rất muốn rất muốn dựa dẫm vào người đàn ông này. Không hiểu sao, khi ở bên người đàn ông này cô lại có cảm giác an toàn như vậy.
Mặc dù bình thường đều là ở bên anh, chăm sóc anh, trấn an anh nhưng hiện tại lại là anh che chở cô, bảo vệ cô. Cô có cảm giác muốn ỷ lại vào người đàn ông này.
Ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của anh truyền đến, xua tan đi cái giá lạnh nơi núi rừng.
Hoài An ôm chặt lấy Bích Nguyệt, đem mặt cô rúc vào lồng ngực mình, anh nhẹ nhàng cảm nhận hơi ấm của cô. Từng chút một hít lấy mùi hương trên tóc cô. Anh thực sự thích cảm giác này. Hai người giống như vợ chồng thật sự vậy, ở bên nhau không rời.
Anh ước thời gian ngừng lại, để anh và cô mãi được như lúc này…