Chương 30: Hành động
Người đàn ông kia dẫn ba người đi cùng mình đến một căn nhà gỗ nằm ngoài bìa rừng. Lúc đi vào bên trong, đám người Bích Nguyệt liền nhìn thấy trong nhà treo thịt trâu, mấy bắp ngô và một ít rau lá treo trên đinh tường…
Anh ta thấy cả ba người nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt tò mò, lại quay ra cười nhạt bảo bọn họ.
" Ba người đi theo tôi ".
Sau đó anh ta liền đưa hai người đi xuống một gian phòng bí mật nằm ngay dưới gầm giường khiến cho cả ba đều sững sờ.
Anh ta bước xuống mở đường trước thì cả ba người bên trên cũng đi xuống theo.
Bên trong căn hầm bí mật này cất giấu rất nhiều súng đạn, dao găm.
" Đây đều là để chuẩn bị cho việc phục kích đám lâm tặc đó ".
Người đàn ông hắng giọng nói.
Cả ba đều không khỏi bất ngờ trước những trang bị này của anh ta.
A Lỉnh hai mắt sáng lên khi nhìn thấy những món đồ này, lại đi đến một góc tường treo một bộ quân phục xanh lá. Cậu bé có vẻ rất thích thú mà nói.
" Anh ơi, đây là quân phục của anh sao? ".
" Ừ, đúng rồi ".
Đỗ Hoàng Quân nhìn cậu bé với ánh mắt thân thiện mà trả lời.
A Lỉnh không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt lấp lóe tựa hồ ánh lên tia sáng trong đó. Cậu nhóc chính là cảm thấy rất ngưỡng mộ Đỗ Hoàng Quân, liền dùng ánh mắt hâm mộ mà nói:
" Sau này em cũng muốn làm mật thám như anh ".
Đỗ Hoàng Quân xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng khích lệ.
" Anh tin nhóc sẽ làm được ".
Cố Hoài An đưa mắt nhìn Đỗ Hoàng Quân, anh cất giọng hỏi.
" Bao giờ thì đám người kia tới? ".
Đỗ Hoàng Quân quay ra, vẻ mặt chắc chắn mà trả lời.
" Hai ngày nữa ".
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng cả đám đều vui mừng mong đợi. Hai ngày nữa thôi chị của An Lỉnh sẽ được cứu thoát, đám lâm tặc kia cũng sẽ bị bắt gọn. Bích Nguyệt và Hoài An cũng sẽ được đưa về thành phố.
Đỗ Hoàng Quân bỗng nhiên hiếu kì, có chút thắc mắc hỏi.
" Vừa rồi tôi thấy hai người đi với A Lỉnh nên nghĩ hai người không phải người xấu. Nhưng tôi nhìn hai người rất lạ mắt, giống như không phải người ở đây ".
Đỗ Hoàng Quân cũng thật tinh mắt, vừa nhìn liền nhận ra hai người không giống người vùng này. Lúc nãy ở trong rừng lại nghe thấy cô vui mừng nói cái gì mà sắp được về nhà với Cố Hoài An thì liền đoán được một chút.
Bích Nguyệt nhìn anh ta đáp.
" Chúng tôi đúng thực không phải là người ở đây. Vì bị kẻ xấu truy đuổi nên chúng tôi phải chèo thuyền chạy trốn, không may lại gặp sóng bị cuốn trôi đến đây ".
Anh ta khẽ nheo mắt, hiểu ra câu chuyện của hai người thì khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc.
" Vậy được rồi, hai người yên tâm đi. Đợi hai ngày nữa đồng đội của tôi đến ứng cứu sẽ đưa hai người an toàn trở về đất liền ".
" Cảm ơn anh ".
Bích Nguyệt khẽ mỉm cười gật đầu với anh ta, lại không biết có một ánh mắt vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cô…
Hoài An vẻ mặt không vui, bĩu môi nhìn cô mà làm nũng.
" Vợ…Chồng không thích vợ cười với anh ta ".
Bích Nguyệt khóe mắt giật giật, quay ra nhìn anh khuôn mặt viết lên hai chữ khó hiểu. Anh có cần ở trước mặt người khác mà vợ vợ chồng chồng kiểu này không!
Cố Hoài An vẻ mặt vô tội nhìn cô, lại quay ra, vẻ mặt dương dương tự đắc giống như đang đánh dấu chủ quyền mà nhìn Đỗ Hoàng Quân.
Đỗ Hoàng Quân thấy cảnh này cũng chỉ khẽ lắc đầu cười. Nhìn thấy cảnh vợ chồng người ta đằm thắm như vậy anh nào dám chen chân vào chứ.
…
Hai ngày sau, đúng như kế hoạch, một đoàn người bí mật từ đất liền đi ra biển bí mật lẻn lên đảo làng Ô Man sinh sống.
Bích Nguyệt, Hoài An và bé A Lỉnh cũng đợi sẵn ở căn cứ riêng, chính là căn nhà gỗ hôm trước đợi.
Lúc đoàn đội đến Bích Nguyệt đếm sơ sơ có khoảng hơn chục người mặc áo quân nhân, trên tay đã cầm sẵn súng lục, đạn để chờ hiệu lệnh tập kích đám lâm tặc.
" Ba người không cần đi theo đâu. Ở đây đợi đi. Lát nữa hẳn là sẽ rất căng thẳng, ba người đi sẽ gặp nguy hiểm đó ".
Đỗ Hoàng Quân bây giờ không còn mặc chiếc áo thổ cẩm nữa mà thay vào đó bộ đồ quân nhân xanh mướt từ trên xuống dưới.
Bích Nguyệt và Hoài An nghe anh ta nói vậy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhưng A Lỉnh nghe thì lại không chịu, nằng nặc đòi đi theo.
" Em muốn đi cùng anh cứu chị ".
Đỗ Hoàng Quân nghiêm mặt nhìn cậu bé, ngồi quỵ một chân xuống, đặt tay lên vai cậu mà dặn dò.
" Không được. Ở đó rất nguy hiểm. Em an tâm đi, anh sẽ cứu được chị em trở về bình an ".
Nói rồi anh ta lại quay sang bảo Bích Nguyệt và Hoài An.
" Hai người giúp tôi để ý thằng nhóc ".
" Được ".
Bích Nguyệt đồng ý với anh ta.
Sau khi bọn họ kéo cả đám rời đi. Chỉ còn lại cô, anh và A Lỉnh ở lại ngôi nhà gỗ.
Bọn họ vừa mới rời đi một cái, thằng nhóc A Lỉnh liền không chịu ngồi yên mà đứng bật dậy lao nhanh ra bên ngoài chạy về hướng mà đám Đỗ Hoàng Quân đi.
" A Lỉnh! Em quay lại đây! ".
Bích Nguyệt đứng ở cửa hét lớn, nhưng thằng bé đã chạy vụt vào rừng. Cô lo lắng, quay sang nhìn Cố Hoài An.
" Không được, tôi phải đi theo. Ngộ nhỡ thằng bé xảy ra chuyện gì thì… ".
Cố Hoài An hơi nhíu mày, ngồi bật dậy khỏi ghế, đi đến cầm tay cô mà trầm giọng.
" Được. Chồng đi cùng vợ ".
Hai người nắm tay nhau đi vào trong rừng sâu.
Ở địa bàn của đám lâm tặc lúc này, bọn chúng đang mải mê chặt phá cây cối mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.
Khi đám người Đỗ Hoàng Quân đến liền tập kích bất ngờ khiến cho bọn chúng không kịp trở tay. Thế nhưng bọn chúng cũng không phải dạng vừa, người đông thế mạnh, tên nào tên nấy đều đem theo súng bên người.
" Tất cả đứng yên, các người đã bị bắt về tội buôn bán trái phép, chặt phá rừng ".
Đỗ Hoàng Quân chĩa súng về phía bọn họ mà nói dõng dạc. Cả đám lâm tặc đều ngớ người. Người đang nói này chẳng phải thằng Quân mấy tháng trước mới đến gia nhập với bọn họ sao. Sao giờ lại thành cảnh sát đặc vụ đi bắt bọn họ rồi? Lại còn dẫn theo một đám mấy tên cảnh sát khác.
Lúc này, một giọng nói khàn đặc từ phía sau đám lâm tặc phát ra, khiến cho động tác của Đỗ Hoàng Quân sững lại.
" Tao biết ngay mà. Thằng Quân, ngay từ lúc mày xin gia nhập tao đã biết mày có vấn đề rồi. Nhưng mày đã quên, trong tay tao còn có một con cờ ".
Tên đại ca cầm đầu đám lâm tặc có dáng người thấp lùn, trên mặt còn có một vết sẹo dài lớn ở má trông vô cùng dữ tợn. Trên người hắn còn có rất nhiều hình xăm khác nhau.
Hắn vừa từ đằng sau đi lên trước, trên tay còn kéo theo cả một cô gái có vẻ yếu đuối. Hắn một tay giữ cổ áo cô gái, một tay kề dao vào gần cổ cô khiến cho cô gái đó sợ hãi đến xanh xao mặt mày.
" Thằng Quân, con Thiềm đang ở trong tay tao. Tao biết thừa mày thích nó. Giờ nó ở trong tay tao, mày còn dám bắt tao không? ".
Hắn ta cười nhạo nhìn Đỗ Hoàng Quân mà chế giễu.
Đỗ Hoàng Quân có chút sững sờ, nhìn đến vẻ mặt sợ hãi của cô gái trước mắt, tay đang cầm súng có chút do dự.
Anh ta thấy cả ba người nhìn ngó xung quanh bằng ánh mắt tò mò, lại quay ra cười nhạt bảo bọn họ.
" Ba người đi theo tôi ".
Sau đó anh ta liền đưa hai người đi xuống một gian phòng bí mật nằm ngay dưới gầm giường khiến cho cả ba đều sững sờ.
Anh ta bước xuống mở đường trước thì cả ba người bên trên cũng đi xuống theo.
Bên trong căn hầm bí mật này cất giấu rất nhiều súng đạn, dao găm.
" Đây đều là để chuẩn bị cho việc phục kích đám lâm tặc đó ".
Người đàn ông hắng giọng nói.
Cả ba đều không khỏi bất ngờ trước những trang bị này của anh ta.
A Lỉnh hai mắt sáng lên khi nhìn thấy những món đồ này, lại đi đến một góc tường treo một bộ quân phục xanh lá. Cậu bé có vẻ rất thích thú mà nói.
" Anh ơi, đây là quân phục của anh sao? ".
" Ừ, đúng rồi ".
Đỗ Hoàng Quân nhìn cậu bé với ánh mắt thân thiện mà trả lời.
A Lỉnh không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt lấp lóe tựa hồ ánh lên tia sáng trong đó. Cậu nhóc chính là cảm thấy rất ngưỡng mộ Đỗ Hoàng Quân, liền dùng ánh mắt hâm mộ mà nói:
" Sau này em cũng muốn làm mật thám như anh ".
Đỗ Hoàng Quân xoa đầu cậu nhóc, nhẹ giọng khích lệ.
" Anh tin nhóc sẽ làm được ".
Cố Hoài An đưa mắt nhìn Đỗ Hoàng Quân, anh cất giọng hỏi.
" Bao giờ thì đám người kia tới? ".
Đỗ Hoàng Quân quay ra, vẻ mặt chắc chắn mà trả lời.
" Hai ngày nữa ".
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng cả đám đều vui mừng mong đợi. Hai ngày nữa thôi chị của An Lỉnh sẽ được cứu thoát, đám lâm tặc kia cũng sẽ bị bắt gọn. Bích Nguyệt và Hoài An cũng sẽ được đưa về thành phố.
Đỗ Hoàng Quân bỗng nhiên hiếu kì, có chút thắc mắc hỏi.
" Vừa rồi tôi thấy hai người đi với A Lỉnh nên nghĩ hai người không phải người xấu. Nhưng tôi nhìn hai người rất lạ mắt, giống như không phải người ở đây ".
Đỗ Hoàng Quân cũng thật tinh mắt, vừa nhìn liền nhận ra hai người không giống người vùng này. Lúc nãy ở trong rừng lại nghe thấy cô vui mừng nói cái gì mà sắp được về nhà với Cố Hoài An thì liền đoán được một chút.
Bích Nguyệt nhìn anh ta đáp.
" Chúng tôi đúng thực không phải là người ở đây. Vì bị kẻ xấu truy đuổi nên chúng tôi phải chèo thuyền chạy trốn, không may lại gặp sóng bị cuốn trôi đến đây ".
Anh ta khẽ nheo mắt, hiểu ra câu chuyện của hai người thì khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc.
" Vậy được rồi, hai người yên tâm đi. Đợi hai ngày nữa đồng đội của tôi đến ứng cứu sẽ đưa hai người an toàn trở về đất liền ".
" Cảm ơn anh ".
Bích Nguyệt khẽ mỉm cười gật đầu với anh ta, lại không biết có một ánh mắt vẫn luôn ở bên cạnh quan sát cô…
Hoài An vẻ mặt không vui, bĩu môi nhìn cô mà làm nũng.
" Vợ…Chồng không thích vợ cười với anh ta ".
Bích Nguyệt khóe mắt giật giật, quay ra nhìn anh khuôn mặt viết lên hai chữ khó hiểu. Anh có cần ở trước mặt người khác mà vợ vợ chồng chồng kiểu này không!
Cố Hoài An vẻ mặt vô tội nhìn cô, lại quay ra, vẻ mặt dương dương tự đắc giống như đang đánh dấu chủ quyền mà nhìn Đỗ Hoàng Quân.
Đỗ Hoàng Quân thấy cảnh này cũng chỉ khẽ lắc đầu cười. Nhìn thấy cảnh vợ chồng người ta đằm thắm như vậy anh nào dám chen chân vào chứ.
…
Hai ngày sau, đúng như kế hoạch, một đoàn người bí mật từ đất liền đi ra biển bí mật lẻn lên đảo làng Ô Man sinh sống.
Bích Nguyệt, Hoài An và bé A Lỉnh cũng đợi sẵn ở căn cứ riêng, chính là căn nhà gỗ hôm trước đợi.
Lúc đoàn đội đến Bích Nguyệt đếm sơ sơ có khoảng hơn chục người mặc áo quân nhân, trên tay đã cầm sẵn súng lục, đạn để chờ hiệu lệnh tập kích đám lâm tặc.
" Ba người không cần đi theo đâu. Ở đây đợi đi. Lát nữa hẳn là sẽ rất căng thẳng, ba người đi sẽ gặp nguy hiểm đó ".
Đỗ Hoàng Quân bây giờ không còn mặc chiếc áo thổ cẩm nữa mà thay vào đó bộ đồ quân nhân xanh mướt từ trên xuống dưới.
Bích Nguyệt và Hoài An nghe anh ta nói vậy chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhưng A Lỉnh nghe thì lại không chịu, nằng nặc đòi đi theo.
" Em muốn đi cùng anh cứu chị ".
Đỗ Hoàng Quân nghiêm mặt nhìn cậu bé, ngồi quỵ một chân xuống, đặt tay lên vai cậu mà dặn dò.
" Không được. Ở đó rất nguy hiểm. Em an tâm đi, anh sẽ cứu được chị em trở về bình an ".
Nói rồi anh ta lại quay sang bảo Bích Nguyệt và Hoài An.
" Hai người giúp tôi để ý thằng nhóc ".
" Được ".
Bích Nguyệt đồng ý với anh ta.
Sau khi bọn họ kéo cả đám rời đi. Chỉ còn lại cô, anh và A Lỉnh ở lại ngôi nhà gỗ.
Bọn họ vừa mới rời đi một cái, thằng nhóc A Lỉnh liền không chịu ngồi yên mà đứng bật dậy lao nhanh ra bên ngoài chạy về hướng mà đám Đỗ Hoàng Quân đi.
" A Lỉnh! Em quay lại đây! ".
Bích Nguyệt đứng ở cửa hét lớn, nhưng thằng bé đã chạy vụt vào rừng. Cô lo lắng, quay sang nhìn Cố Hoài An.
" Không được, tôi phải đi theo. Ngộ nhỡ thằng bé xảy ra chuyện gì thì… ".
Cố Hoài An hơi nhíu mày, ngồi bật dậy khỏi ghế, đi đến cầm tay cô mà trầm giọng.
" Được. Chồng đi cùng vợ ".
Hai người nắm tay nhau đi vào trong rừng sâu.
Ở địa bàn của đám lâm tặc lúc này, bọn chúng đang mải mê chặt phá cây cối mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.
Khi đám người Đỗ Hoàng Quân đến liền tập kích bất ngờ khiến cho bọn chúng không kịp trở tay. Thế nhưng bọn chúng cũng không phải dạng vừa, người đông thế mạnh, tên nào tên nấy đều đem theo súng bên người.
" Tất cả đứng yên, các người đã bị bắt về tội buôn bán trái phép, chặt phá rừng ".
Đỗ Hoàng Quân chĩa súng về phía bọn họ mà nói dõng dạc. Cả đám lâm tặc đều ngớ người. Người đang nói này chẳng phải thằng Quân mấy tháng trước mới đến gia nhập với bọn họ sao. Sao giờ lại thành cảnh sát đặc vụ đi bắt bọn họ rồi? Lại còn dẫn theo một đám mấy tên cảnh sát khác.
Lúc này, một giọng nói khàn đặc từ phía sau đám lâm tặc phát ra, khiến cho động tác của Đỗ Hoàng Quân sững lại.
" Tao biết ngay mà. Thằng Quân, ngay từ lúc mày xin gia nhập tao đã biết mày có vấn đề rồi. Nhưng mày đã quên, trong tay tao còn có một con cờ ".
Tên đại ca cầm đầu đám lâm tặc có dáng người thấp lùn, trên mặt còn có một vết sẹo dài lớn ở má trông vô cùng dữ tợn. Trên người hắn còn có rất nhiều hình xăm khác nhau.
Hắn vừa từ đằng sau đi lên trước, trên tay còn kéo theo cả một cô gái có vẻ yếu đuối. Hắn một tay giữ cổ áo cô gái, một tay kề dao vào gần cổ cô khiến cho cô gái đó sợ hãi đến xanh xao mặt mày.
" Thằng Quân, con Thiềm đang ở trong tay tao. Tao biết thừa mày thích nó. Giờ nó ở trong tay tao, mày còn dám bắt tao không? ".
Hắn ta cười nhạo nhìn Đỗ Hoàng Quân mà chế giễu.
Đỗ Hoàng Quân có chút sững sờ, nhìn đến vẻ mặt sợ hãi của cô gái trước mắt, tay đang cầm súng có chút do dự.