Chương 47: Dám động đến vợ tôi! Là muốn tìm đường chết?
Lần này Cố Hoài An đã chính thức lên nắm quyền điều hành công ty dưới cương vị là phó giám đốc của Cố thị khiến cho Cố Lục vô cùng bất mãn. Ông ta rất tức tối nhưng lại chẳng thể làm gì. Chỉ đành nhịn nhục mà chờ thời cơ hành động.
…
Ở nhà họ Cố lúc này, Bích Nguyệt đang ở trong phòng khách biệt thự nhà họ Cố. Cô vẻ mặt tươi tắn đang cắm hoa trang trí cho căn phòng.
Đúng lúc này, Cố Việt từ bên ngoài về tới sân biệt thự. Qua ô cửa kính anh ta liền thoáng nhìn thấy hình ảnh cô đang mặc một chiếc váy lụa trắng đứng nghiêng người cắm lọ hoa.
Cố Việt giở bản tính háo sắc của mình, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như Bích Nguyệt thì khẽ liếm cánh môi, nuốt nước bọt, dùng ánh mắt dâm loạn nhìn về phía cô gái đang đứng từ xa, trong đầu bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Anh ta không nhịn được mà nhấc chân đi thẳng về phía biệt thự lớn.
Bích Nguyệt biết hôm nay Hoài An cùng bà Minh Tuệ đi tới công ty, cô lại không có ca ở bệnh viện vì vậy cô liền chờ sẵn ở nhà đợi anh về.
Khi Bích Nguyệt đang chỉnh lại lọ hoa cho đẹp hơn lại bất chợt bị người nào đó ôm chặt lấy từ đằng sau.
Cô có chút hoảng hốt, lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của đàn ông vang lên phía sau mình.
" Cô Thẩm, mùi hương trên người cô…thật thơm! ".
Cố Việt hít lấy mũi hương trên tóc cô.
Bích Nguyệt giật mình dằng co, vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta. Nhưng Cố Việt nào có dễ dàng để cho con mồi đến tay rồi còn bị vuột mất như vậy. Anh ta sức lực lớn hơn cô, giữ thật chặt tay cô.
Bích Nguyệt không thoát được liền dùng sang cách khác. Cô lấy hết sức dùng củi trỏ đánh ngược lại mạnh một lực đạo vào bụng anh ta khiến cho anh ta đau điếng mà buông cô ra.
Bích Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt vừa kinh hãi lại vừa khinh thường nhìn Cố Việt mà cất cao giọng.
" Anh đừng có mà làm bừa. Tôi dù sao cũng là chị dâu của anh. Anh nên biết chừng mực đi ".
Cố Việt nghe cô nói thì không khỏi cảm thấy thật nực cười, không nhịn được mà cười lớn.
" Haha! Cô nói gì cơ? Chậc chậc, tôi thấy thật đáng tiếc. Đáng lí ra người xinh đẹp như cô đây phải xứng đáng ở bên một người hào hoa như tôi mới phải, ai lại đi ở bên một thằng ngốc nghếch, ngu si như cái thằng Cố Hoài An kia chứ ".
Bích Nguyệt thấy cái vẻ hóng hách, kiêu ngạo cùng nét mặt khinh thường người khác của anh ta, cô liền không thể nào ưa nổi. Cô tức giận, dõng dạc lên tiếng phản bác lại anh ta.
" Tôi chả thấy có gì là đáng tiếc cả. Ở bên Hoài An tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh nói anh ấy ngốc nghếch nhưng tôi thấy anh ấy còn tài giỏi hơn anh gấp một ngàn lần. Người như anh không xứng để so ra với anh ấy ".
Cố Việt bị cô chỉ trích, sắc mặt liền biến dạng. Cô đã trực tiếp nhắc đến điều cấm kỵ trong cuộc đời của anh ta. Anh ta từ nhỏ đến lớn đều ghét nhất là bị người khác đem ra so sánh với Cố Hoài An.
Cố Việt sắc mặt liền trở nên u ám, anh ta cau mày trực tiếp nổi cơn điên đi tới giữ chặt lấy tay cô ghì cô xuống mặt bàn, có ý định làm ra hành động xấu với cô.
Anh ta hằn giọng, vẻ mặt quỷ dị đầy tức giận cười như điên như dại.
" Hahahh…! Thằng chó đó chắc là say mê cô lắm. Nhưng để tôi xem, nếu tôi chiếm đoạt vợ của nó rồi thì nó còn cần cô nữa không…Haha…Tôi sẽ cho nó nếm trải cảm giác thua cuộc! ".
Bích Nguyệt quay ngoắt mặt sang một bên, tránh né không cho anh ta chạm vào người. Cô lớn giọng quát mắng.
" Anh điên rồi! Thả tôi ra! ".
Cố Việt thấy dáng vẻ kháng cự này của cô thì càng phấn khích hơn. Hắn chính là muốn cho Cố Hoài An nếm trải cảm giác vợ mình bị người khác cưỡng bức là như thế nào.
Bích Nguyệt không dễ gì chịu khuất phục, cô liền mở miệng cắn chặt vào cổ tay Cố Việt một phát khiến cho anh ta đau đớn mà buông tay cô ra. Nhân cơ hội này cô liền chạy khỏi anh ta, lại chạy ra hướng cửa lớn.
Cố Việt nhìn vào vết cắn sâu trên cổ tay mình do cô để lại, lửa giận trong lòng chính thức bộc phát, anh ta phát tiết chạy đến kéo cô lại, tát mạnh cho cô một bạt tai, lại điên cuồng đấm mạnh vào bụng cô để cho cô không thể chạy được nữa. Bích Nguyệt bị anh ta đánh mạnh vào bụng, ngồi quỵ xuống mà quằn quại ôm lấy bụng.
Cố Việt vẻ mặt lúc này không khác gì mấy tên nghiện ngập, lộ ra đôi mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hắn cười điên dại, từ từ ngồi xuống nhìn cô sắc mặt trắng bệch, lại đưa tay vuốt nhẹ má trắng mịn của cô mà nói.
" Hahah, sớm nghe lời thì đâu phải chịu khổ. Giờ thì đừng hòng chạy thoát ".
Hắn ta lấn tới muốn ép cô xuống để hôn nào ngờ ngay lúc tình thế cấp bách, một bàn tay rắn chắc liền đặt lên vai hắn.
Cố Việt ngừng lại động tác muốn làm, từ từ ngoảnh đầu lại phía sau liền nhìn thấy khuôn mặt âm u của Cố Hoài An đang nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh. Không biết có phải hắn sinh ra ảo giác hay không mà hắn nhìn đến ánh mắt tràn đầy sát khí của Cố Hoài An thật đáng sợ, như muốn giết hắn tới nơi vậy. Cố Việt không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Cố Hoài An ngay sau đó liền cho Cố Việt một nắm đấm khiến cho anh ta ngã nhào ra đất, hộc máu mồm. Cố Việt lúc này mới định thần lại, tuy có chút run sợ nhưng lại nghĩ anh chỉ là một thằng ngốc thì tỏ ra xem thường, tức tối đưa tay quệt đi vệt máu trên mép, nhếch môi cất giọng lớn tiếng chửi bới.
" Thằng chó! Mày dám đánh tao? ".
Cố Hoài An vừa từ công ty về tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cố Việt ngày thường ăn chơi, lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài gái gú thì không sao. Nhưng một khi động đến người phụ nữ của anh thì anh tuyệt đối sẽ không để yên.
Cố Hoài An khẽ siết chặt tay thành nắm đấm, liếc qua Bích Nguyệt vẻ mặt biến sắc đang ôm bụng quằn quại, trong lòng anh càng thêm đau xót vạn phần. Anh quay ra, không nhịn được cho Cố Việt thêm một cái cú đấm nữa vào mặt anh ta. Cố Việt lại càng điên hơn, không ngừng la hét trên mặt đất.
" Thằng chó! Ai cho mày đánh tao! Có tin tao đuổi mày khỏi cái nhà này không! ".
Cố Hoài An để mặc hắn, anh chạy đến đỡ lấy cô mà ôm cô bế bổng cô lên. Khuôn mặt khí soái đạm chất tổng tài, lạnh lùng vứt cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
" Dám động đến vợ tôi! Là muốn tìm đường chết? ".
…
Ở nhà họ Cố lúc này, Bích Nguyệt đang ở trong phòng khách biệt thự nhà họ Cố. Cô vẻ mặt tươi tắn đang cắm hoa trang trí cho căn phòng.
Đúng lúc này, Cố Việt từ bên ngoài về tới sân biệt thự. Qua ô cửa kính anh ta liền thoáng nhìn thấy hình ảnh cô đang mặc một chiếc váy lụa trắng đứng nghiêng người cắm lọ hoa.
Cố Việt giở bản tính háo sắc của mình, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như Bích Nguyệt thì khẽ liếm cánh môi, nuốt nước bọt, dùng ánh mắt dâm loạn nhìn về phía cô gái đang đứng từ xa, trong đầu bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Anh ta không nhịn được mà nhấc chân đi thẳng về phía biệt thự lớn.
Bích Nguyệt biết hôm nay Hoài An cùng bà Minh Tuệ đi tới công ty, cô lại không có ca ở bệnh viện vì vậy cô liền chờ sẵn ở nhà đợi anh về.
Khi Bích Nguyệt đang chỉnh lại lọ hoa cho đẹp hơn lại bất chợt bị người nào đó ôm chặt lấy từ đằng sau.
Cô có chút hoảng hốt, lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của đàn ông vang lên phía sau mình.
" Cô Thẩm, mùi hương trên người cô…thật thơm! ".
Cố Việt hít lấy mũi hương trên tóc cô.
Bích Nguyệt giật mình dằng co, vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta. Nhưng Cố Việt nào có dễ dàng để cho con mồi đến tay rồi còn bị vuột mất như vậy. Anh ta sức lực lớn hơn cô, giữ thật chặt tay cô.
Bích Nguyệt không thoát được liền dùng sang cách khác. Cô lấy hết sức dùng củi trỏ đánh ngược lại mạnh một lực đạo vào bụng anh ta khiến cho anh ta đau điếng mà buông cô ra.
Bích Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt vừa kinh hãi lại vừa khinh thường nhìn Cố Việt mà cất cao giọng.
" Anh đừng có mà làm bừa. Tôi dù sao cũng là chị dâu của anh. Anh nên biết chừng mực đi ".
Cố Việt nghe cô nói thì không khỏi cảm thấy thật nực cười, không nhịn được mà cười lớn.
" Haha! Cô nói gì cơ? Chậc chậc, tôi thấy thật đáng tiếc. Đáng lí ra người xinh đẹp như cô đây phải xứng đáng ở bên một người hào hoa như tôi mới phải, ai lại đi ở bên một thằng ngốc nghếch, ngu si như cái thằng Cố Hoài An kia chứ ".
Bích Nguyệt thấy cái vẻ hóng hách, kiêu ngạo cùng nét mặt khinh thường người khác của anh ta, cô liền không thể nào ưa nổi. Cô tức giận, dõng dạc lên tiếng phản bác lại anh ta.
" Tôi chả thấy có gì là đáng tiếc cả. Ở bên Hoài An tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh nói anh ấy ngốc nghếch nhưng tôi thấy anh ấy còn tài giỏi hơn anh gấp một ngàn lần. Người như anh không xứng để so ra với anh ấy ".
Cố Việt bị cô chỉ trích, sắc mặt liền biến dạng. Cô đã trực tiếp nhắc đến điều cấm kỵ trong cuộc đời của anh ta. Anh ta từ nhỏ đến lớn đều ghét nhất là bị người khác đem ra so sánh với Cố Hoài An.
Cố Việt sắc mặt liền trở nên u ám, anh ta cau mày trực tiếp nổi cơn điên đi tới giữ chặt lấy tay cô ghì cô xuống mặt bàn, có ý định làm ra hành động xấu với cô.
Anh ta hằn giọng, vẻ mặt quỷ dị đầy tức giận cười như điên như dại.
" Hahahh…! Thằng chó đó chắc là say mê cô lắm. Nhưng để tôi xem, nếu tôi chiếm đoạt vợ của nó rồi thì nó còn cần cô nữa không…Haha…Tôi sẽ cho nó nếm trải cảm giác thua cuộc! ".
Bích Nguyệt quay ngoắt mặt sang một bên, tránh né không cho anh ta chạm vào người. Cô lớn giọng quát mắng.
" Anh điên rồi! Thả tôi ra! ".
Cố Việt thấy dáng vẻ kháng cự này của cô thì càng phấn khích hơn. Hắn chính là muốn cho Cố Hoài An nếm trải cảm giác vợ mình bị người khác cưỡng bức là như thế nào.
Bích Nguyệt không dễ gì chịu khuất phục, cô liền mở miệng cắn chặt vào cổ tay Cố Việt một phát khiến cho anh ta đau đớn mà buông tay cô ra. Nhân cơ hội này cô liền chạy khỏi anh ta, lại chạy ra hướng cửa lớn.
Cố Việt nhìn vào vết cắn sâu trên cổ tay mình do cô để lại, lửa giận trong lòng chính thức bộc phát, anh ta phát tiết chạy đến kéo cô lại, tát mạnh cho cô một bạt tai, lại điên cuồng đấm mạnh vào bụng cô để cho cô không thể chạy được nữa. Bích Nguyệt bị anh ta đánh mạnh vào bụng, ngồi quỵ xuống mà quằn quại ôm lấy bụng.
Cố Việt vẻ mặt lúc này không khác gì mấy tên nghiện ngập, lộ ra đôi mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Hắn cười điên dại, từ từ ngồi xuống nhìn cô sắc mặt trắng bệch, lại đưa tay vuốt nhẹ má trắng mịn của cô mà nói.
" Hahah, sớm nghe lời thì đâu phải chịu khổ. Giờ thì đừng hòng chạy thoát ".
Hắn ta lấn tới muốn ép cô xuống để hôn nào ngờ ngay lúc tình thế cấp bách, một bàn tay rắn chắc liền đặt lên vai hắn.
Cố Việt ngừng lại động tác muốn làm, từ từ ngoảnh đầu lại phía sau liền nhìn thấy khuôn mặt âm u của Cố Hoài An đang nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh. Không biết có phải hắn sinh ra ảo giác hay không mà hắn nhìn đến ánh mắt tràn đầy sát khí của Cố Hoài An thật đáng sợ, như muốn giết hắn tới nơi vậy. Cố Việt không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Cố Hoài An ngay sau đó liền cho Cố Việt một nắm đấm khiến cho anh ta ngã nhào ra đất, hộc máu mồm. Cố Việt lúc này mới định thần lại, tuy có chút run sợ nhưng lại nghĩ anh chỉ là một thằng ngốc thì tỏ ra xem thường, tức tối đưa tay quệt đi vệt máu trên mép, nhếch môi cất giọng lớn tiếng chửi bới.
" Thằng chó! Mày dám đánh tao? ".
Cố Hoài An vừa từ công ty về tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Cố Việt ngày thường ăn chơi, lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài gái gú thì không sao. Nhưng một khi động đến người phụ nữ của anh thì anh tuyệt đối sẽ không để yên.
Cố Hoài An khẽ siết chặt tay thành nắm đấm, liếc qua Bích Nguyệt vẻ mặt biến sắc đang ôm bụng quằn quại, trong lòng anh càng thêm đau xót vạn phần. Anh quay ra, không nhịn được cho Cố Việt thêm một cái cú đấm nữa vào mặt anh ta. Cố Việt lại càng điên hơn, không ngừng la hét trên mặt đất.
" Thằng chó! Ai cho mày đánh tao! Có tin tao đuổi mày khỏi cái nhà này không! ".
Cố Hoài An để mặc hắn, anh chạy đến đỡ lấy cô mà ôm cô bế bổng cô lên. Khuôn mặt khí soái đạm chất tổng tài, lạnh lùng vứt cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
" Dám động đến vợ tôi! Là muốn tìm đường chết? ".