Chương 52: Lừa mình dối người. Rõ ràng yêu nhau sao còn làm tổn thương nhau
Cố Hoài An bảo An Tần cho mình xuống một chỗ ít người qua lại ở gần khu nhà Bích Nguyệt, sau đó anh liền tự mình đi bộ vào khu nhà cô.
Hoài An mang theo tâm trạng phức tạp, lúc này trong đầu anh không nghĩ nổi gì hết, anh chỉ muốn nhanh chóng đến gặp cô, đòi cô một lời giải thích, rằng tại sao lại rời bỏ anh mà đi.
Anh không hoàn toàn tin vào những gì bà Minh Tuệ nói. Anh không tin cô là loại người như vậy, chỉ vì tiền mà nguyện ở bên anh trong suốt thời gian qua.
Lúc đứng trước cửa nhà cô, anh chần chừ một hồi lâu mới nhấn chuông cửa.
Cánh cổng sắt lớn được mở ra, người mở cổng là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi ăn vận giản dị. Vừa nhìn thấy Hoài An, bà có chút thắc mắc hỏi.
" Cậu tới tìm ai? ".
Hoài An không nghĩ ngợi gì nói ra tên cô.
" Thẩm Bích Nguyệt ".
Người phụ nữ nghe anh nhắc tới tên con gái mình lại càng thêm nghi hoặc, đem ánh mắt dò xét nhìn qua anh một lượt như đang đánh giá.
Bà thầm đánh giá anh trong đầu. Cậu thanh niên này trông rất đẹp trai, nhưng tại sao lại muốn tìm Bích Nguyệt nhà bà.
Mẹ Bích Nguyệt nhìn Hoài An mà gác lại suy đoán lung tung trong đầu, bà thấp giọng nói.
" Con bé ở trong nhà, để tôi gọi nó ra ".
Hoài An không trả lời gì, vẻ mặt lẳng lặng đứng ngoài cổng đợi người phụ nữ đi vào gọi Bích Nguyệt.
Một lúc sau, anh thấy từ xa hình bóng cô gái quen thuộc bước tới gần anh. Bích Nguyệt giờ phút này chỉ cách anh một cái cổng lớn. Ngay khi cô vừa nhìn thấy anh liền có chút bất ngờ, hoảng hốt hiện rõ trên nét mặt.
Trời lúc này cũng đã tối mịt, vậy mà anh lại tìm đến tận nhà cô. Vừa rồi sau khi cô nói chuyện với bà Minh Tuệ xong liền không đành lòng nhưng vẫn phải bỏ lại mọi thứ rời khỏi Cố gia mà gọi taxi về nhà. Trên đường về còn khóc đến nghẹn. Nhưng lúc về đến nhà cô đã kịp lau sạch nước mắt để bố mẹ cô không lo lắng.
Mấy ngày trước bố cô đã hồi phục khỏe lại và có thể xuất viện về nhà. Bây giờ cô chỉ muốn cùng mẹ chăm sóc cho bố. Cô không muốn để chuyện riêng tư cá nhân của mình làm bố mẹ cô phải phiền lòng thêm nữa.
Cô khẽ quay đầu nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở bậc hè bén lén nhìn về phía cô và anh. Cô không muốn mẹ biết chuyện này nên mở cổng đi ra bên ngoài kéo anh ra một góc khác nói chuyện.
" Chúng ta…đi ra chỗ khác nói chuyện ".
Cô nói xong câu đó thì đi trước để anh tự đi theo mình. Hai người đến gần chỗ một cây cột điện thì dừng lại. Bích Nguyệt lúc này quay đầu lại nhìn Hoài An. Cùng lúc cô bắt gặp Hoài An vẫn luôn nhìn mình. Anh khẽ nhíu mày, lên tiếng trước.
" Tại sao? Tại sao lại bỏ đi? ".
Bích Nguyệt nghe anh hỏi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ đành quay mắt nhìn sang hướng khác mà nói ra những lời dối lòng mình.
" Chắc bà Minh Tuệ cũng đã nói cho anh biết rồi nhỉ.Tôi và anh vốn dĩ chỉ có hôn nhân hợp đồng, vợ chồng trên danh nghĩa. Giờ hợp đồng kết thúc, tôi đương nhiên phải rời đi rồi ".
Hoài An nghe những lời này, con ngươi đen láy khẽ dao động, anh vô cùng kích động ôm lấy bả vai cô, giọng hấp tấp nói.
" Anh không tin! Anh không tin những gì bà ấy nói, nên mới tới đây tìm em. Bích Nguyệt em nói đi, không phải như những gì bà ấy nói phải không, em không phải vì tiền nên mới tới với tôi! ".
Bích Nguyệt có chút thất kinh, cô không dám trả lời anh, cũng không dám nhìn vào mắt anh. Cô im lặng một lúc lâu khiến cho Hoài An rất khó chịu. Anh đưa tay nâng cằm cô quay về phía đối diện mình, bắt cô nhìn thẳng vào anh mà nói.
" Em nhìn anh đi! Nói cho anh biết, em vì cái gì mà muốn rời khỏi anh! Rõ ràng là…rõ ràng thời gian chúng ta ở bên nhau…em cũng có tình cảm với anh mà có đúng không? ".
Bích Nguyệt nghe đến đây, ánh mắt nhìn anh đầy quyết liệt, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy chính là ẩn chứa một nỗi khổ tâm khó nói. Cô hơi mím môi, vẻ mặt quật cường, cắn răng bắt đầu nói ra những lời dối lòng.
" Tôi đã nói rồi! Tôi không yêu anh! Tôi cũng không có tình cảm gì với anh hết. Ở bên anh chỉ là trách nhiệm mà tôi phải làm theo thỏa thuận trong hợp đồng mà thôi. Bà của anh đã cho tôi 2 tỷ để tôi trả nợ, hứa chỉ cần khi nào anh trở lại công ty sẽ để tôi tự do ".
Anh nghe những lời này như từng nhát dao cứa vào tim anh. Những lời này là từ chính miệng người con gái anh yêu nói ra, chứ không phải do ai ép buộc. Anh giờ phút này đau khổ thế nào, tuyệt vọng đến thế nào. Lại nghe cô nhấn giọng nói tiếp.
" Giờ tôi được tự do rồi, anh buông tha tôi đi ".
Lời nói của cô trực tiếp làm trái tim anh đau đớn, quặn thắt lại. Anh khẽ buông thõng hai tay đang ghì chặt lấy bả vai cô ra, nói bằng giọng hờ hững.
" Vậy tất cả những gì cô làm cho tôi trong thời gian qua. Từng sự quan tâm mà cô dành cho tôi đều là giả sao? Thời gian qua chúng ta đều trải qua bao nhiêu chuyện chẳng lẽ cô đều không dành cho tôi một chút tình cảm gì sao! ".
Bích Nguyệt cố nén lại nỗi đau như nghẹn thắt lại ở trong tim mình. Cô cố kìm lại không để cho bản thân rơi lệ, lạnh giọng nói với anh.
" Đúng vậy. Thời gian ở bên anh khiến cho tôi mất đi tự do. Tôi không hề cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chăm sóc cho anh chỉ là vì số tiền kia mà thôi ".
" Đủ rồi! Thẩm Bích Nguyệt, từ giờ tôi và cô chúng ta…đường ai nấy đi ".
Anh nói xong những lời này, không nhìn cô thêm nữa. Bích Nguyệt thoáng nhìn thấy nơi khóe mắt anh đã hoen cay, anh hình như là đã rơi lệ, là rơi lệ vì cô. Nhưng anh không có đứng đó để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Anh mang theo vẻ mặt lạnh tanh lướt qua người cô, nhấc chân bỏ đi.
Thấy bóng dáng anh đã biến mất khỏi khu phố, Bích Nguyệt lúc này đã không thể nhịn được nữa mà ngồi quỵ xuống, ôm đầu gối vùi đầu khóc nức nở. Chỗ đó của cô rất đau. Tim cô như bị ai đó bóp nát vậy, quặn thắt lại khiến cho cô ngộp thở. Cô khóc lóc đến thê lương. Từng giọt nước mắt cứ thế lăn xuống mặt đường.
Bích Nguyệt liền vừa khóc lóc vừa nói ra tiếng lòng của mình.
" Em xin lỗi! Hoài An em xin lỗi! Chỉ có rời đi khỏi cuộc sống của anh, anh mới có thể có được những thứ mình muốn. Em không muốn cản trở anh! Nhưng cũng không muốn…không muốn rời xa anh một chút nào ".
Hoài An mang theo tâm trạng phức tạp, lúc này trong đầu anh không nghĩ nổi gì hết, anh chỉ muốn nhanh chóng đến gặp cô, đòi cô một lời giải thích, rằng tại sao lại rời bỏ anh mà đi.
Anh không hoàn toàn tin vào những gì bà Minh Tuệ nói. Anh không tin cô là loại người như vậy, chỉ vì tiền mà nguyện ở bên anh trong suốt thời gian qua.
Lúc đứng trước cửa nhà cô, anh chần chừ một hồi lâu mới nhấn chuông cửa.
Cánh cổng sắt lớn được mở ra, người mở cổng là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi ăn vận giản dị. Vừa nhìn thấy Hoài An, bà có chút thắc mắc hỏi.
" Cậu tới tìm ai? ".
Hoài An không nghĩ ngợi gì nói ra tên cô.
" Thẩm Bích Nguyệt ".
Người phụ nữ nghe anh nhắc tới tên con gái mình lại càng thêm nghi hoặc, đem ánh mắt dò xét nhìn qua anh một lượt như đang đánh giá.
Bà thầm đánh giá anh trong đầu. Cậu thanh niên này trông rất đẹp trai, nhưng tại sao lại muốn tìm Bích Nguyệt nhà bà.
Mẹ Bích Nguyệt nhìn Hoài An mà gác lại suy đoán lung tung trong đầu, bà thấp giọng nói.
" Con bé ở trong nhà, để tôi gọi nó ra ".
Hoài An không trả lời gì, vẻ mặt lẳng lặng đứng ngoài cổng đợi người phụ nữ đi vào gọi Bích Nguyệt.
Một lúc sau, anh thấy từ xa hình bóng cô gái quen thuộc bước tới gần anh. Bích Nguyệt giờ phút này chỉ cách anh một cái cổng lớn. Ngay khi cô vừa nhìn thấy anh liền có chút bất ngờ, hoảng hốt hiện rõ trên nét mặt.
Trời lúc này cũng đã tối mịt, vậy mà anh lại tìm đến tận nhà cô. Vừa rồi sau khi cô nói chuyện với bà Minh Tuệ xong liền không đành lòng nhưng vẫn phải bỏ lại mọi thứ rời khỏi Cố gia mà gọi taxi về nhà. Trên đường về còn khóc đến nghẹn. Nhưng lúc về đến nhà cô đã kịp lau sạch nước mắt để bố mẹ cô không lo lắng.
Mấy ngày trước bố cô đã hồi phục khỏe lại và có thể xuất viện về nhà. Bây giờ cô chỉ muốn cùng mẹ chăm sóc cho bố. Cô không muốn để chuyện riêng tư cá nhân của mình làm bố mẹ cô phải phiền lòng thêm nữa.
Cô khẽ quay đầu nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở bậc hè bén lén nhìn về phía cô và anh. Cô không muốn mẹ biết chuyện này nên mở cổng đi ra bên ngoài kéo anh ra một góc khác nói chuyện.
" Chúng ta…đi ra chỗ khác nói chuyện ".
Cô nói xong câu đó thì đi trước để anh tự đi theo mình. Hai người đến gần chỗ một cây cột điện thì dừng lại. Bích Nguyệt lúc này quay đầu lại nhìn Hoài An. Cùng lúc cô bắt gặp Hoài An vẫn luôn nhìn mình. Anh khẽ nhíu mày, lên tiếng trước.
" Tại sao? Tại sao lại bỏ đi? ".
Bích Nguyệt nghe anh hỏi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ đành quay mắt nhìn sang hướng khác mà nói ra những lời dối lòng mình.
" Chắc bà Minh Tuệ cũng đã nói cho anh biết rồi nhỉ.Tôi và anh vốn dĩ chỉ có hôn nhân hợp đồng, vợ chồng trên danh nghĩa. Giờ hợp đồng kết thúc, tôi đương nhiên phải rời đi rồi ".
Hoài An nghe những lời này, con ngươi đen láy khẽ dao động, anh vô cùng kích động ôm lấy bả vai cô, giọng hấp tấp nói.
" Anh không tin! Anh không tin những gì bà ấy nói, nên mới tới đây tìm em. Bích Nguyệt em nói đi, không phải như những gì bà ấy nói phải không, em không phải vì tiền nên mới tới với tôi! ".
Bích Nguyệt có chút thất kinh, cô không dám trả lời anh, cũng không dám nhìn vào mắt anh. Cô im lặng một lúc lâu khiến cho Hoài An rất khó chịu. Anh đưa tay nâng cằm cô quay về phía đối diện mình, bắt cô nhìn thẳng vào anh mà nói.
" Em nhìn anh đi! Nói cho anh biết, em vì cái gì mà muốn rời khỏi anh! Rõ ràng là…rõ ràng thời gian chúng ta ở bên nhau…em cũng có tình cảm với anh mà có đúng không? ".
Bích Nguyệt nghe đến đây, ánh mắt nhìn anh đầy quyết liệt, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy chính là ẩn chứa một nỗi khổ tâm khó nói. Cô hơi mím môi, vẻ mặt quật cường, cắn răng bắt đầu nói ra những lời dối lòng.
" Tôi đã nói rồi! Tôi không yêu anh! Tôi cũng không có tình cảm gì với anh hết. Ở bên anh chỉ là trách nhiệm mà tôi phải làm theo thỏa thuận trong hợp đồng mà thôi. Bà của anh đã cho tôi 2 tỷ để tôi trả nợ, hứa chỉ cần khi nào anh trở lại công ty sẽ để tôi tự do ".
Anh nghe những lời này như từng nhát dao cứa vào tim anh. Những lời này là từ chính miệng người con gái anh yêu nói ra, chứ không phải do ai ép buộc. Anh giờ phút này đau khổ thế nào, tuyệt vọng đến thế nào. Lại nghe cô nhấn giọng nói tiếp.
" Giờ tôi được tự do rồi, anh buông tha tôi đi ".
Lời nói của cô trực tiếp làm trái tim anh đau đớn, quặn thắt lại. Anh khẽ buông thõng hai tay đang ghì chặt lấy bả vai cô ra, nói bằng giọng hờ hững.
" Vậy tất cả những gì cô làm cho tôi trong thời gian qua. Từng sự quan tâm mà cô dành cho tôi đều là giả sao? Thời gian qua chúng ta đều trải qua bao nhiêu chuyện chẳng lẽ cô đều không dành cho tôi một chút tình cảm gì sao! ".
Bích Nguyệt cố nén lại nỗi đau như nghẹn thắt lại ở trong tim mình. Cô cố kìm lại không để cho bản thân rơi lệ, lạnh giọng nói với anh.
" Đúng vậy. Thời gian ở bên anh khiến cho tôi mất đi tự do. Tôi không hề cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chăm sóc cho anh chỉ là vì số tiền kia mà thôi ".
" Đủ rồi! Thẩm Bích Nguyệt, từ giờ tôi và cô chúng ta…đường ai nấy đi ".
Anh nói xong những lời này, không nhìn cô thêm nữa. Bích Nguyệt thoáng nhìn thấy nơi khóe mắt anh đã hoen cay, anh hình như là đã rơi lệ, là rơi lệ vì cô. Nhưng anh không có đứng đó để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Anh mang theo vẻ mặt lạnh tanh lướt qua người cô, nhấc chân bỏ đi.
Thấy bóng dáng anh đã biến mất khỏi khu phố, Bích Nguyệt lúc này đã không thể nhịn được nữa mà ngồi quỵ xuống, ôm đầu gối vùi đầu khóc nức nở. Chỗ đó của cô rất đau. Tim cô như bị ai đó bóp nát vậy, quặn thắt lại khiến cho cô ngộp thở. Cô khóc lóc đến thê lương. Từng giọt nước mắt cứ thế lăn xuống mặt đường.
Bích Nguyệt liền vừa khóc lóc vừa nói ra tiếng lòng của mình.
" Em xin lỗi! Hoài An em xin lỗi! Chỉ có rời đi khỏi cuộc sống của anh, anh mới có thể có được những thứ mình muốn. Em không muốn cản trở anh! Nhưng cũng không muốn…không muốn rời xa anh một chút nào ".