Chương : 15
Những người bắn tỉa được xưng là sát thủ trong bóng tối, tầm bắn xa lực sát thương lớn, thường thường giết người từ khoảng cách rất lớn. Khủng bố nhất là ngươi vĩnh viễn không biết được tay bắn tỉa ẩn núp ở chỗ nào, cũng vĩnh viễn không biết lúc nào hắn sẽ từ sau lưng ngươi nổ súng.
Mười Một một lần nữa nhặt khẩu AK-74, đồng thời lấy trên thi thể một tên lính đánh thuê ba băng đạn. Tầm sát thương lớn nhất của AK-74 là một nghìn ba trăm năm mươi mét, mà tay bắn tỉa đó lúc này cách khoảng bảy trăm mét.
Mười Một thay băng đạn mới, sau khi dìu thi thể tên lính đánh thuê giấu vào sau cánh cửa của biệt thự, để đầu của hắn ló một chút ra ngoài.
"Bịch!" một viên tử đạn trực tiếp xuyên thấu đầu lâu của tên lính đánh thuê, tử đạn tiếp tục bắn trên mặt đất.
Mười Một có chút nhíu mày, đúng như hắn đoán, tên bắn tỉa này đã biết rõ đồng bạn của mình đã chết, cho nên người đi ra ngoài tuyệt đối không phải đồng bọn, phản ứng của hắn cùng độ chuẩn xác cũng thập phần kinh người, là một đối thủ khó nhằn.
Mười Một yên lặng tính kế, do tử đạn là từ dưới xuyên đến, lúc này tay bắn tỉa ở trên một thân cây ngoài sáu trăm mét. Thế nhưng hắn biết rõ đồng bọn của mình đã chết hết, tại sao còn ngu ngốc ở lại mà không chạy đi? Hay là có viện quân khác ?
Jolie và Katy đang trốn ở phía sau Mười Một, Katy còn đang run cầm cập. Ánh mắt của vệ sỹ bên cạnh các nàng lúc này đã nhìn Mười Một với ánh mắt thập phần sùng kính
Mười Một hít sâu một hơi, hắn hiểu rõ phải giải quyết cái tên bắn tỉa này, nếu không chẳng những người ở đây không đi được, mà ngay cả người bên ngoài cũng không thể tiến vào, vạn nhất Mardy nóng vội lo cho vợ và con gái, không để ý mọi thứ tiến vào, khi đó hậu quá khó mà lường được.
Bỗng dưng, đột nhiên Mười Một một cước đã thi thể tên lính đánh thuê ra ngoài, mà bản thân hắn cũng theo đó nhảy ra ngoài.
"Bịch!" tay bắn tỉa đã bắn trúng thi thể, khi hắn phát hiện ra thì đã không kipk rút lui. Khẩu AK-74 trong tay Mười Một liến tiếp không ngừng bắn ra, nhánh cây cùng lá cây không ngừng bị bắn gẫy rơi xuống.
Tay bắn tỉa khi phát hiện mình đã bắn trật mục tiêu, phản ứng đầu tiên đó là lập tức từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp núp vào sau một gốc cây đại thụ.
Tử đạn trong tay Mười Một ngay sau đó lien tiếp bắn ra, mà hắn cũng lắn qua một bên xông lên, nếu để cho tay bắn tỉa đang ẩn núp có cơ hội, thiết nghĩ hắn không dễ dàng mà áp sát như vậy.
Sở trường của bắn tỉa chính là bắn tỉa từ xa, mà sở trường của Mười Một là cận chiến, hắn cũng thích dùng binh khí lạnh, cho nên hắn định sung sở trường của mình để tấn công vào sở đoản của đối phương.
Tử đạn không ngừng bắn ra, tay bắn tỉa bị hạn chế ở phía sau cây đị thụ không thể động đậy.
Đột nhiên, một nòng súng đen thui từ phía sau cây lộ ra, Mười Một nhảy mạnh sang bên cạnh. Cùng lúc đó, một viên tử đạn xé gió xẹt qua.
Mười Một tiếp tục lăn tròn trên trên mặt đất, trực tiếp lăn đến câi đại thụ bên kia, đồng thời mặt đối mặt với tay bắn tỉa. Khuyết điểm lớn nhất của bắn tỉa là thay đạn chậm, bắn xong một phát muốn bắn phát thứ hai phải đợi một giây thậm chí vài giây đồng hồ.
Lúc này Mười Một đã gần sát hắn, tay bắn tỉa vốn cũng không kịp thay đạn. Hắn sững sờ một chút sau đó cầm nòng súng trực tiếp nện xuống Mười Một.. Mười Một cũng giơ khẩu AK-74 chống đỡ, lực phản chấn quá mạnh khiên hai người đều thối lui một bước. Mười Một đột nhiên ném bỏ khẩu AK-74, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ đâm tới.
Mà phản ứng của tay bắn tỉa cũng không chậm, lập tức tay cầm súng ném thẳng vào Mười Một, cũng từ bắp đùi rút ra một thanh chủy thủ đâm tới.
Cuối cùng hai người từ tấn công tầm xa mở ra một cuộc cận chiến
Giữa trận chiến hàn quang bắn ra bốn phía, hai thanh chủy thủ chém trúng lẫn nhau, thỉnh thoảng tóe ra hoa lửa. Mười Một phát hiện người trước mặt là một nam tử ước chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, gương mặt sắc cạnh, ánh mắt lạnh như băng. Không chỉ là một tay bắn tỉa xuất sắc, mà ngay cả cận chiến cũng thập phần lợi hại.
Chủy thủ trong tay tay bắn tỉa vẽ một đường thẳng đến cổ họng của Mười Một, sau khi Mười Một ngửa người ra tranh né, chủy thủ trong tay cũng tđâm vào bụng hắn. Tay bắn tỉa hóp bụng lại, khó khăn lắm mới né được chủy thủ đâm tới, mà chủy thủ của hắn cũng chuyểnchém thành đâm, đao từ dưới đâm ngược lên ngực của Mười Một. Tay phải Mười Một vung lên, sau một tiếng "Đinh" lại tóe ra một chút hoa lửa.
Hai người ngươi tới ta đi, chủy thủ xé rách không khí phát ra những thanh âm "vù vù". Hai người đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi một chiêu đều tấn công tới chỗ yếu hại của đối phương, nhưng cuối cùng chẳng ai làm gì được ai.
Lúc này Mười Một đã thay đổi cách nhìn về đối thủ trẻ tuổi này, không chỉ có tấn công từ xa chuẩn xác, hơn nữa cận chiến cũng thập phần lợi hại. Hai người đã giao chiến được gần năm phút, ngạc nhiên là chẳng phân biệt được cao thấp, mặc dù Mười Một tin chắc chỉ cần cố gắng vài phút nữa, khẳng định kẻ thắng sẽ là mình, thế nhưng thời gian trên thật sự không cho phép, khi bên ngoài đã vang lên tiếng xe khẩn cấp của cảnh sát, âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đất.
Bỗng dưng, tay bắn tỉa ra một hư chiêu, lúc Mười Một bận đưa đao ngăn cản liền nhảy triệt thoái khỏi cuộc quyết chiến, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Mười Một, giống với thanh âm lạnh như băng bỏ lại một câu:
- Lãnh Dạ.
Sau đó lập tức thoát đi.
Đây là quy củ của giới sát thủ và giới lính đánh thuê, nếu gặp đối thủ mạnh, bởi vì có chút nguyên nhân không thể phân ra thắng bại, sẽ báo ra danh tính, đến kỳ hẹn đối thủ sẽ tìm đến mình, chưa giải quyết xong cong dây dưa không dứt.
Mười Một có chút coi thường khóe miệng khẽ nhếch, như cười mà không phải cười nhìn theo bóng lưng của kẻ tập kích tự xưng là Lãnh Dạ. Mặc dù hắn biết rõ chỉ cần mình giữ chân Lãnh Dạ trong chốc lát, viện quân bên ngoài sẽ tiến đến, đến lúc đó Lãnh Dạ phải chết không nghi ngờ gì. Thế nhưng không biết tại sao, Mười Một cũng không muốn làm như vậy, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn bong lưng của Lãnh Dạ, đồng thời ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Mười Một.
Lãnh Dạ dừng một chút, sau đó cũng không đầu lại, nhảy leo qua tường đào tẩu.
Đồng thời Sa Tướng và Tả Thủ đã chạy vào.
Sa Tướng liếc mắt nhìn chỗ đứng của Mười Một, lại nhìn qua bức tường Lãnh Dạ vừa mới nhảy qua, cuối cùng không có đuổi theo.
Sa Tướng cùng Tả Thủ không nói gì, rất nhanh đi xem xét một vòng quanh biệt thự, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới đi ra ngoài cùng Con Nhện và Đao Thương đồng thời bảo vệ Mardy tiến vào.
- Cha…..
Katy vừa thấy Mardy, hai hang nước nước mắt rốt cuộc không kiềm được, nhào thẳng vào trong lòng hắn khóc rống lên.
Mardy ôm Katy trong lòng, một tay ôm Jolie trên mặt lộ vẻ hối hận.
Mười Một hiểu rõ nơi này không có chuyện của mình, yên lặng lui vào trong phòng tự mình băng bó.
Lấy đạn và băng bó cũng là một môn nhất định phải học trong chương trình học của "Ma Quỷ", bởi vì lúc trước tử đạn trực tiếp bắn thủng vai trái của Mười Một, cho nên quá trình xem xét lấy đạn rất thống khổ. Mười Một đơn giản chỉ là trừ độc, sau đó băng bó lại một chút, nhiêu thứ như thế cũng khiến hắn đau đớn chảy mồ hôi lạnh, dù sao quá trình trừ độc ở vết thương không nghi ngờ gì là dùng nước muối, nếu không phải trai qua khóa huấn luyện đặc biệt, người bình thương đã sớm đau nhức chóng mặt ngất đi rồi.
Khi mười một đi ra ngoài, toàn bộ các thi thể của bọn lính đánh thuê đã được chuyển đi, Mardy, Joiie và Katy đang ngồi trên ghế sofa, bốn người Sa Tướng đứng ở phía sau bọn họ. Khi Mười Một xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào hắn, chỉ là ánh mắt so với trước đây đã khác rất nhiều.
Ánh mắt của Mardy và Jolie nhìn Mười Một mang theo tia cảm kích, ánh mắt Katy phức tạp, mà ánh mắt còn lại của bốn người Sa Tướng mang theo nghi hoặc.
Nhưng Mười Một vẫn bộ dáng lơ đễnh lờ đi những điều đó, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, đi tới trước mặt Mardy, thoáng gật đầu nói:
- Ông chủ
Mardy đứng lên vỗ vỗ bả vai của Mười Một, cảm kích nói: Mười Một, sự việc trải qua ta cũng đã hiểu rõ, thật sự rất cám ơn ngươi.
Mười Một nhàn nhạt nói:
- Đó là điều tôi nên làm.
Mardy có chút cười cười nói:
- Thật sự không nghĩ tới cả đời ta nhìn qua vô số người, lai có lúc nhìn nhầm. Xem ra tổ chức các ngươi thật sự rất chiếu cố đến ta. Như vậy đi, Mười Một phiền ngươi sau này giúp ta bảo vệ Jolie và Katy.
- Vâng.
Mười Một nhẹ gật đầu, liền đứng chờ ở bên cạnh Sa Tướng. Vẻ mặt của hắn rất bình thản, dường như hết thảy mọi chuyện phát sinh lúc trước không có quan hệ với hắn. Lúc này trong đầu hắn thầm nghĩ đến thân ảnh một người, Lãnh Dạ, kẻ duy nhất mà Mười Một cho rằng có đủ tư cách làm đối thủ của hắn
Mardy than nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn ra cửa biệt thự, lúc này mọi người đều không có phát hiện, trong ánh mắt hôn ám của Mardy hiện lên một chút lãnh mang.