Chương : 182
Đêm nay, không có trăng.
Trời tối đen, cả thế giới băng giá.
Một thân ảnh cô đơn đi trong một ngõ tối,, này những con đường nhỏ chằng chịt trong khu phố cổ làm cho người ta cảm thấy không bao giờ dừng lại được, chúng giống như lưới nhện đan xen với nhau, người lạc vào đó rất dễ bị chóng mặt lạc đường, không phân biệt được phương hướng. Khi Mười Một một lần nữa bị bám theo thì hắn đã thành công đánh lạc hướng cả đám người đang theo dõi mình, vừa đi ra khỏi mấy con đường nhỏ, hắn lập tức chặn một xe taxi lại rồi nhảy lên chạy luôn.
"Đi đâu đây ?" Tài xế hỏi.
"Quốc tế tửu điếm." Quốc tế tửu điếm ở khu mới, cách nơi này một quãng khá xa.
Mười Một ngồi ở ghế sau không ngừng quan sát hoàn cảnh sau xe, dường như phía sau không có xe hơi bám theo.
Lúc này, điện thoại di động Mười Một bỗng vang lên, hắn nhìn số điện thoại, màn hình hiển thị số của Trương Hân Hân.
Mười Một mở máy lên tiếng nói: " Chuyện gì ?"
"Sở Nguyên ca ca, anh gạt người ta. Anh hứa buổi tối sẽ tới, bây giờ đã mấy giờ rồi ?"
Mười Một nhìn thời gian trên điện thoại di động, lúc này đã chín giờ tối. Hắn nói: " Ta có việc."
Trương Hân Hân nói bất mãn: " Vậy mà anh cũng không gọi điện thoại nói với em một câu, hại em cứ chờ mãi."
"Ờ."
"……" Trương Hân Hân thật là không có cách nào tức giận được, vô luận nói cái gì với Mười Một, hắn vĩnh viễn đều trả lời với ngữ khí bình thản như vậy. Cả sau nửa ngày sau, nàng mới hỏi: " Vậy ngày mai anh có tới không ?"
"Không rảnh.".
"Ngày mốt thì sao?"
"Không rảnh."
"Anh rốt cuộc khi nào thì mới rảnh?"
"Gần đây bề bộn nhiều việc."
"…… được thôi. Ta đây tự học cũng được. Không quấy rầy anh nữa, con người bận rộn."
"Ừm." Mười Một gác điện thoại, nhìn ra bên ngoài, chỉ vài phút mà xe hơi đã rời xa con đường vừa rồi. Hắn đột nhiên nói: " Dừng xe."
"A?" Tài xế sửng sốt một chút, bất quá cũng thắng xe lại.
Mười Một trả tiền rồi chui ra khỏi xe, quay lại vài bước. Đợi cho xe taxi đã đi xa, hắn mới ngăn một chiếc xe taxi khác, lên xe nói: "Vĩnh triều tửu điếm."
Vĩnh triều tửu điếm và quốc tế tửu điếm cũng đều ở khu phố mới, nhưng một ở nam một ở bắc, phân biệt hai phương hướng bất đồng. Chiếc xe taxi này chạy nhanh được một nửa lộ trình thì Mười Một một lần nữa bảo dừng xe, trả tiền xong lại vòng vo kiếm một chiếc xe taxi nữa, chỉ đại một phương hướng. Thay đổi qua lại bốn chiếc xe taxi như thế, hắn mới ngồi vào chiếc xe thứ năm về khu biệt thự Phú Hào.
Khu biệt thự Phú Hào, là khu biệt thự có nhà của Văn Cường và Âu Dương Nguyệt nhi. Nhưng khi xe hơi mở cửa được một nửa thì Mười Một lại một lần nữa bảo dừng xe lại, sau đó dưới con mắt nghi hoặc của Tài xế đã hắn lại trả tiền rồi xuống xe.
Tài xế không thể không thắc mắc, Mười Một bảo dừng lại ở chỗ này là khu vực rừng rậm ở phía ngoài. Đặc biệt vào lúc này, trên đường rất có thể tìm thấy một chiếc xe hơi nào chạy qua. Hắn muốn làm gì đây? Nửa đêm nửa hôm đến núi rừng thì chắc chẳng phải làm gì đứng đắn cả. Mặc dù hơi nghi hoặc khó hiểu, nhưng tên tài xế cũng không muốn nhiều chuyện, nhận xong đánh xe hơi chạy thẳng đi.
Mười Một đi bộ về đi phía trước thật lâu. Khi một chiếc xe khác chạy qua thì hắn lập tức nấp vào cánh rừng rậm rạp, đợi khi chiếc xe hơi đó chạy qua đi mới một lần nữa bước ra đi tiếp.
Đi một đoạn đường khá xa, hắn tiến thẳng vào một cái đường nhỏ, tắt điện thoại di động và gỡ tai nghe ra dấu ở một nơi ven đường, làm một dấu hiệu nhận diện, sau đó mới tiếp tục tất tả đi về phía trước. Từ nơi này vào sâu một chút chính là phòng thí nghiệm Tiến Sĩ Điên
Tiến vào phòng thí nghiệm, Tiến Sĩ Điên đã quay trở lại, lúc này đang trợn mắt vào hiển thị màn hình LCD trên máy vi tính, đang xem cái gì đó.
Mười Một liếc mắt vào bàn thí nghiệm, mảnh giấy và đĩa CD đã không thấy nữa, hẳn là được Tiến Sĩ Điên lấy đi rồi. Hắn không lên tiếng quấy rầy Tiến Sĩ Điên, trực tiếp đi đến nhà kho phía sau. Còn người điên không ngờ lại có người đi qua bên người hắn mà hoàn toàn không biết, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình LCD máy vi tính. Nếu không phải hắn thỉnh thoảng chớp mắt, hơn nữa ngực còn thở phập phồng thì có thể người khác sẽ khẳng định đây là một pho tượng.
Mười Một tiến vào kho lấy ra túi du lịch được hắn cất ở đây từ trước, trước khi hắn đi Tiểu Trùng Quốc hắn đã tìm được khá nhiều thuốc lạ ở nơi Tiến Sĩ Điên, lúc này hắn rất cần một loại dược thủy trong đó, thuốc dịch dung. Hắn từ móc từ trong túi ra thuốc dịch dung mà Tiến Sĩ Điên cho hắn, liếc nhìn giá để vũ khí, dường như hắn bây giờ không cần tới nó. Khi Mười Một ra khỏi nhà kho thì Tiến Sĩ Điên vẫn còn đang nhìn vào máy vi tính, vẻ mặt tựa như tên giữ tiền thấy một núi vàng, hai mắt tỏa ra ánh sáng tham lam.
Mười Một không có chào hỏi lão. Bởi vì hắn biết nếu làm ồn Tiến Sĩ Điên, lão khẳng định sẽ nổi điên lên. Do đó hắn theo đường cũ phản hồi, ly khai phòng thí nghiệm. Còn Tiến Sĩ Điên từ thủy chí chung vẫn không biết gì, Mười Một đi vào lại đi ra. Có lẽ lão cũng biết, chỉ là không nghe không hỏi thôi.
Mười Một trở lại nơi giấu điện thoại di động và tai nghe, lấy ra hai thứ này lên rồi bật máy. Hắn không thể đưa hai thứ này vào phòng thí nghiệm, bởi vì Cuồng Triều có thể lợi dụng điện thoại di động hoặc tín hiệu tai nghe để tiến hành theo dõi. Mười Một tạm thời không muốn để bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của Tiến Sĩ Điên.
Điện thoại di động vừa mở ra thì không thấy có tin nhắn nào, như vậy trong khi hắn tắt máy không có ai gọi cho hắn. Mười Một gập máy điện thoại di động rồi tiếp tục đi bộ đến khu biệt thự.
Khu biệt thự rất xa, lái xe cũng phải vài giờ, huống chi là đi bộ. Khi Mười Một đi đến khu biệt thự dưới chân núi thì rạng sáng. Hắn trước tiên nhìn bốn phía, không có chiếc xe nào, cũng không có ai theo dõi, lúc này mới tiếp tục từ từ lên núi.
Mới vừa đi tới nửa đường, từ phía sau chạy tới một chiếc xe hơi. Mười Một khẽ nghiêng đầu liếc nhìn, bởi vì đèn pha ô tô chiếu thẳng vào hắn, do đó hắn không rõ đó là loại xe gì. Mười Một né sang bên đường, tay phải đặt nhẹ vào khẩu súng bên hông. Chỉ cần chiếc xe này có biểu hiện địch ý, hắn sẽ đánh trả không chút do dự.
Xe hơi chạy đến gần Mười Một thì bắt đầu chậm lại, Mười Một khẽ cau mày, tay phải đã rút súng ngắn ra, nhưng vì thân thể ngăn tầm nhìn nên đối phương vẫn không nhìn thấy súng trong tay hắn. Xe hơi chạy đến bên người hắn thì ngừng lại, cửa sau bật mở. Cửa vừa mở ra, một thân ảnh mảnh khảnh đã vội vàng từ trong xe nhảy xuống.
Khi thấy người này, Mười Một đã nhẹ nhàng âm thầm đút súng ngắn về chỗ cũ, nguyên nhân là người đó không phải địch nhân của hắn. Hắn quá quen thuộc với khuôn mặt này, một khuôn mặt lâu nay không gặp. Khuôn mặt có thể làm vô số fan điên cuồng, Âu Dương Nguyệt nhi.
Âu Dương Nguyệt nhi chạy đến trước mặt Mười Một. Vừa kích động, vừa mừng rỡ, lại có chút khó tin, mãi một lúc sau mới mở miệng, nhẹ giọng nói: " Mười Một."
"Là Sở Nguyên." Mười Một đạm thanh nói.
Âu Dương Nguyệt nhi nở nụ cười. Nàng cũng không ngại sự lạnh lùng của Mười Một, bởi vì hắn luôn luôn đều lạnh lùng và khó tiếp cận như thế. Đột nhiên lại gặp hắn, nàng không kìm được, hỏi: " Anh tới tìm ta hả?"
"Không phải."
"Ồ." Âu Dương Nguyệt nhi hơi thất vọng, rồi lại cười nói: "Khó gặp anh quá, lên xe với ta được không ?"
Mười Một liếc mắt nhìn xe của Âu Dương Nguyệt nhi, bên trong xe ở ghế sau có một bảo vệ đang nhìn hắn.
"Không được." Mười Một nói: " Ta còn có việc."
Âu Dương Nguyệt nhi ngữ khí có vẻ hơi khẩn cầu nói: " Chúng ta lâu lắm chưa gặp nhau, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ……"
"Lần sau đi." Mười Một nói xong tiếp tục leo lên núi.
Mười Một không hề dừng lại
"Sở Nguyên!"
Mười Một cuối cùng cũng dừng lại. Nghiêng người nhìn nàng.
Âu Dương Nguyệt nhi vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự là một nam nhân cố chấp và cổ quái. Nàng đi đến trước mặt Mười Một, nói: " Nếu ta muốn gặp anh, thì làm sao liên lạc được với anh ?"
Mười Một đưa tay về phía nàng.
Âu Dương Nguyệt nhi sửng sốt một chút, rồi hiểu ra rất nhanh, vội nói: " Chờ ta một chút." Sau đó vội vàng chạy về xe lấy điện thoại di động ra, rồi vội vàng chạy trở về đưa điện thoại đó cho hắn.
Mười Một nhập vào một chuỗi số rồi trả lại, nói: "Gọi số điện thoại này." Sau đó tiếp tục lên núi mà không quay đầu lại
Âu Dương Nguyệt nhi cầm điện thoại di động, thần sắc phức tạp nhìn theo hình bóng Mười Một càng ngày càng xa. Mãi đến khi hắn khuất sau một khúc quanh không nhìn thấy nữa, nàng mới thầm thở dài, một lần nữa trở lại xe của mình.
Xe tiếp tục chạy lên núi, nhưng cả con đường này không hế thấy thân ảnh Mười Một. Âu Dương Nguyệt nhi biết hắn cố tình tránh mặt mình, nàng không biết hắn tại sao phải tránh mặt, chẳng lẽ hắn ghét nàng thế sao ?
Có lẽ, hắn có chuyện rất trọng yếu phải làm.
Âu Dương Nguyệt nhi tự an ủi như thế, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Xe chạy qua, Mười Một mới từ một chỗ khuất mà đèn pha không chiếu tới đi ra. Thân ảnh cô đơn lại chìm trong bóng đêm lặng lẽ nhìn theo xe hơi khuất dần. Mười Một nhìn điện thoại di động trong tay mình, lại nhìn chiếc đèn sau nhấp nháy của chiếc xe, cuối cùng đưa tay đút nó vào túi, tiếp tục tiến tới.
Khi hai người ở hai thế giới khác nhau, làm sao phải kéo nhau cùng chịu khổ như vậy.
Tới cửa biệt thự Văn Cường, Mười Một bấm chuông. Không bao lâu sau, có ba bảo vệ từ bên trong vội vàng chạy ra. Một người trong đó đánh giá hắn từ đầu tới chân rồi hỏi: " Ngươi là ai ?"
Mười Một nói lạnh lùng: " Ta tìm Văn Cường."
"Lão bản đã ngủ rồi, có việc nói xin ngày mai trở lại."
"Nói cho hắn biết, Sở Nguyên đến rồi."
Vẻ mặt tên bảo vệ có vẻ khó xử, nói: " Xin lỗi, chúng ta thật không thể làm như vậy."
"Đi gọi hắn đi. Hắn sẽ gặp ta."
Hai bảo vệ khác đã lộ vẻ tức giận, tên bảo vệ đầu tiên xem ra vẫn trầm ổn, nói: " Ngươi có phải có hẹn trước với lão bản không ?"
"Phải."..
"Được, ngươi chờ một chút." Tên bảo vệ dặn dò hai bảo vệ kia vài tiếng, sau đó quay người trở vào trong biệt thự.
Vài phút sau, tên bảo vệ này vội vàng quay lại, mở cửa ngách ra nói: " Lão bản mời ngươi vào."
Hai bảo vệ khác nhìn nhau, bọn họ không biết Mười Một, không biết đây là thần thánh phương nào, dám dựng đầu lão bản giữa canh ba nửa đêm phải tiếp kiến hắn.
Mười Một không để ý đến ánh mắt kinh dị của bọn họ, theo tên chỉ huy bảo vệ tiến vào biệt thự. Vừa vào đến đại sảnh, Văn Cường đang mặc đồ ngủ cũng đang từ thang lầu đi xuống.
Hắn thấy Mười Một, kêu hắn ngồi xuống, cười cười nói: "Sở Nguyên, ngươi tới sớm thế."
Mười Một nói lạnh lùng: " Không thể không sớm được."
Văn Cường giật mình nói: " Xảy ra chuyện gì ?"
Mười Một nghiêng đầu nhìn hắn, nói: " Ngươi không biết ?"
Văn Cường khẽ lắc lắc đầu vẻ mờ mịt.
Mười Một lạnh lùng nói: "Trần gia hành động rồi."
"Hành động ?" Văn Cường nhíu mày hỏi: " Vì việc đao hội sao?"
"Ừm."
"Ta biết các ngươi diệt Đao hội, Trần Gia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Văn Cường đi đến quầy bar rượu, lấy ra hai ly rượu vang đỏ, nói: " Do đó ta vẫn cho người chú ý cử động của bọn họ, nhưng đến bây giờ chưa từng thu được tin tức gì."
Văn Cường cầm hai chén rượu quay lại, đưa một ly ra, Mười Một nói: " Ta chỉ uống nước."
Văn Cường cười cười, buông chén rượu, lại đi đến quầy rót một ly nước đưa cho hắn.
Mười Một tiếp nhận chén nước, nói: " Hôm nay ta bị người bắn lén, sau đó luôn luôn có người theo dõi."
Văn Cường hỏi: "Trần gia?"
"Ừm."
Văn Cường giơ chén rượu lên uống một hớp, vẻ khó xử nói: " Chuyện này ta không giúp ngươi được. Ngươi cũng biết, Trần Gia rất có đia vị ở Long Quốc, huống hồ ngươi lại thoát ly Hắc Ám Thập Tự ……".
"Không cần ngươi hỗ trợ."
"Ngươi muốn ta làm gì ?"
Mười Một chuyển chén nước sang tay trái, nói: "Đưa ta đi gặp Thần Kiếm."
"Bây giờ á ?" Văn Cường nhìn đồng hồ lớn ở phòng khách, mới hai sáng.
Mười Một uống một ngụm nước rồi nói: " Nếu ngươi không ngại."
Văn Cường cười khổ nói: " Ta không có vấn đề gì, nhưng về phía Thần Kiếm thì đi bây giờ không tiện lắm đâu. Hay là ngươi trước tiên đợi ở chỗ của ta cho đến sáng, sáng mai ta tự mình đưa ngươi đi ?"
Mười Một liếc mắt nhìn hắn, nói lạnh lùng: "Được."
Văn Cường cười cười nói: " Tốt lắm, ta kêu người an bài chỗ nghỉ cho ngươi."
"Không cần." Mười Một đặt chén nước lên trên bàn trà nói: " Ta ngồi ở đây."
Văn Cường hiểu rõ tính tình Mười Một, không kì kèo gì, nói: " Tốt lắm, có ngươi ở chỗ này ta cũng có thể ngủ ngon. Để ta phân phó một tiếng, đảm bảo không có người nào đến quấy rầy ngươi."
"Ờ."
Văn Cường đứng dậy đi ra ngoài, gọi mấy tên bảo vệ bên ngoài nói vài câu rồi quay lại, nói chuyện phiếm với Mười Một vài câu xong cáo từ đi lên lầu.
Đèn trong phòng khách rất sáng, chiếu xuống Mười Một thành một cái bóng dài. Hắn cô đơn ngồi trên ghế sofa đợi bình minh.
Mười Một cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, nhắm mắt không nhúc nhích. Hình dáng dường như đang ngủ, cũng lại dường như tùy thời tình táo. Đến sáng sớm, đã nghe tiếng những người phục vụ dậy sớm làm cơm dọn dẹp, hắn mới mở mắt ra.
Những người phục vụ này không biết Mười Một, nhìn hắn với vẻ kỳ quái, cũng may bọn họ đều có tố chất rất, biết người có thể vào đây đều là khách của chủ nhân, do đó rất lễ phép đi qua mà không quấy rầy hắn.
Đến bảy giờ, Văn Cường mặc một bộ đồ vest chững chạc từ trên lầu đi xuống. Hắn gật đầu với Mười Một, nói: "Còn sớm, ăn sáng nhé?"
Mười Một chỉ chỉ vào miếng bánh mỳ và nửa ly sữa, đây là bánh mì và sữa mà vừa rồi người phục vụ dọn lên cho hắn.
Văn Cường cười cười, nói: " Vậy chờ ta một chút."
Lúc này, trên thang lầu một lần nữa xuất hiện tiếng bước chân, Văn Vi yêu kiều mặc bộ áo ở nhà màu trắng và một cái quần đùi xuất hiện ở trên thang lầu. Nàng liếc mắt thấy Mười Một thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lại lúng túng chẳng biết vì sao hắn lại ở nơi này