Chương : 204
Tốc độ của Mười Một phát huy đến cực hạn. Hắn nhảy bốn, năm bước đã chạy tới một tầng thang gác hơn chục bậc. Dọc đường, rẽ ngoặt liên tiếp chạy tới phía trên. Lúc này, hắn nhớ ra rằng không thể ẩn tàng bản thân. Người của Trần gia đã tiến vào trước hắn hai phút, không biết hiện giờ đã phát hiện ra Trương Hân Hân hay chưa?
Liên tiếp sử dụng tốc độ nhanh nhất xông lên tầng thượng, cũng không phát hiện được người của Trần gia. Mười Một lao ra khỏi tầng thượng, quan sát bốn phía. Tầng thượng to như vậy hoàn toàn trống không, chẳng có một bóng người nào.
Mười Một kêu lên: "Hân Hân."
Phía sau một tháp nước không xa lộ ra một đầu người, chính là Trương Hân Hân nghe theo lời dặn dò Mười Một trốn ở nơi này. Khi nhìn thấy là Mười Một, nàng lập tức kêu lên vui vẻ: "Sở Nguyên ca ca." Lúc Mười Một vừa đến biệt thự của Trần Tang, hắn đã lột bỏ mặt nạ. Nếu không phải vạn nhất bị chụp ảnh hay bị người nhìn thấy, ai biết được Băng sát thủ có thể cải trang, đến khi hắn mất đi ưu thế "ẩn thân". Cũng may mà hiện giờ hắn không mang mặt nạ, nếu không thì khi Trương Hân Hân không nhận ra hắn, nhất định bất luận thế nào cũng không dám đi ra.
Khi nhìn thấy Trương Hân Hân, Mười Một hơi nhíu mày. Có sáu người tiến vào, bị hắn giết ba, như vậy vẫn còn ba người nữa. Ba người này vẫn không lên, chứng tỏ lúc đó nhất định đang lục soát trong nhà Trương Hân Hân. Mười Một chỉ chú ý chạy lên nhanh hơn một chút, không quan sát kỹ lưỡng nhà nàng, hiện giờ phiền phức rồi. Hắn nổ một phát súng trong thang gác, nhất định khiến cho ba người đó sinh ra cảnh giác, hiện giờ quả thực là đi lên thì dễ, đi xuống thì khó. Ba người đó biết hắn đã chạy lên, nhất định sẽ ngang đường chặn lại.
Tiếc là Mười Một không có khả năng tiên tri dự đoán, nếu không thì sớm đã biết bọn chúng vẫn còn trong phòng, giải quyết xong trước rồi mới đi lên, thì đã giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
Chờ Trương Hân Hân chạy tới gần, Mười Một lãnh đạm hỏi: "Có người đi qua không?"
Trương Hân Hân lắc đầu: "Không có." Lúc nói chuyện, ánh mắt nghi hoặc của nàng hướng về phía một thân quần áo chiến đấu màu đen mặc trên người Mười Một, rồi lại di chuyển qua hai khẩu súng trong tay. Tiếp đó nàng lại ngẩng đầu lên, một đôi mắt xinh đẹp mang theo ý hỏi nhìn về phía khuôn mặt Mười Một.
"Theo sát ta." Mười Một nói xong, liền đi về phía thang gác.
"Sở Nguyên ca ca."
Mười Một dừng chân, không quay đầu lại, cũng không nói gì.
"Có thể nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?"
Mười Một hờ hững đáp: "Không có chuyện gì cả."
"Anh gạt em." Trương Hân Hân gấp gáp nói: "Anh cũng cầm súng, sao có thể không có chuyện gì được? Sở Nguyên ca ca, cha em, mẹ em ……"
"Họ không việc gì cả."
Trương Hân Hân khẽ cắn môi dưới: "Sở Nguyên ca ca, anh có phải là xã hội đen không?"
Mười Một nghiêng đầu qua, liếc nàng một cái. Lúc này, khuôn mặt Trương Hân Hân đang chứa đầy lo lắng, Mười Một lãnh đạm nói: "Không phải."
"Vậy thì rốt cuộc anh là loại người nào?"
Mười Một không trả lời, trái lại nói: "Không lãng phí thời gian nữa, hãy chạy theo ta." Nói xong, Mười Một không để ý đến nàng nữa, chạy thẳng xuống thang gác.
Nhìn bóng dáng của Mười Một, khóe môi Trương Hân Hân khẽ giật giật, nàng lẩm bẩm với thanh âm chỉ có nàng mới nghe được: "Sở Nguyên ca ca ……" Khẽ thở dài một hơi, nàng lặng lẽ theo phía sau Mười Một đi xuống dưới lầu.
Trương Hân Hân tuy là một tiểu nha đầu không am hiểu thế sự, nhưng cũng chẳng phải ngốc nghếch. Từ việc Mười Một bảo nàng trốn đi, rồi đến việc Mười Một mang theo súng tới đón nàng, nàng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định là ai đó muốn làm hại nàng, mà Mười Một chính là người tới bảo vệ nàng. Chỉ là tại sao những người đó lại muốn làm hại nàng? Là bởi kết quả nghiên cứu của mẹ nàng sao?
Còn nữa, Mộc Tiết Nguyên ca ca rốt cuộc là ai? Tại sao anh ta lại có súng? Tại sao lại chạy tới cứu nàng? Trong cuộc đấu súng lần trước, nàng dường như đã nhìn thấy bóng dáng anh ta. Rốt cuộc là nàng đã hoa mắt, hay đó đích thực là Sở Nguyên ca ca của nàng?
Mang theo một chuỗi nghi vấn, Trương Hân Hân đi theo Mười Một, cẩn thận đi xuống tầng dưới. Mười Một đi đến cửa thang máy tầng cao nhất, ấn nút chờ, nhưng lại không tiếp tục chờ thang máy đi lên, mà mang theo Trương Hân Hân chạy thẳng từ thang gác xuống. Hắn dường như rất cẩn thận. Mỗi khi đến một chỗ góc ngoặt nhanh, hắn đều dừng lại, lặng lẽ nghe một lát, sau đó mới bảo nàng tiếp tục đi xuống.
Lúc trên đường đi xuống tầng bảy, Mười Một đột nhiên quay đầu sang phía Trương Hân Hân ra hiệu yên lặng, lại dùng đầu ngón tay chỉ chỉ mặt đất, tỏ ý nàng chờ ở đây. Trương Hân Hân khẽ gật đầu, Mười Một mới cẩn thận lẳng lặng đi tiếp xuống dưới lầu.
Mười Một chậm rãi đi xuống, cố gắng hết mức để mũi chân chấm đất, không để phát ra âm thanh. Khi đi đến góc ngoặt, hắn trước tiên dựa lưng vào tường, nghiêng tai lắng nghe một chốc. Bỗng nhiên, Mười Một từ phía sau tường nhảy ra, hai tay cùng lúc nâng súng. "Pằng! Pằng!", hai tiếng súng liên tiếp vang lên.
"A!" Mặc dù biết rõ Mười Một sẽ nổ súng, nhưng Trương Hân Hân vẫn sợ giật thót mình, hai tay che kín tai, không chú ý bật ra tiếng kêu.
Mười Một sắc mặt không chút biểu cảm nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất một cái, hai người này đều bị hắn một phát súng bắn vỡ đầu chết ngay lập tức. Mười Một tính toán rất đúng, dựa vào khả năng từ hô hấp đoán vị trí, hắn rất dễ dàng phác họa ra trong đầu vị trí cũng như chiều cao đại khái của hai người. Hơn nữa, với tốc độ rút súng rất nhanh cùng với khả năng sử dụng súng chuẩn xác của hắn, hai người vốn mai phục nơi cửa thang gác còn chưa có phản ứng, đã chết đi mà không hiểu tại sao.
Mười Một quay sang vẫy tay ngoắc Trương Hân Hân, Trương Hân Hân mới chầm chậm đi xuống, trên mặt vẫn còn mang theo thần sắc sợ hãi. Khi nhìn thấy hai thi thể này, nàng lùi mạnh một bước về phía sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng may là nàng vội dùng đôi bàn tay bịt chặt miệng lại, không phát ra tiếng, nhưng đôi mắt lập tức khép chặt không dám tiếp tục nhìn thi thể trên mặt đất. Hô hấp của nàng có phần dồn dập, hiển nhiên lúc này thực sự đang rất sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy người chết, với lại còn là Sở Nguyên ca ca tự tay giết người ngay trước mặt nàng, nàng sao có thể không sợ chứ? Nhất là hai lỗ máu trên trán hai thi thể này, cùng đôi mắt mở lớn của họ, nàng biết cả cuộc đời này, mình cũng không quên nổi hình ảnh khủng bố này được.
Nếu như lúc này người bên cạnh nàng không phải là Mười Một, nếu như không phải nàng vẫn còn lý trí, tin chắc rằng Trương Hân Hân sớm đã bị dọa đến mức chân tay luống cuống, thất thanh kêu ré lên rồi.
Mười Một liếc nàng một cái, lãnh đạm bảo: "Theo sát ta."
Trương Hân Hân khép chặt đôi mắt, khẽ gật đầu, thế nhưng nơi khóe miệng nàng đã ẩn ước có một làn vụ khí.
Mười Một chuẩn bị đi tiếp xuống tầng dưới, Trương Hân Hân bỗng nhiên khẽ gọi, giọng nói hàm chứa tiếng khóc: "Sở Nguyên ca ca ……"
Mười Một quay đầu thoáng nhìn, rồi bước trở lại đưa tay nắm chặt lấy cánh tay nhỏ của nàng. Trương Hân Hân không dám mở mắt ra, khép chặt mắt lại, để mặc cho Mười Một dẫn xuống tầng dưới. Nhưng do không nhìn thấy, nàng không cẩn thận giẫm lên người một thi thể, liền bị dọa kêu "Oa" một tiếng, cả người nhào về phía trước, tiếp đó ôm chặt lấy Mười Một, vùi đầu vào trong lòng hắn, không dám ngẩng lên.
Mười Một mặt không biểu tình nhìn nàng một cái, đành phải một tay ôm lấy eo Trương Hân Hân, đồng thời dẫn nàng tiếp tục đi xuống tầng dưới. Sau khi bọn họ đã đi xuống dưới một tầng, cánh cửa thông đạo an toàn bị người nhè nhẹ kéo ra, một trung niên nữ tử từ sau cánh cửa nhô đầu ra ngoài nhìn. Nhưng khi ánh mắt nàng dừng trên thi thể nằm trên mặt đất, bỗng "A!" lên một tiếng chói tai đầy hoảng sợ, tiếp đó lập tức lăn mình bò về phòng bản thân, sau khi đóng chặt cửa lại mới không còn âm thanh nào nữa.
Mười Một dẫn theo Trương Hân Hân đi thẳng xuống tầng một. Không gặp phải mai phục nào, nhưng dọc đường hắn vẫn cực kỳ cẩn thận, từ từ đi xuống. Tới tầng một, đi đến cùng bên phải phía trước rồi rẽ ngoặt chính là một đại sảnh, nhưng khi Mười Một đi đến chỗ rẽ ngoặt thì dừng lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên trong đại sảnh rất ồn ào hỗn tạp, giống như có mấy người đang đánh nhau, nhưng tính ra không nhiều. Mười Một biết đó là người của Long gia và Trần gia. Mặc dù họ đều cố gắng hết mức không để phát ra âm thanh, nhưng tiếng "bịch bịch" phát ra từ giao đấu tay chận thì không thể ngăn được.
Mười Một lấy ra một trái lựu đạn đang đeo trên hông, rút chốt bảo hiểm, ném thẳng ra ngoài.
"Cạch! Cạch ……" Tiếng lựu đạn lăn ra ngoài vang lên rõ ràng. Trong đại sảnh tức thì lặng ngắt như tờ, tựa như tất cả âm thanh trong thời khắc này đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại âm thanh của lựu đạn va chạm với mặt đất.
"Lựu đạn!" Không biết là ai bật ra tiếng gào trước tiên. Nhưng lời còn chưa dứt, trong đại sảnh đã nổ "ầm!" một tiếng, tiếp đó lại truyền tới vài tiếng động nặng nề. Mười Một dắt Trương Hân Hân chạy ra ngoài. Lúc này, mặt sàn đại sảnh đã cháy đen một khối lớn, trên mặt đất có tất cả năm người nằm ngang dọc. Khiến cho Mười Một kinh ngạc chính là năm người này lại đều không chết.
Trương Hân Hân lúc này vẫn không dám mở mắt, chỉ cúi đầu, nhắm chặt mắt, kéo áo Mười Một mà chạy theo hắn. Sắc mặt nàng trắng toát, bàn tay cũng nắm rất chặt, lúc này vẫn còn có thể đi được đã chứng minh tố chất tâm lý của nàng rất tốt. Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã mềm nhũn chân tay, đến cả đi cũng không nổi.
Mười Một một tay ôm trọn vòng eo Trương Hân Hân, một cánh tay bế nàng lên, không quan tâm tới năm người vẫn còn nằm trong vũng máu, trực tiếp ly khai tòa cao ốc này. Mười Một bế Trương Hân Hân trở lại bên cạnh chiếc xe mà mình đã ăn trộm được, mở cửa ra, đẩy Trương Hân Hân ngồi lên ghế phụ. còn hắn lại tới ngồi lên ghế lái, điều khiển xe nhanh chóng rời khỏi.
"Cuồng Triều." Mười Một vừa lái xe vừa hỏi: "Bên đó thế nào?"
"Bên cạnh cao ốc Vân Lâu tạm thời không còn ai xông vào nữa, người của Trần gia đều đã bị Long gia ngăn lại. Có điều anh tốt nhất hãy nhanh lên một chút, tôi lo bọn họ cũng cố sức không được bao lâu nữa.
Mười Một không nói chuyện nữa, đột nhiên đạp ga chạy về phía cao ốc Vân Lâu.
Lúc này, Trương Hân Hân tựa hồ như có chút hồi phục, mũi nàng hít thở phập phồng, lại hấp háy đôi mắt quan sát Mười Một.
"Sở Nguyên ca ca." Trương Hân Hân thấp giọng hỏi: "Những người đó có phải là đến bắt em không?"
"Phải."
Trương Hân Hân khẽ cắn môi: "Tại sao họ muốn bắt em?"
Đợi một lát nhưng thấy Mười Một không trả lời, nàng lại hỏi: "Có phải bọn họ muốn kết quả nghiên cứu của mẹ em không?"
Mười Một quay đầu qua liếc nàng một cái, nhưng vẫn không đáp. Có điều đối với phản ứng của Trương Hân Hân, Mười Một cảm thấy rất vui vẻ yên tâm. Lần trước, khi hắn bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi, nha đầu đó thiếu chút nữa hoảng sợ đến cả đi cũng không nổi, nhưng Trương Hân Hân lại có thể nhanh chóng hồi phục thế này, chứng tỏ rằng tố chất tâm lý của nàng phải cao hơn rất nhiều so với Âu Dương Nguyệt Nhi.
Kỳ thực Mười Một không biết phần lớn điều đó thuộc về công lao của hắn. Ngoài phụ mẫu ra, người Trương Hân Hân tín nhiệm nhất chính là hắn. Còn nhớ lần trước trong quán rượu, cũng là Mười Một kịp thời cứu nàng, cho nên Trương Hân Hân cảm thấy chỉ cần có Mười Một ở bên cạnh thì không phải sợ hãi điều gì cả. Nàng chỉ có bị tiếng súng với hai thi thể hù dọa thôi, chờ đến lúc bình phục thì cũng không có chuyện gì nữa.
Trừ điều này ra, sinh hoạt và hoàn cảnh của Trương Hân Hân và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng có liên quan rất lớn. Âu Dương Nguyệt Nhi từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đến khi trưởng thành, năng lực theo đó liền tương đối kém một chút. Trương Hân Hân lại không giống vậy. Phụ mẫu nàng do quan hệ công tác nên rất ít khi ở cùng với nàng. Nàng từ lúc nhỏ đã tương đối độc lập, cho nên tâm lý tiếp nhận năng lực phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thấy Mười Một vẫn không nói, Trương Hân Hân dẩu môi bảo: "Lần trước, lúc cha mẹ em nói chuyện, em đã nghe thấy rồi. Mẹ em nói rằng bà đang nghiên cứu một hạng mục, nếu như có thể đột phá, kỹ thuật gien của loài người sẽ có thể tiến một bước lớn. Sau đó, bố em bảo mẹ ở lại trong viện nghiên cứu, nói rằng ắt sẽ có người xấu ngấp nghé kết quả nghiên cứu của bà."
Mười Một vẫn không nói, song hắn hiểu những lời của Trương Hân Hân. Nghiên cứu của Sở Phàm nhất định là chiến sĩ gien đời ba, chỉ không nghĩ đến sức liên tưởng của tiểu nha đầu này lại phong phú như vậy, đem sự kiện gặp phải tập kích lần này quy công lao lên người mẫu thân của nàng.
"Sở Nguyên ca ca." Trương Hân Hân cắn nhẹ môi, thấp giọng bảo: "Em sợ lắm."
Mười Một vừa lái xe, vừa đưa một bàn tay ra xoa đầu nàng, điềm đạm bảo: "Tôi sẽ bảo vệ cô."
"Sở Nguyên ca ca." Trương Hân Hân ngẩng đầu nhìn vẻ hờ hững, sắc mặt không có bất cứ biểu tình gì của Mười Một.
Lúc gần đến Nguyệt Quang nhai, Mười Một móc điện thoại ra rồi quay số của Phì Áp.
"Lão đại."
"Phì Áp, lập tức mang theo Thanh Ngữ xuống lầu, ta sắp tới rồi."
"Vâng." Trong điện thoại di động truyền ra tiếng của Phì Áp: "Thanh Ngữ, chúng ta mau xuống thôi, lão đại tới rồi." Tiếp đó, hắn lại nói: "Lão đại, chúng ta sẽ xuống ngay đây."
"Hãy mang súng theo."
"Biết rồi, em cầm súng của anh nhé."
Mười Một bỏ điện thoại xuống, lại tăng tốc chạy tới Nguyệt Quang nhai. Lúc gần đến phía ngoài cao ốc Vân Lâu, Mười Một bỗng nhiên bẻ mạnh lái, làm chiếc xe di chuyển sang ngang. Cùng lúc này, tấm thủy tinh chắn gió phía trước bỗng nhiên "rầm" một tiếng rồi hoàn toàn vỡ nát rơi xuống. Một viên đạn bắn trúng vai trái của Mười Một, vị trí đó liền máu bắn tung tóe.
"Két!" Lốp xe kéo trên mặt đất một đoạn đường. Chiếc xe còn chưa dừng lại, Mười Một đã kéo áo Trương Hân Hân vẫn còn chưa có chút phản ứng nào qua, mang nàng nhảy ra ngoài từ trên tấm cửa sổ phía trước xe đã vỡ nát hết thủy tinh chắn gió.
Động tác của Mười Một thực sự rất nhanh. Hắn phải đưa Trương Hân Hân tránh vào trong cao ốc trước khi tay đánh lén nổ phát súng thứ hai, cho nên từ lúc tay đánh lén nổ súng cho tới lúc hắn đưa Trương Hân Hân trốn ra ngoài rồi lại bế nàng chạy vào trong cao ốc, tất cả cũng mới chỉ có năm, sáu giây đồng hồ ngắn ngủi, mà lúc này Trương Hân Hân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Đến khi Trương Hân Hân định thần lại, Mười Một đã bế nàng tránh vào trong cao ốc. Khi thấy vết máu rõ ràng ở nơi vai trái của Mười Một, nàng thất thanh kêu lên: "Sở Nguyên ca ca, anh đã bị thương rồi."
"Đinh!" Đúng lúc này, cánh cửa thang máy đã mở ra, Phì Áp ôm một khẩu tiểu liên dẫn theo Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng từ trong đi ra. Khi nhìn thấy Mười Một, bọn họ vội chạy tới chỗ hắn.
"Két! Két!" Hai tiếng phanh xe liên tiếp truyền lại. Cơ hồ như là cùng lúc bọn Phì Áp chạy tới, lại có hai chiếc xe thần tốc dừng lại bên ngoài cao ốc.
Mười Một cũng không nhìn ra được người đến là ai. Xoay mình, hắn thuận tay lấy ra một trái lựu đạn từ hông, rút chốt bảo hiểm, ném vào hai chiếc xe.
Sau khi quăng lựu đạn ra, Mười Một vọt tới bên cạnh Phì Áp, đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn, la lên: "Chạy theo ta."