Chương : 214
Mười Một ngồi dậy hỏi:
- Phiền toái?
- Đúng vậy, phiền toái lớn.
- ……
Mười Một nhìn tiến sĩ điên chẳng biết nói thế nào, nếu lão có thể nói một cách rõ ràng thì hắn cũng không gọi là lão điên.
- Đừng có nhúc nhích, để ta kiểm tra lại một lần nữa.
Tiến sĩ điên tay cầm một cái đĩa nhỏ và một con dao phẫu thuật đi đến, động tác thành thục, cắt lấy một mẫu thịt nhỏ ở trên tay và trước ngực phải của Mười Một sau đó đi đến bên bàn thí nghiệm.
Mười Một vẫn lãnh đạm nhìn tiến sĩ điên cắt da thịt từ trên người hắn, không chút nhíu máy, tựa như là cắt thịt của ai chứ chẳng phải của hắn. Sau khi tiến sĩ điên đi khỏi, một lát sau, những vết cắt trên thân thể Mười Một liền khôi phục lại như bình thường.
Mười Một nằm trên giường được một lúc thì gọi:
- Lão điên.
Tiến sĩ điên không trả lời hắn, xem ra là đã tiến vào trạng thái nghiên cứu rồi. Tiến sĩ điên quả là một người say mê công việc đến điên cuồng, hễ đã vào trạng thái nghiên cứu thì chẳng biết đến chuyện gì nữa.
Mười Một không quấy rầy lão, xuống giường, đi đến chiếc tủ kính xem xét các thứ bên trong, nhưng không tìm được huyết thanh virus AWY mà hắn cần. Mười Một quay đầu lại nhìn tiến sĩ điên, lúc này lao đang dùng kính hiển quan sát kỹ hai mẩu thịt lấy từ trên người Mười Một.
Mười Một đứng một bên quan sát một lúc rồi đi về phía nhà kho luyện tập. Một lúc lâu sau, từ trong phòng thì nghiệm bỗng truyền ra một tiếng "A……!" thật dài như quỷ kêu, Mười Một đang tập luyện liền đứng lên, lắc lắc cánh tay đi ra ngoài.
- Mười Một
Hắn còn chưa ra đến thì đã nghe tiếng tiến sĩ điên gọi lớn.
Hắn bước ra nói:
- Ta tên Sở Nguyên.
- Không liên quan đến ta!
Tiến sĩ điên xua tay nói:
- Mau tới đây!
- Làm cái gì thế?
- Tới đây!
Tiến sĩ điên thấy Mười Một đi chậm quá thì liền vội chạy đến kéo hắn đến bàn thí nghiệm, chỉ vào kính hiển vi nói:
- Mau nhìn đi!
Một nhìn vào ống kính, bên trong có vô số những tiểu trùng trong suốt, đầu tam giác đang nhuyễn động.
Mười Một ngẩng đầu lên hỏi:
- Đây là cái gì?
- Virus cơ nhân trên người ngươi.
- Ah!
- Ah cái gì mà ah?
Tiến sĩ điên ngưng một chút mà lắc đầu nói:
- Cái loại này ta chưa gặp bao giờ, vừa kiểm tra một chút, nó có thể ăn và đồng hóa tổ chức của tế bào.
Mười Một ngẩng đầu nhìn tiến sĩ, nhàn nhạt hỏi:
- Nghĩa là sao?
Tiến sĩ điên chỉ tay lên giường nói:
- Ý nghĩa chính là… ai!
Tiến sĩ điên đột nhiên nhớ ra cơ nhân chiến sĩ trên giường đã được xử lí, gãi gãi đầu nói:
- Virus cơ nhân của ngươi sẽ tiếp tục gặm nhấm và đồng hoá các tế bào trên toàn thân thể ngươi. Giờ đây đã khuếch tán khắp thân thể ngươi rồi, chỉ cần đủ điều kiện, chúng sẽ tiếp tục đồng hóa, đến khi nào ngươi biến thành giống như tên cơ nhân chiến sĩ kia.
Mười Một mặt thản nhiên hỏi:
- Vậy thì sao?
- Hiện giờ chỉ có phần đầu và thân dưới của ngươi chưa bị đồng hoá, nhưng nó vẫn còn tiếp tục mở rộng. Nếu nó khuếch tán xuống thì ngươi còn có thể sống thêm được mấy ngày. Nhưng nếu nó khuếch tán lên trên, virus sẽ phát triển tới não, lúc đó thì hừ hừ…
Tiến sĩ điên lườm Mười Một nói.
- Sẽ thế nào?
- Còn thế nào nữa? Lúc đó ngươi sẽ biến thành quái vật.
- Vớ vẩn! Thời này còn có quái vật sao?
Tiến sĩ điên chỉ vào đầu Mười Một nói:
- Nói cho ngươi biết, một khi các vius đồng hóa hoàn toàn não bộ, ngươi sẽ mất ý thức tự chủ, chỉ còn lại thân xác, sức mạnh và trở nên điên loạn. Đến khi đó ngươi chẳng nhớ cái gì nữa. Chỉ cần có người tới gần ngươi thì sẽ bị ngươi tấn công cho đến chết hoặc là giết chết ngươi mới xong.
Mười Một bình thản nhìn tay phải của mình hỏi:
- Có thể khống chế không?
- Khống chế?
Tiến sĩ cắn môi nói:
- Cái này ta chưa từng gặp qua, cần có thêm thời gian.
- Ừm!
- Phải rồi khi virus khuếch tán, ngươi có cảm giác ra sao?
Mười Một thản nhiên trả lời:
- Rất đau.
- Sặc! Virus thôn phệ tế bào sao lại không đau?
Tiến sĩ điên suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Lần đầu tiên nó phát tác là khi nào?
- Hai hôm trước!
- Lần thứ hai?
- Hôm nay!
- Lần thứ ba?
- Không biết!
- Ừm!
Tiến sĩ điên xoa xoa cằm của mình im lặng một lúc rồi nói:
- Hai lần đó nó đã khuếch tán khắp cơ thể ngươi, thời gian hai ngày. Ừm, phiền phức rồi. Xem ra phải chạy đua với thời gian rồi…
Không rõ tiến sĩ điên vì được khiêu chiến hay vì điều gì khác mà rất hưng phấn cười lên ha hả.
- Lão điên!
- Cái gì?
Mười Một đưa tay tới trước mặt tiến sĩ điên.
Lão ngạc nhiên hỏi:
- Làm gì thế?
- Huyết thanh virus AWY!
Tiến sĩ điên trừng mắt nhìn Mười Một, nói:
- Ngươi có bị virus AWY đâu, chỉ là loại virus ấy quỷ quái lắm cho dù có là AWY cũng bị nó ăn luôn.
Mười Một thản nhiên nói:
- Ta cần có việc.
Tiến sĩ điên cắn cắn môi nói:
- Đợi chút.
Sau đó lão mở tủ lục tung lên.
Mười Một nhắc nhở:
- Ta đã xem qua rồi, không có trong đó.
- Ồ? Ngươi tìm qua rồi sao? Sao lại không có? Rõ ràng ta để trong tủ mà.
Tiến sĩ điên kiểm tra một lượt quả thật không tìm thấy lọ huyết thanh AWY, đóng cửa tủ, lẩm bẩm:
- Không có khả năng a? Nó ở đâu nhỉ ?
- Lão điên, hay là để ở chỗ nào khác?
Tiến sĩ điên lắc đầu:
- Không! Loại đồ như thế này ta không thể để lung tung được.
Mười Một lại hỏi:
- Ngoài ngươi ra còn ai ở đây nữa?
- Có.
Tiến sĩ điên nhìn Mười Một, thản nhiên nói:
- Còn có ngươi.
- Ngoài ta ra?
- Chẳng còn ai.
Tiến sĩ điên lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc, cố nhớ xem trước đây mình đã để huyết thanh AWY ở đâu.
Mười Một lạnh nhạt hỏi:
- Bây giờ chế ra?
- Không được!
Tiến sĩ điên lắc đầu nói:
- Không có mẫu bệnh phẩm AWY, không thể làm được. Hơn nữa ta cũng chẳng có thời gian. Cơ nhân của ngươi chừng hai ngày biến đổi một lần, nếu như khuếch tán lên não bộ thì ngươi chết chắc rồi.
- Việc của ta cứ để đó đã, trước hết cần huyết thanh AWY.
Tiến sĩ điên trợn trừng mắt nói:
- Việc của ngươi cứ để sau? Virus AWY không có tính khiêu khích. Virus cơ nhân của ngươi mới quan trọng.
Khi nói đến đây, tiến sĩ điên vỗ đầu một cái rồi vội vã chạy tới kho. Mấy phút sau quay lên cầm theo một bình nhỏ, đưa cho Mười Một nói:
- Chút nữa thì quên. Lần trước thu dọn tủ, mới nghĩ không nhớ còn sót cái gì. Nghĩ mãi không ra, nguyên lai là lọ thuốc này.
- ……
Mười Một không nói gì cả nhận lấy lọ thuốc. Bên trên có ghi dòng chữ huyết thanh AWY. Virus AWY cả thế giới chỉ có Ma Quỷ là có thuốc chữa, ngoài ra trên thế giới được xem là không có thuốc chữa, thê mà đối với tiến sĩ điên không có tính khiêu chiến, có có thể tùy tiền để loại huyết thanh quan trọng này ở khắp nơi, có thể thấy trong tâm của lão không hề coi trọng nó. Huyết thanh AWY nếu đem bán đấu giá thì số tiền thu được có thể đủ nuôi sống cả một thôn làng, trong mắt tiến sĩ điên chỉ là một thứ bình thường.
Mười Một nhìn bình chất lỏng trong suốt hỏi: "Liều lượng như thế nào?"
- Đủ dùng cho năm người, không pha loãng, trực tiếp tiêm vào.
Mười Một đặt chiếc bình nhỏ xuống rồi nhìn tiến sĩ điên hỏi:
- Có thật có thể chữa được virus AWY.
Tiến sĩ điên trừng mắt nói:
- Ngươi xem ta là người như thế nào? Cái thứ này ta tùy tiện có thể chế ra cả tá, chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Được rồi ngươi đi đi, ta còn có việc phải làm. Ta không tin trong hai ngày không thể tìm được phương pháp đối phó với cái thứ quỷ quái này."
Vừa dứt lời tiến sĩ điên liền vội vàng tới bên tủ kính lấy ra hai bình nhỏ phân biệt cầm ra vài bình nhỏ, cho vào bên trong một giọt vài giọt chất dùng để bảo quản, rồi lại từ trên người Mười Một rút ra một ít máu nhỏ vào trong mỗi bình một giọt, sau đó bằng đầu làm việc.
Thấy tiến sĩ điên lại muốn bắt tay vào nghiên cứu, Mười Một cũng rời đi, vừa mới đi được hai bước, hắn đột nhiên xoay người lại hỏi: "Lão điên, có chế được thuốc tàng hình không?"
- Thuốc tàng hình?
Tiến sĩ điên còn chưa bắt tay vào thí nghiệm, nghe vậy tạm thời đặt ống nghiệm đang cầm trong tay xuống trả lời:
- Cái loại đó quá đơn giản. Có điều loại dược phẩm cần thiết thì ta không có.
- Ừm! Thế thì chiếc đĩa ghi tư liệu kỹ thuật mà ta cầm về lần trước sao rồi.
- Ah.
Tiến sĩ điên chớp chớp mắt nói:
- Tư liệu trong chiếc đĩa đó cũng khá hữu ích, nhưng phần lớn là về virus.
- Ừm!
Mười một ứng tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tiến sĩ điên cũng không quan tâm hắn làm gì, tiếp tục công việc của mình, sau một lúc xét nghiệm đột nhiên nghĩ ra gì đó mới, nói to: "Mười Một, nhớ lại xem trước khi virus phát tác …… A!? Người đâu?
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên thì liền đeo mặt nạ vào, đến nơi giấu máy di động và tai nghe lấy lại. Mười Một vừa bật tai nghe lên thì ngay lập tức nghe thấy tiếng Cuồng Triều:
- Sao lại tắt máy thế hả?
- Có việc riêng.
Mười Một nhàn nhạt nói. Vừa trả lời hắn vừa mở máy, bên trong xuất hiện hai tin nhắn, thì ra lúc tắt máy Âu Dương Nguyệt Nhi đã gọi cho hắn.
- Ngươi cẩn thận đấy! Lúc này tình hình phi thường phức tạp, đừng chạy lung tung kẻo gặp chuyện không may.
- Ừm. Có tin gì mới không?
- Vẫn vậy.
Cuồng Triều trả lời, tiếp đó nói:
- Có điều ngươi đoán đúng lắm cấp trên đã bắt đầu điều động quân đội Trần gia và Long gia. Sở Nguyên, ngươi nói xem họ sẽ đối phó với Trần gia và Long gia như thế nào?
- Chẳng biết!
- Ta có chút lo lắng. Trần gia đã được Vương gia ủng hộ còn Dương gia lại không muốn chịu đụng vào vũng nước bẩn này. Giờ đây Trần gia và Vương gia là một phía, chúng ta và Long gia là một phía. Những ai tinh tường có thể biết cán cân nghiêng về bên nào.
- Ừm!
- Phải rồi, ngươi tìm Âu Dương Bác có kết quả gì không? Có thể lôi được hắn ta vào không?
Mười Một vừa mở máy ấn một dãy số vừa đáp:
- Không thể.
Giọng Cuồng Triều đầy vẻ thất vọng thở dài nói:
- Ta biết mà. Con người Âu Dương Bác chỉ nghĩ về trách nhiệm, hơn nữa chuyện của vợ gần đây đã làm hắn ta rối lên rồi.
Lúc này Mười Một đã nối được điện thoại với Âu Dương Bác. Phía đằng kia có tiếng trả lời của Âu Dương Bác
- Là ta!
Mười Một giọng lạnh nhạt nói:
- Lấy được thứ đó rồi.
Âu Dương Bác vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
- Nhanh như vậy?
- Ừm!
- Thế thì tốt. Ngươi đang ở đâu? Ta sẽ cho người đến đón!
Mười Một không trả lời mà hỏi lại:
- Lời hứa của ngươi?
Âu Dương Bác trầm ngâm hồi lâu, đáp:
- Được, nhưng phải đưa thuốc ngay bây giờ, không được chậm một phút nào!
- Ở chân núi khu biệt thự ở Lệ Sơn.
Mười Một nói xong cúp điện thoại. Lúc này Cuồng Triều hỏi:
- Ngươi giao kèo gì với hắn ta thế?
Ngừng lại một lúc, Cuồng Triều bỗng nói:
- Huyết thanh AWY phải không?
- Ừm!
- Sặc! Thứ đó ngươi làm sao có được?
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Lấy từ chỗ Ma Quỷ.
- Ma Quỷ.
Cuồng Triều không nói gì thêm mà hỏi sang chuyện khác:
- Ta nghe nói, vốn tổ chức bí mật nào đó ở Anh Quốc có loại huyết thanh này. Nguyên lai là sự thật.
- Ừm.
Mười Một từ rừng cây ra, đi một quãng xa mới bắt được một chiếc taxi lại. Khu vực này rất hiếm khi có xe đi ngang, nhất lại là xe không chở khách lại càng ít, hoạ hoằn mới có một xe đi ngang qua, hơn nữa còn phải may mắn, nếu thật sự không may thì có lẽ phải đi bộ về.
Mười Một ngồi xe đi đến chân núi khu biệt thự Lệ Sơn. Biệt thự của Văn Cường và Nguyệt Nhi đều ở đây. Mười Một tìm một góc khuất, quan sát tình hình xung quanh rồi chuyển mắt quan sát đường lớn.
Khoảng bốn giờ hơn, trời bắt đầu tối dần, lúc này phía xa có mấy chiếc xe quân sự chạy đến. Phía trước là hai chiếc xe con, sau là hai chiếc xe chở đầy lính. Biển số xe đều biển quân sự khu vực Thủ Đô.
Khi đến chân núi, bốn chiếc xe dừng lại. Hai chiếc xe phía dừng lại trước một đoạn, một đội binh sĩ trang bị đầy đủ lập tức nhảy xuống, bao vây khu vực xung quanh bảo vệ cho hai xe phía trước. Cửa chiếc xe thứ hai mở ra, Âu Dương Bác từ trên xe bước xuống.
Mười Một cũng không ngờ Âu Dương Bác lại điều cả đội quân đi hộ tống. Mà cũng không ngờ giây phút quan trọng thế này mà hắn lại đến điểm hẹn, cho thấy hắn đối với thê tử rất quan tâm, do đó rất coi trọng huyết thanh này.
Mười Một gỡ mặt nạ ra, từ trong rừng đi ra, ngay khi hắn xuất hiện, có rất nhiều nòng súng chỉa về phía hắn.
Mười Một thản nhiên tiếp tục đi lên. Âu Dương Bác nhìn rõ người xuất hiện là Mười Một, gật đầu, bước lên xe.
Viên phó tư lệnh vẫn đứng bên cạnh Âu Dương Bác nói to:
- Để hắn đến!
Những chiến sĩ lập tức hạ súng xuống, lộ ra một con đường, Mười Một theo đó đi tới trước xe. Một binh sĩ định chặn trước, phó tư lệnh xua tay nói:
- Tư lệnh đã dặn rồi, không cần.
Binh sĩ lùi lại, phó tư lệnh mở cửa xe nói:
- Vào xe đi.
Mười Một xoay người chui vào trong xe, trong đó chỉ có Âu Dương Bác, lái xe cũng phải ra ngoài.
Âu Dương Bác nhìn Mười Một, nét mặt trầm tĩnh không quá gấp gáp, hắn hỏi Mười Một:
- Sở Nguyên! Ngươi rốt cục là người như thế nào?
- Người như thế nào không quan trọng. Quan trọng là thuốc ở đây!
Mười Một lấy ra một chiếc bình nhỏ.
Âu Dương Bác nhìn qua, tiếp đó lại quan sát Mười Một, mỉm cười nói:
- Ngươi càng ngày càng khiến ta tò mò. Hình như không có việc gì ngươi không làm được!
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Hãy nhớ lời hứa của ngươi.
- Ta biết.
Âu Dương Bác tiếp nhận lọ thuốc, xem kỹ rồi đút vào áo nói:
- Coi như ta nợ ngươi một phần ân tình.
Mười Một lạnh nhạt nói:
- Đây chỉ là một giao kèo, ngươi làm xong, hai bên cũng không còn quan hệ gì cả!
- Ha ha… Nghe ngươi nói chuyện thật thú vị. Được rồi! Vương gia sẽ không tham gia vào việc này.
- Đủ cho năm người dùng. Trực tiếp tiêm vào!
Dứt lời Mười Một bèn mở cửa xe đi ra, lướt ngang qua đám binh sĩ mà đi vào rừng.
Sau khi Mười Một đi, trong xe không phát ra một thanh âm nào. Các binh sĩ đều đang đứng nghiêm. Rất tốt, đoạn đường này ít xe cộ chạy, và lúc này còn là thời gian người ta ăn cơm tối, nếu có ai đó nhìn thấy một đám binh sĩ tại làm sao lại vây vùng này, có khi nghĩ nơi đây chắc có chuyện gì xảy ra?
Một lúc lâu sau, Âu Dương Bác mới hạ cửa kính xuống ra lệnh:
- Quay lại!
- Vâng!
Phó tư lệnh đáp, tiếp đó quay sang ra lệnh cho thuộc hạ.
Âu Dương Bác đóng cửa kính lại, nghĩ ngợi gì đó, rút điện thoại di động ra gọi.
Lúc này, ở trong rừng.
Mười Một cứ đi về phía trước không hề có mục tiêu rõ ràng. Trong tai nghe vang lên tiếng của Cuồng Triều:
- Thì ra ngươi thâm hiểm như vậy, để Âu Dương Bác đi ép Vương gia. Hà hà, lần này Trần gia gặp nạn rồi. À, Âu Dương Bác có tình cảm sâu đậm với vợ lắm nhỉ! Vì huyết thanh, sẵn sàng đắc tội với Trần, Vương hai nhà.
Đợi một lúc lâu, thấy Mười Một không lên tiếng, Cuồng Triều lại nói:
- Ta thấy kỳ quái ngươi vì sao phải đi gặp Âu Dương Bác? Thì ra đã tính sẵn hết rồi. Thôi! Giờ cứ tạm thời coi Âu Dương Bác là bạn của chúng ta. Bây giờ cùng quân đội, Long gia thành một phe, Trần gia đơn độc một phía, một bàn tay không vỗ thành tiếng. Đại cục đã ổn, chỉ còn chờ xem cấp trên thế nào nữa thôi. Bất quá, nếu không có gì ngoài dự kiến, trận này thắng mà không cần đánh.
- Không được!
Mười Một đột nhiên lên tiếng:
- Mất đi sự ủng hộ của Vương gia, Trần gia có ngu hơn nữa cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Đúng, phải ngăn cản bọn chúng chui lỗ chó trốn đi. Ai, Sở Nguyên, ngươi nói Trần gia sẽ làm thế nào?
Mắt Mười Một toát lên vẻ hứng thú nói:
- Cuồng Triều, chú ý xem tiền của chúng vào theo đường nào.
- Ý ngươi nói họ sẽ chuyển tiền đi? Không thể được!
- Trần gia không ngu đâu. Khi biết là không còn chỗ lùi rồi, chúng ắt bỏ trốn, tuyệt không bó tay chờ chết.
- Ừm, cũng phải. Dù sao thì cũng là quyền lợi gia tộc. Họ có nhiều sản nghiệp ở nước ngoài. Rừng xanh còn đó không sợ thiếu củi đun, bất quá, vất vả gây dựng nên cho được một địa vị như thế, đời nào họ chịu vứt bỏ?
- Không buông bỏ thì chỉ có con đường chết. Ngươi hãy chú ý giúp ta, nếu chúng chuyển ngoại tệ đi thì lập tức bảo Lãnh Dạ thông báo khoá tài khoản của chúng lại.
- Vì sao không cho họ đi đi? Thế này chẳng phải là phản bội Tổ quốc sao?
Trong mắt Mười Một lại lóe lên sát khí, hắn lạnh lùng nói:
- Ta phải tận tay giết chết bọn chúng!