Chương : 236
Cơ nhục, không ngờ là lại đang sinh trưởng.
Không chỉ là cơ nhục, bao gồm cả những thành phần tổ chức trong thân thể cũng đang mau chóng sinh trưởng.
Quỷ dị, từ này không thể đủ để hình dung cảnh tượng trong thời khắc này.
Mọi người đều kinh hãi há hốc miệng mồm nhìn vào nửa phần thân thể đang bồng bềnh trong dịch thể được đựng bởi chiếc lồng kính.
Phần tổ chức ở dưới lớp da bên ngực trái không ngờ là lại đang có hàng loạt những thứ nho nhỏ tựa như trừng tử không ngừng ngoe nguẩy, những con trùng tử này tương hỗ quấn chặt lấy nhau, sau đó dung hợp lại.
Sở Phàm đứng ở gần đó nhất, bà há hốc miệng mồm nhìn vào cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn có chút hoài nghi là bản thân đang nằm mơ? Trên thế giới này làm sao có thể phát sinh chuyện này? Bạn có thể tưởng tưởng được trên một cụ khô lâu lại đang trọng tân sinh trưởng ra thịt hay không? Không chỉ là thịt, mà còn những khí quan, huyết quản, thần kinh và mọi tổ chức khác.
Rốt cuộc là có sinh trưởng ra khí quan hay không thì hắn ta không thấy, mọi người cũng nhìn không thấy, bởi vì xuất hiện sớm nhất là tổ chứ thần kinh và huyết quản, cái thứ màu huyết hồng đó rải căng ra thành một khối lớn chẳng khác gì một cái lưới màng nhện.
Trước tiên là huyết quản và thần kinh, mấy phút sau thì đã bao trùm cả toàn thân. Bộ dạng của Mười Một trong thời khắc này chẳng khác gì đã bị người ta lột hết da cùng cơ thịt, rồi móc hết mọi thứ ở bên trong, phần còn lại chỉ là một bộ xương cùng một mớ thần kinh cùng huyết quản bao bọc ở bên trên. Sau đó là từng miếng từng miếng thịt nát nguyên bổn còn dính trên bộ xương cùng với những con trùng ngoe nguẩy cũng toàn bộ đều hoạt động, bọn chúng có đầy lông chẳng khác gì con sâu, nhưng những con sâu này càng lúc càng dài ra, rồi không ngừng ngoe nguẩy chẳng khác gì vật sống vậy.
Cơ nhục ở ngực bên trái vẫn cứ tiếp tục sinh trưởng, vô số con trùng lại cứ tiếp tục ngoe nguẩy, rồi quấn chặt lấy nhau, bọn họ đích thân chứng kiến nhìn thấy một màn vĩ đại nhất, quỷ dị nhất, không thể tưởng tượng nhất trong lịch sử. Nhửng con trùng nhỏ bé đó quấn chặt lấy nhau rồi dung hợp lại thành vô số căn tế tuyến, sau đó vô số những căn tế tuyến đó lại tiếp tục quấn nhiễu lấy nhau rồi dung hợp, phát triển thành tổ chức cư thịt, cũng chính là cơ hoành phủ ở bên trên cốt cách, sau màn cơ hoành mỏng manh nhất đó là một lớp cơ tim được phủ lên, rồi mấy tầng cơ mềm, cuối cùng là cơ biểu tình sát ở trên da.
Cái hiện ra trước mắt mọi người lúc này chính là một thứ giống hệt với cơ nhân chiến sĩ mà Tiểu Trùng quốc sản xuất, Đó là một con quái vật có hình tượng khủng bố không có lớp da, toàn bộ cơ nhục đều triển hiện ra bên ngoài, còn may là hiện tượng này duy trì không lâu lắm, rất nhanh sau đó thì những con trùng nhỏ lại tiếp tục sinh trưởng, cuối cùng thì ở trên lớp cơ biểu tình hiện xuất một lớp da láng mịn.
Cùng lúc với cơ nhục thân thể sinh trưởng thì ở trên đầu cũng không có thời gian rãnh rỗi, cũng diễn ra quá trình chẳng khác gì thân thể, những cơ thịt còn lại trên mặt cũng mau chóng sinh trưởng một cách điên cuồng, chỉ qua hơn mười phút sau thì đã hiện ra một khuôn mặt hoàn chỉnh như thường, lộ ra một khuôn mặt thanh tú của một thanh niên nam tử. Hơn nữa là ở trên cái đầu trọc lóc cũng mọc ra một đám tóc không dài nhưng cũng không ngắn.
Đầu tóc, mi mắt, lông mày, lông trên thân thể, thậm chí là khí quan của nam tính đều hoàn toàn trọng tân sinh trưởng ra. Thời khắc này triển hiển ra trước mặt mọi người là một thân thể trần trụi của một nam tử trẻ tuổi.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng đến không thể nghe thấy chút thanh âm.
Hô hấp, thì giống như đã đình chỉ, hít không thấu bất kì một chút không khí nào.
Khí phận quỷ dị dần lan rộng ra, một loại khí phận nói không rõ là cái gì, kinh hãi, chấn kinh, khó mà tin tưởng được … mọi những biểu tình phức tạp của con người đều được thể hiện ra một cách hoàn mĩ ở trên mặt của đám nhân viên nghiên cứu này.
Thời khắc này Mười Một tĩnh lặng lơ lửng ở trong lồng kính thủy tinh, đôi mắt nhắm lại trông chẳng khác gì đang ngủ, ngủ rất ngon, ngon đến mức khiến người ta có chút đau lòng.
Nhưng những người ở phía dưới thì vô pháp an tĩnh lại, toàn bộ đều ngơ ngác nhìn vào Mười Một ở trong lồng kính thủy tinh.
Thậm chí là Lăng Vân, trên mặt của y cũng không khỏi giật giật mấy cái, sau đó có chút khàn khàn nói: "Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là dã phát sinh ra chuyện gì?"
Không có một ai có thể hồi đáp y, bởi vì mọi người đều không biết trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi vừa rồi đã phát sinh ra chuyện gì. Hơn nữa, phần nhiều người đều đang trầm tẩm ở trong trạng thái đờ đẫn. Thậm chí ngay cả chuyện lấy dụng cụ thám tra mà bọn họ cũng quên mất, quên mất đi khám tình trạng thân thể và bản thân y có nhịp tim đập hay không.
Nửa giờ sau, chỉ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ, chính mắt chứng kiến quá trình một cụ khô lâu trở thành một thân người hoàn chỉnh, ai có thể bảo trì thanh tỉnh?
Bọt nước ở trong dịch thể còn vẫn đang nổi bọt, nhưng số lượng rõ ràng là đã giảm đi ít hơn nhiều. Những bọt nước này đều không làm che khuất thị tuyến của mọi người, hơn nữa những bọt nước này lúc trước xuất ra từ trong xương cốt, nhưng thời khắc này thì lại từ trong những lỗ chân lông khắp toàn thân Mười Một phát ra, trông chẳng khác gì lớp da đang hô hấp vậy, rất là quỷ dị.
Sở Phàm há hốc miệng mồm nhìn vào khuôn mặt của Mười Một với chút thần sắc si ngốc, có khả năng là do y quá chuyên chú, nên y không ngìn thấy mi mắt của Mười Một đột nhiên chớp động một cái. Không chỉ là Sở Phàm, mà trong thời khắc này mọi người đều không hề chú ý đến cái động tĩnh nho nhỏ này.
Đột nhiên, Mười Một mở to mắt ra, một đạo hàn mang băng lãnh bùng sáng ở trong lồng kính thủy tinh.
Đúng, là một đạo, y chỉ có một con mắt, con mắt trái còn lại chỉ là một tầng mô thịt mỏng, nhìn vào thì có chút kinh tởm.
"A!" Không biết là ai đã hét lên một tiếng trước tiên, khiến cho đám người Sở Phàm tỉnh người lại. Một nữ nghiên cứu khoác áo trắng chỉ vào trong lồng thủy tinh mà nói: "Y sống lại rồi!"
Đúng, y sống lại rồi, mọi người đều biết. Từ trong một sát na mà y mở mắt ra, thì một đạo hàn mang băng lãnh mau chóng thông qua lồng kính mà quét qua đại sảnh. Khi đạo mục quang abwng lãnh đó lướt qua mội một khuôn mặt của mỗi một người thì những người đó đều sinh ra một ảo giác, chẳng khác gì đang bị tử thần nhìn chằm chằm vào bản thân.
Mười Một chầm chậm nâng hai tay lên, sau đó hai tay đột nhiên hướng lên trên trời mà gầm lên một tiếng.
"Rắc." Một âm thanh vang lên, ở trên lồng thủy tinh hoàn toàn đã được cương hóa không ngờ là lại xuất hiện vô số những vết nứt dày đặc, cùng lúc đó, cả căn cứ phát xuất những tiếng còi báo động.
Hai cánh tay của Mười Một đột nhiên áp xuống bên dưới, một tiếng oành vang lên, cả chiếc lồng thủy tinh chẳng khác gì chịu phải sự va chạm mãnh liệt mà không ngừng rung động, rồi chịu không nổi và vỡ tan ra.
Những dịch thể vốn ở trong đó đều hoàn toàn đổ hết cả ra ngoài. Sở Phàm là người chịu dính đầu tiên, bà bị dịch thể nhớt nhát này đẩy trôi sang một bên.
Hai chân của Mười Một cong lại, dùng lực búng người lên, một tiếng rắc vang lên, phần kim thiết dưới đáy của lồng kính bị y đạp nát một cách bất thình lình. Thân hình của y búng lên trên cao mà lao đi khoảng độ mười mét, hạ chân xuống bên cạnh bàn để dụng cụ nghiên cứu.
Mọi người vẫn cứ si ngốc nhìn vào y, những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Bạn có thể tưởng tượng được một cụ khô lâu thời khắc này không những là sinh trưởng ra một thân cơ thịt và da, mà còn có thể hoạt động hay không?
Mỗi một người đều cảm giác bản thân dang nằm mơ, mọi thứ đều nằm ngoài phạm vi tri thức của bọn họ.
Mặc dù những người này không có động đậy, nhưng Mười Một lại động đậy. Y đột nhiên vung tay phải ra, một tiếng phốc vang lên, đầu của một nghiên cứu viên trung niên ở bên cạnh y đột nhiên nổ tung ra, hỗn hợp màu đỏ hồng của máu và màu trắng đặc sệt của não bắn lên trên tung tóe, sau đó thì rớt xuống như mưa.
"A ….!" Một nữ nghiên cứu viên đột nhiên hét to lên, tiếng kêu này khiến cho mọi người tỉnh lại, tiếp theo đó là đám nghiên cứu viên chạy hỗn loạn cả lên. Bọn họ cuối cùng cung biết được người thứ mà bọn họ đã nghiên cứu ngày đêm trong suốt nửa tháng qua là cái gì rồi, một con ma quỷ, một siêu cấp đại ma quỷ. Mọi người đều hỗn loạn hết cả lên, ai ai cũng chen chúc tranh giành đòi tiến vào trong thang máy.
Trong cổ họng của Mười Một phát ra những thanh âm xích xích quái dị, chân của y một lần nưa lại đạp xuống, hướng về nơi các đám người tập trung đông nhất mà lao tới, tay trái tay phải đòng thời vung ra, cùng lúc vũ lộng. mội một lần vũ lộng thì lại mang theo cái hai cái đầu. Hoặc giả là tùy tay bẻ một cái thì đã bẻ gảy một đoạn xương đầu nào đó trên thân thể của nghiên cứu viên.
Máu me văng tung tóe, tay đứt chân đoạn cũng tuang bay ngang dọc, cả đại sảnh nghiên cứu lúc này chẳng khác gì đã biến thành a tì địa ngục, là một phiến nhuốm hồng máu và máu.
Hai tay của Mười Một vung ra nhanh, trong con mắt duy nhất của y lấp lánh quang mang hưng phấn, là hưng phấn. Phẳng phật như là trên thế gian chẳng có việc gì sướng khoái bằng chuyện giết người vậy.
Đột nhiên đoàng một tiếng, nửa thân trên của Mười Một có hơi lắc lư một cái, trên ngực trái trơn láng của y đã xuất hiện một huyết động, hơn nữa trong huyết động này còn đang chảy ra máu. Một cỗ khô lâu sinh trưởng ra cơ thịt và da cũng đủ để khiến người ta kinh hãi rồi, càng khiến người ta kinh ngạc nữa là trong thời gian ngắn như thế mà y cũng đã bắt đầu khát máu.
Đám nhân viên nghiên cứu tiếp tục chen chúc nhau mà chạy về phía trước, phía trước chạy lại là mười binh sĩ mang theo súng, toàn thân được đều là trang bị vũ trang, ai ai cũng cầm súng ngắm chuẩn vào Mười Một, chẳng khác gì như đối diện với đại địch.
Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo lại khiến bọn họ kinh dị, chỉ trong thời gian chớp mắt thì trong huyết động trước ngực chầm chậm có một đầu đạn lòi ra, sau đó thì toàn bộ bị đẩy ra khỏi thân thể của y, vết thương trước ngực cũng theo đó khép lại rồi trọng tân sinh trưởng cơ thịt và lớp da, cuối cùng thì ngay cả một vết thương cũng không nhìn thấy.
Mười Một tựa hò như bị một súng này chọc giận, nhe răng lộ ra hai hàng răng trắng bóc, con mắt phải duy nhất thì lấp lánh quang manghung tàn, cổ họng y không ngừng phát ra thanh âm xích xích, rồi sải bước đi về phía đám binh sĩ kia.
"Đừng mà!" Vừa mới đưa tay lau lấy dịch thể đặc sệt dính ở trên mặt, Sở Phàm mở mắt ra thì nhìn thấy đám binh sĩ đang cầm súng ngắm về phía Mười Một, nhịn không được mà thất thanh hét lên.
Nhưng đám binh sĩ kia không thèm nghe tiếng hét của y, đột nhiên những tiếng súng đoàng đoàng đoàng vang lên, trên thân thể của Mười Một không ngừng chảy ra huyết dịch. Nhưng khi y bước đi được hai bước thì toàn bộ những viên đạn nằm trong người y đều bị đẩy ra bên ngoài, sau đó vết thương cũng tự động khép lại.
Đám sĩ binh đó đại biến sắc mặt, đưa súng lên chuẩn bị bắn tiếp thì lúc này mục tieu của bọn họ không ngờ là đã đột nhiên biến mất.
Tịnh không phải là biến mất, mà là tốc độ của Mười Một quá nhanh. Các binh sĩ chỉ cảm giác trước mắt hoa lên, sau đso thì một cổ cuồng phong ập đến trước mặt. Chỉ trong lúc bọn họ có chút ngạc nhiên thì Mười Một đã tiến đến sát người bọn họ, tay trái đâm xuyên vào lồng ngực của một binh sĩ, đến khi rút tay ra thì trên tay đã xuất hiện một quả tim còn đang co bóp. Cùng lúc đó thì tay phải vung lên, loáng một cái đã đánh nát đầu của một binh sĩ khác.
"A!"Mấy sĩ binh ở đằng xa không biết là bị thủ đoạn tàn nhẫn của Mười Một làm cho sợ sệt, hay là vì những động bạn đã chết mà phẫn nộ, đưa súng lên bắn loạn xạ vào Mười Một. Nửa thân trên của Mười Một có hơi lay động một cái, thân thể bắn máu tung tóe, nhưng y không thèm để ý đến, tiếp tục lao vào đám sĩ binh còn lại mà tiếp tục đồ sát.
Ngay khi dã binh sĩ cuối cùng với thần sắc kinh khủng ngả xuống thì trên thân thể của Mười Một đã bị nhuộm đỏ, trên vai và đỉnh đầu còn có những phần vỡ nát của nội tạng, những thi thể dưới chân của y trước khi chết đều có thần sắc các loại, nhưng có một điểm tương đồng, đó là trong những thi thẻ này không có bất kì một thi thể nào hoàn hảo.
Giết xong một binh sĩ cuối cùng thì Mười Một chầm chậm quay người lại, thị tuyến của con mắt phải duy nhất dừng lại ở trên thân thể Lăng Vân. Trong đại sảnh chỉ còn lại ba người còn chưa chạy, Lăng Vân không biết là bị dọa đến mức si ngốc hay là nguyên nhân nào khác, y không ngờ là lại không chạy theo những nhân viên nghiên cứu khác, mà là dùng mục quang nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Mười Một, Trương Đào cũng không chạy, mà chạy đến bên cạnh thân thể của Sở Phàm mà đỡ bà đứng lên.
Mười Một đột nhiên chuyển chân rồi sau đó dụng lực đạp một vái, sau đó thân người lao về phía Lăng Vân. Lăng Vân sửng sờ một lát, có lẽ là y không nghĩ tới Mười Một lại ra tay đối với mình, cũng chỉ trong thời gian sửng sờ đó thì nắm đấm của Mười Một đã ấn lên trên mặt của y.
"Phốc!" Một tiếng rên vang lên, mọt nửa mặt của Lăng Vân bị đánh vỡ nát, một nửa khuôn mặt còn lại mang theo thân thể của y mà ngã xuống phía sau. Còn mục quang của Mười Một lại quay đầu chuyển sang thân thể của Sở Phàm và Trương Đào.
Trương Đào biến sắc, lấy thân thể chắn ở trước người của Sở Phàm, trầm giọng nói: "Sở Nguyên …."
Mười Một mạnh chân đạp xuống một cái, thân thể liền lao về phía Trương Đào, khi còn ở giữa không trung thì y đưa nắm đấm lên, trong mắt lóe lên quang mang nóng bỏng, nhưng khóe miệng lại hiện xuất một mùi vị tàn khốc. Tốc độ của Mười Một quá nhanh, từ khi đạp chân cho đến khi tiếp cận Trương Đào chỉ trong thời gian chớp mắt, nắm đấm của y cũng sắp ấn vào trên mặt của Trương Đào.
Trương Đào nhắm chặt mắt và mĩm môi lại, y cảm thấy quyền phong của Mười Một đã ập đến mặt, y biết bản thân né không khỏi được nữa.
"Đừng mà …!" Sở Phàm đột nhiên nhắm chặt mắt là mà la lên.
Tất cả mọi thứ đều ngưng lại.
Trương Đào đợi khá lâu nhưng lại không thấy đau đớn gì cả, nhịn không được bèn mở mắt ra, cái trước tiên đạp vào mắt là một nắm đấm to lớn đang cách mặt của y độ mười centimét.
Một đấm của Mười Một tịnh không có đánh tới, Trương Đào nhìn thấy trong mắt Mười Một có chút mơ màng, tựa hồ như đang nỗ lực suy nghĩ đến cái gì đó, nhưng cũng lại như muốn bỏ qua cái gì đó, y đang cực lực tranh đấu.
Sở Phàm cũng chầm chậm mở mắt ra, cũng đồng dạng phát hiện ra dị dạng của Mười Một. Đôi môi của Sở Phàm hơi mấp máy, trên mắt nhịn không được mà rơi xuống hai hàng nhiệt lệ, run rấy nói: "Sở Nguyên …."
Mười Một mơ màng nhìn về phía Sở Phàm.
Sở Phàm vừa khóc vừa nói: "Con tỉnh lại đi, không nhớ ta nữa sao? Ta là gìcon đây mà!"
Trong mắt của Mười Một vẫn là thần sắc amng nhiên, tựa hồ như dang suy nghĩ, nhưng ngay lúc này thì ở sau lưng lại truyền đến một loạt những tiếng bước chân vội vàng.
Thần sắc mơ màng của Mười Một cũng theo đó mà biến đổi, trong mắt một lần nữa lộ ra hàn mang băng lãnh, bàn chân dùng lực đạp lấy một cái, cả thân thể liền hóa thành một viên đạn mà lao về phía hành lang ở phía sau.
Sau khi Mười Một bỏ đi, Trương Đào không khỏi run lên một cái, thở hồng hộc mấy cái rồi nói: "Giữ lại được một mạng."
Còn Sở Phàm thì trên mặt vương đầy nước mắt, mục quang phức tạp nhìn vào hành lang nơi Mười Một biến mất, thê nhiên lẩm bẩm: "Tại sao nó lại biến thành cái bộ dạng này chứ…. ?"
Trương Đào nhìn sang y một cái, lắc lắc cái đầu, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Cô có nhìn thấy cử động vừa rồi của y, còn có mục quang đó, trông rất giống với…. "
Trương Đào nói tới đây thì không nói tiếp nữa, nhân vì y biết được bản thân không cần phải nói tiếp nữa mà Sở Phàm cũng hiểu, cơ nhân chiến sĩ!
Dục vọng công kích cường liệt của Mười Một, còn có sinh mệnh lực cường hãn, có sức mạnh cường đại. Bọn họ đều đã từng chính mắt thấy cơ nhân chiến sĩ ở tại Tiểu Trùng quốc.
Trương Dào dùng mục quang có chút bi ai nhìn sang thi thể của Lăng Vân, khóe miệng lộ xuất mọt tia khổ sở nói: "Có vẻ như chúng ta đã tạo ra một con quái vật!"
"Không!" Sở Phàm hét lên nói: "Nó không phải là quía vật! Nó vừa rồi còn có phản ứng với thanh âm của tôi! Nó vẫn còn là Sở Nguyên!"
Trương Đào suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ là một chút ý thức còn tiềm tàng ở sâu trong đại não, nếu như …." Hắn nhìn sang Sở Phàm với thần sắc thê thảm mà cười khổ một cái rồi tiếp tục nói: "Không có nếu như nữa, không lâu nữa thì ý thức trong phần tiềm thức đó của y sẽ bị thay thế, sau đó mọi kí ức đó đều sẽ bị xóa sạch. Nhưng bản thân y, cũng sẽ biến thành một cơ nhân chiến sĩ mới."
"Không phải!" Sở Phàm thất thanh la lên nói: "Nó là Sở Nguyên!"
"Tiến sĩ Sở!" Trương Đào thở dài một tiếng nói: "Tiến sĩ cũng đã học về phương diện di truyền gen, cũng nên biết kết quả."
Toàn thân Sở Phàm kịch liệt chấn động, sau đó thân thể ngã xuống dưới đất, hai tay che lấy mặt mà khóc lên một cách đau đớn.
"Ài!" Trương Đào nhìn về một đống thi thể với các tử trạng khác nhau nằm trên mặt đất, y không khỏi không thất thanh thở dài.
Mười Một tiến nhập vào lói đi, ở phía trước lại xuất hiện một đám binh sĩ, hơn nữa số lượng của đám binh sĩ này lại nhiều hơn những đám trước gấp đôi. Nhưng đám binh sĩ này lại chưa kịp nhìn rõ Mười Một thì đột nhiên cảm giác thấy trước mắt hoa lên, sau đó là có một người xông vào giữa bọn họ.
Mười Một lúc này giết người chẳng hề có phương pháp nào, hoàn toàn đều bằng ý thức bổn năng, hai tay hoặc đánh hoặc bẻ, nhưng mỗi một quyền một trảo đánh ra đều có một thi thể ngã xuống.
Huyết nhục tơi bời, chỉ trong mấy giây thời gian thì cả ba mươi binh sĩ đều đã bị y giết sạch, nhưng bọn họ đều không hề có sức đánh trả, thậm chí là ngay cả súng cũng chưa kịp rút ra.
Mười Một sau khi giết sạch đám binh sĩ này thì không có tiếp tục truy lên trên nữa mà chỉ ngoảnh đầu lại mơ màng nhìn vào từng cỗ từng cỗ thi thể, không biết là đang suy nghĩ đến điều gì.
Đột nhiên, y cúi người xuống một cỗ thi thể ở dưới chân rồi lột hết những quần áo của kẻ đó ra, sau khi nhìn một cái thì thuần thục mặc vào trên thân thể. Nhìn vào bộ quân trang mang vết máu trên thân thể, y có chút ngẩn ngơ, chớp mắt một cái, sau đó chuyển động bước về phía thang máy.
Ngay khi y vừa mới tới trước của của thang máy thì thang máy đột nhiên kêu lên một tiếng đinh, cánh cửa vừa mới mở ra, đám sĩ binh mang súng ở trong bước ra, nhưng bọn họ cũng không còn cơ hội bước ra ngoài nữa, Mười Một chẳng khác gì một con hung thú ở cổ họng phát ra những tiếng xích xích lao vào trong thang máy. Chỉ trong chớp mắt thời gian thì mười binh sĩ trong thang máy lại một lần nữa bị y giết sạch.
Cánh cửa thang máy ở sau lưng chầm chậm đóng lại, Mười Một quay lưng lại có chút mang nhiên nhìn vào cánh cửa thang máy, qua một lát sau nữa thì thang máy kêu lên đinh một tiếng, cánh cửa thang máy tự động mở ra. Một đám binh sĩ mang theo súng đang định tiến vào nhưng khi nhìn thấy trong thang máy có đầy thi thể và vết máu thì không khỏi sững sờ ở tại chỗ, điều càng khiến bọn họ kinh hãi là còn có một người dính đầy máu đang đứng ở giữa đống thi thể đó.
Mười Một gầm lên một tiếng, không đợi những binh sĩ kia kịp phản ứng, liền búng người lao ra.