Chương : 241
Không biết Quyền Ca tại sao lại dẫn hắn tới nơi này, lẳng lặng đi theo đồng thời tiến lên. Hai người cởi hết quần áo, thân thể xích lõa đi vào gian khách quý tùy tiện lau sạch một chút, sau đó đi vào phòng tắm hơi.
Gian khách quý là một phòng tắm hơi độc lập chỉ để cho hội viên cùng với người mà hội viên mang theo sử dụng, người khác không thể tiến vào. Cho nên những người có tiền đều cũng thích đến gian khách quý, bởi vì có thể nam nữ tắm chung mà chẳng ai quản đến.
Phòng tắm hơi không có ai, bên trong rất tĩnh lặng, ngay khi mở cửa ra thì có một luồng nhiệt khí đập tới trước mặt.
Quyền Ca cầm một thùng nước đổ vào lò than, nhất thời nhiệt độ bên trong tăng hơn nữa rất nhiều, sau đó đi tới một bên ngồi xuống, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh nói: "Ngồi xuống đi!"
Diệp Kiếm đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, hai nam từ hán để nguyên thân thể xích lõa như vậy mà ngồi. Diệp Kiếm nhìn về phía Quyền Ca, trên người Quyền Ca có rất nhiều vết sẹo, trông giống như một con rết trải rộng khắp toàn thân. Cái này cũng đều do đao khảm, nghe nói khi Quyền Ca còn trẻ là một viên mãnh tướng dưới tay Đại lão bản, những vết sẹo này đều là do khi tranh địa bàn bị người ta gây nên.
Quyền Ca nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ hơi nước bốc lên, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Ân!" Diệp Kiếm nói: "Tạm được."
Quyền Ca mở mắt cười cười nói: "Địa phương này cũng là do ta quản lý".
Diệp Kiếm gật đầu, từ lúc đến đây, thấy bộ dáng cung kính của phục vụ viên đối với Quyền Ca thì hắn cũng đoán được phần nào.
Quyền Ca thở dài nói: "Ai, đã già rồi, người cũng không còn dùng được nữa. Không có cái tâm tư tranh hùng năm đó, bây giờ thầm nghĩ cuộc sống mỗi ngày được an tĩnh như vậy là tốt rồi".
Diệp Kiếm cười nói: "Quyền Ca ngươi bây giờ chính là những năm tháng trai tráng a
Quyền Ca nhìn hắn một cái cười nói: "Tiểu tử, cũng biết an ủi ta, ta cũng đã 40 rồi, qua mấy năm nữa là nằm trong quan tài thôi". Dừng một chút, hắn lại phất tay nói: "Bất quá, ta muốn có một cuộc sống an tĩnh, nhưng người khác lại không muốn như thế. Dạ Bang lúc nào cũng muốn tìm chúng ta gây phiền toái, làm cho ta rất đau đầu a".
Diệp Kiếm không nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói cái gì. Tranh địa bàn kỳ thật không thuộc về hắn trông coi, hắn chỉ phụ trách các tiêu thụ K phấn (thuốc phiện) tại các quán bar. Mặc dù cũng từng tham gia qua mấy lần đánh nhau nhưng khi đó hắn còn không có được bên cạnh Quyền Ca mà chỉ là đám lâu la phia dưới, Sau này Quyền Ca đề bạt hắn lên, hắn đã không còn cầm đao đánh người một lần nữa.
Lúc này Quyền Ca lại hỏi: "Tiểu Kiếm, ngươi hai ngày trước đã gọi điện thoại nói là tìm được cao thủ, hắn lúc nào có thể đến?"
Diệp Kiếm nói: "Hắn đang trên đường, hai ngày có thể đã đến rồi."
Quyền Ca gật đầu nói: "Hắn cứ tạm thời giao cho ngươi đi, nhìn trước xem, nếu có thể thì ta cũng sẽ kéo hắn đến xem vụ này."
"Ân, cảm ơn Quyền Ca." Diệp Kiếm lại hỏi: "Quyền Ca, người tìm ta tới là...?"
Quyền Ca cười mắng: "Tiểu tử ngươi, ta còn nghĩ ta không nói, ngươi cũng không hỏi chứ". Dừng một chút hắn nói: "Hai ngày này ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi, những việc kia ngươi tạm thời không cần quản đến."
Diệp Kiếm vội nói: "Tại sao? Có phải là …"
Quyền Ca phất tay chặn hắn lại, nói: "Đừng loạn tưởng, qua 2 ngày ngươi ra ngoài một chuyến, giúp ta vận chuyển hàng hóa. Yên tâm đi, tiền lương ta vẫn cứ đưa theo như trước đây. Ngươi trước nên chuẩn bị tốt tinh thần. Tiểu Kiếm a, người cơ trí bên ta không nhiều lắm, ta rất xem trọng ngươi, đừng làm cho ta thất vọng."
Diệp Kiếm thở phào nhẹ nhõm gật đầu nói: "Quyền Ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định hoàn thành tốt."
Quyền Ca "Ân" một tiếng, quay đầu nhìn xuyên thấu qua tấm thủy tinh của phong tắm hơi hướng ra phía ngoài sau đó nói: "các nàng đã tới, đi ra ngoài thôi."
Diệp Kiếm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy hình dáng đẹp đẽ của 2 người, toàn thân bao lại bằng khăn tắm, 2 cô gái đã đứng sắn sàng ở gần bên cạnh hồ. Hắn vội nói: "Quyền Ca…"
Quyền Ca ha ha cười to hai tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng Diệp Kiếm nói: "Ta nói đã là nam tử hán, cái gì nên tiêu tiền thì cứ tiêu. Được rồi, đi ra ngoài nào."
Hai người rời phòng tắm hơi đi vào dục trì, ngâm toàn thân mình vào trong hồ. Hai cô gái bên cạnh cũng đã bỏ đi khăn tắm, xích lõa thân thể tiến đến, giúp 2 người sát bối.( kì lưng )
Quyền Ca một mặt hưởng thụ, một mặt hỏi: "Thế nào?"
DIệp Kiếm cũng thoải mái rên rỉ nói: "Ân, tốt lắm. Không, rất sảng khoái."
Quyền Ca ha ha cười nói: "Tiểu tử ngươi có cần cùng nàng vào một phòng không, trên lầu có phòng, ta giúp người chọn một gian?"
"Không, không." Diệp Kiếm vội nói: "Không cần đâu, ta còn có một muội ở nhà nữa."
Quyền Ca mỉm cười lắc đầu, tiếp tục nắm xuống đẻ cô gái tùy ý xoa bóp trên lưng hắn.
Diệp Kiếm giúp Quyền Ca chuyển hàng hóa không phải là lần đầu tiên, hắn lúc nào cũng có biện pháp an toàn đưa hàng hóa đến, cũng chỉ được Quyền Ca khen hắn một chút. Bất quá, cho đến bây giờ cũng không có lần chuyển hàng nào mà Quyền Ca lại cho hắn đến 2 ngày nghỉ ngơi, Diệp Kiếm biết, lần chuyển hàng này khẳng định không đơn giản.
Ngày thứ 2 Diệp Kiếm ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Cho đến xế chiều ngày thứ 3, người hắn phải đợi rốt cục cũng tới.
Sở Nguyên, chính là tên của người độc nhãn trẻ tuổi kia. Kỳ thật, hắn đã quên tên của chính mình, chỉ là ấn tượng mơ hồ nhớ kỹ dường như có người kêu lên "Sở Nguyên", hắn không biết người nọ có phải hay không gọi hắn, chỉ là hắn cảm thấy ẩn ước một loại xúc động khó hiểu, cho nên hắn quyết định dụng cái tên này, Sở Nguyên.
Sở Nguyên không biết mình là ai, đến từ nơi nào, tên của hắn vốn là gì, có hay không bằng hữu? Cái gì hắn cũng đều không nhớ rõ, ấn tượng duy nhất còn lại chính là hắn đã giết rất nhiều người. Không sao cả, hắn đối với điều này cũng không để trong lòng. Chỉ là không biết có phải tại mất trí nhớ nên hắn mới vậy hay tính cách hắn trước đây vốn như thế. Bây giờ Sở Nguyên không hề có cái gì cả, điều duy nhất hắn lo lắng chính là tương lai
Hắn nguyên bồn không định đi tìm 2 huynh muội DIệp Kiếm, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu sau đó mới quyết định đi tìm bọn họ. Bởi vì bọn họ là người duy nhất hắn biết được, sau một hồi lâu nói chuyện với Diệp Kiếm, lại thêm Diệp Huệ ở bên nới thêm vào, cuối cùng Diệp Kiếm cũng đáp ứng để cho sở Nguyên tạm thời đi theo bọn họ.
Đối với việc đi theo 2 huynh muội, Sở Nguyên trong lòng rất phản cảm, đúng vậy, rất phản cảm, hắn không thích loại cảm giác phải dựa vào người khác này. Nhưng lý trí nới cho hắn, bây giờ duy nhất có thể giúp hắn chỉ có 2 huynh muội này. Mặc kệ hắn từng là ai, bây giờ hắn còn không có phân văn (chắc là thân phận, CMND), không cơm ăn cũng không có địa phương trú ngụ, nếu không tìm được người hỗ trợ, chỉ sợ không được vài ngày hắn đã chết trên đường rồi.
Bởi vì Sở Nguyên không có thân phận (chắc cũng giấy tờ tùy thân), cho nên Diệp Kiếm chỉ có thể chịu khó mua trường đồ xa phiếu (cái này dịch theo tiếng anh là vé đường dài) cho hắn, hơn nữa con đưa cho hắn 50$ dùng để ăn cơm trên đường. 50$ này là toàn bộ tài sản của Sở Nguyên bây giờ, nhưng cũng không thuộc về hắn. Hắn không thích cái cảm giác phụ thuộc này cho nên quyết định sau này nhất định sẽ trả lai cho Diệp Kiếm.
Sở Nguyên tìm mua một cặp kính râm trên đường dùng đẻ che con mắt không có nhãn cầu lại. Mặc dù chính hắn cũng không quan tâm nhưng đây là đề nghị của Diệp Kiếm. Mặc dù kính này chất lượng rất tệ nhưng sắc trạch rất thâm, từ bên ngoài nhìn vào sẽ rất khó thấy được con mắt phía sau. Sở Nguyên đi tới có cảm giác như là một người mù mang kính, hơn nữa loại kính này đã không còn lưu hành từ 10 năm trước, nhưng Sở Nguyên căn bản không để ý đến điều đó.
Trải qua 2 ngày với chuyến đi dài và mệt mỏi, hắn cuối cùng cũng đã tới Ôn thành vào xế chiều ngày thứ 3.
Mới từ xa đến, Sở Nguyên tìm một điểm điện thoại công cộng và gọi vào số điện thoại mà Diệp Kiếm đã đưa cho hắn.
"Uy" Chiếc điện thoại truyền ra âm thanh của DIệp Kiếm
"Ta tới rồi"
" Ngươi ở đâu?"
Sở Nguyên ngẩng đầu nhìn tấm bảng của trạm xe một chút, nói: "Trạm xe Tân thành".
Diệp Kiếm bên kia trầm mặc trong chôc lát nói: "Ngươi bên người có mang theo tiền chứ?"
"có, 14 khối."
"Đủ rồi, bây giờ ngươi hãy đi đến khu vực cầu Quế Hương, số 307A."
"uh" Sở Nguyên úp điện thoại xuống, hướng về phía lão bản hỏi: "Bao nhiêu?"
Lão bản là một lão nhân, mở bàn tay ra nói: "Ân cô!" (Tiếng Ôn thành, 5 giác tiễn)
Sở Nguyên móc ra 5 mao ngạnh tệ đưa tới, hắn căn bản không hiểu đối phương đang nói cái gì,bất quá nhìn tay hắn hẳn là 5, cuộc điện thoại không có khả năng là 5 nguyên được.
Ngồi trên chiêc xe thuê tới địa điểm theo như lời DIệp Kiếm, cũng vừa lúc hắn tiêu hết tất cả só tiền trên người, cuối cùng chỉ còn lại có 5 mao. Tìm được số 307A, Sở Nguyên xác nhận rõ ràng một chút rồi mới gõ cửa
"Ca sát!" cửa phòng được mở ra, DIệp Kiếm xuất đầu nhìn hắn một cái, hướng bên trong lắc đầu nói: "vào đây đi".
Sở Nguyên đi vào, thuận tay đóng của lại. Hắn không mang theo hành lý gì tới, hiện giò ngay cả bộ quần áo đang mặc trên người cũng là do Diệp Kiếm đưa cho. Về phần bộ quân trang đầy máu kia đã sớm xử lý rồi
DIệp Kiếm sau khi vào nhà tiếp tục ngồi trên ghế sofa, gác 2 chân lên bàn, một tay cầm thuốc, một tay cầm gạt tàn đang xem tivi. Ngoài miệng nói: "Ngươi cứ tùy tiện đến xem đi." Vừa nói vừa chỉ vào căn phòng phía bên phải thư phòng nói:"kia là gian phòng cho ngươi."
Sở Nguyên nhìn căn phòng một chút, tổng cộng có 3 gian phòng, một gian phòng khách nhỏ, một phòng vệ sinh nhỏ và một phòng bếp được ngăn cách với phòng khách. Tổng diện tích đại khái chừng 80 mét vuông, căn phòng hắn vốn là một thư phòng nhưng lại không được dọn dẹp thường xuyên, bây giờ bên trong chỉ có một giá sách cùng một cái giường trên sàn.
Hắn tùy ý nhìn lên các bộ sách một chút, tất cả đề là sách sơ trung cấp
Sở Nguyên trở lại phòng khách, ngồi xuống, hỏi: " Muội muội ngươi đâu?"
DIệp Kiếm nhìn hắn một cái nói: "Đi học rồi, ta phải cảnh cáo ngươi, ta cho cho ngươi chỗ trú ngụ là rất tốt rồi, ngươi đừng có mà có chủ ý với muội muội ta."
"Không có hứng thú." Sở Nguyên lại hỏi: "Ngươi nói ngươi đi công tác mà?"
"Uhm, ta đã đề cập qua với lão bản, người đáp ứng cho ngươi đi theo ta trước. Cái gì cũng phải từ từ từng bước một, muốn có tiền thì phải tự mình cố gắng."
"Làm cái gì?"
"Bán bột, có dám hay không?"
"Ừm!"
Diệp Kiếm vẻ mặt kì quái nhìn về phía Sở Nguyên, hỏi: " Sao ngươi không có phản ứng gì?"
Sở Nguyên thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"
Diệp Kiếm đang ngồi thận trọng nói: "Ta nói chính là 'bột phiến' a, biết hay không?"
"Biết." Sở Nguyên vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Heroin".
Diệp Kiếm há ta miệng nhìn cái tên quái vật không hề có phản ứng trước mặt mình, người bình thường nghe đến bán ma túy thì kính nhi viễn chi, còn người này biểu hiện lại vô cùng bình thường, chẵng lẽ trước kia hắn cũng làm việc này hay sao?
Lắc đầu, Diệp Kiếm nói: "Nhớ đừng có nói cho muội muội ta."
Sở Nguyên thản nhiên đáp: "Ừm"
Lúc này, điện thoại di động của DIệp Kiếm vang lên: "Vương bát đản, tiếp điện thoại, vương bát đản…"
Sở Nguyên nhìn điện thoải di động, nhíu mày một chút, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, không nghĩ được là cái gì, cố suy nghĩ cũng nghĩ không ra.
Diệp Kiếm cầm điện thoại di động lên nói: "Quyền Ca. Được rồi, lên đường" cúp máy điện thoại, hắn hướng Sở Nguyên nói: "đi thôi."
Cầm theo mẫu xì gà còn đang hút dở, DIệp Kiếm dẫn theo Sở Nguyên rời đi, đón một chiếc xe đi về hướng K3. Nguyên bổn hắn không nỡ ngồi xo nhưng vì lão đại đang đợi nên cũng chỉ có nhịn đau một hồi.
Bây giờ đã xế chiều, K3 còn chưa có bắt đầu buôn bán. Diệp Kiếm đi tới vỗ vỗ mà bàn tiếp tân, rất nhanh một tên bảo an đi tới hướng tới hắn gật đầu nói: "Kiếm ca".
Diệp Kiếm gật đầu, chỉ về phía Sở Nguyên nói: "Hắn theo ta đến đây"
Hai người tiến vào quán bar, Quyền Ca đã ngồi ở ngay trên thềm, xa xa hướng về phía hắn ngoắc ngoắc tay.
DIệp Kiếm đi tới nói: "Quyền Ca." tiếp đó lại hướng tới 2 người bên cạnh Quyền Ca hô: "Đao ca, Lặc ca"
Tiểu Đao và Tiểu Lăc đều là những người thân cận của Quyền Ca, có đôi khi cũng làm nhân vật bảo tiêu. Nghe nói 2 người kia đã từng làm lính, rất lợi hại nhưng Diệp Kiếm chưa từng thấy qua bọn họ ra tay. Hai người này bình thường tới nơi này uống rượu, Diệp Kiếm tự nhiên cũng nhận ra được bọn họ.
Quyền Ca cười nói: "Đến đây" Vứa nhìn về phía Sở Nguyên hỏi: "Hắn là….?"
"Vâng, hắn chính là bằng hữu mà ta đã đề cập qua với ngươi."
"ồ". Quyền Ca gật đầu một cái nhưng lại không nói lời nào.
Diệp Kiếm nói: "Quyền Ca, bằng hữu ta rất an toàn, yên tâm đi."
Quyền Ca hướng về phía Sở Nguyên nhếch môi hỏi: "Ngươi định để cho hắn đi theo ngươi?".
DIệp Kiếm cười nói: "Bằng hữu của ta rất lợi hại, hắn hỗ trợ ta tất nhiên không có vấn đề gì"
"Ồ!" Quyền Ca có hứng thú nhìn Sở Nguyên, Sở Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm đứng ở một bên không nói lời nào.
"Thật sự rất lợi hại à?" Quyền Ca hướng ánh mắt về phía Tiểu Lặc. Tiểu Lặc lắc lắc cổ, xương cốt phát ra âm thanh "rắc rắc".
Diệp Kiếm sắc mặt khẽ biến vội nói: "Quyền Ca…."
Quyền Ca phất tay nói: "yên tâm, Tiểu Lặc biết có chừng mực."
Lúc này Tiểu Lặc đột nhiên đánh ra một quyền về phía Sở Nguyên, Sở Nguyên cũng không thèm nhìn một cái, hắn đưa tay điểm tại các đốt ngón tay, Tiểu Lặc tay mềm nhũn ra, còn lại căn bản không có tính uy hiếp. hắn nhanh chóng thu hồi tả quyền, đáng muốn tấn công tiếp nhưng là sở Nguyên lại nhanh hơn hắn, tay phải nhanh chóng quét ngang qua ngực Tiểu Lặc, "Phanh" một tiếng vang lên, Tiểu Lặc cả người đảo bay ra ngoài rơi trên bâc thềm, sau một hồi cũng không thấy đứng dậy.
Diệp Kiếm, Quyền Ca cùng Tiểu Đao đều giật mình nhìn Sở Nguyên, Tiểu Lăc và Tiểu Đao đều là kim bài dưới tay Quyền Ca, thế nào lại bị Sở Nguyên dễ dàng giải quyết như vậy. Diệp Kiếm cũng rất giật mình, hắn biết Sở Nguyên rất lợi hại nhưng tuyệt không nghĩ lại có thể mạnh đến như vậy.
Quyền Ca dù sao cũng là người làm đại sự, giây phút kinh ngạc ngặn ngủi trôi qua lập tức khôi phục sự bình tĩnh, gật đầu nói: "Không sai, đích thực là rất lợi hại"
Diệp Kiếm có chút xấu hổ nói: "Cái này …Quyền Ca"
Quyền Ca phất tay nói: "Không liên quan đến ngươi. Nhân vật ngươi giới thiệu rất đúng: " lại đứng lên nói: " Tốt lắm, chuyến này giao cho hai người phụ trách. Hắn là…?"
Diệp Kiếm lập tức đứng dậy nói: "Hắn là Sở Nguyên".
Quyền Ca cười cười nói: "Tiểu Đao dẫn bọn hắn đi lây hàng. Còn có việc gì các ngươi cứ hỏi Tiểu Đao, hắn sẽ nói cho ngươi."
Sau khi Tiểu Đao dãn DIệp Kiếm cùng Sở Nguyên rời đi, Quyền Ca một lần nữa ngồi trên thềm. Chờ cả nữa ngày, Tiểu lặc mới cố hết sức từ mặt đất đứng lên xoa xoa ngữ, đỏ mặt không ngừng.
Quyền Ca cầm một điều thuốc lên nhàn nhã hút trầm giọng hỏi: "Thế nào?"
Tiểu Lặc ho khan vài tiếng, cố nến huyết khí dâng lên nói: "Rất lợi hại, nếu hắn không thu tay lại thì đầu khớp xương của ta đã đoạn rồi."
Quyền Ca gật đầu hút một hơi nói: "Đích thực là cao thủ, người như thế cũng không thể lãng phí. An bài một chút để cho hắn giúp chúng ta đánh hắc quyền."
Tiểu Lặc nhỏ giọng nói: "Quyền Ca, người này tin được chứ?"
Quyền Ca nhìn hắn một cái cười nói: "Như vậy là chèn ép người mới a?"
Tiểu Lặc ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu nói: "Tiểu Kiếm chỉ là gặp gỡ ngoài ý muốn. Hơn nữa lại không nhớ rõ sự việc trước kia. Hơn nữa thân thủ lại rất lợi hại, loại sự việc này có vẻ kỳ quái?"
"Ta biết cho nên mới nãy cho ngươi thử xem hắn" Quyền Ca hít một hơi nói: "Kỳ thật ta cũng rất đau đầu a, dù sao cũng là Tiểu Kiếm giới thiệu, cũng nên để cho hắn mặt mũi chứ."
"Nhưng mà…"
"Ta biết, kỳ thật ta cũng rất lo lắng. Người này thật sự quá lợi hại. Bất quá, ngươi cũng thấy được, hắn là người mới nếu có thể lợi dụng hợp lý, có thể giúp chúng ta kiếm được không ít tiền." Quyền Ca suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: "An bài cho hắn tiêu diệt hắc quyền, đừng cho hắn tiếp xúc với nhiều việc, người này tốt nhất nên đề phòng."
" Vậy Tiểu Kiếm …. Hắn không có vấn đề gì chứ?"
Quyền Ca lắc đầu cười nói: "Tiểu Kiếm không có việc gì nếu không hắn đã không cho chúng ta biết hắn có một muội muội như vậy. Người này mặc dù cơ trí nhưng không có tâm cơ gì, ngươi cho hắn một khối đản cao, đến cả trái tim hắn cũng tình nguyện móc ra cho ngươi. A, Tiểu Lặc, ngươi còn thiếu nhiều lắm, cần phải học thêm về cách nhìn người a."
"Quyền Ca." Tiểu Lặc ở bên cạnh ngồi xuống nói: " Ta cũng không rõ ràng lắm, tại sao ngươi lại để cho Tiểu Kiếm làm việc này? Người này, ta cảm giác cũng không có gì."
Quyền Ca cười cười nói: "Ta đương nhiên là có dụng ý của ta."
" Vậy hàng hóa lần này…?"
Nét cười trên mặt Quyền Ca dần mất đi, trầm giọng nói: "Ta cũng không nghĩ tới hôm nay Tiểu Kiếm lại dẫn hắn tới đây, ân, là ta thất sách. Bất quá không quan hệ, thử mạo hiểm một chút xem, tên Sở Nguyên này cũng đáng. Ha ha…"
Quyền Ca hít vào một ngụm, miệng trương ra thành hính chữ "O", chậm rãi phun ra một ngụm khói. Khói thuốc chậm rãi bay lên sau đó tiêu tán dần trong không khí.