Chương : 277
"Trương Thượng Lâu, nam, 43 tuổi, thành phố Tây Châu, Phượng Vũ lộ ……"
Sở Nguyên bỏ quyển sổ đăng ký xuống hỏi: "Khẩu âm của hắn như thế nào?"
Cô phục vụ Tiểu Viện lắc lắc đầu mờ mịt, Trương Thượng Lâu đăng ký một phòng ở đây ngày hôm trước. Mặc dù ngày hôm trước cũng là nàng trực ban, nhưng mỗi ngày cần phải tiếp đãi nhiều khách như vậy, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này cả. Nàng đưa mắt nhìn về phía bảo vệ Trương Hỉ, bây giờ cũng chỉ có Trương Hỉ mới vừa mới nói chuyện với người kia là biết thôi.
Trương Hiển ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tiếng Trung Quốc rất thuần chánh."
Diệp Tiêu biết Sở Nguyên muốn hỏi cái gì, lập tức hỏi thêm: "Có khẩu âm địa phương nào không?"
Trương Hiển lắc đầu nói: "Không có."
Sở Nguyên lại hỏi tiếp: "Hắn phát âm lưỡi thẳng hay lưỡi cong?"
Trương Hiển đáp: "Lưỡi thẳng."
Diệp Tiêu truy vấn: "Ngươi xác định chứ?"
Trương Hỉ đáp rất khẳng định: " Đương nhiên, hắn nói tiếng Trung Quốc còn chuẩn hơn cả ta ấy chứ."
Diệp Tiêu nói: "Tây Châu nằm ở phương bắc, người phương bắc có thói quen nói cong lưỡi, nhất là khẩu âm Tây Châu lại rất nặng. Xem ra tư liệu đăng ký là giả rồi."
Cảnh sát đi theo Diệp Tiêu xen vào nói: " Cũng tùy người thôi. Người phương bắc cũng có rất nhiều vùng phát âm lưỡi thẳng chứ?"
Diệp Tiêu cười nói: "Có lẽ cũng có thể không nhất định tất cả đều thói quen phát âm lưỡi cong, nhưng tất cả người vùng xung quanh Tây Châu khi nói chuyện khẳng định đều có khẩu âm địa phương rất nặng, loại thói quen này được truyền đời, không thể sửa được."
Cảnh sát trẻ tuổi đó nhíu mày nói: "Nói như vậy tư liệu đăng ký là giả rồi. Nhưng tại sao hắn lại dùng đăng kí Tây Châu? Loại nói dối này rất dễ dàng phát hiện mà."
Diệp Tiêu cười nói hơi thần bí: "Có rất nhiều giả thuyết có thể đúng, nhưng khả năng lớn nhất chỉ có một." Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Sở Nguyên.
Sở Nguyên gạt mớ tài liệu sang một bên nói lạnh lùng: "Người làm giả thân phận cho hắn có thể không quen thuộc với phương bắc. Nhất là vùng Tây Châu." Nói xong những lời này, Sở Nguyên lại xoa xoa trán, xem ra muốn phủ quyết ý nghĩ mình vừa rồi.
Diệp Tiêu khẽ gật đầu, lại bổ sung nói: "Rất có thể người nọ căn bản chưa từng tới Tây Châu, do đó cũng không biết khẩu âm của dân vùng Tây Châu rất nặng."
Tên cảnh sát giật mình hiểu ra nói: "Nói như vậy thì tên Trương Thượng Lâu này và tên làm giả thân phận cho hắn là người nam phương."
"Đúng!" Diệp Tiêu đồng ý nói: "Khả năng này rất lớn."
Sở Nguyên lắc đầu nói: "Người làm giả thân phận cho hắn còn chưa thể xác định được, có lẽ là người phía nam chưa tới phương bắc, nên không quen thuộc với người Tây Châu phương bắc. Cũng rất có thể người nọ biết, nhưng do gấp gáp quá, chỉ có thể tìm được một cái thân phận Tây Châu xài tạm. Hắn sở dĩ lựa chọn Tây Châu, khẳng định là chứng minh nhân dân ở đó rất dễ làm."
Diệp Tiêu sửng sốt một chút, lập tức nói: "Bình Đầu. Ngươi lập tức điều tra trên sổ đăng ký về tên và địa chỉ của người này xem có phù hợp hay không."
"Rõ!" Bình Đầu liền xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại. Hắn căn bản không cần chạy về phòng cảnh sát để tìm thông tin, bây giờ là thời đại kỹ thuật số mà, chỉ dùng điện thoại là có thể tìm được kết quả mong muốn.
Sau khi Bình Đầu rời khỏi đây, Diệp Tiêu hỏi: "Ta đoán Trương Thượng Lâu này hẳn là người nam phương?"
Sở Nguyên lắc đầu nói: "Sát thủ hợp cách phải tự trang bị cho mình những kiến thức thập phần quen thuộc với phạm vi hoạt động. Mỗi một loại ngôn ngữ địa phương phải hiểu được hết, có như vậy mới có thể cam đoan không làm cho người khác hoài nghi."
Diệp Tiêu kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Nguyên, nói: "Không hiểu lắm!"
Sở Nguyên giải thích: "Mặc kệ Trương Thượng Lâu có phải là người nam phương hay không, trước khi hắn hành động nhất định phải điều tra một chút về cái thân phận giả của mình trước nhằm quen thuộc với nó, để mình có thể ẩn dấu hoàn toàn. Nếu không một khi gặp phải người địa phương đó, nói ra vài câu địa phương, ngươi chẳng những không được, hoặc là nghe không hiểu. Sẽ bại lộ mình ngay. Đây là yêu cầu cơ bản nhất của nghề đặc công, gián điệp và sát thủ."
Diệp Tiêu nói: "Nhưng hắn đã lộ ra mã cước rồi."
"Sát thủ Trung Quốc phân chia khu vực rất rõ ràng, người nam phương nhân bình thường chỉ ở hoạt động nam phương, người phương bắc bình thường cũng chỉ tại phương bắc hoạt động. Nếu sát thủ nam phương muốn làm việc ở phương bắc, khẳng định phải quen thuộc khẩu âm phương bắc trước. Tương tự, sát thủ phương bắc đi nam phương, cũng khẳng định phải quen thuộc với khẩu âm nơi đó. Giới sát thủ có rất nhiều quy tắc, một sát thủ chuyên nghiệp hợp cách nếu cảm thấy mình làm không được, thì bình thường sẽ không tùy tiện lấy hợp đồng như vậy. Dù sao tiền lời cũng không quan trọng bằng mạng sống."
Diệp Tiêu cười nói: " Ngươi không ngờ biết nhiều chuyện về giới sát thủ như vậy, nếu không phải biết ngươi thân phận. Ta còn cho ngươi cũng là một sát thủ."
Sở Nguyên nở nụ cười lạnh lùng, chỉ là nhếch mép lên thôi. Sự thật là hắn quả thật là một sát thủ. Nhưng lại là một ông vua sát thủ. Mặc dù không nhớ rõ chuyện trước kia nữa, nhưng vừa rồi hắn giải thích về sát thủ đều là từ trong trí nhớ mình vọt ra giống như hắn vốn phải biết việc này.
Diệp Tiêu lại hỏi: "Nhưng bây giờ giới sát thủ rất hỗn loạn. Có thể nảy sinh ra những sát thủ mới không biết qui củ hay không?"
Sở Nguyên lắc đầu nói: "Không đâu. Kỹ thuật bắn súng và tác phong cẩn thận của hắn chứng tỏ hắn rất có kinh nghiệm, khẳng định là một sát thủ đã làm việc lâu năm, không có khả năng không biết quy tắc này."
"Bắn súng?" Diệp Tiêu giật mình nói: "Bắn súng gì cơ?"
Sở Nguyên không trả lời hắn, mà tiếp tục nói: "Mặc kệ hắn hoạt động ở nam hay bắc, chỉ cần một sát thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm của Trung Quốc, sẽ không phạm vào sai lầm không điều tra trước."
"Nhưng Trương Thượng Lâu tại sao ……"
"Hắn không có cơ hội." Sở Nguyên nói: "Hắn nhận được nhiệm vụ là lập tức chạy đến, cũng được một người nào đó trang bị cho một thân phận giả. Có thể là trước khi chuẩn bị điều tra thì mục tiêu vừa lúc xuất hiện. Hoặc là hắn biết, nhưng không có thời gian làm quen với khẩu âm Tây Châu hoặc nguyên nhân khác, khiến cho hắn không thể điều tra rõ ràng hoặc là nắm được khẩu âm Tây Châu trước khi ra tay."
"Từ từ, từ từ." Diệp Tiêu giơ hai tay lên nói: " Để ta sắp xếp lại một chút. Phương bắc mọi người chúng ta đều biết người Tây Châu có khẩu âm rất nặng. Một sát thủ chuyện nghiệp có kinh nghiệm không có khả năng không biết. Như vậy hắn hẳn là một người nam phương, hơn nữa đối với phương bắc, nhất là vùng Tây Châu cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ngươi vừa rồi còn nói một sát thủ có kinh nghiệm, không có khả năng làm việc mà không điều tra trước nếu không sẽ không làm nhiệm vụ đó, vậy Trương Thượng Lâu tại sao lại phạm sai lầm như vậy?"
Sở Nguyên nói: "Cách giải thích duy nhất, hắn không phải là người Trung Quốc."
"A?" Miệng Diệp Tiêu há thành hình chữ "O" thật to, hỏi: "Hắn không phải là người Trung Quốc?"
Không chỉ Diệp Tiêu, mọi người trong phòng đều nhìn hắn vẻ không tin. Chỉ bằng đối phương nói một hai câu, mà suy đoán được nhiều như vậy, thậm chí còn bảo là người ta không phải là người Trung Quốc thì đúng là phức tạp. Việc này quả là có lý luận rất cao siêu? Bọn họ đã gặp rất nhiều người có IQ cao, nhưng nếu Sở Nguyên nói là thật, thì IQ của hắn rốt cuộc cao đến trình độ nào đây.
Sở Nguyên tiếp tục nói: "Nếu ta suy đoán không sai, Trương Thượng Lâu hẳn là một người thụôc một tổ chức nước ngoài. Tổ chức đó nhận được nhiệm vụ ám sát này, phái Trương Thượng Lâu vào Trung Quốc chấp hành. Trương Thượng Lâu nói ngôn ngữ Trung Quốc rất thuần chánh, nhưng có thể trong lúc nhất thời không nắm được khẩu âm Tây Châu. Do đó mới có thể phạm sai lầm như thế. Hoặc là thời gian của hắn quá gấp, vừa lấy được thân phận chứng minh của mình, đã lập tức bắt đầu hành động, nên căn bản không có thời gian đi điều tra những thói quen trên thân phận giả của mình."
Diệp Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu đây là một tổ chức, vậy làm sao lại phạm phải sai lầm? Bọn họ có thể lựa chọn những vùng nào đó có khẩu âm rất gần với giọng của hắn để làm giả chứng minh."
Sở Nguyên lắc đầu nói: "Tiếng Trung Quốc chuẩn là tiếng Bắc Kinh. Những vùng chung quanh Bắc Kinh đều được quản lý chứng minh thư rất chặt chẽ. Bọn họ lựa chọn Tây Châu có thể là do có quan hệ với vài tổ chức xã hội đen ở đó, hoặc là ở đó quản lý thân phận rất lỏng lẻo, ngươi có thể kiểm tra một chút, ta có thể cam đoan chứng minh thư của hắn là thật đó."
Có lẽ để chứng minh cho suy đoán của Sở Nguyên, hắn vừa nói xong không bao lâu, Bình Đầu đã đẩy cửa đi vào, nói: "Tổ trưởng, đã xác nhận rồi, chứng minh thư của Trương Thượng Lâu là thật. Hơn nữa……" Hắn đưa ra một mảnh giấy, nói: " Ta vừa rồi nhờ họ truyền vào máy của tửu điếm đó, ảnh phù hợp với người."
Diệp Tiêu tiếp nhận, xem một chút rồi đưa cho Sở Nguyên.
Sở Nguyên tùy tiện nhìn một cái rồi trả lại cho Diệp Tiêu, hỏi: "Sổ hộ khẩu của ai, hắn nhập vào sổ lúc nào?"
Bình Đầu kêu khẽ một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết việc này sao? Chủ hộ tên là Đinh Hải Xuyên, nhà của hắn một tuần trước đã bán cho Trương Thượng Lâu. Ta kiểm tra thấy lúc đó bản thân Trương Thượng Lâu không hề xuất hiện, tất cả thủ tục đều là do chủ hộ một mình làm hết."
Diệp Tiêu khẽ gật đầu. Nói: "Bình đầu, bảo các huynh đệ liên lạc với cảnh sát đia phương Tây Châu,kiểm tra xem có dấu vết về các hoạt động của Trương Thượng Lâu."
"Rõ!" Bình đầu lên tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Diệp Tiêu hướng Sở Nguyên đưa lên ngón cái, cười khổ nói: "Ngươi thật lợi hại."
Hai mắt Sở Nguyên vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, nói bình thản: "Rốt cuộc làm sao mới làm được đây, phải nghĩ biện pháp gắn máy nghe lén vào phòng hắn khi hắn vẫn chưa đi khỏi đây."
Diệp Tiêu cũng vuốt cằm tự nhủ: "Vừa rồi Trương Hiển đi một lần rồi, nếu đi nữa chỉ sợ đả thảo kinh xà …… rốt cuộc có biện pháp gì tốt để có thể lừa hắn?"
Nói đến đây thì Diệp Tiêu phát hiện Sở Nguyên đang quay đầu nhìn hắn. Hắn sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý trong ánh mắt Sở Nguyên, hắn chỉ vào cái mũi mình giật mình nói: "Ta?"